Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 215:




Qua một thời gian, linh đan trong Bối Dã Đan Đỉnh đã bắt đầu thành thục, tốc độ cực nhanh làm cho Mai Du Băng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Lý Cường vừa khống chế hỏa hầu vừa nói: " Gia gia đừng kỳ quái, Bối Dã Đan Đỉnh có một thần trận, chúng ta ở nơi này luyện đan chỉ một lúc, thì đan dược trong thần trận có lẽ đã trải qua rất nhiều năm, nếu công lực của ta cao hơn một chút, thì thời gian tốn hao còn ít hơn nữa."

Mai Du Băng thở dài một tiếng, nói: " Bối Dã Đan Đỉnh đích thật là một kiện thần khí không tưởng nổi, thật chờ mong linh đan nó luyện đi ra, không biết sẽ có hiệu quả kinh người thế nào. Tiểu ca nhi, nếu ngươi là đệ tử của Hồi Xuân Cốc ta là quá tốt rồi..." Ngữ khí của lão có vài phần tiếc nuối.

Lý Cường rất tôn trọng Mai Du Băng, Mai Du Băng chẳng những là tổ gia gia của Mai Tinh Tinh, cũng là bạn tốt của Hầu Phích Tịnh, cho nên hắn không muốn làm cho lão nhân quá thất vọng. Hắn cười hì hì nói: " Ta cũng tính là đệ tử của Hồi Xuân Cốc a, ông là ông nội của ta mà."

Trong lòng Mai Du Băng cảm thấy rất ấm áp, hắn hiểu được ý tứ của Lý Cường, vui mừng nói: " Tốt, tốt, chúng ta là người một nhà."

Bối Dã Đan Đỉnh lóe ra quang hoa màu xanh, Mai Du Băng nhắc nhở nói: " Sẽ ngưng đan rồi, tiểu ca nhi cẩn thận thu đan." Lão hướng Lý Cường giải thích làm sao để thu đan, rất nhiều kinh nghiệm và thủ pháp là bí mật bất truyền của lão.

Lý Cường không nghĩ tới chỉ một việc thu đan lại phức tạp như thế, hắn ngưng thần nhớ lại sự ghi chép trong Bối Dã Thiên Kinh, bây giờ mới phát hiện nếu không có Mai Du Băng chỉ dẫn, thì sợ rằng mình vốn sẽ không luyện ra được đan dược, bởi vì rất nhiều thủ pháp trụ cột trong Bối Dã Thiên Kinh cũng không có ghi lại.

Một cỗ mùi thơm kỳ dị tản mát ra. Trong Bối Dã Đan Đỉnh phát ra trận trận tiếng sấm, giống như trống cổ lôi động, bạch quang chói mắt từ trong đan đỉnh lóe sáng lên. Lý Cường đứng lên, toàn thân bao phủ trong quang hoa màu trắng, hắn dựa theo sự chỉ đạo của Mai Du Băng, đưa thần dịch lực vận vào trong đan đỉnh.

Trong đan đỉnh giống như là nước đang sôi trào, mỗi một tiếng sấm, thì có một đoàn đồ vật nhảy lên. Lý Cường dùng thần dịch lực bao vây, chuyển tới trong một thần trận, liên tục bắt chín lần, tiếng sấm rốt cuộc cũng tiêu mất.

Lý Cường vui vẻ nói: " Thành!"

Mai Du Băng lại khẩn trương hơn, hắn nói: " Còn có bước cuối cùng – Sao đan, ngàn vạn lần không thể dùng sức..." Lão đem huyền khiếu của sao đan nói cho Lý Cường từng bước chỉ điểm, nói xong mới phát giác cả người đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Đến bước này Lý Cường không làm theo lời của Mai Du Băng, bởi vì bước cuối cùng của Bối Dã Đan Đỉnh không phải sao đan, mà là dựng đan, cần uy lực của thần dịch lực xuất ra đan hoàn cuối cùng.

Phong Đạt Khải nhịn không được bay đến bên người Mai Du Băng, nhỏ giọng nói: " Mai lão ca, có thuận lợi không?"

Mai Du Băng gật đầu nói: " Cuối cùng thì thuận lợi, nhưng dùng Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế linh đan..a a, ta cũng không biết sẽ ra cái gì...ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ tốt gấp trăm lần do ta luyện chế." Lão có vẻ tin tưởng mười phần. Trên mặt Phong Đạt Khải rốt cuộc lộ ra tươi cười, trong lòng phi thường cảm tạ Mai Du Băng và Lý Cường.

