Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 112:




Vị trí địa lý của cỗ Truyền Tống Trận tại Thản Bang Tinh phi thường kỳ lạ, tọa lạc trong dãy núi ở Thiên Lộ thảo nguyên, ở trên không trung có thể dễ dàng phát hiện. Đó là một ngọn núi giống như làm bằng đá, bốn phía đều là nham bích, trên đỉnh núi có một tảng đá bằng phẳng rất lớn, người bình thường không cách nào đi tới được, ước chừng chỉ có người tu chân mới có thể đến đây.

Triệu Hào và Hồng Thiêm thống lĩnh mọi người tìm đến nơi đây, bọn họ đáp xuống dưới chân ngọn núi, chờ đợi mấy người Lý Cường trở lại.

Vẻ mặt Triệu Trì rất hưng phấn, rời nhà lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc có thể đi trở về. Nội tâm của Triệu Hào rất kích động, chỉ huy mọi người an bài doanh trại. Trong lòng Hàn Tấn hết sức cảm khái, nói: " Được về nhà rồi, lão gia tử, trở lại kinh thành, lão nhân gia phải đến Vị Nguyên tiêu cục đó."

Triệu Hào cười nói: " Huynh đệ, nhất định rồi. Thật lâu đã không được nhìn thấy tôn nhi, không biết bọn họ đã thế nào nữa."

Triệu Trì ở một bên cười nói: " Thật ra không trở về cũng không sao cả, ta định đi theo lão Đại tu chân, hắn đến nơi nào ta sẽ đi theo nơi đó."

Hàn Tấn gật đầu nói: " Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy đó."

Thản Ca và Khố Bột ở cùng một chỗ, hai người bọn họ rất do dự, Thản Ca có điểm lo lắng cho Thản Đạt, Khố Bột thì không bỏ qua được Đại Liên Hội, nhưng trong lòng bọn họ hiểu được, nếu rời khỏi Lý Cường, thì đường tu chân sau này coi như không bền vững. Thản Ca nói: " Khố Bột, ngươi có đi cùng lão Đại không?"

Khố Bột gật đầu, rồi lại lắc đầu. Thản Ca dùng vai đẩy hắn: " Ai, huynh đệ, ngươi nói cho rõ ràng a, vừa gật lại vừa lắc, ngươi có đi hay không a?"

Khố Bột thở dài nói: " Ai, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa, ngươi có đi hay không?"

Thản Ca cũng ngẩn ra, nhìn vào ngọn núi, trong lòng cảm thấy một trận phiền loạn. Khố Bột cúi đầu đẩy hắn một cái: " Có đi hay không a? Ngươi nói đi."

Thản Ca nói: " Chờ một chút nữa đã rồi hãy nói. Ai, ngươi xem kìa!" Hắn đứng bật lên, kêu: " Là lão gia tử tới!"

Kỳ Quân Sát đáp xuống đất, liền oa lạp kêu vang: " Đồ nhi ngoan của ta chạy đi đâu rồi?"

Triệu Hào vội vàng chạy tới, cung kính thi lễ: " Sư tổ, rốt cuộc lão nhân gia cũng đã tới."

Mọi người thân thiết tụ tập lại, lần lượt thỉnh an hắn, Kỳ Quân Sát vui vẻ nhướng mắt, cười đến không thể khép miệng. Hồng Thiêm nói: " Sư thúc tổ, sư thúc còn chưa có lại đây, sẽ lập tức tới sau."

Kỳ Quân Sát cười cười nói: " Tiểu tử thúi, dám bỏ sư tôn tự mình chạy loạn, hắc hắc, đợi lát nữa tính sổ với hắn."

Kiểu nói chuyện vô lý này của hắn làm cho mọi người bật cười, rõ ràng hắn tự mình chạy loạn, nhưng lại trách đồ đệ không tốt, nhưng không ai dám phản bác lại hắn. Kỳ Quân Sát lại nói: " Ai biết tiểu tử thúi này đến Tây đại lục làm chuyện xấu gì, nói nghe thử một chút đi."

Hồng Thiêm đối với chuyện của Lý Cường cũng biết được nhiều một chút, hắn nói: " Sư thúc tổ, a a, đệ tử biết một ít, những…a a.." Ý tứ của hắn nghĩa là cũng có những việc hắn không biết.

Kỳ Quân Sát thúc giục nói: " Nói chuyện đừng có dông dài, nói mau! Nói mau!"

