Phồn Chi Chi Trung

Chương 14:




Ngày 20 tháng 1, viện trưởng Ngô dọn đến nhà mới, niềm vui tân gia. Thân là sinh viên đắc ý nhất của viện trưởng Ngô, Phó Chỉ Thực đương nhiên nằm trong danh sách được mời.
Tính tình viện trưởng Ngô không được tốt lắm, nhưng sự kiên nhẫn đối với học trò lại rõ như ban ngày. Anh nên cảm ơn thời đại học đã gặp được một giáo viên tốt như vậy, anh mới có vài năm sự nghiệp dạy học ngắn ngủi thay vì trở về kế thừa sự nghiệp gia đình ngay sau khi tốt nghiệp.
Buổi chiều Phó Chỉ Thực tan ca sớm, thay quần áo sạch sẽ, lái xe đến nhà thầy.
Nhà của viện trưởng Ngô mua ở tiểu khu Hoa Cảnh, cách đại học A rất gần, khu vực không tệ, cơ sở hạ tầng xung quanh cũng tương đối hoàn thiện.
Vùng Yển Sơn này Phó Chỉ Thực rất quen thuộc, quen đường quen nẻo đã tìm được.
Thầy Ngô không thích phô trương, không mời nhiều người lắm, hai ba người bạn thân thích có mặt, ngay cả đồng nghiệp trong trường cũng chưa đến vài người.
Sau khi Phó Chỉ Thực đến mới phát hiện Sơ Tiện thế mà cũng có mặt.
Cô gái im lặng ngồi trong góc, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình màu vàng nhạt, gầy gò nho nhỏ, thân thể giấu ở trong quần áo, không hề bắt mắt.
Thật ra màu sắc này rất kén người, màu da cô trắng nõn, lại có thể cân được.
Mấy ngày không gặp, tóc của cô dường như đã dài ra một chút, đã có thể che lại cổ. Khuôn mặt nhỏ nhắn dường như cũng gầy đi không ít. Lúc trước còn có chút mũm mĩm của trẻ con, hiện giờ xương gò má nhô ra, cằm nhọn xinh đẹp, cũng không còn lại bao nhiêu sự mũm mĩm của trẻ con. Dường như cô đã gầy đi với tốc độ ánh sáng.
Xem ra lượng công việc của bệnh viện thật sự hơi lớn, cô gái đã gầy đi nhiều như vậy.
Không chỉ có Sơ Tiện, hai nghiên cứu sinh khác dưới tay viện trưởng Ngô cũng ở đây, hai khuôn mặt tinh thần phấn chấn.
Viện trưởng Ngô lấy bao giày dùng một lần cho Phó Chỉ Thực, gọi anh vào nhà, vẻ mặt tươi cười: "Tuần trước dọn nhà, ba đứa nhỏ bị thầy kéo tới làm "cu li" đấy."
Nói xong chỉ chỉ anh, vui vẻ nói với ba học sinh: "Đàn anh Phó của các em."
Ba người mỗi người một câu "Chào đàn anh Phó", ai cũng đều ngoan ngoãn lễ phép.
Phó Chỉ Thực cười dịu dàng, điềm đạm: "Chào mọi người."
Hôm nay anh mặc áo lông màu trắng thoải mái, bên trong khoác một chiếc áo len màu xanh sương mù, chất liệu mềm mại, nhìn có vẻ rất ấm áp.
So với áo khoác âu phục, bộ trang phục này vô cùng giảm tuổi, càng giống đàn anh trẻ tuổi đẹp trai trong trường đại học.
Phó Chỉ Thực trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống, cao giọng nói: "Thầy chuyển nhà cũng không nói với con một tiếng, con tìm người đến giúp thầy! Chỉ có ba đứa nhỏ này, gầy gò ốm yếu, trong đó còn có một người là con gái, mấy em ấy có thể dọn được cái gì chứ?"
"Chỉ Thực, con không nên xem thường người khác như vậy, sức lực dọn chút đồ đạc thế này thì sinh viên của thầy vẫn có." Viện trưởng Ngô mỉm cười hòa ái: "Công việc ở bệnh viện của con bận rộn như vậy, lười gây phiền toái cho con."
"Thầy nói như vậy là quá khách sáo rồi."
"Nếu lần sau chuyển nhà chắc chắn sẽ thông báo trước cho em."
