Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 206:




Người đang ngồi kia chính là Tiềm Kiệt Tinh Lôi Thiên Tiếu.

Hắn mở bừng mắt ra, chỉ thấy Lý Cường đang đứng ở trước mặt, cây quạt trong tay đang chậm rãi gõ nhẹ vào trong lòng bàn tay. Từ sau khi bị Lý Cường đánh bại, Lôi Thiên Tiếu dùng rất nhiều tâm tư dùng bàng môn tả đạo phương pháp tu luyện, bây giờ đã có tu vi đạt Phân Thần sơ kỳ.

Nhìn thấy Lý Cường xuất hiện, trong lòng Lôi Thiên Tiếu không nhịn được vừa mừng vừa sợ, hắn nghĩ rằng cơ hội báo thù của mình đã tới. Hắn nhàn nhạt nói: " Đúng vậy, khó được cơ hội gặp lại ngươi rồi, mời ngồi! Ha ha, mời ngồi!" Trên mặt hắn toát ra vẻ hưng phấn chờ mong. Hai người tu chân phía sau hắn vẫn đứng yên không chút phản ứng.

Lý Cường hào phóng ngồi ngay đối diện Lôi Thiên Tiếu, cười nói: " Lão Lôi a, tràng diện dưới lầu như vậy, những người đó đang làm gì vậy? Sẽ không phải là lừa gạt một đám khổ công( làm khổ sai) đó chứ?" Hắn từng bị Tiềm Kiệt Tinh Tư Đồ Ung đưa đến Thản Bang Tinh làm khổ sai trong Hắc Ngục, đoạn kinh nghiệm này có ấn tượng khắc sâu.

Nạp Thiện và Triệu Trì sắc mặt lạnh trầm xuống, Nạp Thiện hỏi: " Bọn họ là ai?"

Hàm Lâm thành tri phủ Tương Vệ Nghiễm lau mồ hôi đáp: " Đại nhân, bọn họ là..là.." Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, những người này dám chắc là nói dối, bởi vì vương gia từ đại đô tới tựa hồ hiểu rất rõ những người đang có mặt tại đây.

Nạp Thiện nhịn không được hỏi tới: " Là cái gì? Nói a! Đừng có dông dài....nga, có phải ngươi làm cái gì lén lút phải không?"

Lý Cường dùng cây quạt gõ nhẹ bàn, nói: " Nạp Thiện, đừng hỏi hắn, hắn không biết đâu, bằng thủ đoạn của lão Lôi, Tương tri phủ căn bản chỉ là một tấm bia. Lão Lôi, ta không có nói sai chứ?"

Lôi Thiên Tiếu nhếch miệng cười, hắn có một thói quen là chỉ cần cười chính là có ý tứ muốn giết người.

Lôi Thiên Tiếu chậm rãi nói: " Vốn, ta thầm nghĩ lén lút đem người đi, sau này còn có thể trở lại, nếu đã bị ngươi xem phá, nói không được cũng phải diệt khẩu thôi. Ai, thật là kỳ quái, tiểu tử, sao lúc nào ngươi cũng xuất hiện trùng hợp như vậy?"

Nạp Thiện nhếch miệng nói với Triệu Trì: " Hay thật, hắn rất lợi hại hay sao? Dám nói chuyện như vậy với lão đại...mụ nội nó, ta thật sự là rất bội phục a."

Lý Cường cũng cười: " Lão Lôi, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, thì cũng ở tại Cố Tống quốc, từng bị ngươi truy rất thảm, ân, tại sa mạc lúc nhìn thấy ngươi, thì ngươi thoát được rất nhanh, về phần lần này...a a, ngươi thật bất hạnh, chẳng những không có cơ hội ra tay, hơn nữa muốn bỏ trốn cũng không có khả năng nữa."

Lôi Thiên Tiếu cười ha hả: " Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta còn kém vậy hay sao? Tiểu tử, để cho ta xem thực lực của ngươi!" Trong lòng hắn phẫn nộ cực kỳ, một đạo kiếm quang đột nhiên bay ra.

Lý Cường giơ cây quạt trong tay lên, tựa như đuổi con ruồi, nhẹ nhàng một kích, phi kiếm Lôi Thiên Tiếu rít lên rơi xuống.