Hồng Thiêm luôn luôn rất kính trọng sư trưởng, hắn vội vàng đem từng chuyện của Lý Cường khi đến Tây đại lục đã làm nói cho Kỳ Quân Sát. Lúc nói đến chuyện ở Thiên Lộ thảo nguyên nhìn thấy đệ tử của Cổ Kiếm Viện, Kỳ Quân Sát chen lời: " Cổ Kiếm Viện? Ngươi nói chính là Cổ Kiếm Viện? Bọn họ đến nơi đây làm gì?"

Mọi người cũng không biết Kỳ Quân Sát là cao thủ đầu tiên của Cổ Kiếm Viện, nhìn thấy phản ứng của hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Kỳ Quân Sát hỏi rất kỹ tình huống của Cổ Kiếm Viện, đáng tiếc Hồng Thiêm biết cũng không nhiều, lật qua lại chỉ nói có mấy câu, nghe được làm Kỳ Quân Sát không hài lòng chút nào. Cho đến cuối cùng, Hồng Thiêm giơ hai tay lên đầu hàng nói: " Lão nhân gia sau này tự mình hỏi bọn họ đi, đệ tử thật sự chỉ gặp qua họ một lần, còn những tình huống gì khác đệ tử không biết a."

Kỳ Quân Sát cười mắng: " Ngu muốn chết! Không thèm tính toán với ngươi, tiểu tử kia vốn làm việc có đầu không đuôi, sau đó các ngươi lại làm gì?"

Hồng Thiêm bị hắn nói xong thì dở khóc dở cười, rồi lại tiếp tục kể tiếp. Lần này Kỳ Quân Sát không có chen lời, thật vất vả đợi được Hồng Thiêm nói xong, hắn liền lâm vào trầm tư, hắn đang đoán Điền Cức Lão Tổ rốt cuộc là ai. Hồng Thiêm đối với rất nhiều chuyện cũng không biết, bởi vậy cấp tin tức cho Kỳ Quân Sát không nhiều lắm, nếu có Lý Cường ở đây, Kỳ Quân Sát không cần khổ tâm suy nghĩ.

Kỳ Quân Sát đột nhiên ngẩng đầu nói: " Hắc hắc, tiểu tử thúi đã trở về rồi."

Quả nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng xé gió, hai đạo quang hoa đáp xuống mặt đất.

Lý Cường nhìn thấy Kỳ Quân Sát, cao hứng kêu to: " Oa ác, lão nhân gia đã chạy đi đâu vậy?"

Mọi người không khỏi nhịn được bật tiếng cười to, khẩu khí của hắn giống như đúc Kỳ Quân Sát, hai thầy trò này thật là ăn ý.

Cổ Mị nhi kinh ngạc cực kỳ, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ như vậy. Nàng bay đến bên người Kỳ Quân Sát, dịu dàng nói: " Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì? Hi hi, nhìn ngươi thật đáng yêu a."

Mọi người, kể cả Lý Cường bị nàng làm choáng váng. Kỳ Quân Sát kinh ngạc vạn phần: " Ai ? Là linh thể a, quá ít thấy."

Mị nhi cười nói: " Hiếm thấy thì mới quái dị thôi! Tiểu đệ đệ, kêu tỷ tỷ đi."

Lý Cường vội kéo Mị nhi, nói nhanh: " Mị nhi không được nói lung tung, đó là sư tôn của ta."

Kỳ Quân Sát đi vòng quanh Mị nhi, vẻ mặt xấu xa cười nói: " Tiểu nha đầu, dám chiếm tiện nghi của lão nhân gia ta, hắc hắc.."

Lý Cường kêu lên: " Không cho người có chủ ý gì với nàng! Ai biểu lão nhân gia lại tự làm cho mình xinh đẹp như vậy chứ."

Mọi người cười to. Đến lúc này Mị nhi mới biết lão chính là lão quái đạo Kỳ Quân Sát, làm nàng sợ đến nỗi biến thành một tiểu cô nương nhỏ xíu như ngón cái, bay đến bên người tiểu Hải yêu, chui tọt vào lông vũ của nó núp lại.

Vẻ mặt Kỳ Quân Sát cười cười, nói: " Đồ nhi ngoan, linh thể này ngươi làm sao thu phục được? Hắc hắc, đúng là đồ vật tốt a."

Lý Cường tức giận nói: " Là ai nói thu phục nàng bao giờ? Nàng là muội muội của đệ tử, Mị nhi cứ đi ra, không cần phải sợ ông ấy…gọi ông ấy một tiếng sư bá là được."

Mị nhi lại bay ra, khẩn trương nói một câu: " Chào sư bá!" Rồi lại núp vào trong, nàng biết vừa rồi mình đã quá khờ khạo.

