Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 224:




Ngay khi truyền tống trận khải động một sát na(tích tắc), Lý Cường đánh ra một tiên phù.

Ba đạo trường hồng màu xanh vừa rơi vào bên truyền tống trận, liền mau lẹ xông tới. Một đạo ánh sáng chói mắt khởi lên, truyền tống trận bị nổ nát bấy, ba đạo thanh ảnh bị tiếng nổ mạnh kịch liệt bắn tung lên trời.

Bên ngoài Thiên Duyên Thành đại hình truyền tống trận không ngừng lóe ra bạch quang, mỗi một lần là ý nghĩa có người truyền tống lại đây.

Vừa lại là một đạo bạch quang lóe sáng, Lý Cường, Hầu Phích Tịnh và Hiên Long ba người xuất hiện trong truyền tống trận. Lý Cường không hề dừng lại, kim quang chớp động, hắn mang theo hai người thuấn di vào thành, trực tiếp rơi vào trú địa của Cổ Kiếm Viện.

Ba người xuất hiện lập tức kinh động đệ tử Cổ Kiếm Viện, Mạt Bổn suất lĩnh một đám đệ tử đi ra nghênh đón. Hắn liếc mắt nhìn thấy Hầu Phích Tịnh và Lý Cường, vừa mừng vừa sợ, vội bước lên thi lễ: " Đệ tử bái kiến sư bá, sư tôn, vị khách quý này là..."

Hiên Long mặt không chút thay đổi nói: " Hiên Long."

Lý Cường nói: " Mạt Bổn, mau nhanh, nhanh an bài hai gian tĩnh thất, phái mấy đệ tử hầu ngoài cửa, để cho hai ca ca ta nghỉ ngơi."

Mạt Bổn vâng lệnh, tự mình cùng ba người Lý Cường vào nhà, đồng thời phân phó đệ tử mau chuẩn bị. Đợi khi Hiên Long và Hầu Phích Tịnh đều tiến vào tĩnh thất xong, Mạt Bổn hỏi: " Sư tôn, xảy ra chuyện gì? Hầu sư bá tựa hồ..." Hắn lo lắng nhìn Lý Cường.

Lý Cường nói: " Mạt Bổn, đừng lo lắng, không có việc gì đâu, Mai lão gia tử của Hồi Xuân Cốc tới chưa?"

Mạt Bổn nói: " Lão gia tử tới, ở Tiềm Căn Viện của Cổ Kiếm Viện tu luyện, Xích Minh sư thúc và hai sư đệ cũng đã tới, bây giờ cũng đang ở tại Cổ Kiếm Viện."

Lý Cường vui vẻ nói: " Xích Minh tới, tốt! Thật tốt quá." Hắn lại hỏi: " Mị Nhi, Linh nhi, Triệu Hào, Nạp Thiện bọn họ đều ở tại Cổ Kiếm Viện?"

Trên mặt Mạt Bổn lộ ra vẻ tươi cười, vừa nói đến những huynh đệ này hắn cũng rất vui vẻ. Hắn nói: " Đều ở đó, đều ở đó. Sư tôn, một đoạn thời gian trước, Linh tiền bối và Tuệ Hành Cung nổi lên xung đột, Linh tiền bối không biết tại sao vì một chút việc nhỏ đã nổi trận lôi đình, Thiên Xích Âu sư huynh và Trọng Huyền Phái Mễ Tư Lạp tiền bối cùng đi khuyên giải, cũng may Linh tiền bối không có thương tổn người, bây giờ chuyện đã yên ổn rồi."

Trong lòng Lý Cường có chút kinh ngạc, hắn biết Linh nhi là tiền bối của Tuệ Hành Cung, không nghĩ ra tại sao nàng lại làm như vậy, chẳng lẽ tu thành Yêu tiên thì không nhận người thân hay sao? Ngẫm lại cũng không đúng a, nàng đối xử với Mị nhi cực tốt, nhìn không ra có chỗ nào kỳ quái.

Lý Cường lắc đầu nói: " Mạt Bổn, truyền một tin tức cấp Thánh Thành đệ tử, nói cho bọn họ, ta đã trở lại Phong Duyên Tinh, thỉnh mời thánh chủ của bọn họ đến Cổ Kiếm Viện một chuyến, ta có chuyện quan trọng cần nói."