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Ngươi vẫn chưa có tiến bộ! Điểm ấy thực lực mà dám đi ra làm xấu hổ mất mặt rồi, đổi thứ khác đi."

Phi kiếm nọ rơi vào trên bàn, làm cho những vật trên bàn cùng nó vô thanh vô tức rơi xuống, phi kiếm nằm trên mặt đất vẫn như con các còn sống nhảy nhảy lên không ngừng.

Lôi Thiên Tiếu sợ đến hồn phi phách tán, mồ hôi lạnh không tự chủ được tuôn ra. Chuôi phi kiếm này chỉ bị Lý Cường dùng quạt đẩy nhẹ một cái, thì mình không còn cách nào khu động được nữa. Hắn trơ mắt nhìn phi kiếm trên mặt đất, đã biết không cách nào thu hồi, loại thực lực này đừng nói hắn không có gặp qua, thậm chí cũng chưa từng nghe nói.

Lý Cường thản nhiên phe phẩy quạt, cười hì hì nói: " Lão Lôi, ngươi đã muốn tẩu hỏa nhập ma rồi, ân, là kết quả do ngươi cường bạo tu luyện đó. Lão Lôi, ngươi dụ dỗ những người này chuẩn bị làm gì?"

Lôi Thiên Tiếu cũng không ngồi yên được nữa, hắn bật dậy, chỉ thấy Lý Cường chỉ cây quạt, nói: " Ngươi gấp cái gì? Ngồi xuống!" Lôi Thiên Tiếu chỉ thấy một cỗ cự lực áp xuống, hai chân hắn mềm nhũn ngồi ngay trên ghế, nhưng cũng còn không chịu được cỗ cự lực này " ca sát" một tiếng, chiếc ghế liền vỡ vụn, Lôi Thiên Tiếu ngồi phệch mông trên mặt đất, hắn chật vật đến nỗi mặt đỏ lên, phẫn nộ đến cả người đều run rẩy.

Lý Cường cười nói: " Ai yêu, lão Lôi ngươi quá khiêm nhường rồi, sao lại ngồi trên mặt đất? Được rồi, ngươi còn không trả lời câu hỏi của ta."

Hai người tu chân phía sau Lôi Thiên Tiếu đã bị chấn nhiếp, bọn họ không nói một lời lui ra sau mấy bước, hai người liếc nhau đột nhiên bay vọt lên trời, cố gắng chạy trốn. Lý Cường đã sớm đề phòng bọn họ, hắn không vội không vàng nói: "Lời còn chưa nói xong, chạy cái gì?"

Một đạo kim quang nhàn nhạt hiện lên, hai người nọ giống như bị đánh vào trong tường đồng vách sắt " Phanh" một tiếng rơi xuống.

Nạp Thiện đắc ý cười to: " Các ngươi hãy thành thật một chút đi, ngay cả tiên nhân lão đại chúng ta còn dám đấu, các ngươi còn kém rất xa."

Gương mặt của ba người Lôi Thiên Tiếu vàng như đất, Nạp Thiện nói cái gì bọn họ không để ý, mà thực lực Lý Cường biểu hiện ra thật quá mạnh mẽ.

Lôi Thiên Tiếu bi ai phát hiện, mình và Lý Cường đã chênh lệch như trời và đất, mình căn bản không cách nào giãy dụa. Trong tay hắn còn có một pháp bảo âm độc, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không dám đem ra đánh nhau chết sống. Con mắt hắn xoay chuyển không ngừng, một hồi lâu mới nói: " Những người này muốn đưa đến Tiềm Kiệt Tinh, nơi đó chúng ta thiếu rất nhiều người phàm."

Lý Cường hỏi: " Đây là thiên di con người? Đều là người Cố Tống quốc hay sao?" Trong lòng hắn kỳ quái, chuyện lớn như vậy, Cố Tống quốc lại không hề phát hiện, những quan viên này cũng quá vô năng rồi.

Lôi Thiên Tiếu cúi đầu nhìn những mảnh nhỏ của chiếc bàn rượu rối loạn kia, phi kiếm của hắn lẳng lặng cắm trên mặt đất, lóe lên quang hoa màu xanh biếc sâu kín. Hắn thấp giọng nói: " Chỉ có một nhóm người, chúng ta vừa mới bắt đầu...này.." Hắn đột nhiên phát giác bốn phía bị cấm chế, tự ngón tay mình cũng không cách di động, sự sợ hãi trong lòng không khỏi như nước thủy triều dâng cao ào ạt không ngừng.

