Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 195:




Lý Cường rốt cuộc thu lấy Thiên Thần Chi Nộ, hắn truyền một chút thần dịch lực đi vào, Thiên Thần Chi Nộ lập tức hiện ra nguyên hình. Đồ vật này cho tới bây giờ Lý Cường chưa từng thấy qua, liếc mắt nhìn qua giống như một con hùng ưng đang giương cánh, ở giữa màu bạc, màu vàng nhàn nhạt, mặt ngoài rất thô tháo, giống như là da cá sần sùi, như cần một kiện đồ vật để phối hợp, căn bản nhìn không ra làm sao mà sử dụng.

Thiên Hoành, Cảnh Phong và Mị nhi đều cũng cầm xem, không ai nhận ra đây là vật gì. Cảnh Phong gãi gãi đầu tóc rối bời: " Kỳ quái, đây là Thiên Thần Chi Nộ, làm sao mà dùng? Phong tử nhìn không ra."

Thiên Hoành cũng lắc đầu: " Nhìn không ra, như là một mảnh nhỏ của vật gì đó, lão đệ, trước tiên ngươi thu lại đi, sau này gặp người hiểu biết thì hỏi một chút."

Mị nhi nhìn Đại Viêm Linh Thú bị đóng băng, nói: " Linh thú thật thương cảm a, ca ca, thả nó đi nhé."

Tiểu Bạch bất mãn kêu lên một tiếng, Lý Cường cười nói: " Tiểu Bạch, Mị nhi cũng đã cầu tình xin tha cho nó, hơn nữa, linh thú trong Trấn Thái Ý Nguyên cũng nhiều lắm rồi, thêm nó cũng không quan trọng, nó đã mất đi thần khí, không có khả năng gây thêm bao sóng gió nữa đâu."

Tiểu Bạch lắc lư thân thể, rồi đột nhiên lùi về bộ dáng như con chó nhỏ, ngân quang chợt lóe phi tiến vào trong lòng ngực Lý Cường, ô lỗ một tiếng xem như đồng ý.

Lý Cường đưa tiểu Bạch cho Mị nhi ôm, sau đó đi tới bên người Đại Viêm Linh Thú bị đóng băng, chỉ thấy trên người linh thú có một tầng ngân quang nhàn nhạt, bộ dáng phẫn nộ của nó rất dọa người, mắt to xinh đẹp lại toát ra vẻ sợ hãi cực độ. Lý Cường cười nói: " Không tệ, có thể dùng Thiên Kim Sa phòng hộ, nhưng cũng không chịu được bao lâu, đây hình như là huyền băng."

Lý Cường quát: " Khai!" Một đạo thải quang bổ vào trên mặt hồ bị ngưng kết, ầm ầm một tiếng bạo hưởng, mặt hồ ngưng kết vỡ vụn ra, địa hỏa nham tương một lần nữa lại dũng xuất, huyền băng bao vây Đại Viêm Linh Thú chậm rãi chìm vào trong hồ. Lý Cường nhìn nhìn, đột nhiên nói: " Đại Viêm Linh Thú mất đi Thiên Thần Chi Nộ cũng chưa hẳn là chuyện xấu, nếu là tiên nhân đến thu thủ, nó chẳng những bảo hộ không được thần khí này, thậm chí ngay cả mạng cũng không bảo vệ được."

Cảnh Phong không cho là đúng, nói: " Chuyện này rất bình thường, nó cũng không phải là người tu chân, cho dù là người tu chân, bản thân mình có thần khí cũng không phải là chuyện tốt..."

Thiên Hoành cười nói: " Nga, ngươi đúng là nói chuyện thừa, nếu là ngươi bắt được thần khí ngươi sẽ bỏ qua được sao?"

Cảnh Phong hắc hắc hai tiếng, không nói một lời, hắn không dám nói lung tung trước mặt Thiên Hoành.

Huyền băng đã hoàn toàn chìm vào trong nham tương, Lý Cường nói: " Chúng ta quay về thanh thạch nham kia đi."

Bên ngoài thạch nham đã bị nham tương hủy diệt, nham tương do Đại Viêm Linh Thú khởi lên mặc dù bị Lý Cường đánh tan, nhưng cũng còn một bộ phận ào lên, cũng may có Mông Nhai Anh và Ba Tạp Lãng hợp lực ngăn cản, mới không ảnh hương đến người tu chân trong phòng ngự trận. Mấy người Lý Cường rơi vào trong phòng ngự trận, Mông Nhai Anh và Ba Tạp Lãng liền đi lên đón.

