Sóng biển dập dờn, một con thuyền nhỏ cập bến, một thân thiếu niên dáng người lãng tử, lưng đeo một thanh kiếm được bao bọc rất kỹ, vươn vai hít một làn không khí của đất liền Ngạo Thiên liền cất tiếng nói:
" đã 3 năm rồi! Cuối cùng cũng trở lại...Thất Long Đại Tội...các ngươi rồi sẽ chết trong tay ta...".
Huyện Đình Lập trong thôn Đình Đập trong một quán ăn nọ Phong đang ngồi uống một bình sa kê tay cầm một con gà luộc vừa ăn vừa nhóp nhép.
Nữ phục vụ xinh đẹp trong bộ đầm màu xanh lam quyển rủ tay cầm tờ hóa đơn đặt xuống bàn, cầm tờ hóa đơn lên xem
Phụt...
Phong hoảng hồn với số tiền ghi trên giấy " một triệu tám trăm nghìn đồng " Phong nghĩ thầm với hắn ngày trước thì tiền không thiếu còn hiện tại thì hắn chỉ là một tên nghèo kiết xác.
Rầm!!!
Phong vỗ bàn ra vẻ tức giận quát
" Định ăn lời cắt cổ à!!!"
Nữ phục vụ kiêm chủ quán ẻo lã bước ra
" quý khách có vấn đề gì ạ " nàng hỏi
Phong chỉ tay vào tờ hóa đơn rồi hô to:" lúc vào quán chỉ để một trăm tám còn giờ thì thành ba triệu tám " Phong bực bội nói
Nữ chủ quán lấy một chiếc kính lúp soi vào vị trí bản giá, lúc này Phong mới hoàn hồn hóa ra là còn mấy con số không mini nữa.
Phong cay cú đặt một triệu tám lên bàn rồi lặng lẽ bước đi, trên đường đi hắn nghe phóng thanh về một cuộc thi gì đó được diễn ra tại một hòn đảo ngoài biển.
Đảo nổi một hòn đảo kì lạ và đặt biệt bởi hòn đảo lại trôi nổi trên bầu trời bao la.
Tại hòn đảo người từ tứ phương tụ tập rất đông tạo điều kiện cho người dân trên đảo buôn bán, trên đảo ba năm một lần một cuộc Đại Hội Võ Thuật được diễn ra định kì sẽ được tổ chức tại nơi đây, khách từ tứ phương sẽ tụ họp trong ba ngày để đăng ký và tham quan trên đảo.
Dừng chân tại một ngôi nhà trọ tồi tàn Phong bước vào bên trong để đặt phòng ở trọ
Két...
Cánh cửa củ kỹ hé mở đập vào mắt Phong là một nàng lọ lem đúng chuẩn cổ tích với bộ ngực đầy đặn bên trong chiếc áo sơ mi trắng, cặp đùi thon thả trắng muốt dưới chiếc váy ngắn ngang đùi.
Thấy Phong nhìn mình bằng ánh mắt thèm thuồng cô gái đỏ mặt vội nói
" quý khách đến thêu phòng phải không ạ! " cô gái hỏi. Phong không đáp mà chỉ gật đầu đáp lại
" Nhà trọ em chỉ còn một phòng cuối! Tuy hơi chật nhưng giá lại rất rẻ " cô gái nói
" từ đây đến hết đại hội thì khoảng bao nhiêu vậy "
" một ngày là một trăm thưa quý khách "
" ok! Ta đặt " Phong hô lên rồi đi cùng nữ tiếp viên đi nhận phòng
Nữ tiếp viên đi đằng trước Phong lủi củi theo sau, nhìn cặp mông nẩy nở theo từng nhịp bước làm Phong không khỏi thèm thuồng nhỏ dải cảm giác ham muốn bốc lịch hiện rỏ trên gương mặt dâm dê của hắn.
Cuối dảy hành lang là một căn phòng chật hẹp đủ chỗ cho hai người ở, tuy hơi chật hẹp nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng, Phong bước vào trong cảm thán căn phòng quá tuyệt đối với một người như hắn.
Sau một buổi ngủ để lấy sức Phong mơ hồ tỉnh giấc ánh mặt trời cũng đang dần khuất bóng sau tán cây.
Ọc....
Bụng đánh trống ồ ạt Phong quyết định bước xuống phố tìm thức ăn bỏ bụng, phố xá trên đảo vào buổi tối rất đông quán xá, Phong ghé vào một quán hủ tiếu mì gõ kêu một tô hủ tiếu mì không nước mà ăn lấy ăn để.
Bốp!!!
" ôn con dám trộm đồ của bà này! Này thì trộm đồ " bà chủ quán tay cầm chiếc dép tổ ong 25k một đôi bán đầy ngoài chợ mà vả vào mặt đứa bé
" dừng tay " Phong hô lên tay chụp lấy bàn tay đang cầm chiếc dép của mụ ngăn không cho đánh đứa bé nữa.
Ở những nơi xa xăm đất liền tất nhiên cũng có kẻ giàu người nghèo như nhau cả thôi
" tránh ra để bà dạy cho nó chừa cái thối ăn cắp vặt " mù già bực bội quát trong khi tay còn lại vẫn nắm chật đầu đứa bé
Nhìn đứa bé đau đớn làm Phong khồn khỏi tội nghiệp móc ra một trăm ka đưa cho mụ chủ quán rồi đưa đứa bé vào trong gọi thêm một tô hủ tiếu cho con bé.
Nhìn đứa bé ăn rất ngon lành như thể nó chưa được ăn no ngày nào vậy tò mò Phong hỏi
" bộ em chưa ăn gì sao?"
Cô bé gật đầu rồi lại tiếp tục ăn
" ba mẹ em đâu " Phong hỏi tiếp.
" con bé đó mẹ nó đã mất vào bốn năm trước còn cha nó đi ra biển đánh cá rồi mất tích suốt mười năm nay " thấy Phong hỏi đứa bé bà chủ quán hủ tiếu nói.
" vậy nhà em ở đâu? Ăn xong anh đưa em về "
" em không có nhà! Sau khi mẹ mất họ hàng của em cũng đã chiếm luôn ngôi nhà " cô bé đau buồn kể
" em tên gì?"
" Minh Châu "
" em bao nhiêu tuổi "
Cô bé đưa mấy ngón tay bé nhỏ của mình lên đếm trông rất đáng yêu đếm một hồi cô bé hô lên
" 15 chuổi rồi " cô bé ngây thơ đáp.
Phong đang không biết làm thế nào để xử lý cô bé thì bất ngờ
" cho em làm người hầu của anh được không! Chỉ cần cho em ăn ngày ba bữa là được! Em không cần lương " Minh Châu sau khi húp hết nước lèo trong tô hủ tiếu thì nói.
Cũng không còn cách nào khác để lo cho đứa bé Phong đành gật đầu đồng ý. Thằng Phong là người tốt nhé nó giúp người hoạn nạn chứ hông phải ấu dâm như thằng tác giả nuôi gái lớn rồi đem đi phịch đâu à nha.