Phồn Chi Chi Trung

Chương 12:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Biết, nhà hai chúng tôi là hàng xóm." Người đàn ông nhìn về đằng xa, ánh mắt chợt khẽ tối và ảm đạm đi, giống như một rừng cây dày đặc sương mù.
Sơ Tiện không biết, giờ phút này, chỉ cần cô nhẹ nhàng vén tầng sương mù dày đặc này ra là lập tức có thể nhìn thấy một trái tim gỉ sét đã bị đục rỗng. Đó là một cánh đồng hoang vu, hoang vu đến nỗi không còn lại thứ gì cả.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Chỉ Thực như vậy, cô chỉ cảm thấy xa lạ.
Thì ra không phải ảo giác của cô mà cảm xúc của anh khác thường thật.
Nhìn vật nhớ người hẳn là chuyện khiến người ta khổ sở nhất trên cái thế giới này!
Sơ Tiện không biết phải an ủi anh thế nào, dường như toàn bộ lời nói vào giờ phút này đều có vẻ yếu ớt vô lực.
Cô nghĩ một lúc lâu, đã nghĩ sẵn nói như thế nào nhiều lần, cũng nhiều lần muốn há miệng, cuối cùng lại chỉ nói một câu không mặn không nhạt: "Chỉ cần chúng ta còn nhớ chú Thẩm thì chú ấy sẽ chưa rời đi."
"Không liên quan đến anh ấy." Người đàn ông mò bao thuốc lá và bật lửa trong túi quần ra, lấy một điếu châm lửa: "Tôi nhớ ở chỗ Vân Mạch bên em có cây cầu lớn Thụy Dương."
Thuốc anh hút là Thất Tinh, đốm lửa nhỏ chớp tắt, từng làn khói quấn quanh kẽ tay, mùi thuốc lá chậm rãi tản đi theo gió biển, xông thẳng vào chóp mũi.
Sơ Tiện ngửi được mùi thuốc lá, gật đầu: "Cây cầu lớn Thụy Dương ở khu Tây Trừng."
Cây câu lớn Thụy Dương chỉ là một cây cầu bình thường nhất ở Vân Mạch, là hạng mục năm xưa của hai công ty ZJ, không có gì đặc biệt, còn chưa bằng cả một phần ba chiều dài của cầu lớn Yển Sơn. Rất nhiều người vùng khác vốn không biết đến sự tồn tại của cây cầu kia.
Phó Chỉ Thực biết cây cầu lớn Thụy Dương, Sơ Tiện có hơi bất ngờ.
Lại nhìn về phía người đàn ông, cô để ý con ngươi đen nhánh của anh ánh ra thứ gì đó ảm đạm, không còn vẻ sáng láng trước kia.
Anh cũng không nhận ra ánh mắt quan sát của cô gái, hướng về phía gió biển trùng trùng điệp điệp rít một hơi thuốc lá, vị thuốc lá lấp đầy khoang phổi, hút vào hơi gấp nên suýt nữa bị sặc.
Sơ Tiện có phần lo lắng cho anh, vội vàng nói: "Anh hút chậm chút."
Hình như anh cảm thấy buồn cười, khóe môi khẽ cong: "Tội gì phải lo lắng cho người nghiện thuốc."
"Em rất ít khi thấy anh hút thuốc, thật sự không giống người nghiện thuốc chút nào."
"Thường người nghiện thuốc đều hút vào ban đêm."
Sơ Tiện: "..."
"Nhà em ở khu nào Vân Mạch?"
"Tây Trừng."
"Thật trùng hợp."
"Anh từng đi qua Tây Trừng rồi ạ?"
"Đã từng." Phó Chỉ Thực thở mạnh ra một làn khói nhẹ, yết hầu chuyển động, giọng cũng có vẻ hơi khàn khàn: "Chừng mười năm rồi."
"Hai năm trước cầu Thụy Dương đã được tu sửa, bây giờ đẹp hơn biết bao." Sơ Tiện nhìn cây cầu đằng xa chăm chú, giống như đám mây đang trôi lững lờ.
"Cái gì rồi cũng sẽ thay đổi." Gò má anh ẩn trong quầng sáng, mềm mại không rõ, gần như đang nỉ non.