Mạt Bổn không dám chậm trễ, lập tức đáp: " Đệ tử lập tức đi ngay, sư tôn, ngài về Cổ Kiếm Viện?"

Lý Cường gật đầu nói: " Hai lão ca ta phải chiếu cố cho tốt, bọn họ nếu muốn tìm ta, ngươi phái người đưa bọn họ về Cổ Kiếm Viện."

Từ khi nhìn thấy Hiên Long, Lý Cường mơ hồ cảm thấy từ khi mình tu chân tu thần đã sắp bắt đầu gặp sự khiêu chiến lớn nhất. Hắn không biết Hâm Ba Giác rốt cuộc có thứ gì lợi hại, cư nhiên ngay cả Hiên Long cũng bị trọng thương, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể tư nghị.

Nhưng thật ra Hiên Long cũng không có nói rõ ràng, hắn là trước tiên xâm nhập vào trận pháp mai phục, lại vì cứu trợ Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát hai người mà công lực tổn hao nhiều, sau lại bị Ba Ngự Thất Thánh Sử vây khốn, hắn phải đem hết toàn lực đột vây, lúc này mới lạc xuống bên bờ của sự tán công.

Lý Cường tính toán thật lâu, dựa vào thực lực của mình đi vào Hâm Ba Giác, chỉ sợ không cứu được người đi ra, tự mình cũng bị hãm đi vào, như vậy chẳng những vô bổ, hơn nữa hy vọng cứu người cũng hoàn toàn đoạn tuyệt. Bây giờ hắn còn có thời gian có thể cẩn thận tính toán làm sao ứng đối, chuyện không đi đến bước tuyệt vọng, hắn tuyệt sẽ không dùng cái dũng của thất phu.

Mạt Bổn an bài một đệ tử đi theo Lý Cường, đưa hắn về Cổ Kiếm Viện.

Xích Minh từ khi đi vào Cổ Kiếm Viện, ngoại trừ tu luyện thì là đi dạo khắp nơi, hắn thỉnh thoảng còn tìm một ít đệ tử Cổ Kiếm Viện luyện kiếm chơi đùa. Người này tựa hồ rất thích hành hạ người, làm cho đệ tử Cổ Kiếm Viện nhìn thấy hắn thì tựa như nhìn thấy ôn thần, trốn còn không kịp, ngay cả Nạp Thiện cũng có chút sợ hắn.

Tại Cổ Kiếm Viện, chỉ có Linh Bách Tuệ và Mị nhi tỷ muội là có thể làm cho Xích Minh thành thật một chút, những người khác kể cả Thiên Xích Âu cũng không có biện pháp gì với Xích Minh, người này thật tà khí mặc kệ đối phương là ai, không làm cho người ta tối tăm mặt mày thì không chịu bỏ qua, hơn nữa công lực của hắn cực kỳ cao, không người có khả năng đánh thắng được hắn. Cũng may hắn dù làm gì, nhưng cho tới bây giờ cũng không đả thương người, có đôi khi còn cho người ta một chút chỗ tốt, đệ tử Cổ Kiếm Viện mặc dù sợ hắn, nhưng cũng không chán ghét hắn.

Vào một ngày, Xích Minh tu luyện xong, một mình đi dạo. Hắn đã hoàn toàn củng cố cảnh giới bây giờ, mặc dù còn không có tu vi lợi hại như hồi làm ma tôn, nhưng có được hai kiện thần khí, thì cũng không còn kém bao nhiêu, chỉ cần đem thần khí hoàn toàn tu luyện dung hợp, thủ đoạn còn mạnh hơn không kém khi làm ma tôn, cho nên hắn một bên tu thần một bên gia tăng tu luyện hai kiện thần khí, hy vọng sớm ngày có thể đem thần khí vận dụng tự nhiên.

Hắn đi tới sân luyện công của Kim Lân kiếm viện, nhàm chán tựa bên thân cây đại thụ, xa xa nhìn thấy Triệu Hào đang chỉ đạo đệ tử tu luyện. Đột nhiên, một đệ tử ngự kiếm bay tới, rơi vào bên người Triệu Hào, nhỏ giọng nói vài câu, Triệu Hào nhất thời lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Lòng hiếu kỳ của Xích Minh khởi lên, chuyển thân đi tới bên người Triệu Hào, hỏi: " Sư điệt, chuyện gì? Có phải có người đến đánh nhau hay không?"

