Phong Hành Thiên Hạ

Chương 60: Lần đầu tách ra làm nhiệm vụ





  • Edit: Thiên
  • Beta: Thiên

“Ngươi… tin thật sao?”
“A?”
“Hi hi, ngươi tin lời ta nói?” Nụ cười trên khuôn mặt điềm đạm của Lưu Tinh Trư rất quỷ dị.
“Cái gì?” Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Ta chỉ là người chơi bình thường thôi, có điều giống ngươi gặp được kỳ ngộ,” Lưu Tinh Trư nhịn cười, “Ban đầu ta không phải tên này, sau khi chuyển chức bị buộc sửa lại, sau đó nghiệm vụ chức nghiệp của ta là giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
“A?” Ảnh Cô Nguyệt theo không kịp.
Lưu Tinh Trư không nói nữa, nàng như muốn mời rượu, đi về phía Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn.
“Với tư cách người mới gia nhập bang, ta tại đây kính hai vị bang chủ một ly, sau này xin chiếu cố nhiều.” Lưu Tinh Trư nâng cao ly rượu.
“Nói gì vậy, đã vào bang thì mọi người là huynh đệ tỷ muội, khách khí vậy làm gì?” Công Tử Không Vờ Ngầu lần này rõ ràng uống rất nhiều, nhảy lò cò một vũ đạo kỳ quái, miệng lầm bầm nhịp một khúc không thành lời.
“Đây là…” Thiên Khiếu Hàn lặng đi một chút rồi bật cười.
Lưu Tinh Trư gật đầu, quay về chỗ ngồi.
………………
“Không ngờ có loại chức nghiệp kỳ quái vậy.” Thiên Khiếu Hàn cười nói. Hóa ra Lưu Tinh Trư tới mời rượu là để cho bọn họ xem bảng thông tin chức nghiệp. Thật là một người khôn khéo, trực tiếp mở bảng chức nghiệp, bỏ ngụy trang từ vật phẩm giúp ẩn giấu, quả là biện pháp tốt để lấy lòng tin từ người khác.
“Thiên Ngữ Giả?” Ảnh Cô Nguyệt trầm tư, “Trước đây rất lâu, thời xa xưa khi Trung Quốc còn sùng bái đồ đằng, nghe nói có vu sư có thể trò chuyện với người bên trên, chức nghiệp này đại khái giống vu sư ấy? Nếu nói vậy, khi nàng ta vừa vào trò chơi đã bị Đầu Não ‘bắt cóc’, sau đó cưỡng chế tu luyện, sau khi có thể tự đảm đương mới thả ra. Chức nghiệp của nàng dường như là Đầu Não chuẩn bị riêng để trợ giúp chúng ta, gần như vu quân sư?”
“Có thể tin nàng không?” Thiên Khiếu Hàn vẫn có chút lo lắng.
“Không thành vấn đề, nghĩa phụ đã chứng thực chuyện này.” Ảnh Cô Nguyệt trả lời, “Nghe nói khi nàng được thả trước tiên phải đến tìm nghĩa phụ xin một phong thư chứng minh, sau đó để nghĩa phụ giới thiệu cho chúng ta, nhưng hình như sợ Kim Linh Châu bị người khác đoạt mất, nàng tới tham gia đại hội võ lâm trước, xem như bảo đảm thêm một tầng.”
“Cần tra rõ thân phận thật của nàng không?” Thiên Khiếu Hàn nói đùa, “Hay thôi khỏi, huynh đệ tỷ muội của chúng ta trước kia, trong hiện thực hoàn toàn không biết thân phận thật sự, vì từng bị phản bội, lần này chúng ta hình như phản ứng quá lớn.”
“Ừ.” Ảnh Cô Nguyệt cười tự giễu, “Nghi người thì không dùng người dùng người thì không nghi người. Nàng đã là đồng bọn của chúng ta thì bắt đầu từ bây giờ, nên toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.”
“Nhưng mà nói thật, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, ai biết Đầu Não đại nhân sẽ thông qua nàng tìm đến rắc rối gì cho chúng ta.” Thiên Khiếu Hàn đau khổ nói.