" Muội đừng sợ ông ấy, ông ấy là sư tôn của ta, sẽ không khi dễ muội đâu."

Mị nhi cũng vẫn không dám chui ra.

Kỳ Quân Sát cười hì hì lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp ra, bên trong bay ra một luồng khói màu phấn sắc. Hắn nói: " Tiểu nha đầu, ra đây đi. Lão nhân gia ta không so đo với mấy tiểu bối khờ khạo như ngươi đâu. Ngươi xem đây là cái gì?"

Mị nhi ló cái đầu nhỏ từ trong bộ lông của Lam Quang ra nhìn, kinh hãi kêu lên: " Long Nghiệm Hương! Oa! Là Long Nghiệm Hương!"

Kỳ Quân Sát khe: " Không sai! Không sai! Tiểu nha đầu kiến thức bất phàm, ngay cả vật này mà cũng biết, có muốn lão nhân gia ta giúp ngươi luyện thành linh kiếm hay không a?"

Thiếu chút nữa Mị nhi cũng vui đến điên lên " sưu" một tiếng, từ trên đầu vai Lý Cường bay ra, luôn miệng nói: " Cảm ơn sư bá! Cảm ơn sư bá!" Mị nhi biết, nếu dựa vào lực lượng chính mình tu luyện linh kiếm, ít nhất cần phải hơn trăm năm, nếu có Kỳ Quân Sát trợ giúp, còn thêm Long Nghiệm Hương, linh thể có thể nhanh chóng tiến lên cảnh giới Linh Kiếm Thể, sự tu luyện của linh thể cũng tăng cao thêm một tầng lớn, điều này làm sao mà nàng không thích. Lý Cường cũng vui vẻ cực kỳ, tiến lên ôm Kỳ Quân Sát, hi hi cười nói: " Vẫn là sư tôn tốt nhất a." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ai ngờ Kỳ Quân Sát chỉ một cước đá văng Lý Cường, căm tức kêu lên: " Ai! Mụ nội nó, không lớn không nhỏ! Dám ôm lão nhân gia ta.."

Cảnh Phong vỗ tay cười to: " Ha ha, hắn là tiểu phong tử, có gì mà hắn không dám làm chứ."

Lý Cường xấu hổ gãi gãi đầu, không ngờ Kỳ Quân Sát lại phản ứng kịch liệt như vậy. Hắn bèn cười nói: " A a, a a, lão nhân gia cũng biết thẹn thùng a…ách…" Hắn phát hiện mình vừa nói sai nữa, vội vàng né ra: " Ai, sư tôn…oa…cứu mạng a!"

Trong tay Kỳ Quân Sát bay ra một luồng thanh quang, bắn về phía Lý Cường.

Lý Cường phun ra Hấp Tinh kiếm vụ, vừa tránh vừa chạy.

Thanh quang trên ngón tay Kỳ Quân Sát vẫn điểm theo: " Hắc hắc, tiểu tử thúi không ngoan! Xem lão nhân gia ta làm sao giáo huấn ngươi..di, Chân Huyễn kiếm khí…hay thật, ngươi học được từ nơi nào đó?"

Lý Cường căn bản không thể trả lời, đạo thanh quang đối với hắn uy hiếp thật sự quá lớn, chỉ cần chạm vào một chút là cảm thấy cả người kịch liệt chấn động.

Bàn tay Kỳ Quân Sát lăng không chộp tới, thanh quang lập tức chuyển thành chiếc võng. Lý Cường cảm thấy áp lực tăng cao, hắn dương tay xuất ra loạn xạ, năm, sáu đạo hồng quang liên tục bay ra.

Kỳ Quân Sát kỳ quái kêu lên: " Oa nha, ngươi học được Diệt Ma Thần Lôi ở nơi nào…di? Bên trong còn có Tru Ma Thứ…đồ nhi ngoan, ngươi nhìn thấy người của Phật Tông sao?" Thanh quang chớp động, Diệt Ma Thần Lôi đã bị hắn hóa giải sạch sẽ.

Mọi người đang ở một bên kinh ngạc kêu to, mấy người Triệu Hào càng gấp đến độ kêu loạn. Kỳ Quân Sát khinh thường nói: " Sư tôn giáo huấn đệ tử, các ngươi hiếm thấy lắm sao? Có gì kỳ quái? Đồ nhi ngoan, lại đây! A a, ngươi học được Diệt Ma Thần Lôi ở nơi nào?"