Triệu Hào bất đắc dĩ nhìn vị sư thúc biến thái này, nói: " Sư tôn ta tới, vừa mới rời khỏi truyền tống trận."

Xích Minh mừng rỡ, cuối cùng đã đợi được tên ghê tởm này rồi.

Hắn lấy ra Đô Thiên Thần Trượng nhoáng lên, thoáng một cái quyển trụ Triệu Hào, cười quái dị một tiếng, mang theo Triệu Hào thuấn di đi.

Xích Minh vừa thấy Lý Cường thì kêu to lên: " Uy, đại ca a, ngươi chạy đi đâu khoái hoạt đây? Chờ ngươi nhàm chán muốn chết, nếu còn không đến thì ta phải đi đó."

Lý Cường liếc mắt nhàn nhạt nói: " Ta còn không trở về, ngươi dám đi?"

Xích Minh hét lớn: " Ta có cái gì không dám chứ, ta nói đi là đi!"

Đệ tử của Cổ Kiếm Viện do Thiên Xích Âu suất lĩnh tới truyền tống trận, vừa nhìn thấy Lý Cường đánh một quyền vào ngực Xích Minh, đánh bay hắn ra ngoài.

Xích Minh tức giận đến oa oa kêu lên: " Đại ca vừa gặp mặt đã đánh người a!"

Lý Cường không để ý tới hắn, xoay mặt nói chuyện với Thiên Xích Âu. Xích Minh lắc mình đi tới sau lưng Lý Cường, một cước đá tới, Lý Cường không kịp đề phòng bị hắn đá té ngã.

Lý Cường ngồi trên mặt đất, cười mắng: " Tiểu tử thúi! Ngay cả đại ca cũng dám đá, không muốn sống rồi!"

Xích Minh đưa tay kéo Lý Cường, cười tà khí: " Đại ca, có chuyện gì khó chịu? Hắc hắc, vẻ mặt đầy tâm sự chạy về, có đúng là có đánh nhau hay không?" Người này không hổ là đại ma tôn xuất thân, cực kỳ mẫn cảm, hắn vừa thấy bộ dáng của Lý Cường là biết có chuyện.

Lý Cường lắc đầu cười khổ: " Huynh đệ, đâu chỉ đánh nhau, sợ rằng phải liều mạng rồi."

Xích Minh mừng rỡ, hắn đã sớm buồn chán đến mức cả người không thoải mái, vừa nghe có đánh nhau, nhịn không được nhướng mày nói: " Thật tốt quá, a...đại ca, đưa ta đi chung, ta giúp ngươi đánh! Ha ha!"

Thiên Xích Âu nói: " Tiểu sư thúc, đến Kiếm Tiêu Điện nói chuyện đi."

Triệu Hào, Nạp Thiện, Thản Ca, Triệu Trì mấy người cùng đi theo Lý Cường, đồng thời bay lên Kiếm Tiêu Điện.

Thiên Xích Âu hỏi: " Tiểu sư thúc, phát sinh chuyện gì vậy?"

Lý Cường cũng không muốn nói với hắn chuyện của Hâm Ba Giác, bởi vì dựa vào lực lượng của tu chân giới đã không làm nên chuyện gì. Hắn nói: " Xích Âu, không có gì, ngươi phái người đi tìm Mị nhi và Linh nhi tới, được rồi, thỉnh mời Mai gia gia của Hồi Xuân Cốc đến đây."

Kiếm Tiêu Điện ồn ào hò hét, đều là đệ tử của Cổ Kiếm Viện, Lý Cường phân phó Triệu Hào: " Cho các đệ tử trở về tu luyện, nơi này không cần nhiều người như vậy."

Triệu Hào gật đầu, hạ lệnh đệ tử toàn bộ rời đi, mọi người lúc này mới ngồi xuống.

Thiên Xích Âu là viện chủ, ngồi ở chủ vị, Lý Cường và Xích Minh ngồi ở một bên, Triệu Hào, Nạp Thiện, Thản Ca và Triệu Trì ngồi xuống dưới, còn có Bách Phụng Viện chưởng viện Chung Ly Phiên, Tiềm Căn Viện chưởng viện Hàn Tố Á, Ngân Phượng kiếm viện chưởng viện Lệ Vũ Mẫn cũng đều ngồi xuống.

