Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 243:




Kiền Thiện Dong nói: " Mọi người có chủ ý gì? Thành thật mà nói ta cũng không biết hạch tâm của thần trận ở nơi nào, nếu đã tới bước này, lui về thì không có khả năng nữa, chỉ có nghĩ biện pháp tìm được hạch tâm của thần trận, chúng ta mới có thể thoát khốn, nếu không sẽ bị khốn chết ở chỗ này." Hắn đã khôi phục như bình thường, nhìn không ra có tâm tình ba động gì, phảng phất như đang nói chuyện của người khác.

Xích Minh nhịn không được lại muốn nhảy dựng lên, Lý Cường vội vàng ngăn trở, giành nói trước: " Kiền đại nhân...Kiền đại gia...ta thật sự là phục lão nhân gia ngươi, được rồi, lúc này mọi người phải đồng tâm hiệp lực, có ý nghĩ gì cũng nói nhanh, áp lực nơi này hình như càng lúc càng lớn rồi đó."

Hiên Long nói: " Thần trận thật khó dò, chẳng lẽ Kiền đại nhân không có một chút chuẩn bị nào?"

Kiền Thiện Dong cố gắng khống chế Thiên Thần Chi Nộ, nhàn nhạt nói: " Trên đời này nếu còn có chuyện có thể làm ta thấy khó khăn, thì Cổ Thần Trận nên tính một phần, từ khi biết được bí mật của Cổ Thần Trận, ta vẫn rất muốn đi thử, về phần nguy hiểm cũng thấy sợ hãi, cho nên vẫn không có dám đi, đến khi có được Thiên Thần Chi Nộ, ta mới chính thức động tâm, chỉ là không nghĩ tới thần trận lại như thế này."

Đại Nam Phong Ngự nói: " Chúng ta dứt khoát bay theo một phương hướng, nhìn xem có thể xúc động trận pháp hay không, đưa chúng ta đến hạch tâm."

Xích Minh bĩu bĩu môi, nói: " Chủ ý này...đích thật là...là một chủ ý ngu ngốc, không có ý nghĩ nào tệ hơn như thế nữa..."

Đại Nam Phong Ngự tức giận định nắm hắn, Xích Minh co rụt cổ lại nói: " Ai, nơi này đánh không được! An toàn đầu tiên a!"

Lý Cường nhịn không được cười nói: " Phong Ngự đại tỷ, đừng theo lý tiểu tử thúi này, nếu ngươi tức giận là trúng kế hắn...bất quá, Tiểu Minh nói ta cũng tán thành, Phong Ngự đại tỷ, chủ ý này của ngươi thật là quá tệ đó."

Đại Nam Phong Ngự cũng biết mình nói quá tùy tiện, vốn không có suy nghĩ nhiều, nàng hờn dỗi hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới bọn họ.

Kiền Thiện Dong hỏi: " Lão đệ, ngươi có ý nghĩ gì, nói xem một chút." Hắn rất xem trọng ý nghĩ của Lý Cường. Ai ngờ Lý Cường nói: " Lão Kiền, bây giờ ta không có ý gì, trong thần trận chỉ có hai con đường đi, một cái là đường sống, một là đường chết, chúng ta nếu không biết đường sống ở đâu, cơ bản sẽ chết chắc rồi, cho nên ta không có ý gì hết."

Hiên Long cũng lắc đầu nói: " Không có cách nào khác lựa chọn, trong trận pháp khó đoán nhất chính là thần trận, rất nhiều biến hóa chúng ta cũng không có khả năng nắm giữ, thần trận so với tiên trận thâm ảo nhiều lắm, trừ phi chúng ta có được kiến thức của Thiên Quân mới được." Hắn nhìn bốn phía, chỉ thấy trước đó là một đoàn thải quang giờ đã biến thành một cơn lốc, lúc ẩn lúc hiện biến ảo không chừng, không biết trong đó giấu diếm hung hiểm như thế nào, cũng không biết đường ra ở nơi nào, một loại cảm giác vô lực từ trong đáy lòng hắn dũng mãnh khởi lên.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không biết nói cái gì mới tốt, mọi người ai cũng bất động, đều lẳng lặng đứng đợi. Dưới tình huống không tìm hiểu rõ ràng, những cao thủ có kinh nghiệm phong phú đều sẽ không lỗ mãng hành sự.