Lý Cường nói với bọn họ: " Đại Viêm Linh Thú ít nhất hơn mười năm sẽ không trở ra, nó đã bị đại thương nguyên khí. Sau khi chúng ta đi, tốt nhất nên để một bảng cảnh cáo ở ngay chỗ truyền tống trận, sau này người tu chân nào tới cũng sẽ cẩn thận hơn, người tu chân nơi này nên sớm rời khỏi đây đi."

Mông Nhai Anh gật đầu nói: " Tốt! Đáng tiếc, sau này cũng sẽ còn người tu chân tới đây nữa, ai, sinh tử hữu mệnh đi thôi. Được rồi, Lý huynh, bên hỏa hồ có rất nhiều thượng phẩm hỏa tinh, là đặc sản của nơi này, sau này không biết có cơ hội trở lại thu thập hay không, thừa dịp này mọi người sưu tầm một ít đi."

Mị nhi thích nhất là loại bảo thạch trong suốt sáng lạn này, nàng cười hì hì nói: " Hay a, ca ca, chúng ta đi tìm xem."

Lý Cường lấy ra chút ít linh đan trị thương, ngoắc gọi tới một người tu chân, phân phó hắn cấp cho những người bị thương, sau đó nói: " Nơi nào có hỏa tinh tốt nhất Nhai Anh hẳn là rõ ràng, chúng ta đi theo nàng là được."

Cảnh Phong nói thầm: " Trách không được tiểu phong tử có nhiều bảo bối như vậy, nguyên lai hắn đi đến rất nhiều địa phương a, ai, ta cũng đi!"

Mông Nhai Anh cười nói: " Người tu chân của Kiền Nham Tinh đều cũng biết địa phương kia, đó là một nơi sản xuất ra hỏa tinh tốt nhất, Tạp Lãng cũng biết."

Ba Tạp Lãng cười nói: " Cũng tốt, sau này không biết còn có cơ hội đi tới nơi này hay không, đi thu thập một ít cũng không tệ."

Mông Nhai Anh nói: " Ta đưa mọi người đi." Nàng kháp động linh huyền mang theo mọi người thuấn di qua.

Đây là một khu rừng đá bên hỏa hồ, là do nham tương ngưng kết mà thành, một cây cột đỉnh lập đứng thẳng, giống như một cây côn nhọn, đại bộ phận đều cao tới năm sáu thước, thô tế vô cùng, phạm vi phi thường lớn, bên ngoài đá có màu âm u chớp động tinh lượng quang hoa màu đỏ. Mị nhi kinh ngạc nói: " Oa, thật nhiều hỏa tinh a, còn có những bảo thạch màu sắc khác nhau a."

Lý Cường phát hiện chẳng những có cực phẩm hỏa tinh, có có rất nhiều khối hột xoàn lớn, đá kim cương, thậm chí còn có nhiều chủng loại tinh thạch, số lượng nhiều làm cho người ta phải sợ hãi than thở. Cảnh Phong và Thiên Hoành đều mở rộng tầm mắt, Cảnh Phong than thở: " Phong tử cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tinh thạch như vậy, nơi này đúng là địa phương thật tốt a."

Mông Nhai Anh nói: " Trước kia nơi này có quy củ, một lần chỉ có thể khai thác một địa phương nhỏ mà thôi, không thể sưu tầm trong phạm vi lớn, hơn nữa cũng không thể dùng pháp thuật, bây giờ thì không sao cả, mọi người cứ việc theo ý mình đi."

Lý Cường bay đến trên bầu trời một rừng đá, hắn không dùng Chiến Hồn Đao và Thái Hạo Toa, thần khí và tiên khí có uy lực quá lớn, hắn cảm thấy không cần dùng tới. Tinh mang của Hấp Tinh kiếm hóa thành một mảnh khói bạc chìm vào trong rừng đá, một cây cột đá nhọn bị cắt ngang xuống, tinh thạch trong cột đá giống như bươm bướm bay lên, bị Lý Cường hút vào lòng bàn tay thu vào trong thủ trạc.

