Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh

Chương 14: Pháp bảo




Chuyện A Tư Mạc vượt qua tầng hai, đối với người khác, hiển nhiên không phải là thứ gì đáng nói. Trước hắn nửa năm, Chu Đường Mộng đã thần tốc luyện xong tầng thứ sáu của Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, xác lập địa vị của tỷ ấy trong danh sách các nhân tài trẻ tuổi hiếm có kể từ ngày Ngọc Tiết cung sáng lập đến nay.
Nhìn xa hơn một chút, so sánh với Tự Nhiên Long, A Tư Mạc tự nhiên vẫn kém hơn vị nghĩa đệ của mình, hơn nữa còn là kém hơn không ít. Hơn một năm trước, tròn mười lăm tháng sau khi y đột phá tầng hai, Tự Nhiên Long tiếp tục đột phá tầng thứ ba, thành công trúc cơ; tốc độ đó trong môn phái cũng đủ khiến người ta lắc đầu lè lưỡi.
Hơn nữa như Chu sư phó, tuy danh nghĩa là nửa năm mới kiểm tra tiến độ tu luyện của A Tư Mạc một lần, song gần như ngày nào người cũng giám sát hắn luyện thể, tiến triển nhanh chậm thế nào, tự nhiên người đều biết. Cho nên đến khi hắn trải qua kiểm tra mà hợp cách bắt đầu tu luyện tầng thứ ba Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, sư phó cũng không có ấn tượng gì nhiều, hoàn toàn coi đó là việc rất tự nhiên mà thôi.
Song A Tư Mạc cũng không vì thế mà buồn, tư chất của hắn thế nào, hắn nắm rất rõ. Bữa cơm hôm đó, sau khi hắn thông báo chuyện mình đột phá tầng thứ hai, nhị tỷ cùng Thương Hùng sư huynh liền vô cùng mừng rỡ, tung hô hắn còn to hơn cả lần trước. Mà điểm nhấn chính là, hai người nhân lúc đương rảnh rỗi, ngay ngày hôm sau liền tràn sang cùng mấy sư huynh Khí Đường ăn uống một bữa ra trò, còn gọi cả Mẫu Đơn tỷ tỷ đến nữa.
- Bữa ăn hôm nay là Mẫu Đơn sư muội cùng A Tư Mạc nấu, thật là diễm phúc của chúng ta a, cuối cùng cũng có thể ăn được một bữa cơm cho tử tế.
- Đại sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì vậy? Chẳng nhẽ món ăn ta hàng ngày cố gắng nấu cho mọi người, huynh lại coi thường như vậy sao?
- Đúng vậy, còn đệ nữa.
- Chuyện đó là đương nhiên rồi, mấy huynh nói mà không biết ngượng sao? Cơm canh mấy huynh nấu, muội từ nhỏ đã ăn qua, quả đúng là cơn ác mộng!
- Chính thế còn gì. Xếp cạnh mấy món do Chu muội làm ra, món ăn của các đệ cũng chỉ tính là nuốt được mà thôi.
- Á, Chu Thái Nghĩa, huynh nói vậy là có ý gì. A Tư Mạc, ngươi nói xem, món ăn của ta làm gì tệ đến mức đó chứ?
- Đương nhiên rồi, món ăn của tỷ nào tệ như vậy, mà phải là tệ hơn cả thế nữa. So với món cháo hành năm đó tỷ nấu, đồ ăn của các huynh cũng có thể tính…
- Aaaaaaaa...
- Ha ha ha

Vừa nhìn cảnh Chu Đường Mộng bịt tai nhắm mắt la lên không thèm nghe, vừa nhìn A Tư Mạc làm điệu bộ như ông cụ non giảng giải, mọi người đều há miệng cười vỡ cả nhà.