Lý Cường ho khan một tiếng, Kiếm Tiêu Điện nhất thời an tĩnh yên lặng xuống. Xích Minh nhịn không được cười quái dị một tiếng, nói: " Thật là uy phong a, đại ca, ngươi tại Cổ Kiếm Viện tính lão thứ mấy?"

Nạp Thiện " phốc xích" bật cười một tiếng, vội vàng ôm lấy miệng.

Thiên Xích Âu nói: " Xích Minh tiền bối, tiểu sư thúc tại Cổ Kiếm Viện tính là lão đại." Mọi người không thể nén được ý cười. Xích Minh đắc ý cười nói: " A, nguyên lai là như vậy, ta đây là tiểu lão nhị rồi ma."

Mọi người nhịn không được bật cười to.

Lý Cường cũng bị người này làm nở nụ cười: " Tiểu lão nhị? Thật khó nghe a."

Nạp Thiện cười đến lắc lư cái đầu bóng lưỡng, hắn vui vẻ nhất, rốt cuộc cũng thấy Xích Minh bị trêu chọc rồi. Nếu không phải thực lực cách quá xa, hắn đã muốn sửa trị Xích Minh, đáng tiếc chính là lão Nạp gặp lão Xích, có lý cũng nói không được, đừng nói là vô lý chỉnh người.

Thật ra không thể trách Xích Minh để ý hư danh này, tại hắc ma giới, bài danh phi thường trọng yếu, đó là biểu hiện của thân phận và thực lực, hắn dù sao sống quá lâu ở hắc ma giới, rất nhiều quan niệm nhất thời không thể thay đổi.

Xích Minh ngạc nhiên nói: " Cười cái gì a? Đại ca là lão đại, ta không phải là lão nhị hay sao? Điều này có gì buồn cười chứ? Kỳ quái!"

Lần này ngay cả Thiên Xích Âu cũng nhịn không được nữa, hắn nghiêm trang nói: " Đúng vậy, tiền bối là lão nhị, mọi người thật cao hứng cho ngươi thôi."

Lý Cương không khỏi nhịn được đối với Thiên Xích Âu có vài phần kính trọng, hắn là nổi danh Kiếm tiên sinh cổ hủ của Cổ Kiếm Viện, dĩ nhiên cũng hùa theo mọi người nói lời đùa giỡn, nhìn bộ dáng tính tình của hắn cũng đã sửa lại rất nhiều.

Xích Minh có chút nghi hoặc nói: " Kỳ quái, ta làm sao lại có cảm giác có chút cổ quái."

Lý Cường nói: " Tốt lắm, mọi người yên lặng. Xích Âu, gần đây có tình huống gì không?" Hắn luôn luôn rất nặng thu thập tin tức, vừa trở về chuyện đầu tiên chính là hỏi tình thế.

Thiên Xích Âu suy nghĩ một chút, đem những chuyện trọng yếu mới phát sinh gần đây của Phong Duyên Tinh nói lại đơn giản một lần, trọng điểm là nói chuyện tranh đấu của Linh Bách Tuệ và Tuệ Hành Cung. Lý Cường không để ý tới ân oán của Linh Bách Tuệ và Tuệ Hành Cung, nhưng thật ra đối với việc dời lại đạo thuật pháp thuật tranh tài thì có chút nghi vấn, hắn hỏi: " Đại hội dừng lại là do ý của Thánh Thành hay sao? Là vì cái gì?"

Tiềm Căn Viện Hàn Tố Á nói: " Viện chủ, để ta trả lời chuyện này."

Lý Cường gật đầu nói: " Hàn chưởng viện ngươi nói."

Hàn Tố Á đứng dậy nói: " Đại hội lui ngày là do quyết định của Thánh Thành, mọi người đều cũng biết, đại hội do Thánh Thành người tu chân thiết lập tỷ thí, cho nên mỗi một lần Thánh Thành đều hết sức thận trọng, ta tra duyệt điển tịch, phát hiện trăm ngàn năm qua, Thánh Thành lui ngày đại hội có phát sinh qua một lần, hơn nữa lại cách không lâu thì khôi phục, nhưng lúc này thời gian đã rất dài, chẳng những Thánh Thành không có tin tức, cũng không có tin tức thông tri các đại môn phái, bây giờ người tu chân ở Phong Duyên Tinh ngày càng nhiều, không biết Thánh Thành làm sao xử lý."