Áp lực bên ngoài tựa hồ đã tới cực hạn, mọi người đều nhận thấy được áp lực không hề tăng thêm. Kiền Thiện Dong có chút thở phào nhẹ nhõm, áp lực nếu tiếp tục gia tăng, hắn rất khó kiên trì lâu dài.

Trong mấy người có Kiền Thiện Dong là cảm thấy cố hết sức, mọi người đều cũng tĩnh mặc bất động, chỉ có hắn phải không chế Thiên Thần Chi Nộ bảo vệ mọi người. Hắn thật sự nhịn không được, nói: " Nói chuyện a, ai có biện pháp gì không?"

Xích Minh bật cười, nói: " Đúng a, các ngươi nói chuyện đi, cả đám đều á khẩu rồi sao? Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Lão Kiền chịu không được nữa rồi."

Lý Cường có điều suy nghĩ nói: " Chỉ có đợi..."

Kiền Thiện Dong kêu lên: " Không có cách nào đợi nữa! Công lực của ta không thể khống chế Thiên Thần Chi Nộ trong thời gian dài!" Hắn thật sự nóng nảy.

Hiên Long nói: " Kiền đại nhân, đợi lát nữa xem, có lẽ sẽ có biến hóa."

Kiền Thiện Dong biết hắn nói có đạo lý, nhưng trong lòng ngày càng không nắm chắc, hắn bất đắc dĩ nói: " Nếu ta cầm cự không được nữa thì mọi người thảm rồi."

Lý Cường nói: " Lão Kiền, ngươi thử dụng Thiên Thần Chi Nộ chạm vào cơn lốc kia..." Hắn dùng ngón tay chỉ vào một luồng thải quang đang xoay tròn cách đó không xa.

Kiền Thiện Dong do dự một chút nói: " Ý tứ của ngươi là?" Hắn nhìn Lý Cường, trong lòng nói thầm: " Ở chỗ này đụng vào đồ vật gì cũng là một chuyện nguy hiểm cực độ, chẳng lẽ hắn muốn đánh vỡ phá tan cương cục này?"

Hiên Long khuyên nhủ: " Đừng đánh...chờ một chút tương đối tốt hơn, thật sự không còn cách nào nữa rồi hãy nói."

Lý Cường nói: " Thật ra ở chỗ này chờ đợi cũng là biện pháp tốt, bởi vì..." Hắn đột nhiên câm mồm không nói nữa, Xích Minh trừng mắt nói: " Đại ca, nói chuyện đừng nói một nửa, tại sao?"

Kiền Thiện Dong trong thoáng chốc hiểu được ý tứ của Lý Cường, hắn nhẹ nhàng nói: " Thanh Đế!"

Đại Nam Phong Ngự sáng ngời đôi mắt: " Đúng vậy, Thanh Đế dám chắc tiến vào thần trận, chúng ta...ai nha..." Nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, người của nơi này cơ hồ không ai muốn gặp Thanh Đế. Nàng lập tức im miệng không nói nữa.

Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Chỉ cần có một đường hy vọng, ta tạm thời cũng không muốn gặp Thanh Đế, ai!"

Lý Cường suy nghĩ một chút, hỏi: " Thần trận này chỉ là truyền tống...hay là có tác dụng khác?"

Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Không biết."

Lần này ngay cả Lý Cường cũng có ý niệm đánh người trong đầu rồi.

Kiền Thiện Dong lần đầu tiên cảm giác có chút xấu hổ, hắn ngại ngùng cười nói: " Không nghĩ tới thần trận lại biến thái như thế, là ta quá sơ ý, nghe người ta nói thì nghĩ là rất dễ dàng, cho nên không có để ý."

