Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 147:




Bởi vì Lý Cường mang mặt nạ màu tím đen, làm Sơn Hùng ngây ra sợ run một lúc lâu mới nhận ra người trước mắt, hắn mừng rỡ vô cùng, cười điên cuồng nói: " Ha ha, nguyên lai là đại ca a, ha ha!"

Lý Cường nói: " Sơn Hùng, lập tức thu đội."

Thiết kỵ đội của Sơn Hùng đã loạn thành một đoàn, quân đội đối diện cũng là một mảnh hỗn loạn.

Theo tiếng tù và vang lên, hai bên cũng chậm rãi lui binh về phía sau. Sơn Hùng phân phó một thân binh vài câu, thân binh kia nhìn Lý Cường liếc mắt một cái, thúc ngựa quay đi.

Sơn Hùng đi tới bên người Lý Cường, vừa vui vẻ cười to, vừa hành lễ với hắn, Lý Cường cười cười đấm hắn một quyền nói: " Các huynh đệ thế nào, đều khỏe chứ?"

Sơn Hùng thở dài: " Ai! Trại doanh của chúng ta sớm đã tán rồi, quân đội lại một lần nữa được chỉnh biên, ta và Đồ Phu đi đến nơi đây, làm quân đội chuyên môn cướp địa bàn, mẹ kiếp! Mỗi ngày chiến tranh, ha ha, thật là quá đã." Hắn cầm theo cây đại sạn nặng năm mươi lăm cân, vừa nói đến chiến tranh, đã hưng phấn đến rạng rỡ mặt mày.

Lý Cường hỏi: " Nga, là vậy, Kê Bà tướng quân thăng quan rồi sao?"

Sơn Hùng còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe xa xa có người hô: " Đại ca, đại ca!" Một Hãn Thanh mã phóng nhanh đến, là Đồ Phu tới.

Đồ Phu từ trên Hãn Thanh mã nhảy xuống, hắn chụp bả vai Lý Cường, hét lớn: " Đại ca, sao ngươi lại đến đây? Thật tốt quá! Chúng ta đang cùng quân đội của Xa Liệp quốc chiến tranh, đại ca tới, chúng ta nhất định có thể thắng!"

Lý Cường chú ý tới kim hoàn trên khải giáp của Đồ Phu, biết hắn đã thăng tướng quân rồi, nhịn không được cười mắng: " Đồ Phu lão đệ, thăng quan rồi a, ngươi không phải bắt ta đi đánh nhau với bọn họ đó chứ? Mẹ kiếp! Ta bất kể, ngươi thu binh trước đi, chỗ này là của ta."

Đồ Phu có chút ngẩn ngơ, lập tức cười nói: " Của ngươi thì của ngươi thôi! Cùng lắm ta đi chỗ khác mà tranh, nhưng quân đội Xa Liệp quốc đối diện sẽ không đáp ứng đâu."

Quân đội Xa Liệp quốc đối diện đang tập trung một lần nữa, rất nhanh đã tổ chức thành công đội hình, nhìn bộ dáng bọn họ còn không chịu bỏ qua.

Lý Cường vung tay lên, bình phong màu vàng che giữa hai quân tiêu tán trong không trung. Hắn nhàn nhạt nói: " Hàm Mộc linh suất, các ngươi hiện hình đi." Hắn định dùng nhân mã của Hàm Mộc linh suất dọa dẫm quân đội của Xa Liệp quốc.

Hàm Mộc linh suất đối với mệnh lệnh của Lý Cường không chút chần chừ, hắn xuất một chiêu, quỷ thú hiện ra dưới thân, đồng thời hạ lệnh cho các linh kiếm thể hiện hình, ngay dòng sông cạn đột nhiên hiện ra một đội quân linh kiếm thể toàn võ trang, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng giảm xuống, Đồ Phu và Sơn Hùng nhịn không được rùng mình một cái, hai người cả kinh á khẩu không trả lời được.

Lý Cường phân phó nói: " Hàm Mộc, ngươi đi nói cho bọn họ, nếu bọn họ không sợ chết, thì cứ tới đây đi." Hắn lại truyền âm cấp Hàm Mộc: " Không cho giết lung tung, ta chỉ hù dọa bọn họ thôi, biết chưa?" Hắn biết rõ, chỉ một mình Hàm Mộc có thể tiêu diệt đám quân đội này của Xa Liệp quốc.