Lý Cường có chút gật đầu, còn chưa nói chuyện, chợt nghe ngoài đại điện có người nói: " Chuyện đại hội lui ngày hỏi ta là được."

Lý Cường đứng dậy nói: " Tốt, Kiền đại tiên nhân tới rồi, mời đến đây đi."

Người tới là Kiền Thiện Dong, còn có Đại Nam Phong Ngự, Thiên Thực lão tiên và Tán tiên Ngân Bố Di, bốn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Thiên Xích Âu vội vàng bảo mọi người ra mắt tiên nhân, chỉ có Xích Minh dương dương khoanh chân ngồi, nghiêng đầu đánh giá Kiền Thiện Dong, thật ra, hắn đã nhận ra người đến là ai rồi, nhưng làm cho hắn không nghĩ ra chính là Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự sao lại ở chỗ này. Hắn lại không thèm để ý tới, dù sao có Lý Cường ứng phó phía trước, hắn dứt khoát giả vờ không nhận ra bọn họ.

Lý Cường và bọn họ mặc dù không phải huynh đệ, nhưng cũng không phải địch nhân, chỉ có thể xem như mấy lão bằng hữu cổ quái. Hắn cười nói: " Tới thật nhanh a, lão Kiền dù sao cũng là người đứng đầu Thánh Thành..."

Kiền Thiện Dong vung tay lên, cười mắng: " Bỏ đi, tiểu tử ngươi trong miệng nói không có lời nào dễ nghe, cũng may chúng ta xuất quan rồi, nếu không sẽ bỏ lỡ, ân...các ngươi đi ra ngoài đi." Hắn chỉ vào mấy người Thiên Xích Âu.

Thiên Xích Âu ở tại Cổ Kiếm Viện đã có thói quen phân rõ trên dưới, hắn đang có ý muốn rời đi, Lý Cường nói: " Lão Kiền, ngươi đã đến thì lại đuổi huynh đệ của ta đi, làm gì? Ta không có chuyện gì dấu bọn họ cả, đến, ngồi xuống nào, Phong Ngự đại tỷ, Thiên Thực...di, Ngân Bố Di, sao ngươi cũng tới?"

Ngân Bố Di tức giận nói: " Hỗn Thế Ma Vương có chiếu lệnh, vị Tán tiên nho nhỏ như ta đương nhiên phải chạy đến tham gia náo nhiệt rồi."

Lý Cường nghe được sửng sờ: " Ngân đại ca tựa hồ oán khí đầy bụng a, ngồi xuống trước chậm rãi mắng trách đi nha, tiểu đệ còn có tin tức nói cho ngươi."

Ngân Bố Di không nghĩ tới Lý Cường lại phóng khoáng như vậy, hắn cũng hiểu được khẩu khí của mình không tốt lắm, bèn không lên tiếng ngồi xuống.

Thiên Xích Âu xấu hổ đứng yên, không biết nên như thế nào mới tốt. Lý Cường cười nói: " Xích Âu, ngươi là chủ nhân, sao lại không mời khách ngồi xuống?"

Kiền Thiện Dong thấy Lý Cường nói như vậy, cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là trong lòng không cho là đúng, hắn nghĩ có rất nhiều chuyện không cần cho người tu chân biết.

Triệu Hào lặng lẽ truyền âm: " Sư tôn, hay là chúng ta đi xuống thì tốt hơn, có lẽ có một số việc biết được...ân, ngược lại không tốt, hơn nữa chúng ta ở chỗ này cũng không thể nói chuyện, ngồi cũng khó chịu a." Lý Cường có chút gật đầu, nhưng thật ra hắn không có nghĩ tới điểm này.

Triệu Hào được Lý Cường đồng ý, lập tức truyền âm cấp Thiên Xích Âu, sau đó nói: " Sư tôn, đệ tử còn một số việc cần xử lý...này..."

Thiên Xích Âu cũng tiếp lời: " Tiểu sư thúc, đệ tử cũng...."

Lý Cường nói: " Tốt, các ngươi đi đi, có việc gì cho ta biết."