Lý Cường đem ba người cấm chế xong, nói: " Tương tri phủ..." Vừa quay đầu nhìn, Tương Vệ Nghiễm đã xụi lơ trên mặt đất. Hắn nghe được Lý Cường gọi đến tên của mình, liền như lăn tới trước mặt, ấp a ấp úng nói: " Đại...đại...đại nhân, hạ quan...ở đây." Trên gương mặt mập của hắn đổ đầy mồ hôi hột, thịt béo trên toàn thân cũng đang run rẩy, hắn bị sợ hãi.

Chung quanh còn có sư gia và nha dịch đám người đang quỳ trên mặt đất, mỗi người đều thần sắc bất an, trong lòng phát run. Lý Cường có chút lắc đầu, hỏi: " Tương tri phủ, Lôi Thiên Tiếu tổng cộng đã tới mấy lần? Mang đi bao nhiêu người?"

Thân thể mập phì của Tương Vệ Nghiễm bất an giật mình, nói: " Hắn...hắn đã tới bốn lần, ngoại trừ lần đầu tiên không dẫn người, sau này mỗi lần đều mang đi bảy, tám mươi người, nói là tu kiến cung điện gì đó...đều...đều là nhưng trai tráng...hắn có cho rất nhiều phí an gia..." Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý Cường, ánh mắt Lý Cường như ngọn đao sắc bén làm hắn càng luống cuống, trái tim thiếu chút nữa cũng nhảy luôn đi ra.

Lý Cường nói: " Phí an gia? Tương tri phủ, để cho người của người mời hai người bên dưới đi lên, Nạp Thiện và Triệu Trì các ngươi cũng đi theo, hai người tu chân kia tu vi không cao, mặt khác kêu thêm mấy người lao công lên đây."

Nạp Thiện hăng hái bừng bừng nói: " Mập mạp, nhanh lên một chút." Text được lấy tại Truyện FULL

Tương Vệ Nghiễm ra dấu tay: " Chu sư gia, ngươi...ngươi đi."

Một tên mập mạp không khác gì Tương tri phủ mang theo Nạp Thiện và Triệu Trì đi xuống lầu. Nếu không phải Nạp Thiện nắm lấy gáy hắn, Chu sư gia sợ rằng sẽ lăn luôn xuống lầu rồi, hai chân hắn đã nhuyễn hoàn toàn.

Chỉ chốc lát sau, chợt nghe dưới lầu một trận đại loạn, binh binh bàng bàng thanh âm truyền lên.

Lý Cường vẫn vô tình hỏi: " Bọn họ cho bao nhiêu an gia phí?"

Tương tri phủ biết không thể gạt được Lý Cường, hắn căng thẳng nói: " Ước chừng một người năm trăm lượng bạc, này..." Hắn nói không được nữa, bởi vì hắn đã lấy đi một phần lớn trong đó.

Trên thang lầu một trận vang lên, Nạp Thiện thúc hai người tu chân trấn thủ dưới lầu đi lên tới, Triệu Trì và Chu sư gia mang theo mấy người lao công đi theo phía sau. Nạp Thiên dương dương đắc ý nói: " Hai tiểu tử này dám động thủ với ta, hắc hắc, đáng tiếc kém một chút."

Lý Cường phát hiện, Nạp Thiện dùng một loại pháp bảo rất kỳ quái hoàn toàn phong bế công lực tu chân của hai người nọ. Hắn nào biết đâu rằng, khi Nạp Thiện ở tại Cổ Kiếm Viện thường xuyên chạy đến chỗ Phó Sơn, người này mặc dù thô lỗ, nhưng rất biết vỗ mông ngựa, nên sau đó hắn và Phó lão gia tử rất thân thiết, pháp bảo của lão gia tử rất nhiều, người lại khảng khái hào phóng, Nạp Thiện xin được không ít pháp bảo, cấm chế này là dùng Vô Hình Chú- Xán Khôn Sáo, chính là xin được từ chỗ Phó Sơn.

