Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 44:




Hai nhóm nhân mã cứ thế mà giằng co với nhau, mọi người trong đại sảnh đều bị tao động, không ít người hướng ra ngoài cửa bỏ chạy, trong lúc nhất thời cục diện trở nên hỗn loạn đến không chịu nổi.

Lý Cường phi thường kỳ quái, tại sao Đại Liên Hội lại không có ai đi ra giải quyết. Đang lúc song phương còn đang kiếm bạt cung trương thì từ phía trong đại sảnh đi ra năm người, Lý Cường lập tức cảm ứng được trong đó có hai người là cao thủ.

Hai người này cơ hồ là giống như đang lướt tới, chân không hề chạm đất. Lý Cường phán đoán hai người này hẳn là người tu chân, đó là một thiếu phụ có bộ dáng là người Lục tộc, sắc mặt không giống như người Lục tộc bình thường xanh đậm như vậy, mà lại là một màu xanh biếc nhàn nhạt, mi tâm có một dấu son ẩn hiện vài phần kiều mỵ. Theo sát phía sau nàng là một thiếu niên người Lục tộc, người rất khôi ngô, trên thân mặc một bộ thứ giáp màu xanh biếc,tay cầm một cây côn lớn màu vàng, vẻ mặt bình thản.

Thiếu phụ vừa vào trong đại sảnh thì cười lạnh nói: " Tốt a! Võ sĩ Lạp Đô quốc, võ sĩ Phiên quốc, còn có Chấp Đao Thủ (người cầm đao) của Phản Thọ Thương Hành, đúng thật là náo nhiệt a, có phải là không xem Đại Liên Hội chúng ta không có ai mà khi dễ đánh đến tận cửa."

Thiếu niên Lục tộc đứng phía sau nàng cũng nói: " Hừ! Đem bọn họ ném ra ngoài, đúng là có mắt không tròng."

Lý Cường lặng lẽ đứng ẩn ở phía sau một đám thương nhân, cẩn thận quan sát, nghe được thiếu phụ nói chuyện, hắn biết nàng có thân phận của quân nhân, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hắn đang lo không tìm được người của Phản Thọ Thương Hành, đám người này đánh nhau cư nhiên lại là từ thương hành đó tới.

Hắn lặng lẽ truyền âm nói với Mạt Bổn: " Đợi lát nữa, đánh tên cầm đao này cho ta, đừng sợ, chuyện gì cũng có ta ở đây." Nhìn Mạt Bổn gật đầu, Lý Cường đột nhiên cảm thấy tức cười, không ngờ mình lại đi dạy cho người khác đánh nhau.

Trong đại sảnh mọi người nhìn thấy thiếu phụ kia đi ra, đều không nhịn được nói chuyện bàn luận khe khẽ, trong đại sảnh nhất thời vang lên một chuỗi tiếng xì xầm. Lý Cường nghe một người đứng phía trước nói với đồng bạn: " Ai nha, nàng là tứ hội chủ của Đại Liên Hội a, nàng đã ra thì sẽ có náo nhiệt thôi."

Đồng bạn của hắn hỏi: " Không lẽ lại chính là nữ nhân đó sao?"

Người nọ chép chép miệng, nhỏ giọng nói: " Lão đệ, nên học hỏi cho nhiều đi. Nữ nhân kia chính là tứ hội chủ phụ trách an ninh, cực kỳ lợi hại…thực không nghĩ đến nàng lại ở chỗ này."

Lý Cường đưa tay vỗ lên bả vai người đó, nhỏ giọng hỏi: " Đại ca, tứ hội chủ tên là gì?"

Người thương nhân kia vừa nói xong chuyện riêng tư đó, liền bị vỗ vai nên càng kinh hãi. Hắn vỗ nhẹ vào ngực nói: " Ai, ngươi làm thế này suýt chút hù chết người a…"

Nhìn chung quanh một chút, lại nhịn không được nên quay đầu lại nói: " Nàng là cao thủ của Đại Liên Hội, gọi là Ba Ba Nhiễm, còn có người gọi là Hải Hồn Nữ…"

Đồng bạn của hắn chép miệng nói: " Ngươi cái gì cũng biết, có phải là nói bậy không đó?"

Thương nhân bị hắn nói xong cảm thấy mất mặt, hai người nhỏ giọng tranh luận, không hề để ý tới Lý Cường.