Cơ hồ tất cả mọi người đều dùng pháp thuật, nhưng không ai dùng cách thức như của Lý Cường sử dụng Hấp Tinh kiếm, không ai có thể tinh mật chuẩn xác khống kiếm thủ pháp, hơn nữa Chân Huyễn kiếm quyết là một loại kiếm pháp không tưởng nổi, từ sau khi Cô Tinh chuyển thế thì nghĩ ra kiếm quyết, Lý Cường dùng để thu thập tinh thạch quả thật rất quá phận rồi.

Phương pháp của Mị nhi cũng phi thường đặc biệt, nàng dùng Linh Thể Thải Thập Pháp, chỉ cần nàng trống rỗng xuyên qua một cây cột đá, thì tất cả tinh thạch của cột đá đều biến mất không còn, mà cột đá lại không chịu ảnh hưởng gì, thần kỳ đến mức làm cho người ta không thể tư nghị.

Kém cỏi nhất chính là Cảnh Phong, người này chỉ làm theo cách thô bạo, hắn dùng phi kiếm đánh cột đá nát bấy, sau đó dùng pháp thuật hấp khởi tinh thạch, một khi không có kiếm quyết khống chế tốt, khi cột đá vỡ vụn thì tinh thạch cũng bị vỡ vụn, vì vậy hắn thu hoạch ít nhất.

Mọi người đang vô cùng bận rộn, đột nhiên nghe Mông Nhai Anh kêu lên: " Mọi người mau lại đây, nơi này có cổ quái!"

Trước mắt Mông Nhai Anh là một khối đá đen hình dáng như con trâu, nàng dùng phi kiếm mà cũng không sao chém được tảng đá này. Cảnh Phong xông lại, một kiếm bổ tới, một tiếng nổ ầm ầm, trên tảng đá màu đen có thêm vài dấu vết, nhưng tảng đá vẫn bất động. Cảnh Phong kinh ngạc nói: " Tảng đá này cứng quá a, có thể là quáng oa( mỏ quặng) hay không?"

Thiên Hoành cũng thử, lắc đầu nói: " Quả thật quá cứng, phi kiếm vốn không thể gây thương tổn được nó, kỳ quái, bên trong là cái gì?"

Mị nhi là linh thể, nàng cố gắng xuyên qua tảng đá, nhưng vừa đến mặt ngoài thì nàng lui trở về: " Không thể a, Mị nhi vào không được."

Lý Cường cũng thử dùng Hấp Tinh kiếm phá vỡ, một trận tiếng vang bạo liệt như mưa rơi, khối đá rớt một lớp bên ngoài, lộ ra màu đỏ tinh lượng. Tất cả mọi người hít một hơi, nói giỡn sao, một khối hỏa tinh mà lại lớn như vậy, cho dù là có trữ vật thủ trạc cũng không thể bỏ vào, phải phân nhỏ ra, nhưng làm sao mà phân đây?

Lý Cường biết rằng Hấp Tinh kiếm không phân được khối hỏa tinh thật lớn này, hắn bắn ra Thái Hạo Toa, một làn kim quang không một tiếng động ẩn nhập vào khối hỏa tinh thật lớn đó. Lý Cường quát khẽ: " Phân!" " Ca bá" trong tiếng vang, khối hỏa tinh thật lớn phân ra làm bốn năm mảnh, ở giữa trung ương lại là một khối tinh thạch dài, chỉ cỡ ngón tay cái, dài như bàn tay, bị kim quang của Thái Hạo Toa bọc lấy, bay vào lòng bàn tay Lý Cường. Cảnh Phong nhìn ra khối hỏa tinh này không phải phàm vật, bèn đưa tay cầm lấy nói: " Cho ta xem một chút."

Khối hỏa tinh này như vật còn sống, lóe ra không ngừng, Cảnh Phong vừa cầm lấy, lập tức ném đi, hắn oa oa kêu lên quái dị: " Oa nha, không được a!"

Lý Cường chụp lấy, cười nói: " Đây là Hỏa Nguyên Tinh khó tìm được nhất, phi thường hiếm thấy.." Hắn đột nhiên nghĩ đến, mình đang muốn làm ra một loại pháp bảo cùng loại như Tử Viêm Tâm, vô luận như thế nào mình cũng phải làm một lần người dẫn đường, một hệ của Ngô Sân không thể gián đoạn trong tay của mình, bây giờ nhiệm vụ phải làm là muốn sưu tập tài liệu.