Anh không khỏi cười rộ lên: "Nghe ý này của thầy là còn muốn mua thêm một căn nhà?"
Viện trưởng Ngô: "..."
Viện trưởng Ngô xua tay cười: "Không được, căn nhà này thầy và cô phải ở đến già."
Hai học sinh nam đều rất có ý thức, tranh nhau làm việc. Không có việc làm thì lôi kéo thầy Ngô tán gẫu.
Sơ Tiện không có ai nói chuyện, chỉ ngồi ở đó, có vẻ vô cùng không hòa đồng.
"Nếu như tôi là em thì bây giờ đã vào phòng bếp giúp đỡ cô." Phó Chỉ Thực không biết từ lúc nào đã ngồi ở bên cạnh cô, lặng lẽ không một tiếng động.
Giọng nam đột nhiên thốt ra, làm Sơ Tiện giật nảy mình.
Lấy lại bình tĩnh, yếu ớt gọi người: "Đàn anh."
"Bạn học của em đều đang nịnh bợ thầy, em chỉ ngồi im như vậy có phải là quá không phù hợp phép tắc hay không?"
Sơ Tiện: "Em cũng muốn giúp cô, nhưng bị đuổi ra ngoài, cô nấu cơm không thích bị người khác quấy rầy."
"Cô nói như vậy, thì em tin theo ngay sao?" Phó Chỉ Thực cười khẽ một tiếng, như cười cô bé quá ngây thơ.
Sơ Tiện có chút mơ hồ: "Nếu không thì sao?"
"Cô khách sáo mới nói như vậy, em cứ mặt dày một chút mà giành làm."
Sơ Tiện: "..."
Có lẽ cô thực sự không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
"Vậy bây giờ em đi vào trong?"
Phó Chỉ Thực: "..."
Anh nhếch khóe môi, khóe mắt đuôi lông mày ý cười rõ ràng: "Anh lừa em đấy, thầy Ngô đã dẫn dắt nhiều sinh viên như vậy, cặp mắt rất là tinh tường, em cho rằng chút mánh khóe này có tác dụng sao? Sinh viên vẫn nên đơn thuần một chút, nhiều chiêu trò như vậy không được."
Sơ Tiện: "..."
Người này không nói không rằng đã hóa thân thành bậc thầy cuộc đời, Sơ Tiện lại được dạy dỗ.
Bữa cơm nhà, vợ thầy tự mình xuống bếp, mặc dù không tinh xảo đẳng cấp như nhà hàng bên ngoài, nhưng hương vị cũng xem như là ngon miệng.
Một đám người nhìn như vui vẻ hòa thuận, Sơ Tiện lại không thể nào hòa nhập vào.
Trong lòng cô đang lo lắng cho bố, bữa cơm ăn mà không biết vị.
Sau khi ăn xong, Sơ Tiện giúp cô cùng rửa chén.
Cô rửa trước một lần, Sơ Tiện giúp rửa lại một lần nữa.
Tiếng nước trong bồn ào ào, tạm thời che giấu những âm thanh rất nhỏ khác.
Sáng nay chuyển cho bà nội sáu nghìn tệ, không biết có đủ hay không. Lát nữa trở về cô vẫn nên gọi điện thoại cho bà nội hỏi thăm một chút vậy!
Cô có chút buồn, sợ số tiền này không đủ tiền viện phí của bố. Nếu số tiền này không đủ, cô cũng chỉ có thể tìm bạn thân Thư Ý Hòa giúp đỡ.
——
Trong phòng khách, Phó Chỉ Thực chơi cờ vây với Viện trưởng Ngô, hai nam sinh đứng một bên xem cờ.
Thầy trò đánh cờ, hai người ngang tài ngang sức. Phó Chỉ Thực cũng không nhường, hiện tại đã ép đối thủ đến đường cùng.
Viện trưởng Ngô muốn phản kích, vắt hết óc với ván cờ.
Ông quay đầu dặn dò hai sinh viên xem cờ: "Giang Hà, Đoan Minh, hai em đi pha chút trà đi."
Hai nam sinh bị đuổi đi, viện trưởng Ngô lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Cô bé thế nào?"
Phó Chỉ Thực cầm cờ trắng, nhìn về phía ván cờ, hơi ngước mắt: "Ai?"
Viện trưởng Ngô: "Sơ Tiện."
"Đúng như thầy nói, em ấy không phải là người có năng khiếu học y."