Nhóm Ba Ba Nhiễm đứng ngay trung gian ở giữa nơi hai bên đang giằng co, đột nhiên ở giữa đoàn võ sĩ của Lạp Đô quốc tách ra một con đường, từ bên trong đi ra một vị cô nương, đúng là người Lý Cường nhìn thấy lần trước nữ chủ nhân của sứ đoàn, theo sát bên nàng là A Cát tổng quản và người áo xanh bịt mặt. Chỉ nghe nàng cười nói: " Ba Ba tỷ, tiểu muội xin ra mắt."

Ba Ba Nhiễm sửng sốt nói: " Ngươi là…"

" Tiểu muội chính là chủ nhân của sứ đoàn Lạp Đô quốc, tiểu muội có nghe An Thỉ đại tỷ nói qua anh danh của Ba Ba tỷ, tiểu muội gọi là Lam Tưu."

Vẻ mặt của Ba Ba Nhiễm có vẻ giật mình, nói: " Nguyên lai là ngươi, chính là Lam Tưu tiểu muội, nhưng sao ngươi lại ở trong sứ đoàn của Lạp Đô quốc?"

" Tiểu muội cũng là người của Lạp Đô quốc a. Ba Ba tỷ, chúng tôi không có ý quấy rầy ngươi nữa, chúng ta sẽ lui ra ngoài."

Trong lòng Lý Cường cười thầm, cô nương này thật có ý tứ, trước tiên cùng người khác lập giao tình, sau đó mới nhắc đến sự khó khăn rồi tỏ ý muốn lui ra ngoài, đây là một chiêu lấy lui làm tiến.

Cũng quả nhiên Ba Ba Nhiễm đưa tay ngăn cản, nói: " Lam Tưu tiểu muội, chờ một chút…"

Trên mặt nàng lộ ra vẻ cười cười: " Nếu đã tới địa bàn của tỷ tỷ, vậy thì đừng nên khách khí, hết thảy đều có tỷ tỷ làm chủ." Ngữ khí của nàng đã lộ ra một cỗ khí phách.

Lam Tưu thuận thế cười nói: " Vậy thì tiểu muội đành tâm lĩnh, sẽ không khách khí nữa."

Đám võ sĩ Phiên quốc kia không nhịn được đã tức giận, từ trong đám võ sĩ đi ra ba người, trong đó có một người cầm đầu, là một trung niên nhân để râu mép,điều làm người khác chú ý là trên đầu hắn đội một đại kê quan giống như đồ trang sức, có hai sợi dây màu trắng phủ dài xuống tận hông che đi vùng ngực trần. Dây đai lưng chừng tám tấc, hai vai phủ giáp nhưng lại không có ống tay áo, vũ khí trên tay cũng rất kỳ quái, nhìn giống như một cái Đại Lang Đầu (đầu sói lớn.)

Theo sát phía sau hắn có hai đại hán tuổi còn trẻ, ở tay trái họ cũng có đồ vật gì đó thật kỳ quái, giống như có một con trùng lớn màu đen đang đeo trên cánh tay, trên cổ tay vưon ra hai chiếc vòi gì đó, không ngừng xoay chuyển, làm kẻ khác nhìn thấy mà sợ hãi.

Trung niên nhân gác Đại Lang Đầu lên vai, thần thái hung ác quát: " Ê, Ba Nhiễm nương, tốt nhất ngươi nên cút qua một bên mà ôm lấy đứa nhỏ, chuyện của Tây đại lục chúng ta tốt nhất ngươi nên ít nhúng tay vào, nếu không Đại Liên Hội sẽ có những chuyện liên lụy không chịu nổi đâu. Hừ! Lam Tưu công chúa, đừng tưởng rằng có sự hộ vệ của Đại Liên Hội thì ngươi có thể trốn mất, bây giờ theo chúng ta trở về thì cái gì cũng dễ nói chuyện, nếu không thì vô cùng phiền phức…"

Sắc mặt Ba Ba Nhiễm nhất thời thay đổi, hướng tùy tùng phía sau thấp giọng phân phó một chút, chỉ thấy tùy tùng kia nhấc tay vỗ lên ba tiếng, một trận thanh âm chói tai vang lên vòng quanh đại sảnh: " Két…két…"

Có thương nhân kinh hô: " Cửa lớn phong bế rồi." Đột nhiên vách tường phía trên đại sảnh phát ra tiếng quái hưởng chi chi dát dát rồi liền xuất hiện vô số những ô cửa nhỏ, từ trong những ô cửa đó ló ra vô số tích thương, chĩa thẳng đến những người dưới đại sảnh, tất cả những người đang có mặt cũng đều hoảng sợ bất an, Lý Cường âm thầm than thở, xếp đặt như thế này quả thật tuyệt vời, quyền chủ động hoàn toàn nắm vững trong tay Đại Liên Hội.

