Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 83:




Kỳ Quân Sát cười nói: " Khôi lỗi cũng chia rất nhiều loại, biểu hiện ra hình người bên ngoài, còn có một ít vật thể, hoặc địa hình…Hình người là khó khăn nhất, hình người cũng chia làm ba, sáu, chín tầng, tất cả đều khác nhau. Ta còn nhớ khó luyện nhất chính là Nguyên Anh khôi lỗi, tốt nhất là luyện Chú Ngữ khôi lỗi, ngươi đang nhìn chính là Phụ Hồn khôi lỗi, đã tự có một chút ý thức rồi đó."

Lý Cường ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, hiểu được vô cùng kỳ lạ, nói: " Sư tôn, lúc nào rảnh dạy cho đệ tử cái này nhé, thật sự là kỳ lạ quá a, đệ tử muốn học."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Tiểu phong tử ngươi, từ lúc bái sư đến bây giờ, ngoại trừ ngươi chỉ đòi pháp bảo ở lão nhân gia, không hề nhắc tới chuyện muốn học cái gì, bây giờ lại muốn học loại bàng môn tiểu kỹ này. Thật không hiểu ngươi đang suy nghĩ cái gì, thôi đợi lúc nào rảnh ta sẽ dạy cho ngươi."

Trong lòng Vũ Trần bội phục, nói: " Đây là trước kia sư thúc ta lưu lại hai khôi lỗi này, bởi vì thiếu người tùy hầu, cho nên mới để chúng ở đây, xin mời tiền bối!"

Cảnh Phong đối với loại thủ pháp này không có hứng thú, nếu loại khôi lỗi này có thể giúp đỡ đánh nhau, cam đoan hắn lập tức sẽ thích.

" Hoan nghênh hai vị tiền bối quang lâm!" Từ trong phòng đi ra hai người.

Bố Lập Ban đảo chủ là người Lục tộc, Tạp Bổn thần sử cùng hắn đi ra. Bố Lập Ban tiến lên thi lễ nói: " Đa tạ tiền bối viện thủ, vãn bối không thể nghênh đón, xin tiền bối thứ tội."

Kỳ Quân Sát đối với tục lễ như vậy rất dị ứng, hắn đứng thẳng bất động, cũng không đáp lời, chỉ nhìn như thế. Trước kia Lý Cường là người lăn lộn trên thương trường, những lời khách sáo này hắn đã quá hiểu rõ, bèn cướp lời nói trước: " Ai yêu, đây là Bố Lập Ban đại ca đó sao, đừng khách khí a, a a, chúng ta cũng đã quấy rầy quý đảo rồi."

Trong lòng Kỳ Quân Sát cảm thấy kinh ngạc lẫn kỳ quái, gặp được loại người nào nói gì thì nói chuyện với người đó giống như vậy. Lý Cường cười nói: " Đây là sư tôn của ta, sư tôn đây là Bố Lập Ban đảo chủ…" Ý tứ của hắn đã rõ ràng, mời lão nhân gia ngài nói dùm một câu, đừng giống y như một cái đầu gỗ đứng im ra đó rất kỳ cục. Trong lòng Kỳ Quân Sát cảm thấy buồn cười, sống nhiều năm như vậy, mà bây giờ lại phải xã giao với người của tu chân giới. Chiếu theo lệ thường là hắn phải đi đến tiên giới rồi, nhưng chính hắn cũng không biết tiên giới ở nơi nào. Hắn gật đầu, nói: " Thương thế của đảo chủ đã đỡ hơn rồi chứ? À, nguyên lai bị thương ở nguyên anh, với thể chất của ngươi…cái này cho ngươi, có thể giúp ngươi nhanh khôi phục hơn."

Bố Lập Ban đảo chủ đã nghe Tạp Bổn thần sử nói qua, biết Kỳ Quân Sát là một Tán Tiên, vì vậy đối với lão nhân gia thập phần kính sợ. Kỳ Quân Sát cho hắn một viên hạt châu màu vàng, Bố Lập Ban vốn có một thể chất thuộc tính Thổ hiếm thấy, liếc mắt nhìn thì nhận ra đây chính là Thổ Tinh Chi Châu, không khỏi mừng rỡ, vội nói: " Cảm ơn tiền bối ân thưởng!"

