Châu Nam Cực
Căn cứ Esperanza
Sáng sớm gần 5 giờ, Jane – Joe Roy rốt cuộc cũng chỉnh sửa xong bản ghi chép đánh giá một ngày trên biển của mình. Ba tháng trước, nhóm đến từ căn cứ Argentina tuyên bố ra phát hiện làm giới học thuật khiếp sợ. Người lãnh đạo của Jane sau khi trực tiếp biết được tin, lập tức đưa đoàn đội thu dọn tới nơi này.
Lại qua mấy tiếng, cô vẫn tiếp tục công việc quan sát đã làm tám ngày nay.
Trong tuần này, bọn họ gặp được cá voi hoa tiêu, tiếp cận còn có thể thấy cá voi Sei, rồi lại quan sát được đàn cá heo sẫm màu hơn 20 con, thậm chí còn có một lần nhìn thấy được đàn cá voi sát thủ từ Nam Cực di chuyển săn mồi, nhưng mà mục tiêu của hành trình này chủ yếu vẫn cố chấp không xuất hiện.
Jane ngáp một cái, khép áo nằm lên giường. Cô tính toán thời gian một chút, nếu như bây giờ đi ngủ, cô có thể nghỉ ngơi gần 3 tiếng.
“Jane! Jane! Nhanh lên thuyền!” Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập đem Jane đang từ nửa tỉnh nửa mơ túm về hiện thực. Cô mở cửa, phát hiện Aaron của đoàn quay phim.
“Xảy ra chuyện gì?”
Giọng Aaron vì hưng phấn mà thay đổi: “Rossall xuất hiện! Thuyền trưởng bảo chúng ta mau lên thuyền, không kịp sẽ không đợi!”
Tia buồn ngủ còn sót lại của Jane bất thình lình bị xua tan không còn gì. Cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc lên áo khoác nhung, cầm notebook, đeo ba lô trên lưng, sau đó phóng lên thuyền.
“1, 2,… 7, 9, 11, Adolf, đủ người rồi đi thôi!” Ai nấy trên thuyền đều không che dấu được kích động cùng mong đợi của mình, vì thứ đó là con cá voi sát thủ đực được cá heo vằn chữ thập đực nuôi lớn, Rossall.
Jane đem túi lớn sau lưng ném vào khoang tàu, sau đó trở lại trên boong thueyefn, cùng mọi người ngóng trông.
“Tiến sĩ Monterey vừa gọi điện thoại cho tôi,” Giọng thuyền trưởng Adolf từ bên trong truyền ra, “Bọn họ đuổi theo đàn cánh cụt Adelie di chuyển, trên đường trùng hợp ở gần quần đảo Nam Shetland gặp Ana cùng Rossall.”
“Trùng hợp? Ồ, vận may cũng quá tốt!” Các thành viên của đoàn quay phim tài liệu trên boong thuyền oán giận dồn dập.
Aaron lớn tiếng hỏi: “Chúng ta phải đi bao lâu?”
Adolf nhìn thoáng qua thời điểm, nói: “Chắc gần 1 tiếng. Nhanh thì 50’ có thể tới.”
Jane giơ tay lên, chụp mặt biển phương Đông 1 tấm. Cô chưa trở về khoang tàu mà ôm notebook dựa vào lan can ngồi trên boong thuyền. Hơi mặn của gió biển êm ái thổi qua mái tóc của cô. Thuyền nhẹ nhàng chạy cùng đàn chim hải sâu sáng sớm kêu to tạo thành khúc nhạc dễ nghe, trong ánh nắng ban mai giữa sương mù từ từ kéo ra mở đầu một ngày mới động lòng người.