Ngày đêm luân chuyển, thời gian quay vòng, vạn vật thay đổi trong nháy mắt, sao có thể không thay đổi tầng nào chứ?
Sơ Tiện không biết đáp lời thế nào.
Dù nghe thế nào cũng cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người có chút quái lạ.
"Đi thôi, dẫn em đi dạo chỗ khác." Phó Chỉ Thực chỉ hút điếu thuốc kia được một nửa đã nhanh chóng dập thuốc.
Giống như chạm tới nơi mẫn cảm nhất cất giấu nơi đáy lòng, cũng là tiếng lòng yếu ớt nhất, chỉ có sự mất mát và lụn bại thoáng chốc.
Sau đó lại nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, giống như tất cả những chuyện ban nãy đều là ảo giác.
Lần đầu tiên Sơ Tiện ý thức được rõ ràng, thật ra Phó Chỉ Thực cũng là một người đàn ông có máu có thịt, không hoàn mỹ nữa, không cao cao tại thượng nữa. Anh cũng có thể yếu ớt, có thể mất mát, sẽ có lúc bất lực, trong lòng anh cất giấu bí mật vô tận.
Vậy liệu cô có cơ hội biết được bí mật của anh không?
Phó Chỉ Thực nói làm người dẫn đường cho Sơ Tiện, thật ra cũng chỉ dẫn cô leo sườn núi. Có điều cũng may là phong cảnh khá ổn, có cảnh đẹp đập vào mắt, coi như cô được hời rồi.
"Anh, sao anh chạy tới đây? Ông nội tìm anh khắp nơi."
Hai người từ sườn núi đi xuống, đi chưa được mấy bước thì một cô gái trẻ tuổi từ phía đối diện chạy tới, tóc mái bị gió thổi bay lộ ra vầng trán sáng bóng.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài rộng thùng thình, áo len màu vàng nhạt, quần nhỏ nhắn màu đen, hài màu nhạt, trang điểm khéo léo, dáng đẹp, dù có đi tới chỗ nào cũng đều là người đẹp đô thị bổ mắt mở mang cả.
Nhìn kỹ Sơ Tiện phát hiện mặt mày của cô ấy có vài phần tương tự với Phó Chỉ Thực, đều là hàng mày tựa núi xa, mắt phượng, khí chất đặc biệt nổi bật.
Nếu như Sơ Tiện đoán không lầm thì người trước mắt này chắc là em gái của Phó Chỉ Thực.
Phó Tịnh Nhàn nói xong mới chú ý có một cô gái đứng bên cạnh anh trai nhà mình, nhìn qua tuổi tác rất nhỏ, phần trên hai lông mày lộ ra vài phần trẻ trung, mặt mũi lại thanh tú, dễ nhìn.
Cô ấy cất cao giọng thùy mị êm tai: "Anh, bạn anh à?"
Phó Chỉ Thực nhìn qua Sơ Tiện: "Sinh viên của thầy Ngô, đàn em của anh."
Phó Tịnh Nhàn tỉ mỉ quan sát cô gái một lượt, lộ ra nụ cười có vẻ sâu xa: "Không dễ dàng, anh lại còn có đàn em cơ đấy!"
Phó Chỉ Thực không để ý tới sự nhạo báng của em gái, nói với Sơ Tiện: "Em gái tôi, Phó Tịnh Nhàn."
Sơ Tiện khôn khéo chào hỏi: "Chào chị Phó, em là Sơ Tiện."
"Chào em." Phó Tịnh Nhàn cười nhẹ, nụ cười sáng rực đẹp đẽ động lòng người: "Họ Sơ này không phổ biến nhỉ!"
Sơ Tiện: "Họ không phổ biến, rất ít gặp ạ."
Phó Tịnh Nhàn: "Không phổ biến không sao! Dễ nghe là được. Họ này phù hợp nữ chính ngôn tình, chị thích."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện được chiếc họ của nữ chính ngôn tình, nhưng nào được số mệnh của nữ chính ngôn tình, vô cùng đau buồn.