Mới đầu Hàm Mộc còn tưởng Lý Cường thật sự bảo hắn đi tiêu diệt đám quân này, chuyện này đối với hắn thì không chút phí sức, Linh Quỷ giới tuy cũng có giết chóc, nhưng nếu muốn tiêu diệt một linh thể cũng không dễ dàng, hắn đang muốn thử một chút tư vị khi giết người, lại nghe Lý Cường truyền âm, không khỏi có chút thất vọng, nhưng mệnh lệnh của Lý Cường làm hắn không dám cãi lời.

Hàm Mộc linh suất cưỡi quỷ thú phóng tới chỗ quân đội Xa Liệp quốc, bộ dáng của hắn hoàn toàn khác hẳn những gì tưởng tượng của nơi này, quân đội hai bên nhất thời đại loạn. Hàm Mộc linh suất quát: " Gọi quan chỉ huy của các ngươi đáp lời!"

Quân đội đối diện hoảng loạn thành một đoàn, chợt nghe có người hô: " Bắn tên! Bắn tên!" Không biết là ai bắn ra một mũi tên, cùng thời gian, một trận mưa tên bắn về phía Hàm Mộc linh suất.

Hàm Mộc linh suất phát ra một tiếng cười lạnh, phất Thất Hồn Câu trên tay định xông lên tàn sát. Thanh âm Lý Cường lại vang lên bên tai hắn: " Không cho giết người!"

Sắc mặt Hàm Mộc càng trắng bệch, hắn quát to: " Hỗn đản!" Vũ động Thất Hồn Câu trong tay, thả ra một vòng bạch quang, đánh nát mưa tên đang bay tới, thúc quỷ thú xông vào quân đội Xa Liệp quốc.

Bộ dáng của Hàm Mộc rất dọa người, cả người hắn bao bọc khói đen nồng đậm, tản ra sự rét lạnh xâm nhập xương cốt, binh khí cổ quái trong tay, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi. Hắn cưỡi quỷ thú xông vào đám người, mặc dù hắn không dám giết người, nhưng chỉ cần bị khói đen trên người hắn vướng vào thân, lập tức đã bị đông cứng. Hắn trực tiếp xông tới chỗ chỉ huy của đám lính, phía sau trải đầy những binh lính bị đông cứng một hàng, mặc dù không chết được nhưng khi trở về phải bị bệnh nặng một trận.

Lý Cường cười hỏi: " Đồ Phu lão đệ, Kê Bà tướng quân nhất định là đã thăng quan rồi phải không, hắn có tới không?"

Sơn Hùng chen lời nói: " Hắn đã sớm thăng quan rồi, a a, hắn đi quân bộ."

Đồ Phu cũng cười nói: " Cũng dựa vào binh khí tốt của đại ca..."

Lý Cường chợt nói: " Cũng nhờ do Sát Áp tướng quân giúp đỡ, a a, xem ra hắn đúng là người yêu thích binh khí tốt a."

Đang nói chuyện, Hàm Mộc kéo theo một người có bộ dáng như tướng quân tiến lại. Người nọ đã bị Hàm Mộc đông cứng đến chết khiếp, vì để cho hắn còn có thể nói chuyện, Hàm Mộc phải cực lực khống chế chính mình mới không đông hắn thành một khối băng. Hàm Mộc vung tay lên, tướng quân kia " phác thông" một tiếng quỳ ngay trước mặt Lý Cường, không ngừng run rẩy.

Lý Cường đi tới trước mặt hắn, rất hòa khí nói: " Rất xin lỗi, làm cho ngươi bị sợ hãi." Hắn đưa tay phất nhẹ, vị tướng quân kia chỉ cảm thấy có một cỗ khí ấm áp tràn vào người, lập tức có thể cử động. Một hồi lâu hắn mới nói: " Ngươi...ngươi muốn thế nào?" Trong lòng hắn sợ hãi tới cực điểm, người vừa bắt hắn tới quả thật là kinh khủng, khói đen trên người cũng có khả năng đông cứng người ta, không rõ hắn là thứ quỷ quái gì.

Đồ Phu rút ra búa bạc, nói: " Đại ca, giao hắn cho ta được không?"

Vị tướng quân kia sợ đến sắc mặt trắng bệch không khác nào Hàm Mộc linh suất. Lý Cường hòa nhã nói: " Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, khối địa phương này ta cần, ngươi không tranh với ta chứ?"

Tướng quân kia sao dám cãi lời, luôn miệng nói: " Nơi này là vô chủ, ngươi muốn lấy...cứ lấy đi!"