Một người từ trong đại sảnh chạy ra, đến bên người Ba Ba Nhiễm nhẹ giọng nói nhỏ, Ba Ba Nhiễm gật đầu, ánh mắt đảo qua trung niên nhân kia, nói: " Không nghĩ tới là nhân vật nổi danh của Tây đại lục, Hốt Tư, các ngươi quả thật không hiểu nổi a, cao thủ Liệt Thú Tộc cư nhiên lại trở thành hung đồ trợ thủ của Phiên quốc. Tốt, Đại Liên Hội chúng ta mặc dù có thể không làm được việc gì, những vẫn còn chưa để vào mắt Liệt Thú Tộc các ngươi, nếu ta hạ lệnh giết sạch các ngươi thì ngươi sẽ chết không nhắm mắt. Nếu ngươi lợi hại như vậy thì ta cho ngươi một cơ hội. Lân Tinh nhi, thử sức với hắn một chút, ta muốn nhìn xem Liệt Thú Tộc cao minh thế nào."

Thiếu niên Lục tộc kia tiến ra, đại côn màu vàng mang theo bên người lóe lên quang mang, mắt rực lên, hắn tiến tới hãnh diện nói: " Hốt Tư, nhắc nhở ngươi một tiếng, cây bổng của ta rất nặng, có đánh chết ngươi cũng đừng thấy lạ."

Hốt Tư bị hắn chọc tức muốn chết, mắng: " Tên tiểu tử trường mao( lông dài) kia, Thiên Cực Đông của đại gia cũng không nhẹ, nếu làm bị thương ngươi thì cũng đừng có chạy đi tìm mẹ ngươi mà khóc." Hắn kêu một thuộc hạ nói: " Khô Tư, đến tiếp tên này, chỉnh cho hắn một bài học cho ta." Hắn cũng là một lão gian hoạt, trước tiên cho thủ hạ đi thử sức với Lân Tinh nhi trước.

" Chậm đã!"

Chấp Đao Thủ của Phản Thọ Thương Hành đi ra hướng Ba Ba Nhiễm hành lễ nói: " Ba Ba hội chủ, chúng ta Phản Thọ Thương Hành luôn hợp tác với Đại Liên Hội rất thuận lợi, lần này chúng ta không phải nhằm vào sứ đoàn của Lạp Đô quốc, chúng ta chỉ cần vài người nọ thôi." Hắn dùng ngón tay chỉ bốn người Mạt Bổn.

Lửa giận trong lòng Lý Cường chợt sôi lên, đám người này quả thật quá khi dễ người, Mạt Bổn đã bị thê ly tử tán, vậy còn không chịu buông tha cho hắn. Hắn truyền âm nói với mấy người Mạt Bổn: " Các ngươi cũng cho chúng một bài học cho ta, đánh không chết thì cũng phải tàn phế, mẹ kiếp, quả thật là quá đáng."

Nhìn ra được Ba Ba Nhiễm dường như có chút cố kỵ Phản Thọ Thương Hành, nàng trầm ngâm nói: " Được, bất quá các ngươi không thể bắt người tại Đại Liên Hội, chỉ cần bọn họ ra khỏi đại môn, Đại Liên Hội sẽ không nhúng tay vào nữa."

Lam Tưu công chúa nhịn không được lên tiếng: " Ba Ba tỷ, bọn họ…"

Ba Ba Nhiễm lập tức ngăn lời nàng: " Bọn họ là thuộc hạ của ngươi?"

Lam Tưu công chúa lắc đầu: " Không phải, nhưng…"

Ba Ba Nhiễm căn bản là không cho nàng nhiều lời: " Được, không phải là tốt rồi, Lam muội ngươi đừng quản nữa, tại Đại Liên Hội còn có ta làm chủ."