“Cái gì phải tới sẽ tới, trước kia không có nàng chúng ta cũng vẫn bị Đầu Não xoay vòng vòng đấy thôi?” Ảnh Cô Nguyệt khó có được nói đùa, “Nén bi thương chấp nhận cuộc sống đi.”
“Ha ha, nén thì nén, giờ chúng ta không phải nên làm chút chuyện hay ho đi?” Tay quấn quanh eo Nguyệt, xoay người một cái, đè lên giường, “Thể lực trong Mộng Hồi của ta rất tốt nha.”
“…” Nguyệt khinh bỉ liếc Hàn.
“Ầm!”
“Nguyệt này! Ngươi hơi quá rồi đó! Dám mở hệ thống phòng quấy rối với ta!” Bị sấm sét đột nhiên xuất hiện đánh rớt đất, Thiên Khiếu Hàn gào rống, “Từ hồi trở về ta vẫn chưa chạm qua ngươi!”
“Mai đấu đội bắt đầu, để ta ngủ yên!” Không để ý tới hắn, Nguyệt xoay người, chôn mặt trong chăn.
“Rồi rồi, aiii.” Thiên Khiếu Hàn thấy kháng nghị không có kết quả, đành ngoan ngoãn bò lại lên giường, chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm Nguyệt, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nguyệt nói thầm trong lòng, lúc này mới chính thức bắt đầu ngủ.
………………..
Nhìn cánh cửa hôm qua làm thế nào cũng không chịu mở ra, Lệnh Hồ Phi biết, hiện tại đã mở được.
Nhưng bây giờ, không vội mở.
“Dậy chưa? Mèo con?” Lệnh Hồ Phi cảm thấy thiên hạ trong ngực mình nhúc nhích, vội nhẹ giọng hỏi.
“Phi?” Mèo Cưng dụi cặp mắt buồn ngủ mơ màng.
“Muốn logout nghỉ ngơi chút không?” Lệnh Hồ Phi xoa mái tóc mềm mại của Mèo Cưng. Mèo Cưng là con lai, tóc mỏng màu vàng nhạt, rất thoải mái.
“Lát nữa đi.” Chôn đầu trong ngực Lệnh Hồ Phi, Mèo Cưng hờn dỗi, “Ngươi biết rồi?”
“Yên tâm.” Lệnh Hồ Phi đau lòng ôm chặt người trong ngực, “Không sao nữa rồi.”
“Đừng gọi ta mèo con, ta là Huyền Diểu Diểu.” Mèo Cưng ngẩng đầu, tức giận.
“Ừ, nhưng nếu ta cứ ‘meo meo’ suốt ngày ta sẽ thành mèo mất, nên cứ gọi ngươi là mèo con thôi.” Lệnh Hồ Phi hôn nhẹ lên môi Mèo Cưng, trêu đùa. (Diểu Diểu có cách phát âm giống tiếng mèo kêu ‘miao’)
“Ta mới không phải mèo…” Mèo Cưng lại vùi đầu xuống. Trong phòng ngủ còn sót lại hương vị điên cuồng đêm qua, khiến hắn không kiềm được mặt đỏ tim đập.
“Đừng trách Tiểu Tửu.” Im lặng nửa ngày, Lệnh Hồ Phi nhẹ nhàng nói, “Nó vì lo lắng thôi.”
“Trở về nhất định phải đánh đòn nó!” Không nói không sao, vừa nhắc đến Mèo Cưng liền tức giận. Cho dù thật sự phải áp dụng cách này để thúc tiến, tại sao phải khiến cơ thể hắn mềm nhũn không sức kháng cự, hắn không muốn làm thụ!
“Ha ha.” Như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Mèo Cưng, Lệnh Hồ Phi búng nhẹ trán hắn, “Hôm nay bắt đầu đấu đội, muốn rời giường chưa?”
“Hơ?” Mèo Cưng đỏ mặt, trời ạ, bây giờ đám sợ thiên hạ không đủ loạn kia đại khái đều biết chuyện hắn và Hồ Ly, làm sao dám ra ngoài đây?
