Phong Hầu rời đi thật nhanh, người có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan tuyệt đối không phải người ngu, đại sư huynh đã cảnh cáo người này có thực lực cường đại, không thể trêu chọc, đại sư huynh không có khả năng nói bừa, hiện tại hắn lại mở miệng khiêu khích, càng xác minh lời đại sư huynh nói không ngoa, tuy Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan trung kỳ có chênh lệch cực lớn, nhưng trong tình huống có pháp bảo cực mạnh, chênh lệch này sẽ được bù đắp.
Sửu Hán chắp tay chào Liễu Tàn Dương, nói:
- Sửu Hán bái kiến bát sư huynh, ân, không đúng, Sửu Hán bái kiến cửu sư huynh.
Phong Hầu chưa đi xa, thân thể chấn động, hiển nhiên lời này kích thích hắn thật sâu, nhưng hắn cũng không dừng bước lại.
Liễu Tàn Dương quay về tiểu viện của mình, lúc này trở về, tiểu viện đã rực rỡ hẳn lên, cho dù là vách tường hay cửa sân đều sạch như mới, một tên đệ tử nội môn đang canh gác cửa ra vào, xem bộ dáng là đang chờ Liễu Tàn Dương trở về.
Liễu Tàn Dương từ xa đi tới, đệ tử nội môn nghênh đón, nói:
- Bát sư huynh trở về, sư môn đã chuẩn bị nơi ở rất tốt cho bát sư huynh, tiểu viện này không quá phù hợp với thân phận của sư huynh.
- Lời này hiểu thế nào?
- Sư huynh, ngài đi theo ta, sư môn đã cung cấp nơi ở tốt hơn cho bát sư huynh, nơi đó cái gì cũng có.
Đệ tử dẫn đường ở phía trước, Liễu Tàn Dương theo sau.
- Trong nội môn, phàm đệ tử đạt tới cảnh giới Kim Đan đều có đại điện tu luyện độc lập, đại điện của sư huynh cách đây trăm dặm, đại điện này lúc trước thuộc về Tài Thần sư huynh, nhưng Tài Thần sư huynh đã vẫn lạc, đại điện của hắn cũng thuộc về sư huynh.
Đệ tử này giải thích với Liễu Tàn Dương.
Liễu Tàn Dương nghe đệ tử nội môn nói xong, hắn đã sớm dự liệu được việc này, bất cứ tu sĩ Kim Đan nào ở bên ngoài đều có thể khai tông lập phái, có được một đại điện tu luyện độc lập cũng không có gì kỳ lạ cả.
Hai người khống chế phi kiếm, không qua bao lâu đã đi tới một ngọn núi, đại điện vàng son lộng lẫy xuất hiện trước mặt Liễu Tàn Dương.
Diện tích đại điện này lớn chừng ngàn mẫu, kiến trúc san sát như rừng, dưới đất là những cục gạch bằng vàng đang lóe sáng, những cây cột chống đỡ đại điện làm bằng ngọc, có phỉ thúy mã não khảm nạm lên đó, trung tâm đại điện càng rực rỡ, trên tường khảm đầy dạ minh châu, ánh mặt trời chiếu xuống lại tỏa ra hào quang chói mắt.
Liễu Tàn Dương nhớ tới Tài Thần bị bản tôn đánh chết, đại điện của hắn không uống với cái tên Tài Thần, chỉ một nơi tu luyện đã xa hoa như vậy, có thể nghĩ những năm qua hắn cướp đoạt tài phú kinh khủng cỡ nào, nhưng khi hắn tiêu vong, tất cả đại điện này đều thuộc về ta!
- Sư huynh, đây là đại điện của sư huynh, cái gì cần có đều có, nếu như cần người hầu, sư huynh cứ nói cho ta biết, ta sẽ lựa chọn và mang tới.
Đệ tử nội môn này tận tâm tận lực giải thích, hắn mong có thể đạt được hảo cảm của Liễu Tàn Dương, dù sao người trong nội môn từng cô lập Liễu Tàn Dương, hắn cũng là một thành viên trong đó.
- Tạm thời không cần, chuyện nơi đây ta sẽ xử lý, ngươi đi đi!
Liễu Tàn Dương vung tay lên, bảo đệ tử nội môn này rời đi, hắn đi tới cửa cửa viện.
Cửa sân hoàn toàn do hoàng kim chế tạo thành, trên cánh cửa có hai vòng cửa chạm khắc đầu rồng, chỉ nhìn đã nhận ra đây là tác phẩm nghệ thuật.
Liễu Tàn Dương tiến lên, hắn đẩy cánh cửa ra, cảnh tượng lọt vào mắt của hắn cực kỳ xa hoa.