Kỳ Quân Sát khoát khoát tay, trong lòng cảm thấy rất bình thường không có gì đáng nói.

Đến lúc này Cảnh Phong mới tìm được cơ hội, tiến lên nói: " Đảo chủ, vãn bối là Cảnh Phong của Thiên Lại Thành, bái kiến tiền bối."

Bố Lập Ban đỡ lấy hắn, cười nói: " Thiên Hoành đại ca khỏe chứ? Thiên Lại Thành rốt cuộc đã xuất thế, ai! Những năm tháng đằng đẵng buồn chán a!"

Cảnh Phong nói: " Thiên Hoành sư thúc tổ nói, sau khi xử lý xong chuyện của Thiên Lại Thành, sẽ đến Hắc Thủy Đảo."

Bố Lập Ban cuống quýt kêu tốt, nhìn vô cùng hưng phấn.

Hai thị nữ khôi lỗi đi tới, trên tay bưng một cái khay màu vàng, trong đó có một khay đựng các loại trái cây, còn khay kia đựng một hộp ngọc màu vàng. Bố Lập Ban cầm lấy hộp ngọc kia, cười nói: " Nghe nói tiền bối tìm Hải Hồn Mã Nảo, Hắc Thủy Đảo ta có một ít dự trữ, mặc dù không có thủy hóa, nhưng chất lượng cũng không tệ, cũng là tinh phẩm, xin tiền bối nhận cho."

Lý Cường thoáng do dự một chút, bởi vì hắn ở Thiên Lại Thành đã có được Hải Hồn Mã Não đã thủy hóa. Ý niệm vừa chuyển, hắn liền tiếp nhận hộp ngọc, cười nói: " A a, vì tìm đồ vật này đã làm cho chấn kinh động địa, cảm ơn đảo chủ đại ca."

Trong lòng hắn hiểu được nếu nói mình đã tìm được Hải Hồn Mã Não loại tốt rồi thì rất không lễ phép. Bố Lập Ban vui vẻ cười nói: " Tiền bối thật sự là khách khí."

Lý Cường gọi hắn là đại ca làm cho hắn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh( được yêu mà sợ). Đây là cách làm người rất cao minh của Lý Cường, phóng khoáng xã giao cùng bằng hữu.

Kỳ Quân Sát không biết Lý Cường vẫn một mực lo tìm kiếm Hải Hồn Mã Não, nghe vậy bèn xoay người đi tới hỏi: " Đồ nhi ngoan, ngươi tìm Hải Hồn Mã Não để làm gì? Phối thuốc sao?"

Lý Cường mỉm cười: " Là đệ tử muốn tìm cách tạo ra một vị Tán Tiên khác giống như lão nhân gia, hắn là bạn tốt kiêm huynh trưởng của đệ tử."

Vẻ mặt Kỳ Quân Sát kinh ngạc, hắn xoa bàn tay trắng nõn nói: " Đồ nhi ngoan, lời của ngươi đúng là không làm người ta sợ thì không được sao, Tán Tiên không dễ tạo ra vậy đâu, dù cho có Hải Hồn Mã Não cũng không đủ…"

Trong lòng Lý Cường cả kinh, vội hỏi: " Ngoại trừ Hải Hồn Mã Não, còn thêm vật gì nữa?"

Kỳ Quân Sát cười nói: " Thời gian! Phải cần thời gian! Không có Nguyên Anh đã tu hành trên một ngàn năm dù cho ngươi có cho hắn Hải Hồn Mã Não cũng vô dụng."

Lý Cường nhất thời cảm thấy yên tâm, vui vẻ cười nói: " Thời gian thì đủ rồi, a a, chuyện này thì đệ tử biết."

Kỳ Quân Sát nhìn Lý Cường tựa như nhìn quái vật, lão nhân gia hắn thật sự đã hồ đồ, nguyên anh tu hành ngàn năm, không thể nói là không có, nhưng vừa không có lại vừa rất ít, nhưng thật sự là quá gian nan, ngoại trừ những điều kiện thiết yếu, còn có người tu chân truy đuổi, chỉ cần trong lúc tu hành bị thương tổn dù chỉ một lần, nguyên anh cũng vĩnh viễn không thể tu thành Tán Tiên nữa, cho dù sau này có Hải Hồn Mã Não và cả thời gian cũng vô dụng.