Những người khác mặc kệ Lý Cường cầm Hỏa Nguyên Tinh đang suy nghĩ cái gì, bọn họ lập tức chạy lên, bên cạnh Hỏa Nguyên Tinh sinh ra đều là cực phẩm hỏa tinh, không lấy mới là đáng tiếc. Trong chớp mắt hỏa tinh đã bị lấy hết không còn, ngay cả Mị nhi cũng ôm một đống hỏa tinh lớn nhỏ, vui vẻ cười hì hì không ngừng. Tay chân nàng là nhanh nhất, dựa vào sự nhanh nhẹn của linh thể, trước tiên nàng quơ lấy những khối vỡ vụn gom hết, lúc này mới lấy khối lớn, người khác ngại không dám giành với nàng, chỉ cần thấy tay nàng đưa tới là họ liền bỏ qua, cứ như vậy mỗi người đều góp nhặt rất nhiều.

Lý Cường ngoài ý muốn có được khối Hỏa Nguyên Tinh cũng rất hài lòng, hắn cười nói: " Ta cũng có nghe nói qua tinh thạch thế này, Hỏa Nguyên Tinh thật hiếm thấy, là đồ vật tốt để luyện khí a."

Thiên Hoành biết Lý Cường là luyện khí đại tông sư, hắn cười nói: " Lão đệ lại đang suy nghĩ sẽ luyện ra vật gì tốt sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cảnh Phong niệm niệm không quên nhờ Lý Cường giúp hắn luyện chế một thanh kiếm tốt, hắn cười hì hì nói: " Tiểu phong tử, lúc nào luyện cho ta một thanh kiếm tốt, tiên kiếm thì thôi đi, tài liệu của nó quá biến thái, phi kiếm bình thường là được rồi, a a." Trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ cần Lý Cường ra tay, thì tuyệt đối cũng không phải là phi kiếm bình thường.

Lý Cường cười nói: " Lão phong tử, chúng ta cùng nhau trở về, trên đường còn có thời gian ma, bất quá, ngươi cũng biết phi kiếm ta luyện chế thì hỏa tính là tốt nhất, thể chất của ngươi cũng không thích hợp, nếu là do Phó đại ca luyện chế, ngươi nhất định thích."

Cảnh Phong cười nói: " Phó tiền bối? Ta không dám quấy rầy hắn, hắc hắc, ai bảo tiểu phong tử ngươi lại là bằng hữu của lão phong tử ta, tìm ngươi luyện!"

Mông Nhai Anh kinh ngạc nói: " Nguyên lai Lý huynh là luyện khí tông sư, thật sự là không có nghĩ đến, ách, có thể giúp ta luyện chế một thanh phi kiếm không, phi kiếm của chúng ta nơi này đều là hỏa tính, a a, Kiền Nham Tinh không có chế khí cao thủ, tất cả đều phải dùng hỏa tinh đi đến môn phái khác để đổi lấy..."

Ba Tạp Lãng cũng nhịn không được, hắn nói: " Nếu có thể mời được Lý huynh đến làm khách ở Lăng Nguyên Tinh, Tạp Lãng vô cùng vinh hạnh."

" Lăng Nguyên Tinh? Cái tên thật quen thuộc...a, ta nhớ ra rồi...được, rời khỏi nơi này ta sẽ đi Lăng Nguyên Tinh." Lý Cường bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Trí trưởng lão Phật tông, Lăng Nguyên Tinh còn giam cầm một tu chân cao thủ, vừa lúc mượn cơ hội này đi xem, nếu người nọ còn bị giam cầm, thì mình có thể cởi cấm chế phóng hắn đi ra.

Lý Cường rất cảm kích sự trợ giúp của Mông Nhai Anh, chẳng những có thể tìm được một khối Hỏa Nguyên Tinh, còn thu được Thiên Thần Chi Nộ, cho nên hắn chuẩn bị luyện chế một thanh phi kiếm đưa cho nàng. Lý Cường cười nói: " Nhai Anh, chúng ta đi thạch nham, bây giờ ta sẽ luyện chế một thanh phi kiếm tặng cho ngươi, a a, ta rất khó ở lại một chỗ quá lâu, lần này chia tay, sau này còn không biết lúc nào mới có thể gặp lại."

Cảnh Phong vừa nghe liền nóng nảy: " Tiểu phong tử, ta cũng muốn có!"

Lý Cường cũng không để ý tới hắn, theo Mông Nhai Anh mấy người trở lại truyền tống trận, lúc này tuyệt đại bộ phận người tu chân đều cũng đã rời đi, còn có bộ phận nhỏ người tu chân dường như bị trọng thương đang ngồi ở bên cạnh truyền tống trận khoanh chân điều dưỡng, định khôi phục mới rời đi.