“Đi thôi, sớm hay muộn cũng sẽ phải đi ra.” Hồ Ly ôm ngang Mèo Cưng vào lồng ngực, “May mắn trong trò chơi những vết thương nhẹ sẽ tự động tái lập, nếu không ngươi muốn ra cũng ra không được.”
“Ngươi!” Mèo Cưng thẹn quá thành giận, một quyền đấm vào ngực Hồ Ly, “Thả ta ra!”
“Ha ha, đi thôi.” Nếu thật muốn Hồ Ly thả ra, chỉ cần mở hệ thông phòng quấy rối. Nhưng Hồ Ly tuyệt đối sẽ không nhắc Mèo Cưng điều này (*^__^*).
………………….
“Hí hí, ra rồi kìa.” Dực Yêu cười quỷ dị mấy tiếng rồi chen lên trước nghe NPC giải thích quy tắc trận đấu.
“Buổi sáng tốt lành.” Lưu Tinh Trư lễ phép lên tiếng chào.
“Ách… buổi sáng tốt lành…” Hồ Ly cùng Mèo Cưng cứng người một chút, từ sau chuyện xảy ra đêm qua, bọn họ đối với bạn “Trư thục nữ” điềm đạm nhất Phong Hành này nảy sinh sợ hãi theo bản năng.
Lưu Tinh Trư cũng không để ý, cười cười, tiếp tục nghe giải thích.
“Hình như không ai chú ý chúng ta?” Còn tưởng nhất định sẽ bị một đám ông tám bà tám nhổ một lớp lông, Mèo Cưng kỳ quái hỏi.
“Ừ.” Nhưng chắc chắn mọi người đã biết, vì hôm nay Hồ Ly nhận được ánh mắt lấp lánh thiện ý của các bang chúng rất nhiều.
Dù sao kết cục rất tốt, không sao cả.
“Lần tranh tài này quả thật kỳ quái.” Nghe giải thích xong, trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, các đội dự thi có bốn tiếng chuẩn bị.
Nhược Thủy U Lam đã khôi phục trạng thái bình thường, hắn mở bản đồ dùng cho trận đấu: “Lần này không giống trước kia phái vài người tới đánh nhau mà phải làm nhiệm vụ, ai hoàn thành trước sẽ là người chiến thắng, phần thưởng được giữ bí mật, thật sự chưa bao giờ nghe thấy.”
“Nhưng thế này mới thú vị, không phải sao?” Thiên Khiếu Hàn cười nói, “Nhiệm vụ yêu cầu thu thập đủ tài liệu hệ thống quy định. Những tài liệu này chỉ có thể đánh ra trong thời gian tranh tài, hơn nữa phải là đội dự thi mới đánh ra được. Vật phẩm nhiệm vụ mỗi đội khác nhau, không thể rơi xuống (tức là bị người khác giết sẽ không rơi ra) không thể giao dịch, như vậy sẽ ngăn chặn khả năng tìm người giúp đỡ.”
“Tuy như thế, bọn họ cũng không nói không được quấy rối.” Kiêu Tử Minh nhắc nhở, “Ta không tin những người không dự thi của Chấn Thiên Bang sẽ ngồi không.”
“Đích xác, có lẽ hệ thống cố ý không quy định, để tăng độ khó.” Lưu Tinh Trư luôn im lặng đột nhiên nói, “Chẳng qua hệ thống nhất định theo dõi những việc này, người chơi can thiệp hẳn sẽ bị công bố lên kênh thế giới, nhưng loại chuyện này đã quá quen thuộc, những bang hội nóng vội muốn chiến thắng sẽ không quan tâm nhiều như vậy.”
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn biết Lưu Tinh Trư và Chủ Thần có quen biết, nghe nàng nói vậy, tự nhiên nhớ tới vị Chủ Thần hay thích đùa dai.