Quá trình dựng đan ước chừng một giờ, tổng cọng dựng ra chín viên linh đan.

Lý Cường kêu lên: " Muốn xuất đan rồi, gia gia có bình ngọc hay không, phải có chín bình ngọc."

Mai Du Băng ngẩn ra, hỏi: " Chín bình ngọc?"

Lý Cường nói: " Chín! Tốt nhất là bình ngọc hàn tính, phải là bình nhỏ mới được." Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm nắp của Bối Dã Đan Đỉnh.

Phong Đạt Khải vội vàng đáp: " Ta có! Ta có Lãnh Tinh Bình." Hắn thuận tay sờ vào bên hông, trong tay xuất hiện những cái bình trong suốt, vừa tiếp xúc không khí, lập tức có sương trắng nhè nhẹ bốc lên. Lý Cường nói: " Mở từng cái cho ta."

Phong Đạt Khải và Mai Du Băng đều cùng hưng phấn, Phong Đạt Khải lớn tiếng nói: " Tốt! Sư huynh tiếp lấy."

Lãnh Tinh Bình cũng là một loại trân phẩm trữ vật, công hiệu không khác gì Huyền Ngọc Hạp, Phong Đạt Khải trong một cơ hội ngẫu nhiên có được mười khối Lãnh Tinh Thạch, trong lúc không có gì làm, đã dùng pháp thuật điêu khắc thành, không nghĩ lại có dịp sử dụng thế này.

Lý Cường tiếp nhận một cái Lãnh Tinh Bình, từng viên linh đan đã được dựng ra, chỉ thấy Bối Dã Đan Đỉnh thanh quang chợt lóe, một đạo lục quang từ trong đan đỉnh bắn ra. Lý Cường dùng tay chộp tới, đồng thời xuất ra Lãnh Tinh Bình, " Đinh" một tiếng vang nhỏ, Lý Cường phất tay nói: " Gia gia mau tiếp, Phong sư đệ đưa cái kế tiếp!"

Ba người phân công hợp tác, rất nhanh đã thu được chín viên linh đan.

Lý Cường không dám tiếp tục luyện đan, thần dịch lực hao phí quá lớn, hắn sợ kế tiếp sẽ không chịu nổi. Dựa theo Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, hắn kháp động tiên huyền thu hồi Bối Dã Đan Đỉnh, lúc này mới nói: " Gia gia, cho ta xem, linh đan có hình dáng gì nào."

Mai Du Băng đưa cho Lý Cường một cái Lãnh Tinh Bình, lão tựa hồ cảm thấy rất khiếp sợ: " Ta luyện đan lâu như vậy, chưa từng thấy qua đan dược như thế..."

Lý Cường tiếp nhận Lãnh Tinh Bình nhìn xem, cũng ngây người: " Đây là vật gì? Kỳ quái...giống như là nguyên anh..."

Phong Đạt Khải càng thêm kinh ngạc, hắn giơ lên một Lãnh Tinh Bình nhìn không chớp mắt: " Đây là linh đan hay là nguyên anh?"

Chỉ thấy trong Lãnh Tinh Bình trong suốt có một viên đan màu xanh nhạt hòa lẫn màu bạc điểm nhẹ đang trôi nổi lên xuống, ở chung quanh nó có vô số tinh điểm như ngọc sáng vờn quanh, lúc tụ lúc tán giống như là vật còn sống. Lý Cường nhớ tới lúc mình vẫn còn là người tu chân, thì bốn phía của nguyên anh cũng có cảnh tượng như thế này, trách không được Phong Đạt Khải lại nghi ngờ đây là nguyên anh.

Lý Cường hỏi: " Gia gia, đây là chuyện gì xảy ra?"

Mai Du Băng không nói chuyện thật lâu, chỉ ngơ ngác nhìn linh đan trong tay, hắn thì thào lẩm bẩm: " Đoạt thiên tạo hóa, người tu chân làm sao tiêu thụ được?" Rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên nói: " Tiểu ca nhi, đây không còn là Nguyên Dương Đan nữa, tu chân giới không có khả năng tu luyện ra linh đan như vậy, ta cũng không biết người tu chân dùng vào sẽ có hiệu quả gì, bởi vì cho tới bây giờ ta chưa thấy qua linh đan như vậy a."