Đoàn người cáo từ đi ra, đi tới phía dưới Kim Lân Kiếm Viện. Thiên Xích Âu cuống quýt lắc đầu nói: " Tu vi của chúng ta quá kém rồi, ai, nhìn thấy tiên nhân cả người đều cũng không được tự nhiên, thầm nghĩ nên cách xa một chút."

Mấy người Triệu Hào cũng đồng cảm. Nạp Thiện cười nói: " Đúng vậy, lão Nạp ta mặc dù không sợ tiên nhân, nhưng cảm giác rất cổ quái, ngồi cũng không phải đứng cũng không phải, nói chuyện cũng không thoải mái, vẫn là cách xa xa cùng các huynh đệ ở chung mới thoải mái."

Mai Du Băng vội vã đi tới, thật xa đã hỏi: " Tiểu ca nhi đã về rồi, hắn ở nơi nào?"

Thiên Xích Âu nói: " Mai tiền bối, tiểu sư thúc và Thánh Thành mấy tiên nhân đang ở Kiếm Tiêu Điện, ngài muốn đi tới gặp ông ấy sao?"

Mai Du Băng cũng hoảng sợ, nói: " Thôi, để đợi tiểu ca nhi đi xuống thôi, lão nhân ta nhìn thấy tiên nhân thì không được tự nhiên.." Hắn còn chưa nói xong, tất cả mọi người cười ha hả, làm cho lão gia tử kỳ lạ: " Các ngươi làm gì? Có cái gì buồn cười?"

Nạp Thiện giở khuôn mặt tươi cười nói: " Lão gia tử, cảm giác của chúng ta và ngươi giống nhau, hắc hắc, cho nên mới thấy buồn cười."

Xích Minh không quan tâm cái gì tiên nhân, hắn vẫn ngồi yên như trước, cầm linh quả trong tay, ăn ngon lành. Bởi vì sau khi hắn tu thần thì dung mạo đại biến, Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự nhất thời cũng không nhận ra hắn.

Thiên Thực tò mò nhìn người đang ngồi đỉnh đạc này, hỏi: " Ngươi là ai?"

Không đợi Xích Minh nói, Lý Cường giành nói trước: " Hắn là Xích Minh, trước kia là Xích Minh ma tôn, bây giờ giống như ta, tu luyện Thiên Tiến Chương." Hắn không muốn làm cho hai người này kéo dây dưa.

Hai tay Xích Minh ngửa ra nói: " Đại ca, để cho ta bảo trì một chút cảm giác thần bí có được hay không, gặp người nào cũng nói ta là Xích Minh ma tôn, thật không vui!"

Kiền Thiện Dong ngây người hồi lâu, hắn khó thể tin kêu lên: " Ngươi...Xích Minh...ngươi tu thần?"

Xích Minh hắc hắc cười nói: " Kiền Thiện Dong, ngươi có chút phong độ có được hay không? Tốt xấu cũng là La Thiên Thượng Tiên, đừng cả kinh như thế chứ, còn không bằng ma tôn tu thần như ta..." Hắn nhảy lên, đi tới trước mặt Đại Nam Phong Ngự nói: " Vẫn là Đại Nam Phong Ngự đại mỹ nhân trấn định, hà hà, sao các ngươi biết mà tới đây?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đại Nam Phong Ngự cười mắng: " Tiểu tử người có phải muốn nếm khổ không, gọi bằng tiên tử hiểu hay không? Nếu không thì như hắn, kêu một tiếng Phong Ngự đại tỷ cũng được, ngươi đã tu thần thì cũng nên hiểu một chút lễ phép đi thôi."

Xích Minh cười quái dị nói: " Cái gì lễ phép...ta mặc kệ, nhưng gọi Phong Ngự đại tỷ, hà hà, ta thật ra cam tâm tình nguyện a." Hắn lại lộ ra một bộ dáng sắc sắc mê mê.

Kiền Thiện Dong chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu trầm tư một lát, nói: " Cũng không có gì đáng tiếc cả, là ta kinh hãi cổ quái cái gì chứ...được rồi, lão đệ vội vã tìm ta có chuyện gì?"

" Cũng không có gì đáng tiếc?" Những lời này của Kiền Thiện Dong phi thường đột ngột, Lý Cường không rõ câu nói không đầu không đuôi này có ý tứ gì. Ý niệm trong đầu vừa chuyển, hắn nói: " Hiên Long tới."