Tâm tính Lý Cường bây giờ khác hẳn trước kia, thật ra hắn cũng không quá để ý tới chuyện Lôi Thiên Tiếu gây nên, chỉ là hắn vẫn nhớ lời Hầu Phích Tịch nói – trợ giúp Cố Tống quốc, cho nên hắn mới có thể đưa tay ra quản chuyện này. Lý Cường còn không ý thức được bây giờ mình đã lạnh lùng hơn, nếu như lúc mới vào Thiên Đình Tinh mà gặp phải chuyện này, ý nghĩ của hắn sẽ hoàn toàn bất đồng.

Lý Cường hỏi mấy lao công: " Các ngươi tổng cộng thu được bao nhiêu phí an gia?"

Mấy lao công quỳ xuống đáp: " Được một trăm lượng bạc."

" Phác thông" một thanh âm vang lên, Tương tri phủ ngã ngửa trên mặt đất, sợ đến hôn mê.

Lý Cường bảo Triệu Trì cứu hắn, lại hỏi: " Cho các ngươi đi làm cái gì? Tất cả biết không?"

" Đại lão gia, nói là muốn chúng ta đi làm trường công, hàng năm còn có một lần cơ hội tham gia, còn có thu nhập không tệ." Mấy lao công trong lòng hài lòng nói, đối với bọn họ đây là cơ hội rất tốt.

Lý Cường gật đầu, phất tay để cho bọn họ rời đi.

Trầm mặc chốc lát, Lý Cường nhìn Tương Vệ Nghiễm vừa tỉnh lại, nói: " Tương tri phủ, bồi thường đủ phí an gia cho bọn họ, lập tức phân phát cho họ về nhà, nghe hiểu chưa?"

Tương tri phủ cuống quýt gật đầu, vẫn đang ngơ ngác quỳ bất động. Lý Cường nói: " Đi nhanh a, còn quỳ ngốc ở đó làm gì?"

Tương tri phủ như được đại xá, vội vàng mang theo thuộc hạ đi xuống dưới lầu.

Lôi Thiên Tiếu đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ đi, rốt cuộc hắn có thể nhúc nhích, nhưng hắn vẫn không dám động. Hắn cắn răng nói: " Ngươi muốn thế nào?" Trong lòng hắn không chỉ phẫn nộ, mà còn nhiều bi ai, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi quyết tâm chống cự.

Lý Cường nói: " Ngươi thành thật mà nói, người của Cố Tống quốc truyền đến Tiềm Kiệt Tinh sẽ thế nào?"

Trong lòng Nạp Thiện nói thầm, cảm thấy lão đại không giống như trước kia, còn nơi nào không giống hắn cũng nói không rõ. Hắn nhịn không được nhỏ giọng nói: " Đem hắn phế bỏ là được, nói nhiều với hắn như vậy để làm chi."

Lôi Thiên Tiếu nói: " Chúng ta chỉ muốn tái tạo một Phong Duyên Tinh khác, nhưng thiếu đi người phàm làm trụ cột, cho nên Tử Tiên Vương mệnh lệnh chúng ta tại các tinh cầu tìm kiếm dân cư, thiên di đến Tiềm Kiệt Tinh, nếu ngươi không tin có thể đến Tiềm Kiệt Tinh nhìn xem."

Điều này ngoài ý liệu của Lý Cường, hắn nhìn chằm chằm Lôi Thiên Tiếu, trong thanh âm tràn ngập ba động chấn chiến lòng người, hắn đã dùng tới Hoặc Tâm Thuật: " Tử Tiên Vương? Nàng là người kế vị của Bách Hoàng lão nhân sao? Vậy Tư Đồ Ung bây giờ là địa vị gì?"

Ánh mắt Lôi Thiên Tiếu nhất thời hoán tản, hắn vô thức nói: " Bách Hoàng lão nhân đi rồi....hắn, hắn đem quyền lãnh đạo Tiềm Kiệt Tinh giao cho Tử Tiên Vương...sau lại, Tư Đồ Ung không phục, mang theo một đám bộ hạ đi tới Thiên Hà, bây giờ Tiềm Kiệt Tinh đã chia làm hai phe, người tu chân đều tự chọn lựa..."

Lý Cường hỏi: " Ngươi lựa chọn ai?"