Lam Tưu công chúa bất đắc dĩ nhìn bọn Mạt Bổn thở dài.

Nạp Thiện đột nhiên cười to, nói: " Phản Thọ Thương Hành con chim ngu kia, người khác sợ ngươi, còn lão tử thì đừng hòng, lại đây, lại đây, lão tử cùng các ngươi thân cận một chút nào."

Từ lúc nghe được thanh âm của Lý Cường thì lòng can đảm của hắn đã tăng nhiều, lời ra miệng bốc lên hào khí tận trời.

Trên mặt Ba Ba Nhiễm toát ra một tia xấu hổ, cười nói: " Tốt, đúng là một hán tử, nếu nói như vậy ta cho các ngươi một cơ hội."

Nàng dùng ngón tay chỉ người của Phản Thọ Thương Hành nói: " Các ngươi có thể động thủ, đấu tay đôi, không cho ỷ đông hiếp yếu."

Thản Ca phi thường tinh minh, lớn tiếng nói: " Tốt, cứ như vậy, các ngươi trước tiên nên giải quyết ân oán của Lạp Đô quốc rồi chúng ta trở lại so tài."

Bàn toán của hắn rất tinh minh, chỉ cần bọn họ bắt đầu tỷ thí thì chuyện xấu sẽ có cơ hội gia tăng thật lớn, cũng rất tốt cho lão Đại ở một bên quan sát, lại có thêm chút thời gian nhìn ra chỗ bất lợi để giải quyết.

Lý Cường trong lòng tán thưởng, Thản Ca đúng là một tài năng, có ánh mắt độc đáo, có chủ kiến rõ ràng.

Ba Ba Nhiễm gật đầu nói: " Không sai, ta muốn xem thử cao thủ của Liệt Thú tộc rốt cuộc là cao minh tới đâu, Lân Tinh nhi đánh với hắn, không cần lưu tình" Nàng đối với lời nói vừa rồi của Hốt Tư vẫn ghi trong lòng, cố tình hung hăng muốn giáo huấn bọn họ.

Lân Tinh nhi giơ cao đại bổng, nói: " Đến đây đi."

Trực giác của Lý Cường cho hắn biết đại bổng màu vàng này có chút cổ quái, hắn là người của Trọng Huyền Phái, đối với binh khí pháp bảo mười phần mẫn cảm.

Khô Tư kêu lên: " Cho ngươi kiến thức một chút lợi hại của Liệt Thú tộc chúng ta"

Cái đuôi của quái trùng trên tay trái đột nhiên kéo dài ra, bao vây nửa người phía trên của Khô Tư, hơn nữa nhanh chóng biến hóa, một đoạn đã bao trùm tới chưởng tay, bàn tay vốn màu đen biến thành lửa diễm màu đỏ, cả cánh tay tựa như không có đầu khớp xương, giống như một con rắn xoay quanh.

Lân Tinh nhi ước chừng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ cổ quái như vậy, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, dùng tay không vỗ nhẹ vào một miếng bảo thạch xanh biếc ngay trước ngực, thứ giáp màu xanh biếc trên người đột nhiên biến thành chiến giáp, lóe lên hàn quang. Lý Cường thoáng giật mình, bởi vì người tu chân phải đạt đến Nguyên Anh mới có thể mặc chiến giáp vào, Lân Tinh nhi này rõ ràng không có trình độ đó, vậy làm sao hắn lại có thể mặc được chiến giáp? Xem ra là có điều gì đó cần học hỏi a.

Sau khi cánh tay Khô Tư đã thành hình thì hắn khẽ quát một tiếng, cánh tay không hề do dự liền đánh tới. Lân Tinh nhi không kịp đề phòng, hắn không có nghĩ tới khi thân hình của đối thủ vẫn còn đang bất động nhưng cánh tay lại có thể đánh ra xa như thế, chỉ trong nháy mắt, bàn tay lửa diễm màu đỏ đã đến ngay trước mặt. Thân thể Lân Tinh nhi hướng về phía sau lui xuống, đại côn xoay chuyển hướng tới cổ tay Khô Tư.

