Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 59: Băng sơn mỹ nhân




Nếu có tuấn kiệt ngăn cản tầm mắt nàng nhìn tiểu viện, nàng sẽ điên cuồng, sẽ ra tay bất chấp tất cả, thẳng đến khi tiểu viện lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
- Luôn luôn có một ngày, ta sẽ đứng bên cạnh ngươi, sẽ cùng gánh tịch mịch cô độc với ngươi, ta sẽ không để ngươi dùng lạnh lùng che dấu ấm áp trong lòng.
Hồng Liên là băng sơn mỹ nhân ở ngoại viện, nhưng không ai dám khinh nhờn, bởi vì lực lượng của nàng quá mạnh mẽ, lực lượng của nàng làm người ta hít thở không thông.
- Ta đi ngọn núi bảy mươi hai.
Vào lúc các phong chủ bảo Hồng Liên trả lời thuyết phục, chẳng ai ngờ rằng nàng chọn phe phái yếu nhất, là phe phái không ngờ nhất trong Vô Lượng Môn.
Một ngày này, Hồng Liên vẫn như ngày thường, lại tới đây, đứng nhìn tiểu viện không người, say mê nhìn đến tận đêm, nhớ lại bóng lưng của hắn.
Trong giây lát, Hồng Liên dường như nhìn thấy thân ảnh của hắn, thấy hắn đi qua trước mặt mình.
Ánh mắt Hồng Liên nhìn theo người đi qua trước mặt, bóng lưng hắn dung hợp với bóng dáng hai năm trước, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt nội tâm của nàng, nàng đi ra khỏi gốc cây, nhìn bóng lưng kia, hai hàng dòng nước mắt nóng lăn dài trên má, chờ đợi thân ảnh hắn hai năm, nàng đã từng khát vọng nhìn thấy bóng lưng này xuất hiện trước mặt nàng lần nữa.
Liễu Tàn Dương dừng bước, thần thức của hắn bị ngoại viện áp chế, nhưng vẫn có thể quan sát mọi thứ trong phạm vi mười dặm.
Liễu Tàn Dương chậm rãi xoay người ra phía sau, hắn khó hiểu nhìn qua nữ tử cách mình trăm mét, Liễu Tàn Dương cảm thấy nàng hơi quen mắt.
Áo trắng cô đơn, dáng người cao gầy, tóc xanh ngang vai, dung mạo tuyệt mỹ, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, các khí chất này phụ trợ làm nổi bật dung nhan khuynh sắc khuynh thành của nàng, giống như thiên tiên hạ phàm.
Liễu Tàn Dương nhìn nàng, trong đầu nhớ lại tình cảnh Nguyệt Yêu ngồi trên lạc đà âm thanh lục lạc quanh quẩn bên tai, giống như nhớ tới âm thanh leng keng biến mất trong sa mạc.
Nguyệt Yêu, lời thề thủ hộ của hắn, tiểu nữ hài đánh thức nội tâm hắn.
- Ngươi quay về đây thăm... Ta sao?
Nữ tử áo trắng chậm rãi nói một câu, vẻ mặt chờ đợi nhìn Liễu Tàn Dương, ánh mắt của nàng đã hồng nhuận phơn phớt, thân thể đang run rẩy...
Thân ảnh Nguyệt Yêu tiêu tán...
Liễu Tàn Dương quan sát nữ tử áo trắng, nhìn thấy nước mắt trên má nàng.
Nàng không phải Nguyệt Yêu, Nguyệt Yêu đang ở cách đây trăm vạn dặm, Liễu Tàn Dương xoay người, lưu cho Hồng Liên như cũ là bóng lưng.
Lúc này vẫn lạnh lùng như trước.
Nhưng lần này Hồng Liên không giống như lần trước, nàng không đứng yên nhìn hắn rời đi.
Nàng đuổi theo bóng lưng kia, duỗi tay ôm hắn, nhào vào người hắn, gương mặt dán vào lưng Liễu Tàn Dương và khóc lớn.
Đau khổ tương tư suốt hai năm, lúc này nàng đã đạt thành ước nguyện được gặp hắn, hiện tại nàng không cho hắn rời đi, nàng muốn thủ hộ bên cạnh hắn.
Rốt cục Liễu Tàn Dương nhớ ra nữ đệ tử này là ai, hai năm trước, vào lúc mình sắp rời khỏi ngoại viện, tiện tay cứu một nữ hài, không phải nữ hài này sao?
Hồng Liên ôm lấy Liễu Tàn Dương từ phía sau, thỏa thích thổ lộ cảm tình của mình, hai năm qua, nàng bao giờ thôi nhớ nhung, chưa bao giờ ngừng tu luyện, chỉ vì...
- Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Thân ảnh Liễu Tàn Dương biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng cách Hồng Liên mười mét, hắn nhìn nàng.
Hồng Liên chỉ cảm thấy người trong lòng biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn gò má Liễu Tàn Dương, đây là lần đầu tiên nàng chính thức đối mặt với hắn, lần đầu tiên nhìn kỹ hắn.
- Ngươi còn nhớ rõ đêm đó hay không?
Hồng Liên câu nệ nhìn Liễu Tàn Dương, sợ hắn quên chính mình.