Lôi Thiên Tiếu trả lời như cái máy: " Tử Tiên Vương, nàng dễ nói chuyện hơn Tư Đồ Ung một chút."

Dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào hơn nữa, Chu sư gia hoảng hốt bối rối chạy lên lầu, quỳ gối trước mặt Lý Cường nói: " Người dưới lầu không muốn về nhà, họ muốn đi theo...đi theo bọn họ đi..."

Lý Cường không để ý đến hắn, tiếp tục hỏi Lôi Thiên Tiếu: " Lao công này đi tới đó chết bao nhiêu người?"

Lôi Thiên Tiếu như cây gỗ cứng ngắc nói: " Lần này bất đồng, chúng ta không định thương tổn bất luận kẻ nào, bọn họ xem như quyển dưỡng con người (phàm nhân được nuôi dưỡng) của Tiềm Kiệt Tinh....cho nên, sẽ không làm gì bọn họ cả."

Quyển dưỡng con người, đây là chuyện hoang đường nhất mà Lý Cường nghe nói qua, hắn trầm ngâm chốc lát, nghĩ thầm: " Đây cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là dùng thủ đoạn của người tu chân, để cho phàm nhân đi đến một tinh cầu khác sinh sống, phàm nhân càng nhiều, trụ cột của tu chân giới càng hùng hậu." Hắn do dự một chút, hỏi: " Đều là người tự nguyện đi cả hay sao?"

Lôi Thiên Tiếu nói: " Chúng ta mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, chỉ cần đã lấy an gia phí thì phải đi."

Lý Cường không khỏi cười khổ, bây giờ hắn rất muốn giết chết Lôi Thiên Tiếu, nhưng hắn lại nghĩ đến lời Thanh Đế nói – phải tiết chế. Nhẫn rồi lại nhẫn, tay hắn đưa ra phong bế công lực của Lôi Thiên Tiếu.

Lôi Thiên Tiếu đột nhiên tỉnh táo lại, hắn phát hiện công lực của mình bị giam cầm, hắn hoảng sợ kêu lên quái dị: " Ngươi...ngươi giết ta đi..." Cừu gia của hắn rất nhiều, nếu công lực bị giam cầm, nếu để cho cừu gia biết, vậy hắn sẽ chết chắc.

Lý Cường bắn ra một chỉ, một đạo kim quang đánh vào miệng của hắn, nhất thời hắn một chữ cũng nói không ra, chỉ là " a a" kêu lên không ngừng.

Lý Cường cười lạnh nói: " Giết ngươi? Chẳng phải là ô uế tay ta? Ngươi không cần kêu la, ta cũng không thèm quản mấy chuyện rối loạn này của các ngươi, truyền lời của ta, nói cho Tử Tiên Vương, nàng thiên di con người ta mặc kệ, nhưng không được đả thương người, nếu không ta sẽ tới Tiềm Kiệt Tinh tìm nàng tính sổ, hiểu chưa? Cút!"

Bốn người tu chân nọ cuống quýt gật đầu, xem bộ dáng họ cũng sợ hãi. Bốn người dìu Lôi Thiên Tiếu vội vã đi xuống lầu mang theo những phàm nhân mau chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Tương tri phủ rụt rè mang theo một đám người đi lên lầu, thành thật quỳ trên mặt đất, đợi Lý Cường xử trí.

Thật ra vừa rồi Lý Cường xem như trải qua một kiếp, nếu hắn nhịn không được giết chết Lôi Thiên Tiếu, hắn sẽ không còn cách khống chế Sát Lục Chi Tâm của mình. Hắn luôn luôn rất cẩn thận, bởi vì có một câu nhắc nhở của Thanh Đế, hắn khắc chế sự xúc động của nội tâm, cảnh giới Sát Lục Chi Tâm nếu bị giết chóc đánh vỡ, sẽ hoàn toàn bị lạc đắm chìm vào trong khoái cảm giết chóc mà không cách nào tự kìm chế, cho nên cảnh giới này cũng là một cửa ải khó của tu thần Thiên Tiến Chương.

Lý Cường nhìn vị quan viên của Cố Tống quốc đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy thế tục giới không còn gì thú vị, vẻ mặt hắn điềm nhiên phất tay nói: " Các ngươi trở về đi."

Tương tri phủ bậm gan hỏi: " Xin hỏi danh húy của đại nhân, hạ quan..này..cái kia..."