Sắc mặt Kiền Thiện Dong nhất thời âm trầm xuống, lãnh đạm hỏi: " Hắn tới làm gì?" Thiên Thực và Đại Nam Phong Ngự cùng nhìn về phía Lý Cường. Xích Minh và Ngân Bố Di đều tự ngồi, đối với lời Lý Cường nói không hề phản ứng, Xích Minh tiếp tục ăn linh quả của hắn, Ngân Bố Di thì nhắm mắt thần du đi.

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Từ Hâm Ba Giác trở về, hơn nữa có cao thủ đuổi theo, hình như là ba người...gọi là cái gì Tây Thánh Ba Ngự Thất Thánh Sử..." Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Kiền Thiện Dong, cố gắng từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì.

Kiền Thiện Dong cũng rất nhanh khống chế chính mình, Lý Cường một chút cũng nhìn không ra vui buồn của hắn, trong lòng không khỏi thầm mắng người này đúng là lão hồ ly.

Kiền Thiện Dong nói: " Bằng thực lực của Hiên Long, ba thánh sử làm sao có thể đánh thắng được hắn, lão đệ, ngươi đang nói giỡn đi."

Thiên Thực chen lời: " Tiên nhân có danh hào La Thiên Thượng Tiên, thực lực tuyệt đối cường đại, hắn làm sao bị người truy đánh..."

Lý Cường cười khổ nói: " Hiên Long đã sắp bị tán công, đừng nói là Ba Ngự thánh sử, dù là một người hắn cũng rất khó kháng cự, hơn nữa ta dám cam đoan, ba tên đó rất nhanh sẽ tìm tới Phong Duyên Tinh, đến lúc đó...ngươi làm sao bây giờ? Quản hay là mặc kệ?"

Tinh mang trong mắt Kiền Thiện Dong sáng lên: " Tức cười! Người của Hâm Ba Giác cũng uy phong ở Hâm Ba Giác thôi, đến chỗ ta bọn họ là cái gì? Hừ, bọn họ nếu dám tới Phong Duyên Tinh đảo loạn, ta diệt bọn hắn!"

Lý Cường vỗ tay cười to nói: " Không tệ, không tệ, đây mới là khí khái của La Thiên Thượng Tiên." Hắn nghĩ thầm: " Nơi này là do tay ngươi sáng lập ra, ta cũng không tin ngươi không nghe không hỏi, mặc kệ thế nào cũng phải kéo ngươi xuống nước."

Vẫn là Đại Nam Phong Ngự tương đối thanh tỉnh, nàng cười duyên nói: " Tiểu tử thúi, ngươi nói rõ ràng chút, Hâm Ba Giác rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi kêu Kiền đại ca tới, nhất định không phải vì mấy thánh sử đó thôi đâu, chỉ bằng ngươi và Xích Minh hai người, hẳn là cũng không cần sợ mấy người kia, còn có chuyện gì chưa nói phải không?"

Lý Cường đối với chuyện phát sinh ở Hâm Ba Giác cũng không hiểu rõ, chỉ biết là đại ca và sư tôn đều bị nhốt ở đó, hắn đem tình huống đơn giản thuật lại một lần. Kiền Thiện Dong thấp giọng nói: " Hắn xông vào? Hắn không ngờ lợi hại như vậy, nhìn ra có lẽ Thượng Nhân nói đúng, hắn đích xác có được thực lực của Thiên Quân rồi."

Sắc mặt của Kiền Thiện Dong rất khó xem, hắn đứng dậy, ở trên mặt đất của Kiếm Tiêu Điện đi tới lui, đột nhiên hắn dừng lại hỏi: " Ngươi định cứu trị Hiên Long?"

Lý Cường gật đầu nói: " Phải."

Đại Nam Phong Ngự nói: " Trời ạ, ta hiểu được rồi...Thiên Cô..." Nàng không tiếp tục nói xong.

Kiền Thiện Dong thở dài: " Thượng Nhân sớm đã có chuẩn bị rồi, nàng cấp cho tiểu tử này Bối Dã Đan Đỉnh đại khái chính là đã tính đúng, ai, nhìn bộ dáng ta thật không cách nào đứng ngoài chuyện này."