Lý Cường đột nhiên cảm thấy Kiền Thiện Dong cũng không có gì đáng sợ, tiên nhân tinh minh như thế mà cũng có sai lầm, đích xác làm cho người ta không có nghĩ đến. Hắn an ủi nói: " Kiền đại ca, Cổ Thần Trận này nếu chỉ là trận pháp truyền tống thuần túy, chúng ta nhất định sẽ tới được hạch tâm, nếu không phải thì cũng chỉ có hai con đường, cũng có thể nắm giữ một nửa, như vậy tính ra...chúng ta cũng có sáu, bảy phần hy vọng thành công, ta cảm thấy có thể thử một lần."

Xích Minh không cho là đúng nói: " Đại ca, còn có ba phần...chúng ta đều cũng xong đời!"

Hiên Long suy nghĩ một chút nói: " Có thể thử một lần, trên đời này không có chuyện có thể nắm chắc mười phần, ta tán thành ý kiến lão đệ."

Xích Minh còn muốn nói cái gì lại nhẫn nhịn, hắn nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, không thể làm gì khác hơn là nghe mọi người quyết định.

Kiền Thiện Dong cắn răng nói: " Được rồi, ta sẽ thử ra, mọi người bảo vệ cho trận vị của mình, theo ta trùng!"

Đám lốc xoáy bị uy lực thật lớn của Thiên Thần Chi Nộ đánh nát, kỳ quái là không có chuyện gì phát sinh. Năm người cứ như vậy một đường phóng như điên cuồng về phía trước.

Kiền Thiện Dong quả thực không dám tin tưởng, lúc tiến tới thì gian nan như thế, nhưng khi phi hành trong thần trận thì lại rất dễ dàng, hắn vừa phi hành vừa nhắc nhở nói: " Cẩn thận một chút, quá yên lặng rồi, ta cảm thấy không đúng."

Lý Cường nghe được Kiền Thiện Dong truyền âm, cũng nói: " Ta cũng cảm thấy không đúng, mọi người cẩn thận."

Thải quang bị đánh nát hóa thành từng đạo lưu quang du động tại không trung, lưu quang nghiền nát bể tan tành cũng càng nhiều, dần dần phía sau mấy người hình thành từng đợt sóng lưu quang đang khởi động.

Lý Cường bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc phát hiện phía sau có một vòng sóng quyển quang giống như sóng lớn quay cuồng đánh tới, hắn vội vàng truyền âm hét lớn: " Lão Kiền, nhanh hơn tốc độ, phía mặt sau không đúng!"

Kiền Thiện Dong quay đầu vừa nhìn, lập tức nhanh hơn tốc độ. Mặt sau thứ mới bắt đầu khởi động hắn nhận ra, gọi là Lưu Ti Triều, một khi hãm đi vào rất khó thoát thân.

Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự cũng nhìn thấy triều lưu đang bắt đầu khởi động ở mặt sau. Theo tốc độ nhanh hơn, Lưu Ti Triều từ từ tới gần mọi người, Kiền Thiện Dong điên cuồng tăng lên tốc độ, năm người giống như lưu tinh trên bầu trời, hướng ở chỗ sâu trong của thần trận cấp tốc lao tới.

Theo tốc độ nhanh hơn của năm người, tốc độ Lưu Ti Triều cũng nhanh hơn, đây chính là do bọn họ đã dẫn động Lưu Ti Triều.

Cổ Thần Trận là một không gian lẻ loi độc lập, dựa theo tốc độ của Kiền Thiện Dong, lại dùng thêm thần khí làm pháp bảo phi hành, tốc độ đã đạt tới trình độ làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói, ngay cả người được bao phủ trong Thiên Thần Chi Nộ cũng đều cảm giác được áp lực thật lớn. Cho dù là tốc độ như thế này, vẫn đang không cách nào thoát khỏi Lưu Ti Triều ở phía sau.

Kiền Thiện Dong đã tinh bì kiệt lực( kiệt sức hoàn toàn), thao khống Thiên Thần Chi Nộ thật sự quá hao phí công lực, tốc độ phi hành cao như thế, làm hắn dần dần cảm thấy chịu không được nữa. Hắn truyền âm nói: " Lý lão đệ, ngươi chuẩn bị tiếp tay, ta không chịu nổi nữa, Xích Minh tiếp theo chuẩn bị, chúng ta luân lưu thay phiên."