Lý Cường bay đến một bên nhìn chung quanh, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một khối nham thạch màu xanh đen, Chiến Hồn Đao hóa làm một đạo thải quang, lặng yên xâm nhập nham thạch, không tới mười giây, một khối đá cao chừng mười thước, ngang bốn thước, bề mặt chừng nửa thước chậm rãi hiện ra, " ca ba" " ca ba" trong tiếng vang, bay vút lên rơi xuống ngay cách truyền tống trận không xa. Lý Cường cười nói: " Nhai Anh, ngươi tới!"

Mông Nhai Anh gật đầu, ở trên tấm bia đá dùng phi kiếm khắc ra đoạn văn tự cảnh cáo.

Lý Cường cười nói: " Chúng ta cũng chỉ có thể cảnh cáo một chút, nhưng tác dụng có thể không lớn, ngăn cản không được tu chân cao thủ đâu, a a, không thể làm gì khác hơn là nghe mệnh trời thôi."

Ba Tạp Lãng cũng cười nói: " Nếu ta lần đầu tiên nhìn thấy khối bi này, nhất định sẽ đi dò xét một phen..."

Mông Nhai Anh nói: " Ngươi là đại cao thủ Hợp Thể kỳ, đương nhiên là không sợ, người khác thì khó nói."

Mị nhi cùng tiểu Bạch ở trong không trung truy đuổi đả nháo, tiểu Bạch bây giờ đã rất thân thiết với Mị nhi, bởi vì tiểu cô nương vẫn kiên trì chơi đùa với nó không chán. Vốn nó không thèm để ý đến Mị nhi, nhưng do Lý Cường bắt buộc, nó bắt đầu thì rất không tình nguyện, nhưng tiểu cô nương này thật sự rất thích nó, Thiên Sư thần thú là sinh vật linh mẫn, dần dần nó và Mị nhi càng khắng khít, cũng đã xem Mị nhi như là nửa chủ nhân của mình.

Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, nói: " Nhai Anh đưa phi kiếm cho ta xem một chút."

Mọi người lập tức tụ tập lại, ngay cả những người đang khoanh chân ngồi chữa thương cũng có mấy người đi tới. Mông Nhai Anh đưa phi kiếm của mình cho Lý Cường, cõi lòng đầy chờ mong nói: " Chuôi Hồng Ánh kiếm này chính là do sư tôn truyền cho ta, ở Tịch Dương phái có thể xem như một trong những thanh phi kiếm tốt nhất."

Lý Cường cầm lấy phi kiếm liếc mắt một cái, cười nói: " Không tệ, đích thật là một thanh kiếm tốt, a a, không phải dùng chế khí pháp tu luyện, mà chỉ dùng cổ pháp chế luyện, ước chừng cùng hoàn cảnh nơi này có liên quan, thanh kiếm này nhất định hấp thu qua năng lượng trong hỏa hồ, hơn nữa thanh kiếm này mỗi một đoạn thời gian phải chìm vào trong hỏa hồ luyện dưỡng, ta nói có sai không?"

Mông Nhai Anh kinh hãi than thở: " Đúng vậy, đúng vậy, ta còn đang lo lắng, sau khi rời đi nơi này sẽ không tìm được hỏa hồ như vậy nữa, sau này thật không biết làm sao để dưỡng kiếm."

Lý Cường hỏi: " Ngươi cần một cây kiếm mới, hay là để cho ta cải động cái chuôi Hồng Ánh kiếm này?"

Mông Nhai Anh do dự một chút, nói: " Hay là luyện chế một thanh kiếm mới đi, a a, Hồng Ánh kiếm này là do sư tôn luyện ra, đồ vật của sư tôn truyền cho, có chút không nỡ thay đổi." Tâm tình của nàng Lý Cường cũng rất hiểu, vì vậy cười nói: " Được, vậy luyện chế một thanh kiếm mới."

Lý Cường thoáng tự hỏi chốc lát, lấy ra một đoàn Thiên Kim Sa dùng thần dịch lực hòa tan, chỉ thấy một đoàn kim quang chói mắt chớp động, Thiên Kim Sa màu bạc như thủy ngân ở trong tay hắn xoay tròn rất nhanh. Lại bỏ thêm hai dạng tài liệu, con mắt Lý Cường nhìn chằm chằm Thiên Kim Sa trong tay, nói: " Nhai Anh, đưa một khối cực phẩm hỏa tinh mới thu được vừa rồi ra đây."