Lý Cường lắc đầu nói: " Ngươi không nên biết được thì tốt hơn, trở về đi."

Gương mặt mập của Tương tri phủ như cũng vặn vẹo, mồ hôi trên trán cuồn cuộn tuôn xuống, hắn cầu trợ nhìn chung quanh, bộ dáng giống như một đứa nhỏ bị bất lực. Lý Cường vừa bực mình vừa buồn cười, hắn xuất ra một khối ngọc bài, nói: " Nếu ngươi nhất định muốn biết, thì tự mình xem đi."

Tương tri phủ cầm ngọc bài nhìn thoáng qua, " cô đông" một tiếng, hắn lại ngã quỵ trên mặt đất, ngất xỉu.

Lý Cường xuất hư trảo thu ngọc bài quay trở về, nhàn nhạt nói: " Vô dụng! Được rồi, đem hắn về phủ nha đi, mất mặt xấu hổ!"

Đám nha dịch và sư gia luống cuống chân tay dìu Tương tri phủ rời đi, bọn họ mặc dù không biết Lý Cường là ai, nhưng nhìn thấy phản ứng của Tương tri phủ cũng đoán được, Lý Cường dám chắc là một đại nhân vật.

Vừa rồi tửu lâu thập phần náo nhiệt, bây giờ lại lạnh lùng lãnh thanh, cả tửu lâu trống rỗng, chỉ còn lại có mười mấy tiểu nhị giống như tượng gỗ đang đứng ở đằng kia ngẩn người. Tửu lâu chưởng quỹ khóc không ra nước mắt, bận rộn suốt nửa ngày một một đồng bạc cũng không có nhìn thấy, người trong tửu lâu hoàn toàn chạy đi hết. Mắt hắn nhìn thấy Lý Cường đi xuống, hắn nhịn không được kêu lên: " Đại lão gia..."

Nạp Thiện quát: " Cái gì?"

Tửu lâu chưởng quỹ " phác thông" một tiếng quỳ xuống, thương cảm ấp úng nói: " Đại gia tha mạng!"

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Ngươi đang làm gì? Chúng ta sẽ không hại ngươi."

Nhưng vẫn là Triệu Trì hiểu được trước tiên, hắn tiện tay bỏ lại một thỏi vàng, nói: " Đừng quỳ nữa, chúng ta trả tiền đây." Nói xong hắn nhịn không được nở nụ cười: " Lão đại, ngươi xem, cơm không được ăn mà tiền phải do chúng ta trả, như vậy thêm vài lần ta không còn tiền nữa đâu, a a..."

Lúc này Lý Cường mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn càng thêm yếm phiền, nói: " Chúng ta đi." Một vòng kim quang hiện lên, hắn mang theo hai người thuấn đi đi ra.

Tửu lâu chưởng quỹ cầm vàng vui vẻ không biết làm sao mới tốt, trong giây lát nhìn thấy kim quang chớp động, ba người chợt tiêu mất, hắn sợ đến hồn phi phách tán, " phác thông" một tiếng té ngã trên mặt đất, cũng ngất đi.

Lý Cường mang theo Nạp Thiện và Triệu Trì trực tiếp na chuyển qua bên trong phủ Thánh Vương. Tán đi hộ thân kim quang, lập tức có thị vệ tuần đêm phát hiện ra bọn họ, chỉ nghe một tiếng hét lớn: " Người nào?" Ngay sau đó một trận tiếng la dồn dập vang lên, bốn phía nhất thời vô số đèn lồng sáng lên hoa lửa.

Nạp Thiện khen không dứt miệng: " Đám tiểu tử này tính cảnh giác thật cao a, không tệ! Lão đại, thị vệ của Thánh Vương phủ phải được tưởng thưởng, ha ha..."

Cả đám người đông đảo vây lại, nhưng không có ai có thể tới gần Lý Cường được mười bước. Thị vệ cầm đầu kinh nghi không chừng, thanh âm hắn hòa hoãn xuống: " Các ngươi là ai?"

Lý Cường cười nói: " Đến tìm người thôi."

Thị vệ kia ngây ra, nói giỡn sao, đêm hôm khuya khoắc chạy đến Thánh Vương phủ để tìm người, cho tới bây giờ không có nghe nói qua có chuyện thế này. Hắn lại hỏi: " Ngươi tìm ai...ngươi là ai?"