Dù sao Lý Cường và Xích Minh cũng có thần khí, ở chỗ này chỉ có thần khí mới có thể đỡ được áp lực thật lớn chung quanh, cho nên Kiền Thiện Dong chỉ có nhờ vào Lý Cường và Xích Minh mới có thể làm cho bản thân có thời gian thở dốc để khôi phục.

Lý Cường và Xích Minh đã sớm muốn thử, có cao thủ ở một bên hộ giá, tự mình có thể an toàn ở trong thần trận kinh thụ ma luyện, loại cơ hội này sẽ rất khó được. Lý Cường giành nói trước: " Ta tới! Ta tới! Tiểu Minh ngươi chuẩn bị...Hiên Long lão ca đừng để trận pháp tản ra, lão Kiền, chúng ta thay vị trí!"

Kim quang của Cửu Diễn Lưu phun ra, đồng thời Kiền Thiện Dong thu hồi Thiên Thần Chi Nộ, Cửu Diễn Lưu đem mọi người bao vây ở bên trong.

Trong phút chốc, Lý Cường giống như bị chùy lớn đánh trúng, chấn động đến thiếu chút nữa muốn hôn mê, hắn âm thầm kinh hãi, trách không được Kiền Thiện Dong chống đỡ không được nữa, cỗ áp lực thật lớn này quả thật không phải sức người có thể kháng cự.

Lý Cường chẳng những phải kháng cự cỗ áp lực này, còn phải bảo trì tốc độ phi hành vừa rồi của Kiền Thiện Dong, điều này xem như là hắn đã nếm được tư vị thống khổ nhất.

Hiên Long quan tâm hỏi: " Lão đệ, được chưa?"

Bộ dáng của Lý Cường mọi người đều có thể nhìn thấy, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng đang chỉ khống Cửu Diễn Lưu, cả người chấn loạn, vừa nhìn đã biết hắn phi thường cố hết sức.

Thật vất vả mới ổn định lại, một lát sau, Lý Cường đã mất đi phân nửa công lực. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Ti Triều phía sau, kỳ quái là tốc độ bọn họ chậm xuống thì Lưu Ti Triều phía sau cũng chậm theo, nhưng lại càng đến gần thêm.

Kiền Thiện Dong lui xuống tới liền dặn dò Hiên Long dùng kim tác cố định cho mình, rồi lập tức bắt đầu tu luyện. Mọi người đều cũng biết hắn chịu không được nữa, nhưng nhờ vậy công lực hắn lại trướng cao, phải biết rằng La Thiên Thượng Tiên ở cơ hội bình thường không xuất được toàn lực, nếu muốn cho hắn tinh bì kiệt lực là một chuyện phi thường khó khăn.

Lý Cường liều mạng cuồng trùng về phía trước, rất nhanh hắn chợt cảm thấy cả người như nhũn ra, cỗ áp lực nọ tăng mạnh đến làm người ta nổi điên, hắn tận lực chống đỡ.

Cũng không biết qua bao lâu, phía trước vẫn là như cũ, vô số thải quang lốc xoáy liên tục không ngừng phá vỡ, mỗi lần phá vỡ một cơn lốc xoáy đối với Lý Cường đều là một loại khảo nghiệm.

Kiền Thiện Dong rất nhanh đã khôi phục công lực, nhưng hắn không muốn buông tha cho cơ hội khó có này, vẫn như trước nắm chắc thời gian tiếp tục tu luyện.

Không lâu, Lý Cường cũng không chống đỡ nổi nữa, nhưng hắn cũng đã có chỗ tốt trong đó, đó chính là áp lực của ngoại giới làm cho hắn có thể hoàn toàn hao hết công lực toàn thân, nếu có người thay thế, đây là một loại biện pháp luyện công rất nhanh và an toàn nhất.

Khi Xích Minh thay thế cho Lý Cường thì Kiền Thiện Dong rốt cuộc tu luyện xong, hắn kinh hãi phát giác mình lại có đột phá cảnh giới hiện tại, nhịn không được muốn rống to vài tiếng phát tiết nỗi mừng như điên trong lòng. Tu vi hắn cực cao, nếu muốn tiến thêm một bước là chuyện phi thường khó khăn. không nghĩ tới trong Cổ Thần Trận lại được thành công.