Lý Cường phi thường có lễ phép nói: " A nha, cảm tạ sự khảng khái của ngươi, mời trở về đi, ta sẽ không làm khó ngươi đâu."

Vị tướng quân kia khó tin nhìn Lý Cường, tưởng rằng Lý Cường đang trêu cợt hắn, do dự hồi lâu hắn hỏi: " Ngươi...ngươi thả ta đi?"

Lý Cường cười nói: " Nếu ta muốn giết ngươi, sẽ không nói chuyện với ngươi, mời đi đi, chỉ là đừng đến quấy rầy ta, hiểu chưa?"

Đồ Phu cầm búa bạc, có chút xấu hổ đứng ở một bên, hắn không nghĩ tới Lý Cường lại thả đối thủ, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Lý Cường cười hì hì nói: " Đồ Phu lão đệ, thu hồi cây búa của ngươi, chờ sau khi ta đi, nơi này là địa bàn của ngươi chiếm lĩnh, lại không cần chiến tranh, không tốt hay sao?"

Đồ Phu nở nụ cười, thuận tay thu búa về, nói: " Đại ca, đây là ngươi nói đó, được rồi, nghe lời ngươi thôi."

Vị tướng quân kia chạy về đội ngũ của mình, không dám chậm trễ một chút, lập tức suất lĩnh người ngựa thối lui. Tranh đấu với đám người quái vật như Lý Cường thật là quá kinh khủng, bọn họ làm sao dám dừng lại, có bao xa thì bỏ chạy bao xa.

Lý Cường nói: " Sơn Hùng, ngươi đi an trí quân đội, Đồ Phu, ta có việc mời ngươi giúp đỡ."

Sơn Hùng đem vũ khí đi ngay. Đồ Phu nói: " Đại ca có chuyện gì cứ phân phó, Đồ Phu nhất định hết sức, ta là quan chỉ huy của quân đội này, nơi này là do ta định đoạt."

Lý Cường nói: " Ta cần ở chỗ này tu kiến một thứ, chờ ta đi rồi, ngươi giúp ta hoàn toàn hủy diệt nó." Hắn hiểu rất rõ ràng, mình chẳng những hủy diệt Huyễn Tật tiên trận mà còn phá đi Chiến Quyển đại lục, một khi Tịch Mịch lão tiên quay lại, thì sẽ tra vấn xem ai làm chuyện tốt này,nếu để cho hắn tìm được mình, thì không hay rồi, cho nên vô luận như thế nào cũng phải tiêu hủy đi tung tích của mình.

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Truyền Tống Trận này ta từng học qua, đại nhân, hãy để cho ta chỉ huy thuộc hạ khôi phục lại đi."

Lý Cường mừng rỡ, hắn đang phát sầu nghĩ cách làm sao khôi phục Truyền Tống Trận bị tàn phá này, không nghĩ tới Bàn Sĩ linh tướng lại biết rõ. Hắn cao hứng cười nói: " Lão Bàn thật không tưởng tượng nổi a! Được, giao cho ngươi làm, cảm ơn, ha ha.."

Bàn Sĩ linh tướng nghe được cũng choáng váng, Lý Cường gọi hắn là lão Bàn, còn cảm ơn hắn, tay chân hắn lúng túng nói: " Không dám nhận, hẳn là...ách..chuyện này được mà."

Đồ Phu tới gần Lý Cường, nhỏ giọng hỏi: " Đại ca, bọn họ là ai a? Trên người sương khói đằng đằng, lạnh đến làm cho người ta chịu không được."

Lý Cường cười nói: " A a, bọn họ là bằng hữu của ta, đến đây chơi thôi, là ai, lão đệ đừng hỏi nữa, ngươi không hiểu đâu."

Đồ Phu càng cảm thấy Lý Cường thần bí, hắn không dám hỏi lại, đứng ở một bên yên lặng nhìn.

Bàn Sĩ linh tướng mang theo linh kiếm thể rất nhanh đi nhặt năng lượng thạch bị tán lạc. Linh kiếm thể có thể tùy ý chui xuống đất cho nên những năng lượng thạch chìm sâu dưới đất họ cũng có thể tìm được.