Phong Đạt Khải nhất thời nóng nảy: " Vậy...ý tứ của Mai lão ca là..? Chẳng lẽ...không thể dùng?"

Mai Du Băng không khỏi nở nụ cười: " Phong lão đệ, ai nói linh đan không thể dùng? Ta là nói...người tu chân làm sao có thể tiêu thụ linh đan như thế, lão đệ, ta có nắm chắc dùng linh đan này cứu trị cho đệ tử ngươi rất tốt, chỉ là..." Lão do dự một chút. Phong Đạt Khải vội hỏi: " Chỉ là gì?"

Lý Cường đã hiểu được, hắn tiếp lời nói: " Đệ tử ngươi sau này tu chân sẽ rất dễ dàng, nhưng khi độ kiếp chỉ sợ sẽ khó khăn hơn người khác rất nhiều."

Mai Du Băng gật đầu nói: " Không sai, đoạt thiên tạo hóa sẽ bị trời đố kỵ, có một tất nhiên sẽ mất một."

Phong Đạt Khải nói: " Chuyện sau này ta mặc kệ, chỉ cần bây giờ có thể cứu trị cho đệ tử ta, sau này sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề độ kiếp, Mai lão ca, linh đan dùng như thế nào?" Hắn đã nghĩ thông suốt, có linh đan cứu trị so với khi công lực biến mất thì tốt hơn, chỉ cần có thời gian tu chân, sau này cũng sẽ tìm được biện pháp giải quyết.

Mai Du Băng nói: " Uống xuống, ngươi dùng chân nguyên lực trợ giúp cho hắn, lại hình thành tử phủ nguyên anh tiểu vũ trụ." Lại nói với Lý Cường: " Tiểu ca nhi, đưa cho ta một viên linh đan này, còn lại ngươi thu hết."

Lý Cường chỉ lấy ba viên linh đan, cười nói: " Gia gia, ta biết ông muốn nghiên cứu một chút, ta chỉ cần ba viên là được, còn lại ông thu hết đi."

Mai Du Băng gật đầu, thu bốn Lãnh Tinh Bình, cười nói: " Vẫn là tiểu ca nhi hiểu rõ ta."

Phong Đạt Khải cầm hai Lãnh Tinh Bình thuấn di trở lại lầu gỗ.

Lý Cường và Mai Du Băng chậm rãi đi về lầu gỗ, Mai Du Băng nói: " Lần này luyện chế linh đan đã không thể gọi là Nguyên Dương Đan nữa, tiểu ca nhi đặt một cái tên đi."

Lý Cường cười nói: " Tùy tiện cho nó một tên là được...gia gia, hay ông phí tâm đặt một cái tên đi."

Mai Du Băng nghiêm túc nói: " Không thể tùy tiện như vậy được, đây là linh đan do Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế, vô luận như thế nào cũng phải chọn một cái tên rất hay...ân, gọi là Nghịch Hành Đan đi, vì công hiệu nghịch thiên của nó."

Lý Cường căn bản không thèm để ý đặt tên gì, linh đan chỉ để dùng, không phải để gọi cho dễ nghe. Hắn cười hì hì nói: " Tốt, vậy gọi là Nghịch Hành Đan."

Hai người cười nói đi vào lầu gỗ. Phong Đạt Khải đã đem linh đan đút cho đệ tử hắn uống, đang toàn lực ứng phó vận chân nguyên lực trợ giúp đồ đệ khôi phục. Nặc Tác nhìn đăm đăm, trong tay cầm một viên linh đan. Lý Cường nói: " Gia gia, phiền toái ông đi tới cứu trị tộc trưởng của bọn họ đi."

Nặc Tác cảm kích vạn phần, lập tức đưa linh đan cho Mai Du Băng, thi lễ thật sâu lui sang một bên. Lý Cường cười nói: " Nặc Tác đối với tộc trưởng của ngươi rất trung thành a."

Nặc Tác đáp: " Trước kia ta cũng là tộc trưởng sở vu tộc, sở vu tộc và Nhiếp Quyển là một thể, nếu sở vu tộc diệt vong, Nhiếp Quyển cũng sẽ diệt vong, ta không phải vì hắn, mà là vì cả sở vu tộc."

Lý Cường hỏi: " Hạp cốc này chỉ có một sở vụ tộc chiếm cứ?"