Tay Lý Cường bắn ra một khối ngọc bài thân phận.

Thị vệ kia đột nhiên phát giác trong tay có một món đồ vật, mở bàn tay ra nhìn, không khỏi run lên. Chỉ nghe Lý Cường nói: " Bây giờ biết ta là ai rồi chứ?"

" Phác thông" một tiếng, thị vệ kia quỳ xuống, lớn tiếng nói: " Lĩnh ban tam đẳng thị vệ Trương Lộc, cung nghênh vương gia hồi phủ." Đám thị vệ đang vây tới vừa nghe, " hô lạp" một chút tất cả cũng đều quỳ xuống.

Gần đây có người thường xuyên quỳ gối trước mắt, Lý Cường dần dần cũng đã có thói quen. Hắn nói: " Tất cả đứng lên mà nói, Thánh Vương có hồi phủ không?"

Trương Lộc nói: " Thánh Vương đi làm một việc rồi, bây giờ không ở trong phủ."

Lý Cường hỏi: " Bận chuyện gì?"

Trương Lộc nói: " Hạ quan không rõ ràng, chỉ nghe nói Thánh Vương bảo muốn tìm một loại linh dược gì đó, đi rất lâu."

Lý Cường hiểu được, hắn gật đầu nói: " Thánh Vương có nói chạy đi đâu tìm không?"

Trương Lộc bất an xoa tay, có chút xấu hổ nói: " Thánh Vương không có nói."

Nạp Thiện sờ sờ cái đầu bóng lưỡng: " Hầu lão gia tử còn cần tìm linh dược gì sao? Hắn không phải đã đạt Đại Thừa rồi, còn muốn tìm vật đó để làm chi? Lão đại, vậy thì sẽ khó tìm hắn đó." Vừa mới dứt lời, chỉ thấy tất cả thị vệ đều trợn mắt nhìn hắn. Phải biết rằng Thánh Vương ở trong mắt bọn họ giống như là một pho tượng thần, lời Nạp Thiện nói thật sự là không chút cung kính.

Lý Cường trầm ngâm một hồi, nói: " Thánh Vương nhất định là đi một chỗ rất xa."

Triệu Trì hỏi: " Chúng ta có đi tìm hắn hay không?"

Nạp Thiện vỗ tay kêu hay: " Lão đại, quá tuyệt vời, ta đi quá ít địa phương, vừa lúc được đi ra bên ngoài du lịch, ha ha, được thêm kiến thức cũng tốt a, nói không chừng có thể gặp được Hầu lão gia tử, thế nào?"

Một đám thị vệ nghe được trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm người này nói chuyện thật vô lễ với vương gia, nhưng bởi vì có Lý Cường ở đó, bọn họ không dám trách mắng Nạp Thiện, chỉ là trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.

Có một thị vệ nói: " Vương phủ đại tổng quản tới."

Đại tổng quản là một thái giám mặc phục sức ngũ phẩm, là lão nhân hơn sáu mươi tuổi, hắn vội vã chạy tới, luôn miệng nói: " Vương gia, nô tài có khẩu tín của Thánh Vương."

Lý Cường nhoáng lên, thoáng một cái đã vọt đến trước người hắn: " Là khẩu tín gì?"

Đại tổng quản nói: " Nô tài là vương phủ đại tổng quản Phí Ưu bái kiến vương gia." Hắn nghiêm trang hành lễ.

Lý Cường trong lòng cười khổ, hắn gấp không kịp đợi, nói: " Được rồi, được rồi, đừng đa lễ như vậy, nói mau, là khẩu tín gì?"

Đại tổng quản Phí Ưu giọng nói chói tai nói: " Dạ, Thánh Vương gia dặn nô tài chuyển cáo vương gia, không nên cố gắng tìm hắn, nếu có duyên phận sẽ có cơ hội gặp lại."

Lý Cường nhịn không được than thở: " Lão ca dù sao đã tu luyện tới Đại Thừa, tốt! Tốt! Tốt!" Hắn cũng đã quyết ý không nhất định đi tìm lão ca nữa.