Lý Cường đi một bên, có mấy linh kiếm thể dùng linh kiếm dọn sạch một khối đất trống, trải một tấm vải mềm màu bạc, đặt lên một cái bàn màu đen hình tròn, đặt lên vài chén tương dịch hàn khí. Lý Cường gọi Đồ Phu và Hàm Mộc ngồi xuống, cầm lấy cái chén tò mò hỏi: " Đây là vật gì vậy?" Cái chén do loại đá trong suốt điêu khắc mà thành, phi thường tinh mỹ, tương dịch bên trong có màu trắng, tỏa ra những sợi khói trắng.

Hàm Mộc cười nói: " Nga, đó là thứ chúng ta thường uống, gọi là Trọc Băng Dịch, rất mát lạnh."

Đồ Phu đang khát nước đến khó chịu, nghe vậy mừng rỡ chụp một chén há to miệng ực vào, rồi sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Cường không nhúc nhích. Lý Cường vừa nhìn thấy thì càng hoảng sợ, tay xuất ra một đạo kim quang chụp lấy Đồ Phu, qua chừng vài phút, chợt nghe Đồ Phu hét thảm một tiếng: " Mẹ ơi, đông chết ta rồi, lạnh quá a." Nói giỡn sao, vật mà linh thể uống đều là thuộc tính cực âm, hắn dám uống cả chén, không đông cứng mà chết coi như là hắn may mắn.

Lý Cường cười lắc đầu, cầm cái chén uống một ngụm, phảng phất như có một luồng băng tuyến chảy vào trái tim, một cỗ hương mát lạnh nhàn nhạt phát ra, hắn lớn tiếng quát lên: " Hay! Tuyệt diệu!"

Hàm Mộc cũng uống một ngụm, nói: " Đây là Trọc Băng Dịch, còn có một loại Thanh Băng Dịch, mùi vị rất tốt, nhưng chúng ta không có, chỉ có Linh Cung Quỷ Điện của Linh Vương đại tôn và Quỷ Vương đại tôn là có cất trữ, đại nhân lần sau đến có thể nếm thử."

Đồ Phu cũng không dám nếm thử nữa, bây giờ hắn biết, những người Lý Cường mang theo tuyệt đối không thể gọi là người, hắn đối với Lý Cường càng thêm cung kính.

Rất nhanh, Bàn Sĩ linh tướng đã đem cỗ Truyền Tống Trận phục hồi như cũ. Hắn bay tới bên cạnh Lý Cường, nói: " Đại nhân, đã chữa trị xong, chỉ là không có tiên thạch khởi động."

Lý Cường lấy ra hơn mười khối tiên thạch nói: " Bao nhiêu hẳn là đủ rồi chứ?"

Bàn Sĩ linh tướng trợn mắt như muốn rớt ra, luôn miệng nói: " Đủ rồi! Đủ rồi! Hay thật, không ngờ có nhiều tiên thạch như vậy, chúng ta đang thiếu nó đấy." Hắn tiếp nhận tiên thạch, xoay người bay tới cỗ Truyền Tống Trận.

Lý Cường lại lấy ra hơn mười viên bạo đạn, đây là ở Thản Bang đại lục có được, hắn chỉ vào Truyền Tống Trận cách đó không xa, nói: " Đồ Phu, sau khi chúng ta đi, ngươi dùng bạo đạn màu đỏ này nổ tung nó, không thể để lại một hòn đá nào, biết không?"

Đồ Phu cái hiểu cái không nhìn Lý Cường, trong một lát mới nói: " Cái gì gọi là bạo đạn? Làm sao mà dùng a?"

Lý Cường cầm lấy một bạo đạn nói: " Ta làm cho ngươi xem, chăm chú là được." Hắn dùng sức sờ quả bạo đạn, bạo đạn lập tức biến thành hình tròn, sau đó hắn dương tay xuất ra, một tiếng nổ oanh long, nhất thời bụi mù vung lên, cỏ cây bay loạn. Đồ Phu kinh hãi vạn phần, vật này nếu dùng để chiến tranh, thì có ai là đối thủ của mình.

Đồ Phu chụp lấy một bạo đạn, thích thú không buông tay, hắn hì hì cười nói: " Đại ca a, còn có nữa không? Cấp cho ta nhiều chút được hay không? Hà hà, vật này thật là được quá."

Lý Cường làm sao không biết được ý nghĩ của Đồ Phu, hắn cười to nói: " Lão đệ ngươi chiến đấu mà cũng muốn lười biếng a, ta khuyên ngươi đừng quá ỷ lại vào vật này, dùng không quen không hay đâu. Được rồi! Cho ngươi thêm một chút!" Hắn lại lấy ra mười mấy bạo đạn, nghiêm túc nói: " Đồ Phu, sau khi chúng ta đi ngươi cần phải nhất định hủy diệt vòng đá đó, nếu không ngươi sẽ hại chết đại ca đó."