Lý Cường lại nhìn thấy được một nguyên anh tu hành hơn ngàn năm mà lại không thu phục, chiếm đoạt hắn, ngược lại còn giúp hắn đi tìm Hải Hồn Mã Não để cho hắn có cơ hội thành Tán Tiên, điều này thật sự làm người ta không nghĩ ra.

Kỳ Quân Sát hỏi: " Đồ nhi ngoan, ngươi có biết hay không, một nguyên anh đã tu hành ngoài ngàn năm làm cho người tu chân tu đến Tâm Động Kỳ rất động tâm, nếu người tu chân này có được nguyên anh đó thì công lực của hắn có thể vượt lên tới Phân Thần sơ kỳ, đương nhiên đối với cao thủ tu vượt qua Phân Thần Kỳ thì không có tác dụng. Nhưng họ có thể đem nguyên anh tu hành ngàn năm luyện chế thành pháp bảo rất lợi hại, có thể so sánh với tiên khí…ngươi thật sự chuẩn bị đưa cho hắn Hải Hồn Mã Não thật sao?"

Lý Cường chấn động, đưa tay vỗ mạnh vào đầu mình một cái, kêu lên: " Lão Thiên gia! Cũng may là đệ tử không có ở khắp nơi nói hắn đang tu hành ở nơi nào, bằng không thì thảm rồi." Hắn cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như có nói qua với Phó Sơn đại ca, còn những người khác thì không có nói, trách không được khi Mạc Hoài Viễn nhìn thấy hắn lại sợ hãi như vậy, cho đến giờ hắn mới hoàn toàn hiểu được lý do.

Kỳ Quân Sát nói: " Hối hận rồi sao? Bây giờ vẫn còn kịp a."

Lý Cường liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: " Nếu lão nhân gia là nguyên anh kia, đệ tử không chút do dự sẽ thu thập ngài a…hắc hắc…còn hắn…đệ tử mặc kệ.."

Kỳ Quân Sát tức giận vỗ lên đầu hắn một cái, cười mắng: " Ngươi dám! Coi chừng ta lột da ngươi! Dám nói chuyện với lão nhân gia ta như vậy!"

Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Ai biểu lão nhân gia dạy người học xấu a."

Người trong phòng nghe được đều cảm thấy kỳ lạ, từ Tâm Động kỳ đi đến được Phân Thần kỳ thì chênh lệch cao đến thế nào, có bao nhiêu người tu chân có thể chống đỡ được sự hấp dẫn thế này chứ? Mà Lý Cường ngay chuyện nghĩ cũng không hề nghĩ đến, còn dám nói chuyện với sư tôn mình như vậy. Cảnh Phong gọi hắn là tiểu phong tử, thật sự là không sai một chút nào, khác hẳn với kiểu đánh nhau phong cuồng của Cảnh Phong, hoàn toàn là khác hẳn một trời một vực, trong lòng mọi người đối với hắn đều kính nể không thôi.

Kỳ Quân Sát thật sự là không hiểu tiểu quái vật này, nói: " Hắn là sư môn trưởng bối của ngươi a? Sao ngươi phải giúp đỡ cho hắn?"

Lý Cường lại liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: " Không phải a, chính vì đệ tử và hắn có duyên. Ân, lão nhân gia ngài là một nhân vật nguy hiểm, không thể đưa ngài đi gặp hắn đâu, đệ tử đợi khi hắn trở thành Tán Tiên, sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau, hắc hắc, khi đó hắn sẽ không sợ ngài nữa."

Kỳ Quân Sát bị hắn nói đến dở khóc dở cười, nói: " Ta có xấu xa đến vậy không?"

Lý Cường cười hì hì nói: " Cảm ơn sư tôn nhắc nhở, đệ tử quyết định sẽ không mang theo kẻ nào cùng đi, chờ cho hắn trở thành Tán Tiên rồi hãy nói. Hắc hắc, may mắn biết được tin tức này, ai, sợ quá, sợ quá!"