Chu Đường Mộng thường thích ở cùng với gã sư đệ ngớ ngẩn ngốc nghếch, gần bốn năm nay, tình cảm thân mật vô cùng, chuyện này mấy người ở đây đều biết. Xưa nay lúc nào Chu Đường Mộng cũng chiếm thế thượng phong, A Tư Mạc cảm thấy sư tỷ quả thật hơn mình quá nhiều, song không vì thế mà hắn chịu khuất phục, chuyện nấu nướng chính là phòng tuyến tử thủ cuối cùng của hắn. Hơn nữa tuy ngày thường hai người hay đùa nghịch chọc phá, nhưng thi thoảng A Tư Mạc bị mấy vị sư huynh trêu ghẹo, Chu Đường Mộng lại là người đầu tiên đứng lên bênh vực, ủng hộ hắn, tình cảm hai người càng thêm thân thiết.
A Tư Mạc hiện tại đã gần mười sáu tuổi, song do tháng năm lâu dài tập luyện nên cơ bắp săn chắc, tuy không so được với đám người Khí Đường ngày ngày làm việc trong lò rèn, nhưng bên cạnh đại sư huynh, cũng chỉ kém có một chút mà thôi. Dáng người của hắn thẳng tắp như một mũi tên, đều là do sư phó uốn nắn mà ra cả, bà ghét nhất là người còn trẻ mà đứng trước bà dáng người cứ gù gù cúi cúi. Tướng mạo của A Tư Mạc cũng bình thường, tuy không thể tính là khôi ngô tuấn tú, song chí ít cũng sảng sủa, mắt có thần, hơn nữa hàm răng trắng đều như hạt bắp, tạo thành một nụ cười tỏa sáng.
Hôm đấy là lần đầu tiên A Tư Mạc nấu ăn cho mười mấy người, tuy có cả Mẫu Đơn tỷ tỷ giúp đỡ, bất quá hắn vẫn loay hoay trong bếp mãi, vo gạo rửa rau bận tít mít. Mãi cũng đến bữa, mọi người đã thấy trên bàn bày biện cơm canh xong xuôi, A Tư Mạc cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ rửa ráy xong cùng ngồi vào bàn. Mọi người mời nhau một tiếng, rồi cầm đũa gắp thức ăn, lùa vào miệng. Bỗng nhiên, trong nhà ăn, một bầu không khí lặng lẽ.
Lần đầu tiên A Tư Mạc gặp chuyện này, liền hốt hoảng đặt bát xuống nhìn khắp các đĩa trên bàn. Quái lạ, chẳng nhẽ hôm nay hắn nấu có vấn đề? Song có nghĩ nát óc, A Tư Mạc cũng không hiểu có chuyện gì, hắn lại nhấc mắt nhìn mọi người. Hóa ra, không phải chỉ có mình hắn thấy kì dị. Đại sư huynh, nhị tỷ cả Mẫu Đơn tỷ tỷ đều đang nhìn bảy người Khí Đường, không khí xung quanh mấy người họ thật vô cùng ảm đạm. A Tư Mạc hai bàn tay nắm vào nhau, khép na khép nép, hỗi hộp đến mức tim muốn nhảy vọt ra khỏi miệng, trên mắt trên trán lướt mướt mồ hôi lạnh, khe khẽ nói:
- Mấy huynh…mấy huynh… đệ nếu nấu chẳng ra gì, mọi người…mọi người…
Bất quá A Tư Mạc còn chưa kịp ấp úng xong, đã thấy Chu Thái Nghĩa bật khóc, bát cơm chan nước mắt ào ào và vào trong miệng, giọng vô cùng cảm động:
- Thật ngon! Thật ngon! Trời ơi, từ hồi lên núi đến giờ, ta chưa có ngày nào được ăn bữa cơm ngon như thế này.
Cơ Thái Minh tương tự xúc cảm dạt dào, mắt đỏ hoe, không kìm được lại gắp một miếng măng bỏ vào trong miệng, hai làn nước mắt khi đó liền chảy ra, thổn thức nói:
- Hức, đúng là thật ngon, còn ngon hơn cả ngũ sư huynh, lục sư huynh làm nữa.