Đồ Phu mặc dù không rõ tại sao Lý Cường phải hủy đi chỗ vòng đá loạn xạ đó, nhưng đại ca nói thì hắn luôn nghe theo, hắn gật đầu nói: " Yên tâm đi, ta sẽ đánh nát chúng, sẽ gọi binh lính đập thành bụi rồi bỏ ra thật xa, ai cũng đừng mong tìm được dấu vết."

Bàn Sĩ linh tướng quay lại nói: " Đại nhân, Truyền Tống Trận đã khôi phục rồi, chỉ là không biết truyền đi đâu."

Trong lòng Lý Cường hưng phấn cực kỳ, nhưng mặt ngoài vẫn không chút phản ứng: " Tốt, chúng ta đi xem." Hắn đột nhiên thuấn di qua chỗ Truyền Tống Trận. Đồ Phu chỉ cảm thấy trước mắt kim quang chớp lên, trong chớp mắt Lý Cường đã mất đi tung tích. Hắn giật mình há mồm, phát hiện cái tên lạnh như băng kia cũng không thấy nữa. Ngẩng đầu nhìn lên, Lý Cường và bằng hữu của hắn cũng đang ở chỗ vòng đá xa xa, hắn vội vàng chạy tới, trong miệng nói thầm: " Mẹ kiếp! Lão tử gặp quỷ rồi, không phát hiện bọn họ đi a...ai.."

Lý Cường vừa vào trận chợt cảm thấy Định Tinh Bàn nhảy lên, hắn không kịp xem xét Truyền Tống Trận, lập tức phân thần thức tiến vào trong Định Tinh Bàn. Thần thức tựa như bị lực lượng thần bí nào hướng dẫn, tại tinh không cấp tốc bay nhanh, vô số tinh mang đang chảy xuôi trong tâm, hắn mang theo tâm tình cực kỳ hưng phấn theo thần thức đi tới, hằng hà ngôi sao rơi về phía sau, rốt cuộc nhìn thấy một tinh cầu quen thuộc đang hiện ra trước mặt, đó là một tinh cầu màu lam, chính là Câu Lam Tinh do Lý Cường bị Đại Nam Phong Ngự bắt tới mà hắn từng nghi hoặc là địa cầu.

Câu Lam Tinh đang chậm rãi xoay tròn, một điểm đỏ nho nhỏ đang chớp động trên mặt tinh cầu, thần thức Lý Cường lập tức đi tới, phát hiện đó chính là Truyền Tống Trận mình vừa chữa trị xong. Hắn cẩn thận làm một ký hiệu, rồi lại xem xét những tinh cầu gần bên một lần, không có phát hiện tình huống dị thường, lúc này thần thức mới thoát ly đi ra. Hắn trầm tư chốc lát, tạm thời còn chưa nghĩ ra làm sao sử dụng Định Tinh Bàn.

Bàn Sĩ linh tướng nắm chắc nói: " Ta tính toán rồi, Truyền Tống Trận này ước chừng có thể đi được mười bảy tinh cầu, đại nhân chuẩn bị đi đâu?"

Lý Cường không nghĩ tới hắn lại hiểu được cách dùng Truyền Tống Trận của tu chân giới, ngạc nhiên nói: " Lão Bàn a, làm sao ngươi biết? Ngươi học được ở đâu?"

Thần sắc của Bàn Sĩ linh tướng biến đổi, một hồi lâu hắn ấp úng nói: " Đại nhân, ta...ta..."

Lý Cường là một người tinh minh, thấy hắn có vẻ khó khăn, lập tức nói: " Không sao, ta chỉ tò mò, không tiện nói thì không cần nói, a a, không cần khẩn trương như vậy."

Bàn Sĩ linh tướng thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng giải thích: " Nhất thời nói không rõ, đại nhân tha thứ cho."

Lý Cường cười, vỗ vai hắn nói: " Tùy tiện khởi động một chút, nhìn xem tinh cầu nào có Truyền Tống Trận có cảm ứng."

Bàn Sĩ linh tướng lớn tiếng đáp ứng, lập tức khởi động Truyền Tống Trận, thanh quang trong Truyền Tống Trận lưu chuyển, Lý Cường nói: " Trước tiên khoan truyền tống, ta phải có thời gian hiểu được một đạo lý."