Kỳ Quân Sát nói: " Hắc hắc, nếu ta muốn đi theo ngươi, ngươi có thể làm sao? Ngươi sẽ tránh không khỏi, đồ nhi ngoan a, ngươi đã có đại phiền toái rồi."

Lý Cường không hề nóng vội, hắn hiểu rất rõ ràng, nếu Kỳ Quân Sát có tâm địa xấu xa, tuyệt đối sẽ không nói ra. Hắn chỉ cần lặng lẽ theo sau rồi động thủ, ai có thể là đối thủ của hắn?

Cảnh Phong kêu lên: " Tiền bối, ngài thật sự sẽ không làm vậy chứ?"

Lý Cường mỉm cười không nói một tiếng nào. Kỳ Quân Sát nhìn Cảnh Phong lạnh lùng nói: " Lão nhân gia ta tại sao không thể làm?"

Người trong phòng cảm thấy choáng váng, lão nhân gia hắn trở mặt thật là quá nhanh. Lý Cường cười cười nói với mọi người: " Đừng để ý đến ông ấy, càng nói ông ấy càng giở trò thôi."

Vẻ mặt Kỳ Quân Sát ra vẻ tức giận, kêu lên: " Ai, ngươi để cho lão nhân gia ta chơi thêm chút không được sao? Đồ nhi ngoan tại sao không ngoan chút nào vậy a."

Người trong phòng bị hai thầy trò đùa giỡn đến choáng đầu hoa mắt, cũng không biết bọn họ câu nào là thật, câu nào là giả nữa.

Bây giờ Kỳ Quân Sát đã hiểu được vì sao Lý Cường lại có nhiều bằng hữu như vậy, chỉ vì hắn là một người tu chân thành tâm thật ý giúp đỡ người khác, ở tu chân giới rất ít nhìn thấy. Những người tu chân bình thường chỉ tự mình tiềm tu, nhiều nhất là chỉ quan tâm đến chuyện của sư môn mà thôi, còn những chuyện khác rất ít hỏi tới. Mặt khác vì tranh đoạt tư nguyên và pháp bảo, người tu chân luôn tranh nhau bất tận không ngừng. Từ chuyện này mà xem, Lý Cường chính là loại người hi hữu của tu chân giới, Kỳ Quân Sát phi thường thưởng thức, trong lòng đã chính thức xem hắn là đệ tử của mình, ý niệm ban đầu thu đệ tử đã hoàn toàn biến mất.

Lý Cường cầm lấy một thủy quả, cắn một cái, nói: " Thần sử đại nhân, có thể nói Mãng Nguyên xảy ra chuyện gì không?"

Tạp Bổn thần sử nói: " Lão Đại, ta hỏi ngươi trước, chuyện xảy ra ở Nam Khẩu Quan có phải là ngươi ra tay không?"

Hồng Thiêm chen lời nói: " A a, sư thúc tại Nam Khẩu Quan đại phát thần uy, thần thú của Thản Đặc quốc bị sư thúc trừng trị đến chết, thần sử đại nhân không biết điều này sao?"

Tạp Bổn thần sử cười nói: " Ta cũng đoán là lão Đại ra tay, nhưng người trong nước đều nói rằng do đại thần tự mình ra tay, truyền thuyết nói mãi giống như thật, đại thần có dặn ta khi nào gặp vị cao thủ này thì thay người đa tạ. Bất quá lão Đại cũng là người nhà, không cần phải nói lời cảm tạ nữa."

Kỳ Quân Sát hỏi: " Cái gì là Nam Khẩu Quan?"

Lý Cường cười nói: " Không có gì đâu, chỉ vô tình gặp phải thôi. Ân, sư tôn, trái cây này không tệ, ngài nếm thử xem…a, chuyện Mãng Nguyên, rốt cuộc phát sinh đại sự gì, thần bí như vậy a."