Nặc Tác nói: " Trước kia còn có một tộc, gọi Ngô tộc, hơn trăm năm trước đã dời đi, bây giờ chỉ có sở vu tộc ở chỗ này."

Nghịch Hành Đan không hổ là linh dược do Bối Dã Đan Đỉnh luyện chế ra, không tới mười phút thời gian, đệ tử của Phong Đạt Khải đã tỉnh lại. Hắn kinh ngạc trong tử phủ của mình có một nguyên anh xa lạ, khác hẳn nguyên anh khi xưa của chính mình, hắn cố gắng đem tâm thần chìm vào, ai ngờ hoàn toàn không được, trong lúc tay chân lúng túng, chợt nghe Phong Đạt Khải thấp giọng quát: " Thuận theo tự nhiên, buông lỏng toàn thân, hết thảy do ta làm."

Qua chừng một thời gian lâu, nguyên anh hai người lại ngưng kết. Phong Đạt Khai buông tay đầu tiên, thấp giọng nói: " Được rồi, ngươi có thể tự mình vận công tu luyện, nhớ kỹ, trên đường không thể dừng, tận lực thúc giục nguyên anh." Hắn tiện tay lấy ra một khối tiên thạch bắt đầu khôi phục công lực, vừa rồi toàn lực trợ giúp đệ tử, hắn cũng sắp kiệt lực hoàn toàn.

Ngay sau đó, Mai Du Băng cũng buông tay ra, đồng dạng phân phó tộc trưởng vận công tu luyện.

Lý Cường nhàn rỗi vô sự, nhắm mắt ngồi xuống, hắn đang suy nghĩ làm sao tu luyện thần đan. Trong Bối Dã Thiên Kinh ghi lại không ít phương thuốc luyện chế thần đan, nhưng hắn thiếu nhiều tiên thảo thần quả, rất nhiều phương thuốc không cách nào luyện chế, chỉ có bốn chủng loại đan phương có thể dùng, chủ dược hắn đều có, nhưng phụ dược lại không được đầy đủ. Trong bốn phương thuốc này, có ba là phương pháp luyện chế tiên đan, một là phương pháp luyện chế thần đan, tên rất cổ quái, gọi là Thất Tập Đan. Bây giờ hắn chỉ muốn tu luyện thần đan nhất, bởi vì hắn quá tò mò, không biết luyện chế ra thần đan sẽ có hình dáng gì, có công hiệu thần kỳ như thế nào.

Lý Cường đứng lên, nhìn mọi người còn đang ngồi, lắc mình đi tới sân rộng. Trên sân rộng còn nghe được những mùi vị cháy khét, ở chỗ vừa luyện đan còn lưu lại một khối dấu vết rất lớn, đó chính do bị lửa nóng thiêu ra, ước chừng mười thước vuông, mặt đất màu vàng ngọc có một tầng thủy tinh kết tinh, có vẻ thập phần nhợt nhạt.

Lý Cường tính toán một chút thời gian, cảm thấy phải về Phong Duyên Tinh, đạo thuật pháp thuật tranh tài sẽ bắt đầu rất nhanh. Hắn có chút do dự, ở chỗ này tu luyện lo thần đan đầu tiên hay là trở lại Phong Duyên Tinh luyện đan? Trong lòng hắn rất rõ ràng, một khi trở lại Phong Duyên Tinh, thì mình sẽ rất khó rút ra thời gian để luyện đan, hơn nữa không có Mai Du Băng, một mình luyện chế thần đan cũng không nắm chắc.

Đột nhiên, Lý Cường cảm thấy trong kỳ môn trận pháp đang lặng yên chuyển động, nói cách khác có người đang tới gần nơi này. Kỳ môn trận này do chính hắn bố trí, tất cả biến hóa hắn rõ ràng nhất.

Lý Cường kháp động linh huyền đem trận thế vận chuyển, đồng thời lắc mình thuấn chuyển qua trong kỳ môn trận, vận thần nhãn nhìn ra ngoài, nguyên lai là trên không trung bay qua hai đạo kiếm quang làm cho trận pháp ba động. Nhìn bóng kiếm đi xa, trong lòng Lý Cường có chút chuyển động: " Không phải là tới tìm ta đó chứ?"