Hắn đem thần thức nhập vào trong Định Tinh Bàn, quan sát trong chốc lát, rốt cuộc phát hiện bí mật của Định Tinh Bàn.

Một sợi hồng tuyến từ Câu Lam Tinh Truyền Tống Trận vượt ra, vượt qua những địa phương rất xa, Lý Cường phỏng chừng phải hơn mười tinh cầu, tại một tinh cầu màu trắng, có một điểm nhỏ màu lam lóe ra, Lý Cường lập tức làm ký hiệu. Sau khi thần thức rời khỏi, Lý Cường hưng phấn nói: " Tinh cầu kế tiếp!"

Bàn Sĩ linh tướng cũng không biết Lý Cường đang làm gì, chỉ gật đầu nói: " Được, kế tiếp." Hắn lại khởi động trận pháp một lần nữa.

Lý Cường lại đem thần thức thâm nhập Định Tinh Bàn. Một đạo màu xanh nhạt tuyến từ Câu Lam Tinh xuất ra, khoảng cách lần này càng xa, đó là một tinh cầu rất nhỏ, có vẻ hỗn loạn. Lý Cường phất tay, Bàn Sĩ linh tướng lại khởi động Truyền Tống Trận. Liên tục nhìn qua mười mấy tinh cầu, đều đã ghi ký hiệu rất tốt, Lý Cường trở nên hồ đồ, hắn cũng không biết tinh cầu nào mới tốt nhất.

Lo lắng thật lâu, Lý Cường lựa chọn một tinh cầu thật xa, tinh cầu này tựa hồ rất lớn, là một tinh cầu màu xanh biếc, nhìn qua phi thường xinh đẹp. Lý Cường suy tư, chỉ cần rời đi Câu Lam Tinh, hủy diệt Truyền Tống Trận, cho dù Tịch Mịch lão tiên có bản lĩnh thông thiên, sợ rằng cũng không có biện pháp tìm được mình.

Lý Cường cười nói: " Các ngươi về Huyễn Ma Châu đi, ta chuẩn bị đi." Hắn xuất linh huyền, đem Hàm Mộc bọn họ và linh kiếm thể thu hồi vào Huyễn Ma Châu, sau đó đi tới trước mặt Đồ Phu, cười nói: " Đồ Phu, ta đi, sau này nhìn thấy huynh đệ trong quân doanh thay ta thăm hỏi, nhớ kỹ, đem nơi này toàn bộ hủy diệt." Rồi chỉ cho hắn nên đứng chỗ nào mà cho nổ.

Đồ Phu ngơ ngác nhìn Lý Cường, còn chưa hiểu được câu nói Lý Cường sẽ đi là như thế nào, chỉ thấy hắn đứng trong vòng tròn màu đen của tảng đá tạo thành. Hắn vừa lui về phía sau, vừa ngây ngốc nhìn.

Truyền Tống Trận bắt đầu vận chuyển, vô số thanh quang mông mông bắn về trung tâm trận, rồi đột nhiên một đạo bạch quang hiện lên, trong Truyền Tống Trận không còn một bóng người.

Đồ Phu kinh ngạc cực kỳ, chạy xung quanh Truyền Tống Trận tìm kiếm, kêu lên: " Đại ca, đại ca! Trời ạ, nguyên lai đây là đi, ai, ta ngu muốn chết." Hắn vô cùng hối hận, ngay cả một lời cáo biệt cũng không có nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đồ Phu gọi thuộc hạ tới, hắn không nỡ dùng bạo đạn Lý Cường cho hắn, ra lệnh cho binh lính đem cả Truyền Tống Trận đập nát, rồi mỗi binh lính phải mang từng mảnh vỡ đi thật xa, từ nay về sau, Câu Lam Tinh thật sự bị tu chân giới lãng quên.

Bích Ngô Tử chạy trốn tới kinh thành của Xa Liệp quốc, hắn ở hai quốc gia đều có nhà cửa, dựa vào tu vi của hắn, ở Câu Lam Tinh không có địch thủ, hắn trốn trong nhà cả ngày kinh hoàng, sợ Lý Cường tìm tới cửa. Hắn đã lĩnh giáo thủ đoạn của Lý Cường, người còn chưa nhìn thấy thì đã mất đi một cánh tay, thân thể bị hao tổn là điều mà người tu chân tối kỵ.