“May mắn vật cần thu thập của mỗi đội được giữ bí mật, tuy bọn họ có thể căn cứ hành động của chúng ta mà cản Boss, nhưng thế thì phải dẫn người theo, bọn họ không có nhiều cao thủ vậy. Boss xung quanh nơi này đều nằm trong khu quái cao cấp chủ động, người chơi cấp thấp mon men lên đây sẽ lập tức bị đánh về. Người chơi lữ hành (Người chơi với mục đích thăm thú, ngắm cảnh, không luyện cấp) không sợ mấy thứ này, nhưng người chơi lữ hành không thể gia nhập bang hội, càng không thể lợi dụng thân phận người chơi lữ hành gây nguy hại cho người chơi khác, như thế sẽ bị khóa tài khoản. Vậy nên chúng ta chỉ cần chiến đấu với đối thủ.” Tử Huyễn Nguyệt đề nghị, “Chúng ta chia làm nhiều tổ khác nhau đi canh những Boss khác nhau, luôn phải mở trò chuyện riêng, không cần tiếc Định Vị Phù, dùng Định Vị Phù nơi gần Boss, như vậy nếu xảy ra chuyện gì không giải quyết được, chúng ta lập tức tới trợ giúp.”
“Mấy vật phẩm nhiệm vụ này quả là quái dị.” Công Tử Không Vờ Ngầu nói ra một vấn đề không quan trọng, không ai để ý y, y liền tự ngậm miệng.
“Thiên bất lão, tình nan tuyệt. Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết.” (Trời chưa sập, tình chưa dứt. Tâm tựa võng lưới, ngàn ngàn nút thắt. (dịch vui thôi =)) đại ý cũng tựa vậy))
Mười viên Bất Lão Dược, một lít Nan Tuyệt Thủy, mười cái Song Ti Võng, và một Thiên Thiên Kết.
Bất Lão Dược rớt từ Boss Phù Thủy Già Mà Dai trong rừng Huyết Vụ, công kích pháp thuật mạnh, tấn công bằng pháp thuật không có hiệu quả; Nan Tuyệt Thủy phải lấy dưới Nhược Thủy Hà ở Địa Phủ, được Boss Hoa Bỉ Ngạn canh giữ, phòng ngự cao, có độc, kèm theo hiệu quả mê hoặc; Song Ti Võng rớt từ Boss Thất Thải Chu Tinh trong Động Màn Tơ, nhanh nhẹn cao chính xác cao; Thiên Thiên Kết ở rừng Thanh Điểu, được Boss Thanh Điểu canh giữ, đó là một con Boss cực kỳ biến thái, không những nhanh nhẹn cao công kích pháp thuật mạnh mà còn tấn công bằng vật lý không có hiệu quả. Xin bổ sung thêm, mấy con Boss này máu đều rất dày ——
Phân chia sơ bộ, Phong Hành mỗi tổ mười người, những người còn lại đi quấy rối Chấn Thiên Bang. Tiểu đội “Chuyên Đánh Già Mà Dai” do Yêu Hồ Chín Đuôi dẫn đội, tiểu đội “Chúng Ta Thiếu Nước” do Lưu Tinh Trư dẫn đội, tiểu đội “Ngâm Giấm Nhện Tinh” do Thiên Khiếu Hàn dẫn đội, tiểu đội “Bắt Chim Về Nuôi” do Ảnh Cô Nguyệt dẫn đội, tiểu đội quấy rối “Chỉnh Chết Ngươi” do Tử Huyễn Nguyệt dẫn đội.
Cứ vậy, Phong Hành Thiên Hạ trùng trùng điệp điệp hướng tới mục tiêu của mình.
……………………
“Từ khi gặp nhau tới nay, đây là lần đầu chúng ta tách ra làm nhiệm vụ nhỉ?”
Ảnh Cô Nguyệt sửng sốt, cười.
“Chúng ta vẫn đang cùng nhau.”
Thiên Khiếu Hàn thở dài, “Cũng đúng, thi xem ai xong trước?”
“Nhìn qua Thanh Điểu khó đánh hơn?” Ảnh Cô Nguyệt tức giận.
“Ha ha, thi không?” Thiên Khiếu Hàn cười không mấy tốt lành gì.
“Thi! Sao không thi!” Ảnh Cô Nguyệt cũng bị khiêu khích.
“Nếu ta thắng, lần này xong một tháng không được từ chối ta.” Thiên Khiếu Hàn mơ mộng đẹp, cười dẫm đãng, không chút chú ý mọi người vốn đi theo sau hắn đã kéo ra một khoảng cách, trên mặt mỗi người viết “Ta không biết hắn, hắn là người qua đường giáp”.