Mông Nhai Anh vẫn là lần đầu tiên kiến thức phương thức luyện khí như vậy, nàng vừa mừng vừa sợ, nghe vậy lập tức lấy ra một đống hỏa tinh nói: " Là khối nào mới thích hợp?"

Lý Cường nhìn thoáng qua nói: " Chính là khối kia! Bỏ vào giữa hai tay ta." Đó là một khối cực phẩm hỏa tinh hình dáng như nửa vầng trăng, chỉ cỡ bàn tay nhỏ xíu của trẻ con. Mông Nhai Anh cầm lấy bỏ vào giữa hai tay Lý Cường.

Thiên Kim Sa lưu động bao vây quanh hỏa tinh, ngón tay Lý Cường giống như đang khảy đàn, mỗi một lần lại bắn ra một đoàn kim quang, hồng mang hòa lẫn ngân quang không ngừng lóe ra. Người chung quanh nhìn không chớp mắt, luyện khí thủ pháp như vậy thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt.

Dần dần, hồng mang càng ngày càng thịnh, làm cho gương mặt Lý Cường cũng ánh lên màu hỏa hồng. Thần dịch lực hoàn mỹ tương Thiên Kim Sa và Hỏa Tinh kết hợp cùng một chỗ, đây là Tam Muội Chân Hỏa cũng không có khả năng làm được, cho dù là Thiên Hỏa cũng rất khó khăn.

Thật ra, chuôi phi kiếm này cũng không còn ý nghĩa truyền thống là phi kiếm nữa, nó đã tự có được chút đặc điểm liên quan của tiên khí và thần khí. Theo lúc ngưng kết thì vang thanh âm " bá", một thanh phi kiếm cực kỳ cổ quái xuất hiện trong tay Lý Cường.

Đây là một thanh phi kiếm hình nửa vầng trăng, Thiên Kim Sa hình thành kiếm thể vầng sáng lưu chuyển, mơ hồ có thể nhìn thấy thân kiếm tiết lộ ra hỏa tinh, phi kiếm rất nhỏ, bề rộng cỡ hai ngón tay, dài một ngón tay, ở giữa thân kiếm đầy đặn, sắc bén cực kỳ, hình dáng trơn láng tựa như một chiếc thuyền nhỏ có hai đầu nhếch lên, phi thường xinh đẹp.

Lý Cường dùng tay vuốt nhẹ lên thân kiếm, cười nói: " Đáng tiếc không có thời gian cẩn thận gọt dũa, a a, Nhai Anh, thanh kiếm này mặc dù đơn sơ một chút, nhưng tính năng không tệ, ân, ngươi đại khái cần hơn mười năm thời gian dưỡng kiếm mới có thể tùy tâm sử dụng, ta không cách nào luyện chế đơn giản hơn được nữa."

Cảnh Phong chép miệng liên tục đến cặp mắt cũng muốn rớt ra ngoài, hắn không ngừng nói thầm: " Lão bằng hữu cũng không hỗ trợ, tiểu phong tử không phải bằng hữu, chỉ cấp cho đại mỹ nữ luyện kiếm, không luyện cho lão phong tử, ai, ai biểu ta không biết cách vỗ mông ngựa..." Đừng nói là Cảnh Phong lầm bầm, ngay cả Thiên Hoành cũng có chút tâm động, hắn mặc dù ngại ngùng mở miệng nhờ Lý Cường giúp hắn luyện kiếm, nhưng nội tâm cũng phi thường khát vọng có một thanh phi kiếm như vậy.

Những người tu chân vây xem trên mặt toát ra vẻ hâm mộ cực kỳ. Mị nhi không biết đã trở về lúc nào, nàng cười hì hì nói: " Mông tỷ tỷ, ca ca ta bây giờ rất ít giúp người khác luyện kiếm đó, hì hì, mặt mũi của tỷ tỷ lớn lắm nga."

Mông Nhai Anh vui vẻ ôm Mị nhi, cười nói: " Tiểu nha đầu, ca ca ngươi chưa luyện kiếm cho ngươi sao?"

Mị nhi cười duyên nói: " Những đồ vật của ta đều là do ca ca cấp cho, hì hì, bất quá pháp bảo của Mị nhi bây giờ cũng đã đủ dùng, không cần ca ca giúp ta luyện nữa."