Phó Tịnh Nhàn nhìn về phía anh trai mình: "Anh, anh mau qua đi, ông nội tìm."
Phó Chỉ Thực đặt kính râm ra sau tai, chỉnh lại áo khoác dài trên người, cất bước đi: "Đi thôi."
Đuôi mắt anh lướt qua Sơ Tiện thì chợt dừng chân: "Có ngâm suối nước nóng không?"
- --
Suối nước nóng ở Thanh Lăng rất ít, cũng chỉ trên đảo Đàn Hương có vài nguồn suối. Chính quyền địa phương đã làm quy hoạch cẩn thận kỹ càng với mấy nguồn suối quý giá này, xây mấy hội quán suối nước nóng, lấy tiếng suối nước nóng để quảng bá.
Tập đoàn Hoa Vũ hiểu rõ cơ hội kinh doanh, không chỉ lợi dụng sức ảnh hưởng của cầu Yển Sơn xây dựng khu nghỉ dưỡng Yển Sơn, lại xây thêm hội quán suối nước nóng Tố Niên trên đảo Đàn Hương này.
Vị nữ tổng giám đốc Hoa Vũ kia đã không tiếc bỏ ra số tiền lớn để chế tạo hội quán suối nướng nóng này để tưởng nhớ người thân đã khuất.
Hội quán suối nước nóng không mở cửa hoàn toàn với du khách mà đặc biệt nhằm vào một số quan to chức tước cao và nhà giàu có tiếng, nó cao cấp như nghe mưa ngoài mái hiên, tính riêng tư rất cao.
Lần đầu tiên trong đời Sơ Tiện ngâm nước nóng, người như gián đất*, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ lát nữa
*Gián đất: Tên khoa học Eupolyphaga sinensis, hay là Tu Bie Chong, Thổ miết trùng, còn được gọi là Địa miết, Bá kỵ trùng) là một loài gián không cánh trong chi Eupolyphaga, bản địa của miền Tây Trung Quốc và Mông Cổ. Gián khô được dùng làm dược liệu trong y học cổ truyền Trung Quốc.
Phó Chỉ Thực dẫn cô đi gặp ông cụ Phó Thanh Huyền.
Trong phòng trà yên tĩnh, chìm trong bầu không khí của đàn hương, hương trà quẩn quanh tứ phía.
Lần đầu tiên gặp ông cụ Phó Thanh Huyền người người kính trọng của giới kinh doanh trong lời đồn, nói thật Sơ Tiện rất kích động, dẫu sao ông cũng chính là nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện trong sách giáo khoa.
Trước đó cô đã từng xem ảnh của ông, nhìn đã thấy rất nghiêm túc, cực kỳ uy nghiêm, không ngờ tới khi gặp trực tiếp lại là một người hết sức bình dị, gần gũi.
Ông cụ ngồi ngay ngắn trên ghế ở một bên, tay cầm một chiếc chén khải* sứ màu trắng, trong đó chứa đầy nước trà màu xanh biếc trong suốt. hơi nóng mờ mờ cuộn lên.
*Chén khải (hay Gaiwan, tiếng Trung: 盖碗 hoặc 蓋碗) là dụng cụ pha trà có hình dáng như cái bát, có nắp đậy, không tay cầm và đi kèm với đĩa đựng.
Cho một lượng trà thích hợp vào chén khải sau đó thêm nước nóng đn ngập trà và tráng qua Ảnh sưu tầm
"Sinh viên của thầy Ngô, đàn em của con." Phó Chỉ Thực vẫn giải thích như vậy với ông nội.
Ông cụ vừa ngâm suối nước nóng xong, người dễ chịu, tinh thần phơi phới. Ông cúi đầu nhấp một ngụm trà, nhìn Sơ Tiện cười híp mắt hỏi: "Nhìn cô gái nhỏ vậy mà đã đang học nghiên cứu sinh rồi à?"
Sơ Tiện gật đầu, cẩn thận đáp một tiếng "Dạ".
"Trông cháu nhỏ quá, ra bên ngoài nói là con gái của Chỉ Thực cũng có người tin."
Sơ Tiện: "..."
Phó Chỉ Thực: "..."