Lý Cường do dự một chút vẫn không xuất trận, hắn trở lại sân rộng, nghĩ thầm: " Người tu chân Thiên Đình Tinh bây giờ đông đảo, hẳn là không xảo diệu đi tìm chính mình đâu." Hắn đứng ở trên sân rộng ngẩn người, chỉ chốc lát sau, Mai Du Băng từ trong lầu gỗ đi ra, đi tới bên cạnh Lý Cường, hưng phấn nói: " Tiểu ca nhi, Nghịch Hành Đan thật không tưởng nổi, ta định cho thường nhân dùng thử xem có hiệu quả thế nào. Trong lòng ta nghi ngờ, người thường ăn vào Nghịch Hành Đan, lập tức là có thể Nguyên Anh sơ kết, trời ạ, linh đan như vậy..."

Lý Cường lắc đầu nói: " Linh đan như vậy không phải là chuyện tốt, đệ tử Phong sư đệ vốn đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, lần này nhờ vào Nghịch Hành Đan trở lại Nguyên Anh kỳ, thì đã vô cùng hung hiểm, nếu người thường ăn vào Nghịch Hành Đan, đột nhiên đạt tới độ cao của Nguyên Anh kỳ, rất khó tưởng tượng hắn sẽ thế nào, gia gia, không nên thử đâu." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Dục tốc bất đạt( càng muốn nhanh thì càng không hay), đạo lý này Mai Du Băng không phải không hiểu, hắn nhìn thấy luyện chế ra được linh đan như vậy, giống như là làm ra một nguyên anh không có chủ, ai ăn thì người đó có thể trống rỗng thu được nguyên anh, chỉ cần luyện hóa linh đan là có thể trực tiếp lên tới Nguyên Anh kỳ, điều này hoàn toàn siêu việt qua khỏi kinh nghiệm luyện đan trong dĩ vãng của mình, thì hắn đã quá mức hưng phấn. Nghe Lý Cường nói như vậy, hắn cũng ý thức được mình đã thất thố.

Lý Cường hỏi: " Hai người đều khôi phục rồi sao?"

Mai Du Băng gật đầu nói: " Không thành vấn đề, nhưng hai người bọn họ cần phải bế quan nửa năm, nếu không không cách nào củng cố nguyên anh."

Đang khi nói chuyện Phong Đạt Khải cũng thuấn di qua bên cạnh Lý Cường, vẻ mặt hắn vui vẻ hành lễ đa tạ: " Hết thảy của tiểu đồ là do Mai lão ca và sư huynh cấp cho, Đạt Khải cảm kích vô cùng."

Lý Cường cười nói: " Đây là do gia gia giúp ngươi, ta cũng là nhờ vào mặt mũi của gia gia thôi."

Mai Du Băng cười nói: " Phong lão đệ đừng khách khí, tiểu ca nhi vẫn luôn luôn nhiệt tâm như vậy."

Lý Cường nhắc nhở: " Phong sư đệ, đệ tử của ngươi sau này tu chân phải vô cùng cẩn thận, tại Nguyên Anh kỳ nên dừng lại một chút thời gian, không nên nóng lòng đột phá Xuất Khiếu kỳ. Hiện tại từng bước đi sẽ rất hung hiểm, nếu ỷ vào hiệu lực của linh đan, hắn rất nhanh có thể tiến vào Xuất Khiếu kỳ, nhưng như vậy cũng không tốt, bởi vì tiến vào Xuất Khiếu kỳ sau đó sẽ không có cách nào củng cố trụ cột của chính mình nữa, sau này sẽ rất nguy hiểm."

Trong lòng Phong Đạt Khải phi thường cảm động, hắn rất rõ ràng, người tu chân sau khi tu luyện đến Phân Thần kỳ, cơ bản luôn đi tiềm tu, bình thường sẽ không để ý tới người khác, trừ phi là chuyện của môn nhân đệ tử, rất ít người có nhàn tâm đi quản chuyện của người khác, người giống như Lý Cường và Mai Du Băng, ở tu chân giới xem như là khác biệt. Hắn cảm kích nói: " Cảm ơn sư huynh, ta biết rồi."

Nặc Tác nhẹ nhàng đi ra, vừa lúc nghe thấy Phong Đạt Khải đang đa tạ, hắn cũng vội vàng tiến lên đa tạ. Lý Cường cười ngăn cản: " Đừng có đa tạ nữa, đều là người tu hành, làm sao lại khách sáo như vậy a. Được rồi, Nặc Tác, chúng ta đi gặp Vu lão, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn." Nặc Tác hiểu được Lý Cường muốn biết chuyện Nhiếp Quyển đoán trước, liền đáp: " Được, chúng ta đi xuống."