- Hức, tiểu đệ, đệ thật quá đáng, mấy đĩa cơm này, còn ngon hơn tất cả mấy người chúng ta cộng lại, chứ đâu chỉ có môi lão ngũ lão lục đâu.
A Tư Mạc nghe đến đây liền cừng đờ người, song rất nhanh thở phào, không ngờ chút tài lẻ của hắn, lại có thể khiến mấy người Khí Đường bật khóc. Mười mấy người bọn họ quây quần bên bàn ăn, nói cười rả rích, ào cái là hết bữa. Bọn A Tư Mạc là khách, mấy chuyện dọn dẹn đều để bảy người Khí Đường làm, sau đó cùng ngồi uống trà do Mẫu Đơn tỷ tỷ pha.
A Tư Mạc khẽ nhắm chút trà, rồi quay sang hỏi nhị tỷ:
- Tỷ tỷ này, Thiết sư thúc cùng Chu sư cô hôm nay đi đâu rồi, lại không cùng ăn ngày hôm nay?
- Ngươi thật ngốc, lại để người lớn ăn cùng thì còn gì hay nữa. Mẹ ta thì đã qua Dược Đường thăm bá mẫu rồi, còn cha ta thì đang bế quan mấy tuần nay chưa có ra.
- Ồ.
A Tư Mạc nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó lại im ắng ngồi thưởng trà. Cách hắn hai chỗ, Thương Hùng đại sư huynh đang bị Chu sư huynh gạ uống vài chén rượu. Bất quá có Mẫu Đơn tỷ tỷ bên cạnh, đôi mắt đẹp khẽ lườm huynh ấy, thành ra đại sư huynh như bị kẹp giữa hai vách núi, khổ không kể xiết. Mấy người Khí Đường cũng vào hùa với Chu sư huynh, chỉ có Cơ Thái Minh ở bên cạnh hắn tương tự vừa uống trà vừa nhìn mọi người cười ngặt nghẽo.
A Tư Mạc tự nhiên lúc này lại nhớ đến lưỡi dao kì bí nọ. Khẽ tính toán một chút, hắn chợt vỗ đầu, bản thân lúc này không hỏi thì còn đợi lúc nào. Không tính đến đại sư huynh, mấy vị sư huynh ở Khí Đường đang ở đây, chuyên môn hàng ngày của họ chính là pháp bảo chứ còn gì nữa. Lưỡi dao của mình dù sao cũng có một hai điểm kì dị, nhờ bọn xem chẳng phải là tốt nhất sao.
Nghĩ là làm, A Tư Mạc liền khẽ vỗ vai Cơ Thái Minh:
- Cơ sư huynh, Cơ sư huynh.
- Ồ, A Tư Mạc, đệ có chuyện gì vậy?
- Dạ…
A Tư Mạc hơi ngập ngừng một chút, rồi mới lấy con dao vẫn đeo bên hông ra cho huynh ấy xem. Cầm lấy con dao gia truyền của hắn trong tay, Cơ sư huynh vừa nghe hắn kể lại chi tiết những điểm kì lạ của con dao này, vừa cẩn thận ngắm nghía con dao trong tay, ánh mắt hơi hép hép lại quan sát thật kĩ. A Tư Mạc nói xong, lại đến lượt Cơ sư huynh đặt câu hỏi hỏi, đều vô cùng chi tiết, bất quá kiến thức của A Tư Mạc về con dao này thực sự hạn chế đến mức đáng thương, những câu hỏi của Cơ sư huynh hắn chỉ trả lời được ba bốn câu, còn lại đều chỉ có thể nói “Không biết”.
Cơ sư huynh sau khi hỏi hết một lượt, chỉ im lặng, miệng đôi khe khẽ “À” một tiếng, “Ồ” một tiếng. Đến khi ngón tay trần của huynh khẽ rờ theo lưỡi dao, liền bị cứa một phát vào tay, chỉ kịp kêu đau một tiếng, nhìn lại đầu ngón tay đã có một giọt máu đỏ tươi.