Khô Tư trong lòng mừng thầm, bước lên một bước, cánh tay chợt biến giống như một cây búa chém mạnh xuống đại côn. Lân Tinh nhi điều khiển thân thể nằm dài xuống, tựa như tấm phản lăn nhanh ra ngoài tránh né. Lý Cường phát hiện Lân Tinh nhi không hề am hiểu chuyện đánh nhau, nhìn bộ dáng của hắn chỉ biết sử dụng pháp bảo mà đánh. Cũng quả nhiên sau khi hắn thoát khỏi phạm vi công kích của đối thủ, đại côn màu vàng trên tay liền phát ra kim quang.

Chỉ nghe Lân Tinh nhi hét lớn một tiếng: " Đốt."

Một bạo âm trầm muộn phát ra khi đại côn bay múa phát ra kim quang tạo nên tiếng nổ tung, người trong đại sảnh không khỏi kinh hô, chỉ thấy bảy bóng ảnh côn màu vàng bay ra. Khô Tư kinh hãi, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua phương thức công kích như thế này. Lý Cường khẽ gật đầu, điều này cũng không tệ lắm, tuy chỉ là loại công kích của pháp bảo cấp thấp của người tu chân, nhưng người trong thế tục rất khó ứng phó.

Khô Tư bối rối nhảy lên, để cho bốn ảnh côn thoát qua nhưng còn ba ảnh côn khác thì phải làm sao? Không còn tránh né kịp nữa, trong tình thế cấp bách hắn không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra đón đỡ.

Hốt Tư kêu to: " Không đỡ được, mau rút lại."

Hắn vung Thiên Cực Đông trong tay lên, đánh ra một đoàn hình cầu màu đen lao thẳng tới Lân Tinh nhi. Ba Ba Nhiễm giận dữ, vươn tay đánh ra một kiện hình tròn gì đó, phát ra tiếng rên rỉ ô ô bay về phía Hốt Tư.

Trong đại sảnh nhất thời tao động. Khô Tư miễn cưỡng nghiêng người tránh né, vẫn như cũ không thể tránh khỏi hai đạo ảnh côn cuối cùng, chân trái bị ảnh côn đánh trúng " ba" một tiếng thúy hưởng, một chân bị đánh trúng nát bấy, thần kỳ là ở chỗ một giọt máu cũng không chảy ra, nhưng từ da tay cho đến thịt xương trong chỗ cái chân cũng bị nát nhừ. Khô Tư còn chưa cảm giác được đau đớn thì tay trái đã tiếp xúc vào một ảnh côn. Giống như bị sét đánh, quái trùng màu đen trên cánh tay kêu rít lên.

Khô Tư rơi trên mặt đất, sắc mặt đại biến, điên cuồng kêu lên: " Hốt Tư…Hốt Tư…giết ta đi…nhanh lên…giết ta…"

Hốt Tư căn bản không thể lo cho hắn được, chỉ lo vũ động Thiên Cực Đông chống đỡ vòng tròn do Ba Ba Nhiễm bắn ra. Vòng tròn kia giống như vật sống, linh xảo tránh né, vẻ mặt Hốt Tư trở nên khẩn trương, chật vật tìm cách để đánh.

Khô Tư hoảng sợ kêu lên thê thảm, hắc trùng trên cánh tay hắn bắt đầu cắn trả, chỉ trong nháy mắt, tay trái của hắn đã biến mất, mắt thấy bả vai cũng sắp biến mất luôn.

Lân Tinh nhi hình như chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, hắn quát to một tiếng, từ trong đại côn bay ra một quang cầu, bắn vào thân thể Khô Tư. Cả người Khô Tư kịch chấn, trong mắt toát ra một tia vui mừng được giải thoát, trong miệng chỉ phun ra được một chữ: " Tạ…" thì thân thể liền nổ tung.

Ba Ba Nhiễm thu hồi vòng tròn, nói: " Hốt Tư, ngươi không phải đối thủ của ta, các ngươi có thể đi, ta không muốn giết sạch các ngươi."

Ngữ khí của nàng cực kỳ hòa hoãn, nàng ngoắc Lân Tinh nhi, hung hăng liếc mắt trừng hắn, trong lòng nổi giận vì đứa nhỏ này thật không hiểu sự. Nếu Khô Tư bị hắc trùng cắn trả mà chết thì không thể trách tội Đại Liên Hội, bây giờ Lân Tinh nhi bổ cho hắn một côn, cái món nợ này nhất định sẽ đổ lên đầu Đại Liên Hội, oan gia này xem như đã kết thật rồi.