Lý Cường nói với mọi người: " Các ngươi tản ra đi, Phí tổng quản, an bài một chỗ ở cho ta, mặt khác ngày mai ta đã đi, không nên kinh động hoàng thượng." Hắn không muốn ở lại Cố Tống quốc trì hoãn quá lâu, nếu tìm không được Hầu Phích Tịnh, hắn định rời đi.

Ba người ở trong phòng đả tọa một đêm, buổi sáng ngày thứ hai, Lý Cường mang theo Nạp Thiện và Triệu Trì lặng yên rời đi Thánh Vương phủ.

Đứng ở trên đường cái, Nạp Thiện vuốt đầu trọc nói: " Lão đại, trở về sao?" Hắn nghĩ còn chưa du ngoạn vui vẻ, thật vất vả mới được về Thiên Đình Tinh một chuyến, cứ như vậy trở về hình như có chút đáng tiếc.

Lý Cường chậm rãi đi dọc theo đường cái, mùa đông đầu mùa sáng rỡ phủ trên người ấm áp mát mẻ, trên đường người đến người đi náo nhiệt, nhưng Lý Cường lại phảng phất cảm thấy những thứ này như cách mình rất xa, trong lòng dĩ nhiên cũng có một loại cảm giác yếm ác. Hắn dùng sức vỗ đầu, trong lòng buồn bực đây là chuyện gì xảy ra? Hắn luôn luôn thích có nhiều người náo nhiệt, tâm cảnh bây giờ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng thật ra, đây là do cảnh giới Sát Lục Chi Tâm của Ngũ Kình Thiên đang ảnh hưởng đến hắn, đối với vạn vật mọi sự không nhìn thấy chỉ là bước đầu tiên, một khi Lý Cường đối với hết thảy chung quanh đều cũng mất đi cảm giác, chỉ cần hắn giết chết một tính mạng, hắn sẽ rất khó siêu việt cảnh giới Sát Lục Chi Tâm, theo công lực tiến lên, tự bạo cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nạp Thiện và Triệu Trì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cường trầm mặc ít nói như thế, Nạp Thiện kéo tay Triệu Trì nhỏ giọng nói: " Lão đại sao vậy? Ta cảm thấy không đúng a...ách...hắn có phải bị..."

Triệu Trì nhỏ giọng hỏi: " Là cái gì?" Nạp Thiện sờ sờ cái đầu trọc, hắn tìm không được từ thích hợp, cả hồi lâu mới bật thốt lên: " Giống như là cảm giác mất đi lão bà...là lạ đó..." Lời còn chưa dứt thì trên đầu đã bị trúng một cái tát của Lý Cường.

" Nạp Thiện, nói hưu nói vượn cái gì!"

Nạp Thiện sợ đến co rụt cổ lại trốn ra phía sau Triêu Trì, cười nói: " Đã lâu không thấy lão đại phát ra tính tình tức giận rồi, a a, cảm giác thật thân thiết a."

Triệu Trì nhịn không được cười nói: " Ngươi lại dám dở trò rồi, nói bậy cái gì nha."

Lý Cường mặc dù cho Nạp Thiện một cái tát nhưng cũng nhờ hắn nói bừng tỉnh, hắn đột nhiên phản ứng, đây là hậu quả tu luyện đến Sát Lục Chi Tâm cảnh giới. Trong lòng hắn nhịn không được cảm kích Nạp Thiện, nếu mình không nghe được sẽ làm xuất hiện vấn đề lớn, lần này tiến trình tu luyện quá nhanh, làm hắn có chút không tự chủ được mình nữa.

Lý Cường hít sâu một hơi, cười nói: " Đi dạo, đi dạo, chúng ta buông lỏng một chút."

Đang lúc nói chuyện, phía trước một trận ồn ào, người đi đường nhanh chóng vây tới. Nạp Thiện nói: " Lão đại, ta đi xem." Hắn cũng theo người ta chạy tới. Lý Cường cười nói: " Nạp Thiện vẫn còn thích xem náo nhiệt như vậy a."

Chợt nghe Nạp Thiên điên cuồng hét lên: " Lão đại mau tới!" Đám người bị ầm ầm đánh xơ xác.

Lý Cường chuyển thân vọt đến bên người Nạp Thiện, vừa nhìn thấy người nằm trên mặt đất, không khỏi kinh hãi thất sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.