Cảnh Phong cười khổ nói: " Ca ca ngươi như thế nào đều cũng giúp nữ hài tử luyện kiếm không thôi a, nam nhân hắn không thèm để ý tới, ta..." Trong lòng hắn ngứa ngáy cực kỳ, nhịn không được liền nói hưu nói vượn.

Lý Cường nghe được dở khóc dở cười: " Lão phong tử, ngươi còn nói lung tung, sau này đừng nghĩ mong ta giúp ngươi luyện chế hảo kiếm."

Cảnh Phong dùng tay ôm lấy miệng, cười nói: " Ai, vừa rồi hình như ta không có nói gì a, hà hà." Hắn thật sự sợ Lý Cường nói được làm được, không luyện kiếm cho hắn.

Mông Nhai Anh tiếp nhận phi kiếm mới luyện chế, cẩn thận xem xét một chút, không khỏi mừng rỡ vô cùng. Nàng là cao thủ Hợp Thể kỳ, đối với sự ưu liệt của phi kiếm phi thường mẫn cảm, chuôi phi kiếm này cho nàng cảm giác thật sự là quá mỹ diệu, tự mình cùng nó có cảm giác giao dung, phi kiếm trong tay nàng liên tục nhảy lên, giống như là vật thể có tính mạng. Một hồi lâu, nàng mới trấn định xuống tới, nói: " Lý huynh, Nhai Anh thật sự là cảm kích vô cùng, chuôi phi kiếm này có thể làm trấn phái chi bảo cho Tịch Dương Phái chúng ta, xin hỏi Lý huynh, tên của chuôi phi kiếm..."

Lý Cường cười nói: " A a, ta cũng không có nghĩ ra, ngươi tự mình nghĩ đi, dùng tốt là được..."

Mông Nhai Anh nói: " Thanh kiếm này bởi vì Đại Viêm Linh Thú mà kết duyên, hãy gọi là Đại Viêm là được."

Lý Cường gật đầu nói: " Tên gọi là gì cũng không sao, dùng tốt là được."

Cảnh Phong đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Cường, lấy lòng nói: " Đại Viêm kiếm, sách sách, tên hay a, huynh đệ, cấp lão phong tử tu luyện một thanh được không?" Hắn quyết tâm có lê lết mà yêu cầu cũng phải đòi được Lý Cường luyện chế một thanh phi kiếm.

Lý Cường nhịn không được nở nụ cười: " Nhìn bộ dáng, không luyện chế cho ngươi một thanh phi kiếm thì lão phong tử ngươi sẽ không chịu bỏ qua, được rồi, tu luyện cho ngươi." Thật ra Lý Cường vì muốn tốt cho Cảnh Phong, sợ hắn giống như mình trước kia, chỉ trọng pháp thuật mà không nặng đạo thuật, bởi vì mình đã tu thần nên vấn đề này tự nhiên sẽ không tồn tại nữa, mà lão phong tử vẫn còn là người tu chân, hắn không cách nào tránh khỏi được vấn đề này.

Thiên Hoành nhìn thấy Lý Cường đáp ứng cấp Cảnh Phong luyện kiếm, trong lòng có chút hối hận, hắn rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không giống như Cảnh Phong thấp giọng cầu người, kỳ thật hắn cũng rất muốn có được một thanh phi kiếm do Lý Cường luyện chế, nhưng không cách nào mở miệng ra nhờ vả, thật ra nếu hắn mở miệng, Lý Cường dám chắc sẽ không cự tuyệt.

Đầu tóc rối bời của Cảnh Phong như muốn bị bóc ra, hắn hưng phấn gãi đầu gãi tai không biết làm sao mới tốt, vẻ mặt tươi cười nói: " Hà hà, ta chỉ biết huynh đệ của ta là tốt nhất, được rồi, ta không thể dùng hỏa tính phi kiếm, ách, huynh đệ có thể hay không..."

Lý Cường nói: " Ta biết, lão phong tử, ta chỉ có thể xem thử, nếu không tốt cũng đừng trách ta."

" Không trách ngươi, không trách ngươi, chỉ cần là huynh đệ tu luyện là được." Cảnh Phong ngay cả từ tiểu phong tử cũng không dám gọi, một ngụm đã gọi huynh đệ không ngừng.