- Cơ sư huynh, huynh không sao chứ?
Tiếng kêu đau của Cơ sư huynh tuy rất nhỏ, song những người ngồi ở đây đều nghe được, mà giọng nói lo lắng của A Tư Mạc theo sau, cố nhiên khiến mọi người quan tâm, toàn trường rất nhanh im ắng. Mấy người Khí Đường quay lại nhìn tiểu sư đệ đang mày mò nghiên cứu một con dao trong tay, thần thái đương đùa đùa cợt cợt liền thoắt biến hóa, gương mặt ai cũng thập phần nghiêm túc, có lẽ là do bệnh nghề nghiệp đã ngấm vào trong máu. Cơ Thái Minh chỉ khẽ lắc đầu cười bảo A Tư Mạc không sao, ngón tay bị cắt liền cho vào miệng ngậm. Ngắm nghía thêm một lúc nữa, rồi y chỉ có thể mang theo gương mặt bức bối, dùng hai tay đẩy con dao hướng về một nam tử ngồi giữa giữa, giọng vô cùng không phục nói:
- Tứ sư huynh, huynh xem qua con dao này một chút.
Sơn Thái Tuệ nghe thấy tiểu sư đệ mình nói vậy, vẻ mặt không khỏi hiếu kì, liền cầm lưỡi dao của A Tư Mạc lên ngắm nghía. Cũng rất nhanh, Sơn sư huynh rơi vào trầm tư, nhìn con dao trước mặt như nhìn một câu đố tinh vi, hiểm hóc mà lại cực kỳ hấp dẫn, khiến y không thể không vò đầu bứt tóc.
Lại mất một khắc sau, Sơn Thái Tuệ mới rầu rầu nhìn lên, thở dài một tiếng, truyền sang cho Chu Thái Nghĩa, hai tay chắp lại nói:
- Thỉnh đại sư huynh, ngu đệ không có cao kiến gì.
Chu Thái Nghĩa nghe đến đây liền nghiêm túc nhận thấy con dao vào trong tay; hai vị sư đệ sáng dạ nhất của y đều bỏ cuộc trước lưỡi dao trông có vẻ tầm thường này, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để y coi nó như một đối thủ đáng giá khó gặp. Chu Thái Nghĩa khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt thập phần tập trung, hai tay mở ra, con dao của A Tư Mạc theo đó liền lơ lửng bồng bềnh trên bàn tay của huynh ấy.
- Chu sư huynh là đang dùng thần thức để thám tra con dao đó.
Chu Đường Mộng khẽ rỉ tai nói cho A Tư Mạc như thế, song chi tiết trong đó thế nào, nàng cũng không biết rõ. Chỉ thấy thời gian từ từ trôi qua, chợt Chu sư huynh mở bừng mắt, nghiêm giọng:
- Sơn Thái Tuệ.
- Có đệ.
- Thử qua một chút.
Vừa nói huynh ấy vừa vẫy cổ tay, trên bàn liền hiện ra một khối đá xanh, dài bằng một cánh tay người lớn, hai chiều còn lại cỡ một ngón tay giữa. Sáu người còn lại của Khí Đường đối với việc này dường như rất quen thuộc, liền dọn ra hai cái ghế sát cạnh nhau, hai người khiêng khối đá kia đặt lên ghế, thừa ra tầm bốn phần. Sơn Thái Tuệ tay cầm con dao của A Tư Mạc, tiến đến cách khối đá đó một đoạn, rồi vung dao chặt xuống chính giữa phần thừa ra.
Chu Thái Nghĩa vội kêu lên:
- Từ từ thôi.
Chu sư huynh lời còn chưa dứt, lưỡi dao đã xuyên qua lớp đá như xuyên qua đậu hũ, rồi tiếp tục lướt xuống bắp chân của Sơn Thái Tuệ. Thét lên một tiếng, huynh ấy nhảy bật lại, vừa kịp kềm tay trước khi tự chém vào chân.
Phần bị chặt rơi xuống sàn nhà, gây ra một tiếng rầm nặng nề.