Lý Cường lui ra cũng không nói một lời, lập tức bắt đầu tu luyện. Kiền Thiện Dong không khỏi mỉm cười, thầm khen Lý Cường thật tinh minh.

Ba người luân lưu thay đổi, Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự ngược lại có vẻ rất thanh nhàn. Kiền Thiện Dong, Lý Cường và Xích Minh ai cũng không nóng nảy, địa phương tu luyện tốt như thế này sau này rất khó tìm được, bởi vậy ba người bắt đầu lịch trình cuồng bôn ( chạy như điên) đại tu luyện.

Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn công lực ba người cuồng trướng, nhất là Lý Cường và Xích Minh, đề cao phi thường rõ ràng, vốn hai người chống đỡ không được bao lâu, bây giờ đã có thể kiên trì thời gian rất lâu.

Theo thời gian trôi qua, Hiên Long bắt đầu lo lắng, bọn họ bay đến bây giờ còn chưa nhìn thấy được mục tiêu, cứ một mực mù quáng phi hành về phía trước, mà Kiền Thiện Dong, Lý Cường và Xích Minh ba người tựa hồ không nóng nảy, bọn họ không nhanh không chậm luân lưu tiến lên, làm hắn vừa gấp vừa tức giận. Hắn biết ở trong Cổ Thần Trận chỉ cần một chút không cẩn thận, mọi người đều cũng xong đời, làm cho hắn nổi giận nhất chính là tự hắn không cách nào ra tay.

Đại Nam Phong Ngự càng không có chuyện để nói, lần này đi Hâm Ba Giác nàng là một người chịu khó khăn nhất, cơ bản không có cơ hội ra tay. Nàng là một nữ tiên nhân rất kiêu ngạo, trong lòng mặc dù hối hận đã cùng Kiền Thiện Dong đi Hâm Ba Giác, nhưng bây giờ đã không còn cách nào lui về nữa, nàng cũng bởi vậy mà trầm mặc rất nhiều.

Lại một vòng trao đổi, Kiền Thiện Dong thay cho Xích Minh lại nói: " Như vậy không phải biện pháp, cách đi bây giờ dám chắc có chuyện."

Lý Cường vừa lúc tu luyện xong, hắn đắc ý cười nói: " Ta biết...bất quá cơ hội này rất khó kiếm a, lão Kiền ngươi nói có đúng hay không?"

Kiền Thiện Dong nói: " Ngươi biết? Vậy nói nhanh lên, mặc dù cơ hội tu luyện bây giờ không tệ, nhưng quá nguy hiểm, phải đi như thế nào?" Hắn cũng gấp đến mù quáng, nếu Lý Cường biết phải đi như thế nào, làm sao chờ tới bây giờ. Cũng quả nhiên Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Quay đầu lại trùng tiến vào trong Lưu Ti Triều."

Kiền Thiện Dong giật mình, cảm thấy Lý Cường nói có chút đạo lý, dựa theo cách di chuyển bây giờ đích xác không phải biện pháp, chỉ có tìm ra biến hóa của Cổ Thần Trận mới có thể cởi ra huyền bí trong đó. Hắn cũng phóng khoáng, nếu đã đi tới bước này, thì không có khả năng cố kỵ rất nhiều. Hắn nói: " Được, chúng ta đợi Xích Minh khôi phục lại, lập tức quay đầu, thử xem uy lực của Lưu Ti Triều."

Cảm giác bây giờ của Lý Cường cực tốt, loại cực hạn khiêu chiến phương thức tu luyện này phi thường phụ họa theo Phong Cuồng cảnh giới, hắn không nghĩ tới không cần cùng người đánh nhau chết sống mà cũng có thể đạt tới hiệu quả tu luyện đồng dạng, trách không được cao thủ lợi hại ngoại trừ tĩnh tu, còn đi du lịch khắp nơi, loại phương thức tu luyện này đích xác rất có hiệu quả, nhưng nếu không thực lực nhất định cũng không cách nếm thử, nếu không ngay cả chết như thế nào cũng đều không biết.

Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự cũng tán thành quay đầu lại khiêu chiến Lưu Ti Triều, vì so ra như vậy còn tốt hơn là chạy mãi như điên.

Lý Cường nói: " Chúng ta phải nắm chặc thời gian, nếu không sẽ chạm mặt Thanh Đế bọn họ." Nhưng thật ra Lý Cường cũng không bài xích chuyện gặp Thanh Đế, Thanh Đế xem như là nhân vật truyền thuyết của tu chân giới, hắn cũng rất muốn kiến thức một chút, nhưng trước khi cứu ra Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn, hắn không muốn sinh thêm nhiều chuyện.

Kiền Thiện Dong nói: " Không có thời gian đợi, ai trợ giúp Xích Minh vận công, để cho hắn khôi phục nhanh lên một chút."

Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự không chút do dự cùng nhau đồng thời vận công, không tiếc tiêu hao chính tiên linh khí của mình trợ giúp Xích Minh. Hai người bọn họ đã sớm không còn đợi lâu thêm được nữa.

Trong chốc lát, Xích Minh liền mở mắt ra, hắn vui vẻ nhếch miệng cười nói: " Đa tạ, đa tạ!" Trong lòng còn nói thầm: " Hao tổn công lực trợ giúp ta, chuyện ngu khờ này chỉ có đại ca chịu làm, không nghĩ tới Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự cũng biết."

Năm người biến hóa trận hình, Kiền Thiện Dong phía trước, Lý Cường bên trên, Xích Minh bên dưới, Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự chia làm trái phải, năm người hình thành đội hình chiến đấu hình hoa mai, xoay người hướng Lưu Ti Triều ở phía sau phóng đi.

Kiền Thiện Dong đem hết toàn lực đề cao uy lực của Thiên Thần Chi Nộ, kim quang chói mắt từ trên người hắn sáng lên. Bởi vì tất cả mọi người bao bọc trong kim quang, cho nên không nhìn thấy hình dáng của Thiên Thần Chi Nộ, nếu có người ở xa xa nhìn thấy, nhất định phi thường kinh ngạc, đó là một loại hình thái cuồng bạo không cách nào hình dung, phảng phất như là lực lượng hủy thiên diệt địa, đem Lưu Ti Triều tách ra hai bên.

Hai tam giác màu vàng dọc theo hai vai Kiền Thiện Dong mơ hồ vươn ra, vô số tia chớp màu vàng vờn quanh mọi người. Kiền Thiện Dong trải qua thời gian dài tu luyện, rốt cuộc phát huy uy lực cơ bản của Thiên Thần Chi Nộ, ngay cả Lý Cường bọn họ cũng có một loại cảm giác rét lạnh.

Không gian phụ cận Thiên Thần Chi Nộ hoàn toàn bị vặn vẹo, Lưu Ti Triều giống như nước thủy triều đánh vào trên tảng đá, ầm ầm nổ tung.

Kiền Thiện Dong chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, hắn thiếu chút nữa không khống chế được Thiên Thần Chi Nộ, cỗ cự lực khổng lồ vô cùng vô tận bị hắn phá mở. Đến tận đây, hắn đã chính thức có được thực lực của Thiên Quân, thực lực này là nhờ vào Thiên Thần Chi Nộ mang tới.

Nhất thời, năm người bị Lưu Ti Triều bao vây, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu ra, Lưu Ti Triều chính là dẫn đến địa phương hạch tâm của thần trận, là nơi mấu chốt.

Lý Cường và Xích Minh cũng dùng thần khí trợ giúp Kiền Thiện Dong, Lưu Ti Triều nhìn qua hung mãnh vô cùng, nhưng thật ra cũng không đáng sợ, mọi người được thần khí bảo vệ ngược lại so với bên ngoài càng dễ dàng hơn. Xích Minh nhịn không được mắng: " Chúng ta đều là kẻ ngu ngốc, cỗ áp lực bên ngoài mới chính thức là uy lực của thần trận...trời ạ, chúng ta cứ một mực ở nơi nguy hiểm nhất..."

Lý Cường cười nói: " Nhưng đó cũng chính là địa phương tu luyện tốt nhất a."