Hay lắm, quan hệ này nhảy một cái là hạ mấy cấp, trực tiếp đổi đàn em thành con gái luôn rồi!
"Lão Ngô Thường Hải kia nghiêm khắc lắm nhỉ? Nghỉ quẩn cái gì mà chọn lão làm thầy thế?"
Sơ Tiện cũng không muốn mà! Nếu có thể lựa chọn, ai mà không muốn tính ung dung chứ! Ai bảo giáo sư Lý đột nhiên bị bệnh, tất cả đều là vận mệnh an bài.
Giọng Sơ Tiện rất trầm, không có chút sức lực nào: "Cháu tình cờ được vào nhóm của thầy Ngô, con người thầy Ngô rất tốt ạ."
"Cô gái tội gì phải nói chuyện thay lão, tính xấu của Chỉ Thực rõ là đều học từ lão."
Sơ Tiện: "..."
Phó Chỉ Thực nói với em gái ở đằng sau: "Em dẫn Sơ Tiện tới bồn tắm đi."
Phó Tịnh Nhàn làm động tác tay "OK", nhìn về phía Sơ Tiện: "Em gái này đi với chị thôi."
Sơ Tiện ngoan ngoãn đi theo Phó Tịnh Nhàn ra khỏi phòng trà.
Phó Chỉ Thực bảo em gái dẫn cô đi, Sơ Tiện tự hiểu rõ là hai ông cháu này muốn trò chuyện riêng. Cô nghe theo sự sắp xếp của anh.
Phó Tịnh Nhàn cười híp mắt nói cho Sơ Tiện: "Ông nội chị muốn dạy anh chị, chúng ta mà ở đó, ông không tiện nói."
Sơ Tiện: "..."
"Dạ?" Cô kinh ngạc lên tiếng: "Đàn anh làm sai ạ?"
"Ừ, mấy hôm trước bệnh viện nhận khám một bệnh nhân ở vùng khác, xảy ra chút sự cố."
Gương mặt cô lộ vẻ lo âu: "Vậy đàn anh không sao chứ ạ?"
Giọng Phó Tịnh Nhàn dửng dưng: "Không sao, cùng lắm là bị mắng một trận, nếu không thì dùng gia pháp*. Anh chị đã quen lâu rồi, anh ấy chịu được hết!"
*Dùng gia pháp: Ý chỉ việc dùng công cụ để khiển trách, trừng phạt con cái hoặc người hầu làm sai.
Sơ Tiện: "..."
"Gia pháp nhà chị là?"
"Chịu roi."
Sơ Tiện: "..."
Sơ Tiện nghe mà hết hồn hết vía, mí mắt lập tức run run.
Đã thời đại nào rồi còn dùng gia pháp? Đàn anh Phó thảm quá!
Phó Tịnh Nhàn dẫn Sơ Tiện tới một phòng tắm bồn độc lập, để lại một câu "Em ngâm thoải mái đi" rồi đi.
Trong phòng ấm áp như gió xuân, ở góc phòng có để mấy chậu lục mai, xanh biếc dạt dào, chồi non tốt um.
Sơ Tiện ngồi trên ghế nằm ở một bên, không xuống nước.
Ban nãy Phó Chỉ Thực hỏi cô có ngâm suối nước nóng không, cô nóng đầu mới đồng ý. Sau đó tỉnh táo lại cô lập tức hối hận. Nhà người ta ngâm suối nước nóng, người ngoài như cô hóng hớt gì chứ. Cô cùng lắm chỉ là một đàn em xa không thể xa hơn nữa của Phó Chỉ Thực, cô hoàn toàn không có lập trường gì ở chỗ này. Ban đầu cô không nên đồng ý.
Hôm nay ngâm cũng không đúng, không ngâm cũng không đúng.
Thoáng do dự, cô vẫn xuống nước. Dù sao tới cũng thì đã tới rồi, đâu có uống được thuốc hối hận.
Lòng lo lắng cho Phó Chỉ Thực, Sơ Tiện cứ ngẩn người ngâm suối nước nóng. Ban đầu thì lo mình thất thố, bây giờ thì hoàn toàn lo lắng cho Phó Chỉ Thực. Cũng không biết ông cụ Phó có thể xuống tay tàn nhẫn hay không. Nếu là xuống tay tàn nhẫn, vậy sẽ đau biết bao!