Suýt chút nữa tự đâm vào chân mình, Sơn Thái Tuệ phải mất một lúc mới có thể hoàn hồn, khẽ gật đầu tỏ ý muốn tiếp tục. Chu sư huynh liền khẽ lướt tay qua bàn, liền xuất hiện ba khối đá, dần dần từng khối được đem ra thử. Khối thứ hai, chỉ một đường lia cũng đã cắt vào trong chất đá đến hơn nửa, lại đưa qua đưa lại vài đường, con dao liền cắt lìa qua khối đá. Khối thứ ba, lưỡi dao chỉ ngập vừa hết bề rộng thì dừng lại; mà đến khối thứ ba, nó va vào khối đá liền nảy ra như lưỡi dao bình thường, trên chất đá khẽ lưu lại một vết xước nhỏ.
Chu sư huynh đến đó liền ra hiệu dừng, mấy đệ tử Khí Đường rất nhanh dọn dẹp rồi quay trở lại chỗ, trên mặt mọi người hiện ra nét kinh ngạc rõ rệt. Chu Thái Nghĩa sau đó lại hỏi qua A Tư Mạc một lượt, các câu hỏi lần này còn chi tiết hơn cả Cơ Thái Minh, song A Tư Mạc đến chính phần đều không biết gì cả. Chu Thái Nghĩa khi đó liền trả lại con dao cho A Tư Mạc, rồi ngồi nhấp trà, song hai mắt nhắm nghiền, trán nhăn lại cau có, nhìn qua đã có bảy thành hỏa hầu của sư phụ. Phải rất lâu sau, y mới đặt chén xuống, nghiêm giọng nói:
- Con dao này, nhiều khả năng là một thứ pháp bảo niệm lực.
- Pháp bảo niệm lực?
Mấy người ngồi quanh bàn đều lên tiếng, vẻ mặt đều có chút mù mờ không hiểu. Chỉ có Sơn Thái Tuệ là như nhận ra điều gì đó, song rất nhanh y cũng lại tập trung hướng về Chu sư huynh, chăm chú lắng nghe.
Chu Thái Nghĩa thân là đại sư huynh, vốn đã quen giảng bài cho đám sư đệ nhiều năm. Hơn nữa y sau này còn là người kế tục Khí Đường, nên bình thường vẫn là trọng điểm được Thiết sư thúc bồi dưỡng. Một khi Chu sư huynh nghiêm túc, liền có uy thế của một vị nhất đại tông sư:
- Đúng vậy. Luyện khí vốn là một ngành học vấn vô cùng tinh thâm; trải qua mấy vạn năm lịch sử Tu Chân Giới, pháp bảo sớm đã đóng một vai trò quan trọng không thể thay thế đối với tu giả, nên luyện khí theo đó vô cùng phát triển, sản sinh ra vô vàn trường phái. Pháp bảo niệm lực là một trong số đó, song đây là một nhánh vô cùng đặc biệt, bởi nó là kết quả của sự giao thoa giữa luyện khí và niệm lực, nên rất ít người biết đến, lại càng ít người nghiên cứu. Quan niệm của các tu giả nghiên cứu ngạch luyện khí này chính là: Cốt lõi của vạn pháp, quan trọng nhất chính là ở niệm lực. Trong hầu hết trường hợp, niệm lực đều phải mượn một thứ gì đó, tỷ như pháp quyết, tỷ như phù trận, làm cầu nối gián tiếp. Song, ví như các niệm sư có thể dùng niệm lực của bản thân để trực tiếp công kích đối phương, vậy tương tự nếu có niệm lực đủ mạnh mẽ, không chừng có thể trực tiếp luyện chế ra được pháp bảo.