Kiền Thiện Dong nói: " Lưu Ti Triều cũng rất nguy hiểm, áp lực bên ngoài dĩ nhiên lớn, nhưng trong nháy mắt tiến vào Lưu Ti Triều, nếu không có thần khí kháng ngự, chúng ta cũng đã xong đời rồi."

Lý Cường khen: " Lão Kiền có Thiên Thần Chi Nộ có thể cùng Thiên Quân tranh đấu rồi."

Trong lòng Kiền Thiện Dong khởi lên một loại cảm giác vui mừng, cảm thấy lần này đi tới Hâm Ba Giác là đã quyết định đúng, chẳng những có được Thiên Thần Chi Nộ, còn tăng thêm thực lực chính mình, cho dù bây giờ có chống lại Cô Tinh hắn cũng không chút nào sợ hãi. Hắn vui không nhịn được cười nói: " Lão đệ, ngươi cũng rất không tệ, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đạt tới tu vi như thế, ta sống lâu như vậy cũng chỉ lần đầu tiên nhìn thấy."

Xích Minh lắc đầu nói: " Hai vị này đừng có thổi phồng cho nhau nữa, hừ, nếu ta còn là ma tôn, chỉ cần để ta đến Hâm Ba Giác, có nhiều đại bổ phẩm như vậy...ai, ta rất nhanh có thể siêu việt ma tôn cảnh giới..." Hắn vẫn niệm niệm không quên thân phận cũ của mình, cũng may cảnh giới tu thần so với tu ma cao hơn nhiều lắm, nếu không người này đã sớm bộc phát rồi.

Đại Nam Phong Ngự nói: " Kiền đại ca nói không sai...di.." Nàng còn không có nói xong, Lưu Ti Triều vừa mới vững vàng xuống tới đột nhiên kịch liệt chấn động lên.

Kiền Thiện Dong và Lý Cường cơ hồ đồng thời phản ứng lại, Kiền Thiện Dong kêu lên: " Có người tiến đến!"

Lý Cường sau đó quát: " Ổn định thần khí! Tiểu Minh, chúng ta ra tay!" Hắn và Xích Minh cùng nhau trợ giúp Kiền Thiện Dong chống đỡ.

Lưu Ti Triều giống như long quyển phong táo bạo, bắt đầu điên cuồng xoay tròn lên.

Loại lực lượng này cho dù có thần khí cũng không cách chống đỡ. Kiền Thiện Dong theo hướng suối chảy của Lưu Ti Triều đánh tới, tốc độ cực nhanh khiến cho mọi người cảm giác như choáng váng, mới đầu mọi người còn có thể nhìn thấy một quang hoa bảy màu đang chớp lên trước mắt, sau đó là một mảnh bạch mang mang, cái gì cũng nhìn không rõ ràng, cho dù là người có thần nhãn như Lý Cường cũng không nhìn được.

Suối chảy mãi tựa hồ vĩnh viễn cũng không đạt tới. Đội hình của năm người bảo trì phi thường hoàn mỹ, dựa vào Thiên Thần Chi Nộ, Cửu Diễn Lưu và Đô Thiên Thần Trượng uy lực, cho dù là thiên kiếp cũng không thể gây thương tổn cho bọn họ chút nào, suối chảy của Lưu Ti Triều cho dù có lợi hại, cũng chỉ có thể làm cho năm người họ có cảm giác choáng váng đầu mà thôi.

Không biết qua bao lâu, trước mắt mọi người sáng ngời, áp lực bên ngoài đột nhiên biến mất không còn. Thần khí bị áp chế thời gian dài đột nhiên buông ra, uy lực thật lớn đột nhiên mạnh mẽ phát tán ra.

Kim quang chói mắt giống như mặt trời, đó là uy lực của Thiên Thần Chi Nộ, Cửu Diễn Lưu bay ra từng đạo ánh sáng giáp tạp vào nhau, Đô Thiên Thần Trượng tản ra mát ra tinh mang bắn ra tứ tán, hơi chút khựng lại, rồi phát ra tiếng oanh minh thật lớn.

Hiên Long hét lớn: " Mau thu!"