Một lần lẩn trốn đã kéo dài suốt năm sáu năm, hắn âm thầm may mắn, nghĩ rằng Lý Cường có lẽ đã quên hắn. Chậm rãi sau đó, hắn bắt đầu ra khỏi nhà xem xét, nhưng dù sao hắn cũng không dám trở về tiên cung nữa.

Vào một ngày, hắn đang ngồi trong phòng khách thư nhàn, tính toán làm sao cướp lấy ngôi vị hoàng đế của Xa Liệp quốc. Ngoại trừ Lý Cường, hắn không sợ bất cứ ai khác. Hắn đứng lên đi qua lại trong phòng khách, đột nhiên trước mắt kim quang chớp động, hắn hạ ý thức liền thả ra phi kiếm, chợt nghe một tiếng quát khẽ: " Hỗn đản!" Phi kiếm đã bị người này bóp nát trong tay.

Bích Ngô Tử sợ đến hồn phi phách tán, nhìn kỹ lại, hai chân hắn mềm nhũn, " phác thông" một tiếng liền quỳ trên mặt đất luôn miệng nói: " Lão tiên tha mạng a, lão tiên tha mạng!"

Người đó tán đi kim quang hộ thân, lộ ra khuôn mặt thật. Đó là một người tuổi trẻ, mặc một bộ tiên giáp màu hồng bạch, gương mặt nhu hòa với đôi mắt dài, có tám chân mày, đuôi chân mày kéo dài tới khóe mắt. Một bộ dáng phong trần khắc khổ. Trong tay hắn cầm phi kiếm của Bích Ngô Tử, tinh mang trong mắt lóe ra, bên người còn có một khôi lỗi thể đang xuôi tay đứng thẳng.

Bích Ngô Tử tuyệt vọng nhìn khôi lỗi thể kia, biết chính là khôi lỗi thể này dẫn lão tiên tới.

Tịch Mịch lão tiên sau khi trở lại Câu Lam Tinh, phát giác Chiến Quyển đại lục đã bể tan tành, trở lại tiên cung thì đã phát giác Huyễn Tật tiên trận của mình bị phá, tàng bảo thất bị hủy, lửa giận xung thiên, tìm kiếm chung quanh. Sau đó hắn tìm được một khôi lỗi thể, hỏi ra mới biết được do Bích Ngô Tử làm chuyện tốt này, hắn lại tìm không ít công phu mới tìm được nơi ẩn thân của Bích Ngô Tử.

Tịch Mịch lão tiên lạnh lùng nói: " Nhìn không ra a, ngươi thật là lợi hại không tưởng nổi, quả thật không tưởng nổi, bằng tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi, dĩ nhiên cũng đem toàn bộ người tu chân trong cung giết sach, còn dám luyện hóa nguyên anh của Bùi Trần, làm cho tu vi của mình nhảy lên Phân Thần kỳ, lại phản lại quy củ của ta, trong tiên cung lại đem con người làm nô lệ, giỏi! Không tệ, thật sự là một nhân tài, lợi hại không tưởng nổi!" Thanh âm của hắn giống như thanh âm của kim chúc lạnh như băng, mang theo phẫn nộ.

Bích Ngô Tử biết rõ thủ đoạn của Tịch Mịch lão tiên, hắn sụp trên mặt đất, cuống quýt cầu xin tha thứ: " Lão tiên tha mạng...lão tiên...tha...nô tài..."

Tịch Mịch lão tiên như không nghe thấy, tiếp tục nói: " Nhiều người tu chân như vậy mà tất cả đều bị ngươi luyện thành khôi lỗi thể, ha ha, hay a! Không tệ, ra tay thật là giỏi, giết bọn họ hay không cũng không sao cả, hừ hừ, bản lĩnh của ngươi rất lớn, dám coi rẻ ta, không coi ta ra gì, ân, cũng có thể phá được Huyễn Tật tiên trận của ta, lợi hại không tưởng nổi, quả thật không tưởng nổi!"

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm Bích Ngô Tử lên, tinh mang trong mắt càng thịnh: " Ngươi đem tàng bảo thất của ta đi đâu rồi? Mau giao ra ngay, ta cho ngươi chết được thống khoái, nếu không nói, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết."

Bích Ngô Tử mặc dù bối rối, nhưng hắn nhận ra cơ hội đã tới, trong lòng cấp tốc tính toán, hắn có chút ngập ngừng nói: " Lão tiên...Huyễn Tật tiên trận không phải do ta phá hủy, đồ vật cũng không phải ta lấy, nhưng ta biết là ai làm, chỉ cầu lão tiên tha cho ta một mạng, ta sẽ dùng tin tức trao đổi." Hắn đang thử đổ bạc, chính là khôi lỗi thể kia không biết rõ tình huống.