"Vậy cũng không có cách nào, cũng đã học nhiều năm như vậy, cũng không thể bỏ phí như vậy được. Cô bé cố chấp, lúc trước không nghe khuyên nhất định phải học y. Chỉ có thể phiền em tốn nhiều tâm tư một chút, trường học nhiều việc quá, thầy khó tránh khỏi sẽ có chỗ không lo hết được."
Tay phải cầm cờ của anh hơi dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thầy, mặt lộ vẻ tò mò: "Hình như thầy đặc biệt để ý đứa nhỏ này."
Vẻ mặt viện trưởng Ngô rạng rỡ, trong mắt có ánh sáng: "Bố cô ấy là anh hùng."
Phó Chỉ Thực thậm chí chưa kịp hỏi kỹ, chợt nghe thấy phòng bếp truyền ra một tiếng "loảng xoảng", tiếng vang nặng nề lại đột ngột, mọi người nghe thấy mà giật mình.
Viện trưởng Ngô vội gọi vào trong bếp: "Bên trong làm sao vậy?"
Lời còn chưa dứt đã thấy sinh viên của mình đã vứt bỏ quân cờ, bước nhanh vào phòng bếp.
Một mảnh hỗn độn, bát sứ Thanh Hoa rơi nát bấy trên sàn nhà.
Cô bé luống cuống ngồi xổm trên mặt đất nhặt mảnh vỡ, luống cuống tay chân.
Cô vội vàng tắt vòi nước. Cô cất giọng nói về phía phòng khách: "Không sao, chỉ bị vỡ một cái bát thôi."
Lúc nãy Sơ Tiện suy nghĩ chuyện quá chăm chú, bát đã rửa bằng xà phòng, trơn trượt, không để ý liền trượt khỏi tay cô, trực tiếp rơi xuống đất.
"Xin lỗi cô ạ!" Cô vừa nhặt, vừa sốt ruột xin lỗi.
Vợ thầy dịu dàng trấn an Sơ Tiện: "Một cái bát mà thôi, không sao, đừng để ở trong lòng."
Sơ Tiện cảm thấy mình quá tệ, ngay cả rửa bát cũng rửa không xong, còn làm vỡ bát.
Lồng ngực ứ đọng, không khỏi cảm thấy ủ rũ. Cô dường như không thể làm tốt bất cứ điều gì. Đầy bụng ấm ức, hốc mắt cũng không kiềm được mà đỏ lên.
Gấp gáp mà nhặt, cũng không để ý mảnh vỡ, ngón trỏ tay phải bị rạch phải, có tơ máu lặng lẽ chảy ra.
Cô cũng không để ý nhiều như vậy, tỉ mỉ nhặt mảnh vỡ.
"Đừng nhặt nữa." Bóng đen đột nhiên phủ xuống, giọng nam quen thuộc lướt qua bên tai, một bàn tay to trực tiếp ấn mu bàn tay cô.
Đầu ngón tay ấm áp, dán sát vào da trên mu bàn tay cô, trái tim cô không khỏi phát run.
Sơ Tiện trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, một bàn tay giơ ra giữa không trung không dám động đậy.
Cô mê man ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy đen nhánh kia của người đàn ông, đó là một mặt hồ nước bình tĩnh. Bình tĩnh đến gần như chưa bao giờ nổi lên nửa điểm gợn sóng.
Đó chính là sự dịu dàng.
Phó Chỉ Thực dẫn người ra khỏi bếp.
Anh cao giọng hỏi: "Thầy Ngô, trong nhà có băng cá nhân không?"
Sơ Tiện bất ngờ ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc mà nhìn anh. Theo bản năng vuốt ve ngón tay bị thương của mình.
Làm sao anh biết mình bị thương? Tinh mắt như vậy sao?
Lúc này Viện trưởng Ngô sửng sốt, tiện đà kịp phản ứng, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Phó Chỉ Thực: "Tay Sơ Tiện bị bát cắt trúng rồi."
"Băng cá nhân trong hòm thuốc, thầy lấy cho em." Viện trưởng Ngô lộ vẻ lo lắng: "Mảnh vỡ bát cắt bị thương có cần phải chích ngừa uốn ván không?"
Anh ôn nhu nói: "Cắt trúng da một chút, không cần thiết."
Viện trưởng Ngô vội vàng mang băng cá nhân đến.
"Tự dán." Phó Chỉ Thực nhận lấy, trực tiếp ném cho Sơ Tiện.