- Ta nhớ ngươi bị Khống Thần thuật khống chế, là ta cứu ngươi.
Liễu Tàn Dương đã hiểu dụng ý của Hồng Liên, nhưng hắn chưa bao giờ tiếp nhận, con đường tu tiên quá khúc chiết, cũng quá dài, quá nhiều ràng buộc sẽ tạo thành tổn thương cho mình.
- Ta có thể làm bạn bên cạnh ngươi không?
- Không thể! Ngươi nên tìm một đạo lữ thích hợp với mình.
Liễu Tàn Dương nói xong lời này, Hồng Liên ngây người tại chỗ, nàng đã dự đoán được việc này, đã suy nghĩ ngàn vạn lần, nhưng lúc hiện thực ập đến, nàng không cách nào thừa nhận nổi, thất hồn lạc phách ngồi xổm xuống, đầu tựa vào hai tay khóc nức nở.
- Thật có lỗi, ta không thể tiếp nhận ngươi, bởi vì, con đường của ta sau này rất gian nan, ngươi đi theo ta sẽ mất đi rất nhiều!
Liễu Tàn Dương quay người rời đi, hắn không cách nào tiếp nhận tình cảm của Hồng Liên, bởi vì hắn đối mặt với cường địch không phải là người Hồng Liên có thể ngăn cản, tu vi của nàng quá yếu ớt.
Hồng Liên ngẩng đầu, đứng lên lần nữa, thu hồi những tiếng nức nở của mình, ánh mắt kiên định nhìn Liễu Tàn Dương.
Nàng nói:
- Ta không sợ gian nguy!
Liễu Tàn Dương chậm rãi quay đầu và nói:
- Lực lượng ngươi quá yếu, đi theo ta sẽ gặp nguy hiểm.
- Nếu như ta là Kim Đan kỳ thì sao?
Liễu Tàn Dương lắc đầu.
- Như vậy Nguyên Anh kỳ!
- Hóa Thần Kỳ thì thế nào?
Liễu Tàn Dương nhìn nữ tử trước mặt, chợt nhớ đến tên nàng, dường như nàng chính là Hồng Liên, nhớ rõ đêm đó nàng đã từng nói với hắn, nàng tên là Hồng Liên.
Nàng quật khởi như sao băng lóe lên trên bầu trời, nàng tỏa sáng làm hắn phải nhìn thẳng.
- Chờ ngươi đạt đến cảnh giới đó rồi nói sau!
Liễu Tàn Dương nói ra.
Hồng Liên nhìn Liễu Tàn Dương, dường như nhớ tới cái gì, nín khóc mỉm cười nói:
- Ta cho ngươi biết một bí mật.
Liễu Tàn Dương nhíu mày.
Hồng Liên đi đến bên cạnh Liễu Tàn Dương, nói nhỏ vào tai hắn:
- Ta sắp đi đến ngọn núi bảy mươi hai đưa tin, phong chủ thu ta làm thủ tịch đại đệ tử, cho dù ngươi có tu vi Kim Đan cũng phải gọi ta một tiếng đại sư tỷ, ta đã muốn ngươi rồi, ngươi đi nơi nào, ta sẽ đi nơi nào!
Hồng Liên nhìn Liễu Tàn Dương, ánh mắt mang theo tính xâm lược rất mạnh, nàng cười yếu ớt, nụ cười rất có mị lực.
Các đệ tử chung quanh sớm dừng bước lại, suy nghĩ xuất thần nhìn Hồng Liên.
Băng sơn mỹ nhân lại biết cười!
Hồng Liên có thanh danh hiển hách trong ngoại viện, bởi vì cảnh giới, bởi vì mỹ mạo, càng vì gương mặt chưa bao giờ cười của nàng, nàng dùng lạnh lùng đối đãi với mọi người, được người ta gọi là băng sơn mỹ nhân.
Liễu Tàn Dương đã rời đi hai năm, rất nhiều người đã quên hắn, càng có một ít đệ tử nhìn Hồng Liên nhiệt tình với Liễu Tàn Dương thì vô cùng tức giận, bọn họ xem ra, Liễu Tàn Dương khinh nhờn nữ thần của bọn họ.
- Khi nào ngươi đi nội viện?
Hồng Liên nói ra.
- Lập tức!
- Ta sẽ cùng quay về với ngươi!
Hồng Liên kiên định nói ra.
Liễu Tàn Dương gặp qua nhiều nữ tu sĩ ưu tú, cũng có một ít đạo lữ, nhưng chưa bao giờ gặp nữ tu sĩ nhiệt tình như lửa giống Hồng Liên, đó là tình cảm không thể dập tắt.
- Ta phải đi quan sát đám học trò của ta, ta không hy vọng ngươi đi theo ta.
Hồng Liên dừng bước, nhìn Liễu Tàn Dương và nói:
- Tốt, chờ ngươi đi rồi, nói với ta một tiếng, ta sẽ chờ ngươi tại nơi ngươi từng ở.
Liễu Tàn Dương tiến đến nơi mình giảng bài, đã từng, chính mình truyền thụ cho ba ngàn đệ tử, bọn họ đều là tài phú của mình, trong tương lai, bọn họ chính là tài phú hắn dùng để khiêu chiến Vô Lượng Môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.