Chu Thái Nghĩa giảng qua một lượt như vậy, liền uống hết chén trà trong tay, chép chép miệng cho đỡ khô họng, rồi mới giảng giải tiếp:
- Đến đây cần nói một chút, niệm lực của con người căn bản rất yếu, tu chân giới vô cùng hiếm niệm sư, chính là vì một lẽ này. Song có một số phương pháp nhất định có thể giúp tạo ra một cường độ niệm lực khổng lồ, ví dụ như phương pháp tích lũy, phương pháp cưỡng bức, phương pháp giao thoa… Con dao này của A Tư Mạc, niệm lực uẩn hàm khó nắm bắt, hơn nữa còn là kỷ vật gia truyền, niên đại đã cao, những điểm này chỉ ra, con dao này là một kiện pháp bảo niệm lực theo trường phái tích lũy.
Nói đến đây, Chu Thái Nghĩa lại quay ra một vị sư đệ, liền hỏi một câu rất không liên quan:
- Trương Thái Đức, đệ xuất thân từ vùng biển, hẳn đã nghe truyền thuyết về thuyền u hồn rồi phải không?
- Có… có, cha đệ năm xưa tuy không trực tiếp ra khơi, nhưng lại sở hữu một quán rượu gần bến tàu, đám thủy thủ theo đó rất hay kể truyện cho đệ nghe về thuyền u hồn, còn gọi là tàu ma. Đó là những con thuyền đã đắm cách đây hàng chục, hàng trăm năm, rồi đột nhiên, trong những đêm sương mù giăng trên biển, có những người lại thấy chúng xuất hiện trở lại. Nhìn lên thuyền cũng không có hỏng hóc gì, hệt như ngày đầu chúng mới ra biển vậy, cũng không có ai chèo lại, vậy mà đến khi sương mù tan mất, lại chẳng thấy con thuyền đấy đâu nữa.
- Đúng vậy, trong truyền thuyết ở phàm thế, có rất nhiều truyện về thuyền u hồn, tháp u hồn, xe u hồn. Chúng ta là tu giả, tự nhiên hiểu, những truyền thuyết đó, hầu hết là giả, song cũng hàm chứa chút ít sự thật. Dù chỉ là phàm nhân, song những nghệ nhân đóng thuyền dựng tháp đều có ý niệm của bản thân. Những thứ đó, càng là vật được chế tạc tinh xảo, lại càng ngưng chứa biết bao tâm huyết của người làm nên nó, lâu đời thành ra có linh tính. Khi chúng bị hủy hoại, không còn tồn tại nữa, thì một tia linh tính đó vẫn còn lưu lại đến hàng trăm năm sau. Lưỡi dao này gần giống như vậy, trải qua bao nhiêu thế hệ chủ nhân đều cùng thuộc một gia tộc, lại được bảo quản cẩn thận cho đến nay, niệm lực tích lũy trong nó rốt cuộc cường đại đến mức nào, khó mà đoán biết được, song cũng đã đủ để cắt qua được cang khí hộ thể của Trúc Cơ kỳ đỉnh tầng tu giả.
Mấy người quanh bàn, nghe đến đây, chỉ có thể hít vào một hơi lạnh. Phải biết rằng, vật phàm trần mà có thể cắt qua được cang khí hộ thể của Trúc Cơ kì sơ tầng tu giả thôi đã là hiếm có, hơn đều là danh kiếm do các thánh nhân nghề rèn tạo ra, tỷ như những thanh Trạm Lư, Cự Khuyết, Thắng Tà, Ngư Trường, Thuần Quân, Long Uyên, Thái A và Công Bố của Âu Dã Tử, hay hai thanh Can Tương, Mạc Tà đặt theo tên cặp vợ chồng đệ tử của ông. Con dao của A Tư Mạc như vậy mà lại có thể cắt được qua cang khí hộ thể của Trúc Cơ kì đỉnh tầng tu giả, đến kẻ đã tự mình thể ngộ như Sơn Thái Tuệ và Cơ Thái Minh, cũng đứng người. Mà như A Tư Mạc nghe vậy, hai tay không khỏi khẽ nắm chặt con dao trong tay.