Nói xong lại nhấc mí mắt nhìn cô một cái, lo lắng hỏi một câu: "Biết dán không?"
"Biết." Cô cúi đầu trầm mặc xé miếng băng cá nhân.
Cũng không biết là do sức lực quá nhỏ, hay là tâm trạng không yên, một miếng băng cá nhân nho nhỏ cô xé mấy lần vẫn xé không ra.
Trong lúc giãy dụa, trên đỉnh đầu lại vang lên thanh âm của người đàn ông, chỉ có hai chữ ngắn gọn: "Thôi đi."
Trong phút chốc Sơ Tiện không hiểu, không biết hai chữ này rốt cuộc là có ý gì.
Một giây sau miếng băng cá nhân trong tay đã bị người ta cướp đi.
Anh xé bao bì bên ngoài, cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương của cô, dặn dò cô: "Hai ngày nay đừng để dính nước."
Sơ Tiện hoảng hốt nói cảm ơn.
Trừ người trong nhà, chưa bao giờ có người đối xử tỉ mỉ với cô.
Nhưng đối phương lại chỉ là một đàn anh của mình. Cô muốn tự tẩy não, cho rằng anh đối với cô là khác biệt cũng không thể.
Hẳn là từ nhỏ Phó Chỉ Thực đã dịu dàng như vậy, luôn đối nhân xử thế thỏa đáng tự nhiên như vậy, chưa bao giờ tạo thành sự quấy nhiễu cho bất kì ai. Sự tốt lành của anh được áp dụng bình đẳng cho bất cứ ai ở gần anh. Cô cũng không phải ngoại lệ của anh.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ đi qua cũng là đã qua, ngoại trừ bản thân Sơ Tiện, ai cũng không để ở trong lòng.
Cũng không phải chuyện làm vỡ bát nghiêm trọng đến mức nào, mà là chuyện này làm tăng thêm cảm xúc xấu của Sơ Tiện. Không sợ có chuyện xấu xảy ra, chỉ sợ từng chuyện nhỏ tồi tệ chồng chất lại với nhau, sau đó xảy ra liên tiếp, như vậy mới giày vò người ta.
——
Chưa đến tám giờ, mọi người chào tạm biệt.
Hai bạn nam rời đi trước, Sơ Tiện và Phó Chỉ Thực theo sau.
Hai người đứng ở đầu cầu thang chờ thang máy.
Trong hành lang trống trải lại yên tĩnh, đèn cảm biến âm thanh chiếu sáng ở đó, lúc sáng lúc tối.
Viện trưởng Ngô đặt hai túi rác màu đen trước cửa, im lặng nằm trong góc.
Ánh nhìn của Sơ Tiện liếc tới, nhìn chúng chằm chằm.
Con số màu đỏ liên tục nhảy lên và nhanh chóng nhảy lên 23.
"Đinh..." Một âm thanh giòn tan lướt qua bên tai, phá vỡ sự yên lặng.
Một giây sau cửa thang máy mở ra.
Phó Chỉ Thực đi vào thang máy, Sơ Tiện vội vàng cầm hai túi rác theo sát.
Anh nhìn về phía túi rác trong tay cô, ánh mắt thâm trầm.
Cô đón nhận ánh mắt bình tĩnh của anh, mỉm cười giải thích: "Thuận tay mang xuống lầu."
Anh đút hai tay vào túi, không nói gì.
Đàn em ngốc của anh không phải là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cô chỉ là không giỏi ăn nói, không nóng lòng biểu hiện.
Không biết trong túi rác chứa cái gì, nặng trịch, siết đến ngón tay Sơ Tiện thấy đau.
Phó Chỉ Thực liếc sang, thay cô giảm bớt gánh nặng: "Đưa anh đi."
Sơ Tiện vội nói: "Đàn anh, anh đừng để dính tay."
Anh không nói lời nào lấy đi túi rác kia từ trong tay cô.
Hai người ở dưới lầu vứt rác xong, mới chậm rãi đi đến bãi đỗ xe.
Sơ Tiện đi theo anh, đây là đang mặc định anh sẽ đưa cô về bệnh viện.
Cô đã đếm không xuể rốt cuộc mình đã đi nhờ xe anh mấy lần.
Một đàn anh hơn cô vài khóa, có thể làm được như thế đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Chỉ một đoạn đường ngắn, nhưng hai người dường như đã đi thật lâu. Vào mùa đông khắc nghiệt như vậy, bọn họ thế mà lại không vội ngồi vào trong xe.