Trong nội viện, mặt đất vẫn phủ đầy hoàng kim như trước, một bức phỉ thúy lớn xuất hiện trước mặt, ở trung ương có một khối san hôn đỏ rực đang tỏa sáng, trên cây san hô treo đầu phỉ thúy, vòng tay hoàng kim, trường mệnh tỏa do bạch ngân chế thành, phỉ thúy tạo hình ngọc như ý, hồng mã não khảm thành hồng kim long.
Liễu Tàn Dương đi tới một cái ao, hắn nhìn thấy cái ao này thông với sơn tuyền, nước suối chảy rì rào, đáy ao phủ kín trân châu.
Đúng là đại thủ bút, Liễu Tàn Dương khen một câu, vượt qua hòn non bộ, đại điện do các màu vàng, đỏ, xanh giao thoa với nhau, màu vàng là hoàng kim, màu xanh là ngọc thạch, màu đỏ là mã não, cửa sổ làm từ gỗ đàn hương, cảnh tượng không phú tức quý.
Chính giữa có tấm bảng viết ba chữ, Vĩnh Phú quý.
- Tấm bảng này không tốt!
Liễu Tàn Dương vung tay lên, chữ trên tấm biển biến thành ‘ truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc’.
Liễu Tàn Dương độc chiến đại điện trên đỉnh núi, trong đó có luyện đan thất, luyện khí thất, phòng tu luyện... Ở trung ương đại điện có tàng bảo khố rất lớn, cũng kiên cố nhất.
Liễu Tàn Dương xuyên qua hành lang, hắn đi tới trước cửa bảo tàng, đẩy cửa đi vào.
Tiên linh khí thổi tới, trong góc phòng bảo tàng có linh thạch thượng phẩm chồng chất, trong mấy hộp gỗ còn có linh thạch cực phẩm.
Pháp bảo, phi kiếm cũng vượt qua trăm món, tuy những pháp bảo này đều là hạ phẩm, nhưng tuyệt đối là tinh phẩm trong hạ phẩm. đủ loại binh khí, áo giáp trưng bày không sai, không phải là phàm phẩm.
Một tòa ngọc tháp trưng bày bên cạnh hồ lô đựng đan dược.
Tài Thần tích lũy mấy trăm năm đều nằm ở nơi này, nếu không phải mình đã đến, những vật này sẽ bị cất vào kho, không thấy mặt trời.
Liễu Tàn Dương quay về phòng tu luyện, khoanh chân ngồi xuống, nơi này linh lực đầy đủ, tu luyện làm chơi ăn thật, ngày sau những đệ tử ở ngọn núi bảy mươi hai tới đây, mình cũng có nơi an trí bọn họ, nơi dây có nhiều gian phòng, nếu không đủ cứ xây thêm vài nơi.
Mấy ngày sau, Liễu Tàn Dương vẫn tu luyện, chứa đựng linh lực, hắn tu luyện Du Long Công không giống các công pháp khác, các công pháp khác chú ý trùng kích bình cảnh tiến hành theo chất lượng, mà Du Long Đại Pháp lại là chứa đựng, chứa đựng, lại chứa đựng, sau khi chứa đựng tới cực hạn rồi bộc phát, một lần hành động đột phá mấy cảnh giới.
Lúc này bên ngoài có tiếng nói vọng vào:
- Cửu sư huynh có ở đây hay không, sư tôn truyền lời, tập hợp tại Phong Thần tháp!
Liễu Tàn Dương đứng lên, đi ra ngoài đại điện Sửu Hán đang đứng bên ngoài, bộ dáng thành thật ngu ngơ.
- Cửu sư huynh, sư tôn cho mời.
Sửu Hán nói ra.
- Ngươi dẫn đường!
Liễu Tàn Dương nói.
Sửu Hán nhảy lên tường vân của mình, Liễu Tàn Dương gọi Bát Quái Kiếm ra, hắn phi thân nhảy lên.
Hai người đi mấy trăm dặm, lúc này nhìn thấy tòa tháp cao trên đỉnh núi, từ xa nhìn thấy ba chữ ‘ Phong Thần tháp ’ rất to.
Liễu Tàn Dương và Sửu Hán đáp xuống trước Phong Thần tháp.
Nơi này có rất nhiều đệ tử Kim Đan đang tụ tập, bọn họ cung kính đứng ngoài tháp, chờ Phong Thần tháp mở ra.
- Sư huynh, ngươi có biết bài vị chiến hay không?
Sửu Hán và Liễu Tàn Dương vừa đáp xuống, Sửu Hán nói.