“…” Ảnh Cô Nguyệt với da mặt dày của Thiên Khiếu Hàn không biết nói gì, hung ác, “Nếu ta thắng, ngươi ngủ ngoài cửa một tháng!”
“Oa oa, Nguyệt, ngươi thật độc ác!”
“Câm miệng! Là ngươi đòi thi trước!”
“Nguyệt à…”
“Câm miệng!”
“Các lão đại chắc chắn đang trò chuyện riêng!” Được phân cùng một tổ với Thiên Khiếu Hàn, Công Tử Không Vờ Ngầu nhỏ giọng nói với Ngụy Quân Tử kế bên.
“Oa, hay thật, ta cũng phải trò chuyện riêng với vợ!” Nói xong lập tức liên lạc Túy Vũ Yêu Nhiêu trong tiểu đội “Chỉnh Chết Ngươi”, “Vợ ơi…”
“Sao thế?” Bên tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của Túy Vũ Yêu Nhiêu.
“Không có gì, nhớ ngươi thôi.” Ngụy Quân Tử nghĩ tới bộ dáng xấu hổ của Túy Vũ Yêu Nhiêu, khóe miệng kéo lên thật cao.
“Vậy thôi?…” Im lặng mấy giây…
“Mẹ nó! Chỉ vậy thôi hả?! Bà đây đang thảo luận một vấn đề nghiêm túc! Bị ngươi quấy nhiễu mất ý rồi!” Ngụy Quân Tử vội che lỗ tai, nhưng trò chuyện riêng không phải che lỗ tai thì không nghe được nữa, lúc cấp bách đã quên có thể tắt âm, chỉ đành ngoan ngoãn nghe hết sư tử hống của Túy Vũ Yêu Nhiêu, chấn muốn điếc tai.
“Còn vì chuyện vớ vẩn mà cắt ngang bà thảo luận thì chờ xem ta xử ngươi thế nào!”
Ngụy Quân Tử đáng thương xoa lỗ tai, hắn sao biết được vợ đang tiến hành “thảo luận quan trọng” chứ, uất ức nằm sấp lên người Công Tử Không Vờ Ngầu: “Oa oa, bị vợ vứt bỏ!”
“Cút cho ta! Buồn nôn chết! Đi ôm người khác, ông đây chỉ ôm mỹ nữ!” Công Tử Không Vờ Ngầu chán ghét đẩy hắn ra, lại phát hiện xung quanh đã vắng tanh, những người khác chủ động cách xa phạm vi nguy hiểm.
“Mẹ nó! Ai tới giúp ta kéo tên này xuống!”
Tiếng rống giận của Công Tử Không Vờ Ngầu hồi lâu không dứt.
……………….
“Nói ruồi bọ tới, ruồi bọ quả nhiên tới.” Thần Mộng từ từ bước vào vòng bảo vệ của đội ngũ, lấy phù chú ra. Nàng luyện thêm Phù Chú Sư, một chức nghiệp vú em truyền thống.
“Thật bực bội, tại sao lại là một tên nghiện thuốc tục tĩu chứ, không thể tới một anh đẹp trai sao?” Lời này Túc Kính Đồng nói rất lớn, quả nhiên khiến Nghiện Thuốc Muốn Bỏ phía trước tức giận.
“Đường này ta mở!” Thanh Triệt hét, khiến đám đối diện sửng sốt.
“Cây này ta trồng!” Thần Mộng cười tiếp lời.
“Nếu muốn đi qua, nhanh xì tiền ra.” Túc Kính Đồng cười vui vẻ, “Xem các tỷ tỷ tốt chưa nè, giúp các ngươi đọc lời kịch luôn!”
“Ha ha!” Cuối cùng hiểu được ba cô gái này nói cái gì, tiểu đội “Bắt Chim Về Nuôi” cười nghiêng ngả, muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu.
“Các ngươi…” Mặt Nghiện Thuốc Muốn Bỏ lúc xanh lúc đỏ, mỗi lần nhìn thấy mấy nữ nhân này hắn chắc chắn không tốt lành gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.