Trong mắt Tịch Mịch lão tiên hiện lên một tia trào phúng( trêu chọc), nhàn nhạt nói: " Nói thử một chút, nếu đáng giá thì tha cho ngươi."

Bích Ngô Tử giống như một người chết đuối nắm được cành cây cứu mạng, luôn miệng nói: " Chỉ cần tha mạng cho ta, ta nhất định nói, nhất định nói!" Hắn cố gắng để cho lão tiên nói ra lời hứa hẹn.

Trên mặt Tịch Mịch lão tiên lộ ra tia mỉm cười, Bích Ngô Tử sợ đến kêu to: " Không nên a, lão tiên tha mạng." Hắn biết không hay rồi, Tịch Mịch lão tiên nắm cái tay còn lại của hắn khẽ siết chặt, chợt nghe một tiếng " rắc " thanh thúy, cánh tay bị bóp nát bấy. Phải biết rằng Bích Ngô Tử là cao thủ Phân Thần kỳ nhưng trong tay Tịch Mịch lão tiên chỉ như một đứa trẻ, không sức phản kháng.

" Ác ác...oa...oa...tha...ác...tha mạng a!"

Thanh âm Tịch Mịch lão tiên càng lạnh như băng: " Ngươi càng dụng công sẽ càng đau, hừ! Thật lâu cũng không có nếm qua tư vị đau đớn phải không, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì? Nga, nguyên lai ngươi không muốn nói, được rồi, chúng ta trở lại..." Hắn lại nắm một cái chân của Bích Ngô Tử, Bích Ngô Tử hoảng sợ kêu thảm thiết: " Ta nói, ta nói...ô oa..." Hắn sợ đến khóc lớn.

Tịch Mịch lão tiên khinh thường nói: " Ngươi có chút điểm đó thôi sao? Nói mau đi, đừng làm cho ta đợi đến không nhịn được."

Bích Ngô Tử cũng không còn cách nào khác, hắn là kẻ sợ chết nhất, thủ đoạn sét đánh của Tịch Mịch lão tiên hắn rất sợ hãi, hắn bèn nói thật chi tiết: " Là một người tu chân tên là Lý Cường phá hủy, không biết hắn từ nơi nào tới nhưng hắn nói là bị tiên nhân mang tới."

Tịch Mịch lão tiên trầm ngâm chốc lát: " Hắn làm sao lại tới tiên cung?"

Bích Ngô Tử cúi đầu đảo mắt, hắn biết nếu trả lời chuyện này không tốt, lão tiên sẽ không bỏ qua cho mình. Hắn nói: " Là nô tài đánh không lại hắn, đành phải đưa hắn tiến vào Huyễn Tật tiên trận, không nghĩ tới hắn phi thường lợi hại, vốn không xem uy lực của tiên trận thế nào, nô tài không có cách nào khác phải bỏ chạy, nhưng nô tài còn nhớ kỹ bộ dáng của hắn, nô tài có thể đưa lão tiên đại nhân đi tìm hắn." Bây giờ hắn chỉ mong có thể giữ mạng trong lúc này, còn chuyện khác sau này rồi hãy nói.

Tịch Mịch lão tiên đứng dậy, hắn có lưu lại một kỳ bảo trong tàng bảo thất, đó chính là quyển sách da màu bạc, ghi lại phương pháp tu hành của tiên giới, vô luận thế nào cũng không để mất được. Hắn cười lạnh một tiếng nói: " Hay, chúng ta đi tìm Lý Cường kia, về phần ngươi, trước tiên giữ lại nguyên anh đi." Hắn búng một ngón tay, một đạo kim tuyến bắn vào ót Bích Ngô Tử, Bích Ngô Tử thảm hào kêu lên được nửa tiếng, liền ngã xuống mặt đất, một nguyên anh từ trong cơ thể bay ra, bị Tịch Mịch lão tiên thu vào trong một bình ngọc.

Tịch Mịch lão tiên thì thào lẩm bẩm: " Lý Cường là ai? Vậy mà cũng không sợ Huyễn Tật thiên hỏa, hay, không tưởng nổi!"

Khôi lỗi thể bên người hắn không nhịn được rùng mình một cái, người làm cho lão tiên khen giỏi, thật sự là một chuyện vô cùng kinh khủng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.