Nhiệt độ của nước nóng phù hợp, người ngâm trong nước thoải mái toàn thân. Đáng tiếc Sơ Tiện lại không cảm thấy thả lỏng nhiều lắm, cô chỉ ngâm một lúc rồi lên bờ.
Thay quần áo rồi đi ra ngoài, vừa ra đại sảnh thì thấy Phó Chỉ Thực ở phía đối diện đi tới, áo khoác dài màu xanh đậm mỏng tùy ý vắt trên cổ tay, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn tâm trạng không tốt lắm.
Suy nghĩ thử cũng đúng, chịu đòn roi dạy dỗ thì tâm trạng sao mà tốt được.
"Đàn anh." Sơ Tiện mở miệng trước.
Phó Chỉ Thực đưa mắt nhìn cô: "Ngâm xong rồi à?"
"Vâng."
"Sao không ngâm lâu chút?" Tới giờ còn chưa được nửa tiếng.
"Ngâm lâu trong nước hơi khó chịu."
"Em không quen thôi, quen là sẽ dễ chịu."
"Ông cụ dạy bảo anh ạ?"
Người đàn ông lên tiếng chối: "Không có."
"Dạy đòn roi đâu có mất mặt, có đau không?"
Phó Chỉ Thực: "..."
Phó Chỉ Thực thoáng sửng sốt: "Cái gì mà có đau không?"
"Có phải ông cụ lấy roi đánh anh không, đau không?"
Phó Chỉ Thực: "Ai nói tôi chịu roi?"
"Chị Phó nói, chị ấy nói gia pháp của nhà họ Phó chính là lấy roi, ông sẽ đánh anh."
Phó Chỉ Thực: "..."
"Có phải em ngốc không đó! Người khác nói cái gì là em tin cái đó à? Nó dọa em đấy, đã thời nào rồi, nhà nào còn làm trò gia pháp kia chứ!"
Sơ Tiện: "...""
Cô đúng là vẫn quá ngây thơ rồi!
Phó Chỉ Thực mặc áo khoác dài lên, trầm giọng nói: "Đi cùng em."
Sơ Tiện thoảng sửng sốt: "Anh không đợi ông cụ ạ?"
"Có em gái tôi ở đây rồi, tôi không chướng mắt ông nữa."
Phó Chỉ Thực nói đi là đi, bắt một chiếc xe tham quan trước hội quán suối nước nóng, hai người trực tiếp ngồi lên xe.
Phó Tịnh Nhàn đỡ ông nội ra ngoài phơi nắng, hai người thấy đuôi xe tham quan nho nhỏ đằng xa, lao nhanh như tên bắn.
Phó Tịnh Nhàn lập tức híp mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Ông nội, đây là lần đầu tiên anh trai dẫn con gái tới gặp ông nhỉ?"
Liệu cô ấy có thể cho rằng cô gái này là đặc biệt với anh trai hay không?
Cô ấy vẫn muốn làm mối anh trai cho cô bạn thân Nam Nhứ, hôm nay xem ra hoàn toàn không cần thiết rồi!
Ông cụ chống gậy ba toong, "ừm" một tiếng rất khẽ, ánh mắt bỗng trở nên sâu xa: "Nhàn Nhàn, con không cảm thấy cô bé này hơi quen mắt à?"
"Dạ?" Phó Tịnh Nhàn ngây ra, không hiểu nói: "Quen mắt ấy ạ? Sao con không cảm thấy?"
Mắt ông cụ nhìn về phương xa, gõ nhẹ gậy ba toong xuống đất, khẽ thở dài: "Ông nhớ nhầm, khi đó con không ở trong nước, chắc là không có ấn tượng gì."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Người trưởng thành kiểu gì cũng có chút chuyện cũ, cả nam và nữ chính đều là người có chuyện cũ.
Có thể có người không biết Thẩm Khinh Hàn là ai, giải thích một chút anh ấy là nam chính trong truyện bên cạnh "Em xuất hiện trong sinh mệnh anh".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.