Chu Thái Nghĩa kể đến đây, rồi chốt lại một câu:
- Đương nhiên, có rất nhiều yếu tố khác hợp lại, mới có thể tạo nên một món pháp bảo niệm lực. Nếu con dao kia chỉ là một lưỡi dao tầm thường, dù có được bảo quản đến mấy đi chăng nữa, truyền tay qua mấy mươi thế hệ, hết đến gần nghìn năm, tự nhiên sẽ bị mài mòn không còn chút sắc bén nào nữa rồi. Con dao này quả thực bất phàm, A Tư Mạc, đệ giữ gìn nó cẩn thận, ngày sau hạ sơn, có thể dùng để phòng thân rất tốt. Đệ nếu muốn hỏi thêm điều gì, khi nào sư phụ xuất quan, ta sẽ thỉnh sư phụ xem qua, chắc chắn sẽ càng giảng giải được kĩ càng thêm cho đệ.
- Đệ nào dám làm phiền Thiết sư thúc như vậy. Chu sư huynh, huynh giảng giải mấy lời như vậy, đối với đệ đã là quá tốt rồi. Tạ ơn sư huynh.
- Ôi dào, tạ ơn gì chứ. Khí Đường Dược Đường chúng ta dù sao cũng có quan hệ thông gia, ta lại là bậc trưởng bối, đệ có điểm khúc mắc, đến hỏi ta cũng là chuyện thường tình; ta giải đáp cho đệ, cũng chỉ tính là tận trách nhiệm thôi.
- Đại sư huynh, huynh nói cái gì vậy, năm xưa sư phụ bảo huynh chỉ dạy cho đệ, huynh nào có chút gì là tận trách nhiệm đâu, toàn lấy đệ ra làm cái cớ, khi sư nương lôi mọi người ra giao huấn, huynh mới “tận trách nhiệm” lôi đệ đi chỗ khác đó chứ.
- Đúng vậy, đại sư huynh, huynh khi đó thật hèn nhát, bảo sao ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn lẻ loi đơn côi, không như Thương Hùng huynh bên Khí Đường thiết huyết can trường, được Mẫu Đơn tỷ tỷ ngày đêm mong ngóng.
Nghe đến một câu này, cả Chu Thái Nghĩa, Thương Hùng, Mẫu Đơn ba người đều đồng thanh hô lên:
- Lý Thái Trọng, đệ nói cái gì vậy?
Mọi người theo đó, nói cười ầm ĩ hết một buổi, vô cùng vui vẻ.
Chiều ngày hôm sau, ở Tĩnh Linh đường, Thương Hùng liền truyền cho A Tư Mạc khẩu quyết tầng thứ ba.
Trong Chung Nhật Thượng Thanh Đạo, từ tầng một đến tầng ba của Thánh Nhân Đệ Nhất Trọng Mục là tất thảy những căn cơ của thiên địa pháp quyết, độ khó cứ theo đó tăng dần. Đệ tử Ngọc Tiết cung, khi tu tập đến cảnh giới này, trình độ sẽ thể hiện rõ ràng, tư chất cao thấp chỉ nhìn cái là nhận ra được. Người thông tuệ thì thế như chẻ tre, nhanh chóng đột phá, theo đó sẽ Trúc Cơ, từ Phàm Cảnh Luyện Khí Kì tiến vào Hư Cảnh, lập ra được một cơ sở vứng chắc trên con đường tu luyện tiên đạo. Mà đệ tử nào hơi kém, bước vào đây liền gặp vô vàn trắc trở, nhiều người uổng phí gần một chục năm ở đây mới có thể tiến lên được.
A Tư Mạc nhập môn đến nay đã được gần bốn năm, trong lúc nói chuyện với các vị sư huynh sư tỷ tất nhiên cũng nghe rất nhiều lần về những việc này. Một điều hiển nhiên đấy là, tất cả mọi người đều xếp hắn vào loại “hơi kém”.