Kiền Thiện Dong, Lý Cường và Xích Minh căn bản là không cách nào khống chế, kình lực toàn thân ba người tựa hồ đều tiến vào trong thần khí. Áp lực bên ngoài đột nhiên không còn, dĩ nhiên là phải phát xuất ra.

Đại Nam Phong Ngự thất thanh kêu lên: " Trời ạ, đây là mặt ngoài tinh cầu nào?" Nàng đang đứng ở trung gian mọi người, không có gì làm, dĩ nhiên là nhìn thấy rõ ràng nhất, nàng phát giác đây là một tinh cầu có tính mạng.

Không ai biết uy lực của ba kiện thần khí đồng thời bộc phát sẽ là bao nhiêu, chỉ nhìn thấy chung quanh phương viên trăm công lý quanh năm người bị hoàn toàn san bằng, nhìn không ra hình dáng nguyên lai của nơi này, bụi mù phóng lên cao trực trùng lên chín tầng trời. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Kiền Thiện Dong mang theo mọi người hướng trời cao bay đi, nhìn khói bụi cuồn cuộn phía dưới, hắn than thở: " Không nghĩ tới Cổ Thần Trận lại thần kỳ như thế, các ngươi có phát hiện làm sao bị truyền tống đi ra không?" Hắn cũng không thèm để ý tinh cầu này có cái gì.

Nhưng thật ra bọn họ còn chưa vào được hạch tâm của thần trận thì đã bị đẩy ra, cho nên cũng không có kiến thức được sự bí mật mà Kiền Thiện Dong đã nói.

Trong lòng Lý Cường còn sợ hãi nói: " Không có, chỉ là cảm thấy áp lực bên ngoài đột nhiên không có...mẹ kiếp, tinh cầu này không biết có người ở hay không, ai, nếu có người thì tội quá lớn."

Xích Minh không cho là đúng nói: " Có cái gì lớn, bằng thực lực của ngươi, trong giới này muốn làm gì thì làm, ai có thể quản được ngươi."

Kiền Thiện Dong cười nói: " Xích Minh không hổ là ma tôn xuất thân, tu thần tu tiên nếu đều nghĩ như vậy, thì giới này chỉ sợ cái gì cũng không còn nữa..."

Xích Minh hắc hắc cười nói: " Đáng tiếc..đáng tiếc a." Ai cũng không biết hắn đang nói đáng tiếc cái gì, bất quá từ vẻ mặt hắn, hắn không đồng ý cách nói của Kiền Thiện Dong.

Lý Cường nói: " Muốn làm gì thì làm...a a, đương nhiên là được rồi, bất quá tính ta thích tự do tự tại."

Đang khi nói chuyện, phía chân trời sáng lên vô số đạo quang hoa màu xanh. Hiên Long cười lạnh nói: " Là người của Tây Thánh." Trong phút chốc, tiếng xé gió vang lên.

Đại Nam Phong Ngự nghi hoặc nói: " Bây giờ chúng ta còn chưa chọc đến người của Hâm Ba Giác a, cũng không tìm được vị trí của Cổ Thần Tàng, bọn họ làm sao tìm được chúng ta?"

Hiên Long vội vàng dùng thần thức xem xét Định Tinh Bàn, nói: " Nơi này mặc dù không phải Cổ Thần Tàng, nhưng nơi này là một trong những tinh cầu cung phụng Cổ Thần Tàng, rất không khéo, đã bị chúng ta phá hủy."

Lý Cường hỏi: " Tây Thánh là người hay là một địa danh?"

Kiền Thiện Dong cười nói: " Tây Thánh là địa danh, lại đại biểu vài người, hơn nữa ngươi đã nhìn thấy một người rồi."

Lý Cường hỏi: " Cách Lỗ Hách?"

Hiên Long nói: " Hắn là một trong số đó."

Vô số Ba Nạp Nhân nhưng gió cuốn xông tới.

Lý Cường nói: " Cùng tranh đấu với bọn họ chẳng có gì hay, chúng ta đi!"

Xích Minh cười hì hì nói: " Đi cái gì? Để cho ta vui đùa một chút được không a?" Hắn xoa tay muốn bay ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.