Lý Cường mừng rỡ vô cùng, hắn chỉ sợ Kiền Thiện Dong không để ý tới chuyện này, nếu muốn cứu đại ca và sư tôn, dựa vào lực lượng chính mình dám chắc là không được, hắn phải tranh thủ càng nhiều người giúp đỡ, nếu có mấy người Kiền Thiện Dong gia nhập, thì sẽ gia tăng rất nhiều phần thắng.

Thiên Thực nghi hoặc nói: " Chẳng lẽ chúng ta đi Hâm Ba Giác?"

Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Mọi người đều là người thông minh, ngươi sợ đi à? Thượng Nhân đã ám chỉ rất minh xác rồi, hì hì, ta cũng đi chơi xem."

Thiên Thực bị Đại Nam Phong Ngự kích lời, liền tức giận, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nói: " Ta có gì không dám đi chứ, hừ!"

Kiền Thiện Dong hỏi: " Hiên Long ở nơi nào?"

Lý Cường nói: " Hiên Long đang tĩnh dưỡng. Ta định trước tiên ở Phong Duyên Tinh tu luyện một ít thần đan, a a, trong các ngươi ai nguyện ý gia nhập, ta thanh minh trước, chỉ cần gia nhập đều cũng sẽ có thần đan."

Kiền Thiện Dong không cần suy nghĩ nói: " Ta gia nhập, ta nơi này còn có không ít linh dược..." Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực cũng không ngốc, hai người đồng thanh nói: " Ta cũng gia nhập."

Ngân Bố Di do dự một chút, hắn đương nhiên nghe nói qua Bối Dã Đan Đỉnh, có thể được thần đan, loại cơ hội này tại tu chân giới hoàn toàn không thể có. Hắn hỏi dò: " Này...ta có thể tham gia hay không?"

Lý Cường gật đầu nói: " Đương nhiên, cầu còn không được."

Ngân Bố Di không nghĩ tới Lý Cường lại sảng khoái như thế, hắn vốn không có nhiều hảo cảm với Lý Cường, nhưng chỉ bằng câu nói đơn giản vừa rồi, hắn không cách nào lại oán hận Lý Cường nữa. Hắn yên lặng nhắm lại hai mắt, lại thần du đi.

Xích Minh ăn hết linh quả, lau miệng, khoái hoạt nói: " Mặc dù không như tại hắc ma giới ăn được sảng khí, nhưng cũng không tệ. Uy, đại ca, luyện thần đan tính cho ta một phần, ha ha, đã sớm nghe nói qua thần đan là vật tốt, làm sao cũng phải tìm vài viên nếm mùi thử xem."

Lý Cường nói: " Tốt, cứ định như vậy, tu luyện xong thần đan chúng ta sẽ đi Hâm Ba Giác."

Một đệ tử Cổ Kiếm Viện ở bên ngoài Kiếm Tiêu Điện nói: " Giám viện, đệ tử có việc bẩm báo."

Xích Minh cướp lời: " Tiến đến!"

Đệ tử kia vào đại điện, xa xa đứng ngay cửa điện nói: " Có Thánh Thành đệ tử đi tới Cổ Kiếm Viện, nói có chuyện quan trọng cần báo cáo thánh chủ."

Kiền Thiện Dong không nói lời nào thuấn di đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, hắn lại thuấn di trở về, sắc mặt trầm xuống nói: " Người của Hâm Ba Giác hỗn đản, cũng dám đả thương người của ta..." Hắn hận hận bật câu mắng chửi.

Lý Cường một bên châm dầu vào lửa: " Nhìn bộ dáng, người của Hâm Ba Giác không thèm xem Thánh Thành là cái gì."

Đại Nam Phong Ngự liếc mắt nhìn Lý Cường, cười nói: " Tiểu tử thúi, nói lung tung."

Kiền Thiện Dong nhàn nhạt nói: " Chúng ta đi kiến thức một chút cao thủ Hâm Ba Giác."

Xích Minh nhảy dựng kêu lên quái dị: " Tốt a, có náo nhiệt xem rồi, ở chỗ này chán chết ta thôi, ha ha, đánh! Đánh chết bọn họ!"

Người trên đại điện đều cảm thấy kỳ quái, người này làm gì mà hưng phấn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.