Tạp Bổn thần sử lúc này mới nói: " Chuyện của Mãng Nguyên, liên lụy rất nhiều, nghe nói chính là vì sự tranh chấp của Phật Đạo đã di lưu lại…"

Bố Lập Ban đảo chủ gật đầu: " Đây là một bí mật, là bí mật về sự mất tích của Phật tông, người của Phật tông từng cấm chế bảy đại cao thủ của tu chân giới, sau đó là chọc vào ba vị siêu cấp cao thủ đã tiến vào Đại Thừa kỳ, cùng với Phật tông gây ra một cuộc đại chiến kinh thiên động địa tại Mãng Nguyên, kết quả của cuộc đại chiến này…a, thật sự là vô cùng mê ly, Phật tông từ đó về sau cũng mất tích, ngay cả ba vị siêu cấp cao thủ kia cũng biến mất, nghe nói vì cuộc đại chiến này làm cho bọn họ cũng không thể tu luyện được đến tầng cao hơn, bất quá tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Tạp Bổn thần sử thở dài, nói: " Đại khái cũng không sai biệt lắm, tu chân giới trải qua tràng tranh đấu nọ, nguyên khí đại thương, rất nhiều cao nhân tiền bối lánh đời không ra nữa, Mãng Nguyên từ đó về sau trở thành một nơi cấm kỵ, một chỗ giống như bị nguyền rủa. Vì vậy Thiên Kích Phong mới cho người canh giữ ở bên cạnh Mãng Nguyên, sau đó Thản Bang Tinh cũng rất ít người tu chân đi qua."

Lý Cường nhịn không được quay đầu nhìn Kỳ Quân Sát, trong lòng hắn đã hiểu được, sư tôn chính là một trong bảy đại cao thủ bị giam cầm năm đó. Chỉ thấy lão nhân gia không chút phản ứng, tay cầm một quả cây, đang chậm rãi ăn, thần sắc không chút thay đổi.

Cảnh Phong cũng đã hiểu được, hắn kinh ngạc nói: " Không ngờ tiền bối chính là một trong bảy đại cao thủ, lão phong tử đúng là con mắt bị mù rồi."

Hắn đối với cao thủ lợi hại luôn hết sức sùng bái, bởi vì hắn chính là một lão phong tử thích đánh nhau đến điên cuồng.

Bố Lập Ban đảo chủ ấp a ấp úng nói: " Tiền..tiền bối…chính là người…bị giam cầm…một trong bảy đại cao thủ? Làm thế nào tiền bối có thể ra được a? Trời ạ…còn có sáu người kia…lẽ nào cũng đã giải được cấm chế rồi?"

Kỳ Quân Sát nhàn nhạt nói: " Lão nhân gia ta độc lai độc vãng, những người khác ta không biết, lúc ấy Phật tông…hừ! Lão nhân gia ta từng giết vô số, đáng tiếc lần này đi ra bọn họ toàn bộ lại mất tích, làm cho lão nhân gia ta phải binh giải tu Tán Tiên, hừ…"

Kỳ Quân Sát dường như đối với việc mình tu thành Tán Tiên rất là bất mãn, ngữ khí tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Lý Cường vội la lên: " Thần sử đại nhân! Ta sẽ gọi ngươi là lão đại đó! Ta van ngươi! Mụ nội nó, ngươi kể cả nửa ngày vẫn chưa nói Mãng Nguyên đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều người chạy đến đó, không phải ngươi muốn ta đi giúp người của Thiên Kích Phong đó sao?"

Tạp Bổn thần sử vẻ mặt đau khổ nói: " Lão Đại, chuyện này nói cũng không thể rõ ràng lắm a…ai, ngay cả đại thần cũng không biết rõ ràng, ước chừng là có quan hệ tới Phật tông…còn có quan hệ tới tam đại cao thủ kia nữa, là chuyện gì cũng không biết rõ ràng, có nhiều lời nói khác nhau lắm, nhưng chuyện này đều có quan hệ tới Phật tông, tu chân giới cũng không thoát được liên quan…ai! Thật sự là không thể nói được rõ ràng đâu a."

Mọi người nghe hắn nói mơ mơ hồ hồ chẳng rõ việc gì, đều không nhịn được nở nụ cười. Lý Cường cười mắng: " Ngươi đó, không phải giống như chưa nói gì hết sao, bỏ đi, đến lúc đó đi sẽ biết."

Chỉ có Kỳ Quân Sát cúi đầu trầm tư, hắn tự nhủ: " Chẳng lẽ là…" Thần sắc của hắn từ từ trở nên ngưng trọng.