Mị nhi cảm thấy Cảnh Phong rất thú vị, nàng cười khanh khách nói: " Phong tử đại ca, ngươi có phải là muốn kiếm muốn đến điên rồi...hì hì.."

Cảnh Phong không chút nào che giấu gật đầu nói: " Đó là đương nhiên, một thanh hảo kiếm, phong tử đại ca ngươi đánh sẽ mạnh hơn..hắc hắc, chẳng phải là sẽ rất sảng, hà hà, ta nghĩ muốn có được một thanh phi kiếm lâu rồi, nhưng quả là khó khăn a."

Thật ra, người ở đây ai cũng muốn có được một thanh phi kiếm, ở tu chân giới muốn có một thanh phi kiếm cực phẩm thật sự khó cầu, bình thường đều nhờ sư môn truyền lại, thông qua ai đó có được là cơ hội rất ít. Tỷ như Mông Nhai Anh có được Đại Viêm kiếm do Lý Cường luyện chế, chuôi phi kiếm sau này chính là trấn phái chi bảo của Tịch Dương Phái. Chỉ có chưởng môn nhân nối nghiệp mới có thể có được thanh kiếm này, những người khác không có khả năng có được, dựa vào thanh kiếm này, thực lực của Tịch Dương Phái cũng được đề cao rất nhiều, cho nên một thanh phi kiếm tốt thật sự rất khó có được.

Lý Cường nói: " Lão phong tử, Thiên Kim Sa và hàn tính tinh thạch ta đều có, nhưng không có Hàn Ngọc Băng Thần, chỉ cần có một chút cỡ đầu ngón út là có thể, thật sự không có, ta có thể dùng tinh thạch thay thế, nhưng nếu như vậy, tính năng của phi kiếm sẽ bị thiếu một chút."

Cảnh Phong vừa nghe liền nóng nảy, chỉ còn thiếu chút đồ vật, tính năng phi kiếm sẽ kém đi không ít, vậy làm sao được? Hắn vội nhảy lên hỏi: " Vị nào có...ân, Hàn Ngọc Băng Thần...ta dùng pháp bảo đổi...huynh đệ, Hàn Ngọc Băng Thần là có hình dáng gì?"

Ba Tạp Lãng đột nhiên nói: " Hàn Ngọc Băng Thần ở Lăng Nguyên Tinh thì có, bất quá ta không có mang theo trên người, bỏ ở nhà rồi."

Cảnh Phong " sưu" một chút lẻn đến bên người Ba Tạp Lãng, luôn miệng nói: " Đại huynh đệ, có thể đổi cho ta không, chỉ cần ta có gì đó, tùy tiện cho ngươi chọn lựa..."

Ba Tạp Lãng cười nói: " Không cần đổi, ta tặng cho ngươi." Cảnh Phong vui đến luôn miệng đa tạ.

Hai tay Lý Cường ngửa ra, cười hì hì nói: " Nếu Tạp Lãng có, vậy đi tới Lăng Nguyên Tinh thì hãy luyện chế đi thôi."

Cảnh Phong biết, Lăng Nguyên Tinh là một tinh cầu gần Phong Duyên Tinh, hắn tình nguyện chờ thêm một chút cũng muốn có thời gian luyện chế phi kiếm thật hoàn mỹ.

Lý Cường bởi vì cấp Mông Nhai Anh luyện kiếm, đã hiểu ra một đạo lý, đó chính là dùng thần dịch lực luyện khí thì có một đặc điểm, chính là bất luận tài liệu có thuộc tính như thế nào, đều cũng có thể dùng thần dịch lực kết thu, cho nên hắn nhịn không được muốn tìm hiểu thêm một chút thủ đoạn luyện khí của Ngưng Luyện Pháp.

Thiên Hoành vốn muốn tự mình đi ra du lịch, nhưng hắn cũng rất muốn có được một thanh phi kiếm do Lý Cường luyện chế, lại ngại ngùng không biết làm sao nói, đang trong lúc do dự, chỉ nghe Lý Cường hỏi hắn: " Thiên Hoành đại ca, ngươi cùng chúng ta đi Lăng Nguyên Tinh nhé?"

Hắn lập tức không cần suy nghĩ nói ngay: " Đi! A a, đã lâu không có cùng lão đệ hội tụ rồi, ta bồi lão đệ đi Lăng Nguyên Tinh rồi mới đi du lịch." Nói xong, hắn tự mình cũng cảm thấy có chút đỏ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.