Bầu trời đêm đen kịt, không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt tô điểm trên đó, ánh sao ảm đạm.
Đèn đường mờ nhạt mập mờ, chùm sáng màu cam ấm lặng lẽ chiếu sáng bốn phía.
Đêm đông bình thường, gió lạnh thổi quét, chạy tán loạn khắp nơi. Mùa đông ở phía nam từ trước đến nay chưa bao giờ là dịu dàng, sự ẩm ướt lạnh lẽo nên có không thiếu một phần nào, luồng gió lạnh nên thổi cũng không sót luồng nào.
Gió lạnh thổi ào ào, vô cùng lưu loát. Sơ Tiện bị đông lạnh, vội vàng rụt cổ lại, hai gò má đau âm ỉ.
Lúc này trong tiểu khu không có ai, trời lạnh như vậy đương nhiên đều nằm trong chăn sưởi ấm.
Bọn họ đi song song, rõ ràng cách một khoảng, nhưng bóng dáng chiếu trên mặt đất, hai người lại dán sát vào nhau.
Sơ Tiện nhìn chằm chằm vào cái bóng, hoàn toàn không khống chế được mắt mình.
Cô nhìn đèn đường trên mặt đất chiếu ra bóng dáng cao ngất thanh tú của anh, lén lút giơ tay lên, phất qua sống mũi cùng đôi mắt của anh, bóng dáng hai người đan vào nhau, đây là lần cô cách anh gần nhất.
Nói ra thật xấu hổ, con người luôn thích lừa mình như vậy, vẫn luôn một lần lại một lần tìm ra cái gọi là "cơ hội" cho mình. Chỉ cần có "cơ hội", cô lại nhịn không được rơi vào tay giặc.
Sơ Tiện không nghĩ tới Giang Hà và Tống Đoan Minh lại còn chưa rời đi, hai người đứng ở dưới đèn đường phía trước hút thuốc, hai bóng dáng một cao một thấp chiếu trên mặt đất. Tiếng sột soạt bị gió lạnh thổi tan, không xa không gần bay vào trong tai cô...
"Cái đầu gỗ Sơ Tiện kia, ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, chỉ biết ngồi ngốc nghếch ở một bên. Lúc trước làm bài tập nhóm toàn làm liên lụy hai chúng ta... Cậu xem hôm nay, rửa chén còn có thể làm vỡ bát, tôi cũng thật sự là nể phục..."
"Tôi nói cho cậu biết, năm nhất lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta còn cảm thấy cậu ta rất đáng yêu, lúc đó còn muốn theo đuổi cậu ta cơ, sau này cảm thấy thật may mắn lúc trước mình không xúc động..."
……
Bản lĩnh nói xấu sau lưng của nam sinh cũng không thua kém nữ sinh.
Hai người tâm không tạp niệm đi ngang qua, không ai lên tiếng.
Hai nam sinh hồn nhiên không biết cuộc đối thoại của mình đã bị đương sự nghe vào tai.
Ngồi vào trong xe, cô bé vẫn không nói gì.
Phó Chỉ Thực biết trong lòng cô không thoải mái. Nhưng anh cũng không có kiên nhẫn đi khuyên giải một cô bé, luôn luôn có người ăn no rửng mỡ thích ở sau lưng nói xấu người khác, loại chuyện này nhìn mãi quen mắt. Cô phải học cách tự tiêu hóa. Huống chi vì loại người mồm mép này mà hờn dỗi thì cũng không đáng chút nào.
Giống như anh chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác, người khác nói là chuyện của bọn họ, anh sống cuộc sống của anh, không liên quan đến nhau.
Làm người nếu là quá coi trọng người khác, như vậy quá mệt mỏi.
Suốt đường đi yên lặng đến điểm đến.
Sơ Tiện tháo dây an toàn, cầm cặp sách lên, yên lặng nói lời cảm ơn với Phó Chỉ Thực.
"Ừ." Người đàn ông nhẹ nhàng ngước mắt lên: "Vào trong đi."
Cô đột nhiên ngẩng đầu cười dịu dàng với anh, lộ vẻ áy náy: "Đàn anh, hướng dẫn loại người như em nhất định rất vất vả đúng không? Thật ngại quá, đã gây thêm phiền toái cho anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.