Phong Đạt Khải nói: " Như thế, trước tiên ta xin cáo từ, sư huynh, hy vọng sau này có thể gặp lại ngươi ở Ba Đạt Tinh, ân, nơi này có vài loại linh dược đưa cho sư huynh, ta thu cũng không có tác dụng gì."

Lý Cường còn chưa hiểu chuyện gì, trên mặt Mai Du Băng lại lộ ra vẻ mặt chờ mong, cười nói: " Ba Đạt Tinh nổi tiếng sản xuất ra hai loại linh dược, một là Chiểu Nê Tinh, một là Diệp Mang, nơi khác tìm không được đâu."

Phong Đạt Khải cười nói: " Hai loại này đều có, còn có được bảy viên Thực Thanh Nguyên Hành ta có được ở Ly Tâm Huyệt, đều cho ngươi hết." Hắn vừa nói vừa lấy ra linh dược. Mai Du Băng kinh ngạc nói: " Thực Thanh Nguyên Hành? Ly Tâm Quả? Đồ vật này rất khó có được, cửa vào Ly Tâm Huyệt huyễn khởi huyễn diệt( lúc mở lúc đóng), không phải vô tình xảo diệu đi vào, vốn là không có khả năng tìm được. Vật này đúng là rất khó được."

Lý Cường từng đọc qua ngọc đồng giản của Hồi Xuân Cốc, nhận ra được rất nhiều linh dược hiếm quý, nhưng Ly Tâm Quả chính là lần đầu tiên nghe thấy, hắn tò mò hỏi: " Thực Thanh Nguyên Hành là linh dược gì? Có tác dụng gì?"

Mai Du Băng nói: " Đây là bảo bối, Ly Tâm Quả là do trong Tâm Huyệt dựng dục xuất ra tinh hoa thuộc mộc tính, phi thường hiếm thấy, chủ yếu là Ly Tâm Huyệt rất khó gặp, không có thực lực cũng không dám đi vào, tiến vào cũng không chắc thu được Ly Tâm Quả, Phong lão đệ tặng một lần tới bảy quả, a a, đồ vật này thật là hữu dụng để luyện đan a."

Phong Đạt Khải cười nói: " A a, nhìn thấy thuật luyện đan kinh người của sư huynh, linh dược này ở lại trên tay ta chỉ là uổng phí, để cho sư huynh dùng mới có đại dụng mà thôi. Ta mang đệ tử đi trước, trước tiên chúng ta ở lại Thiên Đình Tinh vài năm, đợi khi đệ tử hoàn toàn khôi phục, trở về Ba Đạt Tinh sau. Ở đô thành của Lệ Đường quốc ta cũng có nơi ở, nếu Mai lão ca và sư huynh trong ba năm có rảnh thì đến chơi, đây là địa chỉ của ta, sau ba năm không cần đi nữa, chúng ta dám chắc đã về Ba Đạt Tinh rồi."

Lý Cường cười nói: " Có lẽ sau này còn có thể gặp lại, Phong sư đệ, chúng ta hữu duyên gặp lại sau." Hắn biết mình giống như lục bình, đi đến nơi nào hay nơi đó, tự mình cũng không biết tiếp theo sẽ chạy đi đâu nữa.

Mai Du Băng nói: " Phong lão đệ, lúc các ngươi rời khỏi Thiên Đình Tinh, thì nhất định phải đến Hồi Xuân Cốc một chuyến, hai chúng ta hàn huyên một chút, thuận tiện để ta xem lại thân thể của đệ tử ngươi."

Phong Đạt Khải hiểu được là do Mai Du Băng muốn hiểu rõ dược hiệu cuối cùng của linh đan. Hắn gật đầu nói: " Khi ta rời khỏi Thiên Đình Tinh nhất định sẽ đi Hồi Xuân Cốc bái tạ lão ca." Hắn lại cảm tạ vài câu, lúc này mới thuấn di đi vào lầu gỗ.

Lý Cường tiện tay mở kỳ môn trận pháp, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, Phong Đạt Khải mang theo đệ tử thuấn đi đi.

Nặc Tác nhất thời cảm thấy cả người nhẹ đi, họa diệt tộc rốt cuộc đã hóa giải rồi, hắn vui vẻ nói: " Chúng ta đi gặp Vu lão."