Tạp Bổn thần sử cảm giác được sự biến hóa của Kỳ Quân Sát, cười nói: " Lão tiền bối, chẳng lẽ nhớ tới cái gì sao?"

Kỳ Quân Sát lắc đầu nói: " Đi sẽ biết, bây giờ nói ra sẽ làm lòng người rối loạn." Rồi lại nói tiếp: " Chúng ta nhanh chóng đi thôi, lão nhân gia ta đối với Mãng Nguyên ngày càng hứng thú rồi đó."

Lúc này hứng thú của mọi người đều được khơi dậy, Lý Cường cười nói: " A a, không nghĩ tới trong lúc vô ý đi tới Thản Bang Tinh, kết giao được nhiều bằng hữu như vậy, lại gặp phải nhiều chuyện rất thú vị, thật sự là không uổng công a."

Tạp Bổn thần sử nói: " Lão Đại, ta cùng đi với các ngươi, có tiền bối ở đây, ta nghĩ tiền đồ phía trước nhất định là rất thuận buồm xuôi gió."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Ai? Tiểu tử này thông minh như vậy a, chiếm tiện nghi thật lớn đó."

Bố Lập Ban đảo chủ nói: " Các ngươi đi trước, ta đợi Thiên Hoành lão ca tới, sẽ cùng hắn kết bạn đi Mãng Nguyên, sau đó sẽ tìm các ngươi."

Lý Cường cười nói: " Phi Câu Liên vượt qua Oan Hồn Hải quá lâu, có lẽ đảo chủ đại ca đi tới trước chúng ta nữa đó."

Kỳ Quân Sát nói: " Đồ nhi ngoan a, ngươi gọi vị sư tôn này chỉ là gọi suông thôi sao? Có lão nhân gia ta ở đây, cái Oan Hồn Hải nho nhỏ này có gì mà khó đi chứ, ta sẽ lập một cái Truyền Tống Trận, đơn giản thôi mà."

Lý Cường kinh ngạc nói: " Vậy cần rất nhiều tinh thạch a."

Kỳ Quân Sát lắc đầu: " Đó là cách làm của tu chân giới, lão nhân gia ta không cần như thế, lão nhân gia ta bố trí Na Di trận pháp vốn không cần tinh thạch."

Mọi người không chút nghi ngờ thực lực của hắn, Lý Cường cười nói: " Thật tốt quá, Oan Hồn Hải có rất nhiều cổ quái không thể xác định, có thể truyền tống vượt qua là tốt lắm rồi."

" Được, lão nhân gia ta đi bày trận đây, một lát nữa các ngươi đi tới đi."

Thân hình Kỳ Quân Sát đột nhiên biến mất tại chỗ, Bố Lập Ban đảo chủ than thở: " Không hổ là cao nhân tiền bối, lợi hại a."

Sắc mặt Tạp Bổn thần sử đột nhiên trầm xuống, âm u nói: " Không biết sao ta lại có cảm giác không tốt, ai, lại không nói ra được là tại sao. Lão Đại, lần này đến Mãng Nguyên làm việc, nhất định phải cẩn thận, họa phúc khó lường a."

Lý Cường gật đầu: " Đám huynh đệ này ta định trước tiên an bài cho họ theo Lam Tưu công chúa trở về, sau khi quay lại ta sẽ dẫn bọn họ đi, như vậy mới yên tâm được một chút."

Cảnh Phong có điểm không cho là đúng, nói: " Tiểu phong tử, mặc dù ngươi đối xử tốt với bọn họ, nhưng làm như vậy bọn họ sẽ có tính ỷ lại rất mạnh, bất lợi cho sự tu hành của họ."

Một nữ tử khôi lỗi tiến vào nói: " Có khách đến!"

Mọi người nhìn ra thì thấy Mạt Bổn đang đi đến, hắn vừa nhìn thấy Lý Cường thì vui vẻ nhếch miệng như cười, vừa rồi hắn không có mặt trên núi, nghe Nạp Thiện nói sư tôn đã tới, vội vàng bỏ ngang chuyện đang làm, đặc ý đi tới vấn an: " Sư tôn, ngài có khỏe không? Ngài còn nhớ tiểu tử này không?" Từ trong tay hắn thoát ra một luồng lam quang, lao thẳng tới Lý Cường.