Sắc mặt Hốt Tư trắng bệch, quay đầu nhìn, thấy trên đại sảnh có vô số tích thương, như điên lên gật gật đầu: " Tốt…tốt…haha…chúng ta đi…" Rồi lại nhìn Ba Ba Nhiễm nói: " Đại Liên Hội…haha…Đại Liên Hội…" Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn qua mọi người, xoay người suất lĩnh đám võ sĩ Phiên quốc bỏ đi ra ngoài.

Ba Ba Nhiễm nhẹ giọng phân phó vài câu với thuộc hạ mở cửa đại môn, vô số cánh cửa nhỏ dùng để xạ kích cũng đã đóng lại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Người của Phản Thọ Thương Hành chậm rãi tiến lại, Ba Ba Nhiễm mặc dù đuổi đi võ sĩ Phiên quốc, tâm tình lại không tốt lắm, nhìn Nạp Thiện bọn họ nói: " Tại Đại Liên Hội không được sử dụng thứ tích thương, chỉ có thể dụng vũ khí tầm thường để tỷ thí, nếu không đừng trách ta không khách khí."

Lý Cường bị Ba Ba Nhiễm chọc giận, Phản Thọ Thương Hành có hơn ba mươi người, mà Nạp Thiện bọn họ chỉ có bốn người, đúng là quá khi dễ người khác. Hắn đã cố nhẫn nhịn hết sức mới không bước ra, bèn ngưng một tia chân nguyên lực, hướng trên trần đại sảnh truyền ra.

Chỉ nghe một loại tiếng cười quái lạ đầy tức giận vang lên khắp đại sảnh: " Hắc hắc…hắc hắc…bắt nạt kẻ yếu…sợ hãi kẻ mạnh…nguyên lai..Đại Liên Hội sợ hãi Phản Thọ Thương Hành…hắc hắc…thật là quá thất vọng a…"

Những thương nhân trong đại sảnh vô cùng kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn chung quanh tìm người vừa nói. Ba Ba Nhiễm da đầu tê dại, nàng biết có thể sử dụng loại Chân Nguyên Hồi Âm Thuật này nhất định là tu chân cao thủ, trong lòng nàng càng thêm bất an, trong vòng một ngày lại đắc tội với hai loại người như thế này, lại thêm là người tu chân, chuyện này nàng thật sự không thể đảm đương nổi.

Ba Ba Nhiễm rốt cuộc dù sao cũng là người phụ trách chủ yếu của Đại Liên Hội, biết nhiều hiểu nhiều, biết rằng có người bất mãn lời nói vừa rồi của nàng, bất đắc dĩ nàng nhìn lên trên trần đại sảnh hành lễ nói: " Vị bằng hữu này, Đại Liên Hội chỉ là một thương hội, nếu có chỗ nào sai trái xin hãy khoan dung cho. Thỉnh mời vị bằng hữu hãy hiện thân, có gì đối mặt cùng giải quyết…"

Trong đại sảnh nhất thời một mảnh yên tĩnh, cả nửa ngày không có một tiếng động. Ba Ba Nhiễm không khỏi bất đắc dĩ cười khổ.

Lân Tinh nhi lửa giận ba trượng, hét lớn: " Là thứ đồ vật gì, quỷ quỷ quái quái, ngươi đi ra cho ta…có loại người…"

Ba Ba Nhiễm kinh hãi, một tay kéo Lân Tinh nhi, thấp giọng trách: " Tinh nhi im miệng, không cần ngươi nói nhiều."

Lý Cường âm thầm đưa một tia chân nguyên lực tạo thành câu nói đưa đến tận bên tai Lân Tinh nhi, tâm niệm khẽ động, quát một tiếng như sấm nổ bên tai hắn: "Cút"

Kịch chấn đến nỗi hắn phải lảo đảo cuống quýt, cái lỗ tai đều không còn nghe được gì nữa, trong óc rối loạn chấn động, hai mắt quờ quạng nổi đom đóm. Hắn sợ đến nỗi nói không ra tiếng: " Ngươi…ngươi…"

Thanh âm cổ quái kia lại vang lên: " Được rồi, có thể bắt đầu đánh nhau rồi. Uy, cái gì Ba Ba kia, cho song phương cầm lấy binh khí mà đánh. Nhớ kỹ, phải một đánh một, nếu Phản Thọ Thương Hành chạy ra hai người, đừng trách lão tử đại khai sát giới…hắc hắc, nhanh lên một chút..lão tử không đợi được nữa.."