Mai Du Băng vốn vội vã đi tới doanh địa của Sở vu tộc, còn chưa có hiểu rõ tình huống đã bắt đầu luyện đan cứu người, hắn hỏi: " Vu lão là ai?"

Nặc Tác đáp: " Vu lão là người được tôn sùng nhất của sở vu tộc chúng ta, là người hiến thân vì sở vu tộc."

Thế tục giới có rất nhiều bộ tộc đều có hiến thân giả( người hiến thân), cho nên Mai Du Băng cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn cười nói: " Ta cũng đi xem."

Nặc Tác biết Mai Du Băng cũng là người tu chân, hơn nữa còn là người tu chân có đại bản lãnh, hẳn là sẽ không e ngại uy lực của Nhiếp Quyển, hắn cười nói: " Được, cùng đi, ta dẫn đường."

Lý Cường phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, Nặc Tác cũng biết cười, hơn nữa còn có đủ các loại vẻ mặt, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mị nhi. Hắn rất rõ ràng, tại Linh Quỷ giới, bất luận là linh thể hay quỷ thể, nếu muốn có vẻ mặt là một chuyện vô cùng khó khăn. Trong lòng hắn vừa động, linh thể và quỷ thể sinh tồn sống sót tại thế tục giới, nếu tiến vào Linh Quỷ giới, tư chất có thể khác hẳn người khác.

Hắn vừa nghĩ vừa đi theo Nặc Tác bay xuống dưới đất, trong lòng có chút do dự, có nên tìm Quỷ Vương đại tôn đến đây xem, nếu tư chất của Nặc Tác không tệ, thì có phải hắn cũng tìm được truyền nhân rồi sao?

Bất tri bất giác, bọn họ đã trở lại trong huyễn cảnh.

Vào lầu gỗ, chỉ thấy Vu lão đang tươi cười cúi đầu, nếp nhăn trên mặt như giãn ra, hắn vui mừng nói: " Cảm ơn hai vị tiền bối, hóa giải được đại nạn của sở vu tộc chúng ta." Hắn tựa hồ điều gì cũng biết.

Lý Cường cười nói: " Vận khí không tệ, có thể luyện chế được linh đan đối xứng bệnh, nếu không chúng ta cũng không có cách nào."

Mai Du Băng khoanh chân ngồi xuống đối diện Vu lão, cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên cười nói: " Ngươi là Trắc Thiên Giả ( người bói toán, người đoán được mệnh trời) thần bí kia? Nghĩ không ra là người của sở vu tộc, đây là Nhiếp Quyển a, khó được." Bằng hữu của Mai Du Băng rất nhiều, cho nên vừa nhìn đã biết thân phận của Vu lão, trong lòng hắn thầm giật mình, bởi vì hắn đã sớm nghe qua Nhiếp Quyển đoán trước chuyện rất chuẩn xác, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này, mặc dù hắn cũng có chút không tin.

Vu lão mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve Nhiếp Quyển, nói: " Trắc Thiên Giả...trời không lường được a, trăm ngàn năm qua, Nhiếp Quyển ẩn trong Sở vu tộc, là vì muốn trắc thiên, a a, lần này Sở vu tộc gặp phải nguy cơ lớn nhất, bất trắc thì cũng đã trắc(tính), thật sự cũng là bất đắc dĩ mà thôi."

Mai Du Băng gật đầu nói: " Trời không lường được, có thể làm Trắc Thiên Giả mà lại nói trời không lường được, a a, có ý tứ."

Vu lão không để ý tới lời châm chọc của Mai Du Băng, nói với Lý Cường: " Tiền bối, chuyện sau này phát sinh ta không thể nói cho ngươi, nếu nói cho ngươi thì đồng thời...ngươi cũng biết hậu quả...ta có đoán trước cho ngươi thì cũng bị phế đi. Có một việc rất chuẩn, sau này sẽ hoàn toàn không đúng nữa, bởi vì ngươi luôn tự hỏi sau này sẽ ứng đối như thế nào với chuyện sẽ phát sinh, cho nên ta chỉ có thể cho ngươi một chút đầu mối, hơn nữa bây giờ cũng không thể nhìn thấy được đầu mối này."