Lý Cường không khỏi vô cùng vui vẻ, nói: " Di, tiểu Hải yêu a, sao lại trở thành nhỏ xíu như vậy?"

Chính là tiểu Hải yêu ở Vong Mệnh Giác bay mất, bây giờ chỉ thu nhỏ chừng một nắm tay, đang cuộn tròn trong lòng bàn tay Lý Cường. Chỉ thấy nó vặn vẹo người, thoáng chốc đã khôi phục lại như trước, xuyến phật châu trên cổ nó cũng lóe lên quang hoa màu nâu, khác hẳn lúc mới rời đi.

Bố Lập Ban đảo chủ đối với những vật sản xuất từ Oan Hồn Hải phi thường quen thuộc, hắn giật mình nói: " Là Hồn yêu…là Hồn yêu a…đây là vô giới chi bảo…"

Cảnh Phong cũng biết, hắn nói: " Đây là loại Hồn yêu lợi hại nhất, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không có cách nào thu phục, trừ phi là nó tiến hóa trong tay mình…"

Lý Cường nói: " Nói bậy! Đây là tiểu Hải yêu a, như thế nào lại là Hồn yêu được, cái tên thật khó nghe quá đi."

Tiểu Hải yêu thân thiết liếm tay hắn, trong miệng kêu ô ô gì đó, tựa hồ đang làm nũng với Lý Cường. Bố Lập Ban đảo chủ nói: " Tiền bối, con Hồn yêu này đã rất lợi hại rồi, nếu tái huấn luyện một chút, sau này tác dụng rất lớn."

Hồng Thiêm ngạc nhiên hỏi: " Hải yêu có tác dụng gì? Vì sao ta lại không biết."

Bố Lập Ban đảo chủ giải thích: " Đây không phải là Hải yêu tầm thường, đây là một loại biến dị, sự lợi hại nhất của nó chính là có thể thôn phệ những hồn phách phi tán, chỉ cần nó tiến hóa một lần, ngay cả nguyên anh cũng có thể nuốt vào, những luyện hồn tầm thường thấy nó sẽ rất sợ hãi."

Lý Cường không quan tâm, nói: " Ta sẽ không đem nó làm pháp bảo để dùng, tùy ý nó muốn tới thì tới, nếu nó nguyện ý, còn nếu nó muốn đi, ta sẽ không ngăn trở, cũng không có ý định huấn luyện nó, để cho nó tự do tự tại sẽ tốt hơn."

Bố Lập Ban đảo chủ chợt ngây ngốc, cách nói chuyện kiểu này cũng là lần đầu tiên hắn mới nghe thấy, ý nghĩa thâm sâu tinh tế, hắn lắc đầu thở dài nói: " Bội phục!"

Mạt Bổn nói: " Sư tôn, đệ tử muốn đi theo Mãng Nguyên…"

Lý Cường nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Hải yêu, nói: " Ngay cả sư ca của ngươi ta cũng không định cho hắn đi, công lực của ngươi còn thấp, đi thật quá nguy hiểm. Ân, ta định cùng ngươi về nhà một chuyến, ngươi nên an bài một chút, có lẽ sau này sẽ rất khó quay trở về, ngươi không nên để mình lưu lại tiếc nuối, như vậy ta sẽ an tâm hơn."

Mạt Bổn biết sư tôn vẫn luôn lo lắng cho mình, trong lòng rất là cảm động, cúi đầu nói: " Ai, Mạt Bổn thật là vô dụng a."

Kỳ Quân Sát vô thanh vô tức xuất hiện ngay trước mắt mọi người, hắn cười nói: " Được rồi, đã chuẩn bị đi được rồi. Nga, tổng cộng có bao nhiêu người a?"

Lý Cường cười hì hì nói: " Người thì không nhiều lắm, nhưng có vài cái rương cần phải vận chuyển."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Không thành vấn đề, mau đi chuẩn bị đi."

Bất quá hắn đã rất nhanh hối hận vì câu nói này, hắn thật không nghĩ ra lại là những cái rương thật lớn làm người ta thật khó thể tin được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.