Ba Ba Nhiễm nghe được dở khóc dở cười, ngữ khí như vậy rõ ràng là sợ thiên hạ không loạn thì không vui, rốt cuộc thì là người nào đây. Nàng hoàn toàn không dám đắc tội với thần bí nhân này, lập tức phân phó thuộc hạ lấy ra đôi binh khí.

Lý Cường nhìn đôi binh khí này, từng thấy có binh khí hình đao, hình búa, hình thương còn hình dạng này chưa từng thấy qua. Ba Ba Nhiễm vì thấy họ là người của Tây đại lục nên lấy ra vũ khí thường dùng của người Tây đại lục.

Lý Cường truyền âm nói với Triệu Trì: " Triệu đại ca, ngươi lên trước, để cho họ có thể xem qua một chút. Kinh nghiệm của họ không đủ đâu. Đem bọn chúng đánh tàn phế là được, cố gắng đừng đánh chết, nếu lỡ tay thu lại không được thì hắc hắc, ta cũng không trách ngươi đâu."

Dụng ý của hắn cũng thật minh xác, chỉ đánh đến tàn phế, có thể ảnh hường nghiêm trọng đến sĩ khí của đối phương, mà giết người cũng không phải là thói quen của hắn.

Triệu Trì kéo Mạt Bổn tới gần nói: " Trận đấu đầu tiên sẽ do ta đánh, yên tâm đi, sẽ tới các ngươi."

Hắn đi ra phía trước đỉnh đạc nói: " Một người lại đây đi, để giúp đại gia thư giãn gân cốt một chút."

Người của Phản Thọ Thương Hành kỳ thật đã cảm thấy không đúng, vừa rồi thanh âm của Lý Cường vang lên, bọn họ chỉ biết đã gặp đại phiền toái. Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi thập phần của Ba Ba Nhiễm, bọn họ bíết thần bí nhân ở nơi bí mật nào đó mới chính thức là cao thủ. Bây giờ cảm giác của bọn họ như bị treo lơ lửng giữa không trung, lên không được, xuống không được, lại không thể không ứng chiến, nơi này đang có rất nhiều thương nhân đang chứng kiến, nếu lại rút lui, danh tiếng của Phản Thọ Thương Hành sẽ bị hủy.

Những người của Phản Thọ Thương Hành này chỉ là những đả thủ tầm thường, trong đó không có cao thủ, định dùng nhiều người truy đuổi đến Đại Liên Hội thì sẽ đạt được ý muốn. Bọn họ vốn vô cùng bá đạo, vì thực lực của họ thì người bình thường không có khả năng kháng cự.

Chấp Đao Thủ phái ra một người tay cầm cây đao dài một thước tám tấc, trên cánh tay trái có một tấm khiên nhỏ. Người này cũng là người Lục tộc, hung hăng vung đao lên, nói: " Uy, ngươi chuẩn bị chưa? Ta đến đây."

Triệu Trì vỗ tay cười nói: " Chờ một chút, ta có một điều kiện…"

Hắn nhìn Ba Ba Nhiễm nói: " Ta yêu cầu khi cả song phương đồng ý dừng lại thì mới được dừng lại, hoặc là một bên thắng còn bên kia mất hoàn toàn năng lực chiến đấu…" Hắn đã nhìn ra đối phương không có cao thủ, muốn thừa cơ cấp cho bọn Mạt Bổn cơ hội có đối thủ luyện tập.

Ba Ba Nhiễm mặc dù không rõ ý tứ của hắn, nhưng vẫn gật đầu nói: " Được, ta không có ý kiến, không biết Phản Thọ Thương Hành có dám ứng chiến hay không."

Đám người kia tức giận đến kêu to lên, còn có bao giờ phải chịu qua loại ức khí thế này, bèn đồng ý.

Lý Cường âm thầm buồn cười, hắn đã hiểu được, trong lòng rất hài lòng ý nghĩ của Triệu Trì, Mạt Bổn bọn họ cơ hồ không có kinh nghiệm chiến đấu, tìm được vài đối thủ yếu chút có thể tăng trưởng lòng tự tin của họ rất nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.