Mai Du Băng cười ha hả: " Ha ha, Vu lão, ngươi đừng lầm, tiểu ca nhi không phàm phu tục tử như vậy, ngươi nếu nói hưu nói vượn gạt người, đừng nói là một Sở vu tộc dù là mười Sở vu tộc thì cũng sẽ xong đời thôi, ha ha." Hắn cố ý chọc giận Vu lão, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không tin vào chuyện đoán trước.

Vu lão mặc dù thoạt nhìn qua thì rất già, trên thực tế tuổi còn không bằng Lý Cường, nhưng hắn lại có được trí tuệ do Nhiếp Quyển ban cho, cho nên cũng không thèm để ý đến lời của Mai Du Băng nói. Hắn cười nói: " Tiền bối không cần kích ta, ta từng tốn hao một năm thời gian dùng Nhiếp Quyển đoán trước, phải thụ bao nhiêu thống khổ...không nói cũng được, a a, kết quả đoán trước có rất nhiều, nhưng nếu ta nói, hết thảy cũng không là gì cả. Ta thầm nghĩ muốn hỏi tiền bối, ngươi tin tưởng ta sao? Hoặc là có tin tưởng vào Nhiếp Quyển hay sao?"

Lý Cường gãi gãi đầu, khuôn mặt tươi cười nói: " Ta tin, ta tin, không tin thì sao ta lại cố gắng giúp Sở vu tộc hóa giải nguy cơ chứ, đó không phải vì sự đoán trước sao, chỉ là...Vu lão a, nếu ngươi đã đoán trước, lại không thể nói cho ta biết, nếu nói cho ta biết...chuyện đoán trước sẽ bị phế đi, lời này của ngươi thật không làm cho người ta giải thích được a."

Thật ra cho dù không có Nhiếp Quyển đoán trước, Lý Cường cũng sẽ ra tay giải cứu cho Sở vu tộc, đương nhiên nếu Nhiếp Quyển có thể đoán trước được cho mình thì càng tốt, ít nhất có thể nắm chắc được phương hướng hành động sau này.

Mai Du Băng vỗ tay cười to, trong nội tâm hắn đối với việc đoán trước không cho là đúng, sợ sai lầm sẽ làm Lý Cường có hại, lại không thể trực tiếp phản đối, cho nên cố ý dùng lời nói uy hiếp kích thích Vu lão. Nặc Tác mặc dù không dám chen lời, trong lòng cũng rất bực mình Mai Du Băng đã không tôn trọng Nhiếp Quyển.

Vu lão thong thả nói: " A a, ta có biện pháp giải quyết, chỉ là tiền bối nếu không tin Nhiếp Quyển, ta chỉ là uổng phí một năm thời gian, cũng không nhận khổ nhiều lắm đâu." Nỗi khổ của hắn đích xác không ít, Lý Cường là người có đại thần thông, không giống như người bình thường, muốn cho hắn tin tưởng mình thì quả thật là một chuyện rất khó khăn.

Lý Cường nói: " Ân, ngươi nói đi, ta tin." Đã trải qua vô số chuyện không thể tư nghị, Lý Cường so với Mai Du Băng càng dễ dàng tin tưởng vào chuyện đoán trước của Nhiếp Quyển.

Vu lão lấy ra một ngọc thạch màu trắng, trịnh trọng đưa cho Lý Cường, nói: " Trong lúc nguy cấp, muốn biết bước tiếp theo làm sao đi, chỉ nên dựa theo chỉ lệnh đây giúp đỡ, sau này mới có thể chuẩn xác, nếu lần đầu tiên có gì sai, tiền bối, khối ngọc thạch này ngươi cứ ném đi đi, nếu như không có gì sai lầm, thì ngươi hãy tin tưởng theo lời của nó mà đi làm, nếu không tin...ai, vậy thì bỏ đi."

Lý Cường tiếp nhận ngọc thạch, cười nói: " Vu lão, mặc dù ta nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu đầu mối của ngọc thạch quả thật có đạo lý, ta sẽ làm theo."

Vu lão than thở: " Cũng chỉ có thể như vậy, kế tiếp tiền bối chuẩn bị đi đâu?"

Lý Cường nói: " Về Phong Duyên Tinh."

Vu lão nói: " Đừng đi Phong Duyên Tinh, ngươi có một huynh đệ sẽ tranh đấu với người khác, nếu ngươi từ Phong Duyên Tinh trở lại thì đã muộn."

Lý Cường kinh ngạc nói: " Huynh đệ của ta? Là ai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.