Lần này truyền thụ pháp quyết cùng giải thích qua một lượt khẩu quyết, đại sư huynh liền đặt tay lên vai A Tư Mạc, nói:
- Lão tam, hiện tại ta có việc muốn nói với đệ. Kì Lục Đường luận võ hội tới đây đã đến gần, ta mấy ngày nữa sẽ lại tiến vào bế quan khổ tu. Lần này chắc phải kéo dài đến năm năm, tầm ba tháng trước khi Lục Đường luận võ hội tới, ta mới xuất quan, tới khi đó, chắc đệ cũng đã Trúc Cơ, ta chúc mừng đệ trước.
A Tư Mạc nghe đến đây, không khỏi kinh người, đại sư huynh không ngờ tin tưởng hắn tới vậy. Vốn hắn còn đang tự hỏi, bản thân liền trước kì Lục Đường luận võ hội tới, liệu có thể Trúc Cơ, đạt được tiêu chuẩn tối thiểu để tham dự không, vậy mà đại sư huynh lại coi đó là chuyện tất nhiên vậy. Hắn xúc động, chỉ có thể nói:
- Đại sư huynh…
- Đệ không cần như vậy. Tiến triển cùng cố gắng của đệ thế nào, ta đều biết hết cả, chắc chắn đệ sẽ sớm Trúc Cơ mà thôi. Được rồi, đệ nghe ta nói này. Chu muội chắc chắn cũng sẽ rất sớm phải bế quan tu luyện, Chu sư cô cùng Thiết sư thúc chắc chắn sẽ không để muội ấy thoải mái như giờ được lâu nữa đâu. Đệ cố gắng tu luyện, có gì cần hỏi ngay muội ấy. Sư phó hôm qua đã bảo đệ rồi, người sẽ cứ chín tháng liền kiểm tra tiến độ của đệ một lần, khi đó cũng không được ngại, mọi chỗ khúc mắc không hiểu, đều phải hỏi ngay lập tức. Ngoài ra…
Đại sư huynh vừa nói vừa đưa tay vào trong túi, lôi ra một cuốn tập, đưa cho A Tư Mạc.
- … cứ coi như đây là một khảo nghiệm dành cho đệ, con đường tu chân dài đằng đẵng, huynh cũng không thế lúc nào cũng ở cạnh đệ, chỉ cho đệ bước từng bước được. Đệ phải kiên cường, can đảm gắng sức bước tới mới được. Nhưng trước khi bế quan, huynh có hai món quà muốn tặng cho đệ. Đây là cái thứ nhất.
A Tư Mạc tai nghe mắt đọc, chỉ lướt qua mấy trang đầu, liền vô cùng kinh ngạc. Khẩu quyết tầng thứ ba của Chung Nhật Thượng Thanh Đạo, tổng cộng hơn bốn nghìn chữ, A Tư Mạc nghe cái là nhớ. Cuốn tập này, bìa ngoài ghi “Đệ tam chương Thánh Nhân Mục chú giải”, bên trong tổng cộng khoảng mười vạn chữ, lời văn khúc chiết, dễ hiểu, đều là về nội dung của tầng thứ ba.
- Ta mấy tháng nay ngồi nhớ lại thứ này, viết ra đây cho đệ. Lần đó ta… ừm, cũng đã được sáu mươi năm rồi, là sau lần luận võ hội trước.
Đại sư huynh ánh nhìn xa xăm, nếu không phải có hắn đề tỉnh, không biết huynh ấy còn ngồi nhớ truyện sáu mươi năm trước đến lúc nào nữa.
- Được rồi, đệ cầm lấy nghiên cứu, chắc chắn điểm lợi thu được rất nhiều. Còn món quà thứ hai, tí nữa cuối buổi luyện ta dắt đệ xuống chân núi, chắc chắn đệ sẽ bất ngờ.
Đúng vậy, A Tư Mạc chắc chắn rất bất ngờ về món quà thứ hai. Song có cho vàng hắn cũng không thể nào đoán ra được, đó chính là, ba năm rưỡi sau, món quà của đại sư huynh lại lôi hắn vào một thứ rắc rối vô cùng "đặc biệt"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.