Lý Cường còn chưa rút lui, lập tức nói: " Đệ tử là tự học đó thôi. Trước tiên phải phân rõ, người của Phật tông đã thoát ly khỏi thế giới này, lão nhân gia sẽ không có khả năng tìm được bọn họ đâu."

Mọi người nghe không hiểu cái gì gọi là thoát ly thế giới này, nhưng Kỳ Quân Sát nghe hiểu, trong lòng hắn cảm khái vạn phần, biết người Phật tông đã có được kiện thần khí nọ.

Kỳ Quân Sát ngoắc Mị nhi tới, nói: " Tiểu nha đầu, nhớ kỹ sau khi học xong Linh Kiếm Thể thì không thể lạm sát, biết không?"

Mị nhi luôn miệng đáp ứng. Kỳ Quân Sát cười nói: " Tiện nghi cho tiểu nha đầu ngươi. Tu thành Linh Kiếm Thể, ngươi còn phải tiềm tu một đoạn thời gian để củng cố, bởi vì ngươi không phải tự mình tu được đến cảnh giới này."

Kỳ Quân Sát dùng thực lực của Tán Tiên cải tạo cho Mị nhi, sự trợ giúp đối với Mị nhi thật là rất lớn. Hắn dương tay xuất bình ngọc bay lên không trung, trong bình ngọc phát ra tiếng vỡ tan thanh thúy, một cỗ nùng hương kỳ dị tản mát ra, một đoàn khói dày đặc màu phấn sắc phiêu phù cao thấp. Kỳ Quân Sát nói: " Tiểu nha đầu, đừng có ngẩn người nữa, mau đi vào đi."

Mị nhi hưng phấn đáp ứng một tiếng, không chút do dự bay vào trong luồng khói.

Thản Ca vẫn tâm thần không yên, hắn nhìn thấy Nạp Thiện quay lại thì như nhìn thấy cứu tinh, liền kéo hắn tới một bên, nói: " Lão Nạp, giúp ta ra chủ ý. Ai! Ta định lưu lại."

Gương mặt Nạp Thiện biến sắc, reo lên: " Thản Ca, ngươi…ngươi dám! Ngươi ngàn vạn lần đừng có học theo tên Khảm Khảm Kỳ, huynh đệ, chúng ta cùng nhau đi thôi, sau này còn có cơ hội quay lại, ngươi nếu ở lại đây…ta…không được! Không cho lưu lại! Huynh đệ…" Đừng xem hai người bình thường giống như oan gia đối đầu, kỳ thật, cảm tình giữa hai người họ là tốt nhất. Nạp Thiện thật sự là khẩn trương, nắm chặt Thản Ca không chịu buông tay.

Hắn kéo Thản Ca đi tới dưới một gốc cây đại thụ, hung hăng nói: " Nếu ngươi dám lưu lại, ta sẽ không để yên cho ngươi…"

Thản Ca cười khổ nói: " Lão Nạp, ai! Ta cũng muốn đi theo lão Đại, nhưng ca ca của ta làm sao bây giờ ? Hắn còn đang đợi ta trở về giúp hắn…"

Nạp Thiện cắt lời hắn: " Lão Thản, nghe ta một câu, đi theo chúng ta đi. Đợi khi chúng ta tu chân có thành tựu, ta cùng ngươi trở lại, hai ta sẽ cùng nhau tiến lui…thiếu ngươi ta cũng không còn muốn tu chân nữa."

Thản Ca nói: " Hay là ta hỏi lão đại một chút."

Nạp Thiện sợ đến chụp hắn thật chặt: " Mụ nội nó, không cho hỏi lão đại! Hỏi ta là được." Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lão Đại tuyệt đối sẽ không giữ lại, tựa như Khảm Khảm Kỳ lần trước, nếu lão Đại nhất định giữ lại, Khảm Khảm Kỳ cũng sẽ không ở lại Thản Bang đại lục.

Thản Ca bị hắn níu kéo quyết liệt, rốt cuộc cắn răng nói: " Được rồi, nhưng sau này ngươi phải theo ta trở lại đó."

Nạp Thiện vui vẻ cười nói: " A a, không thành vấn đề, nhất định! Nhất định!"

Mị nhi được Long Nghiệm Hương kích thích, linh thể bắt đầu chính thức ngưng kết, hơn nữa có cao thủ như Kỳ Quân Sát trợ giúp, nàng đã tu thành nguyên thần linh thể của mình – thành một viên linh châu cỡ nắm tay, phát ra quang mang phấn sắc nhu hòa. Triệu Hào nhỏ giọng hỏi: " Sư tôn, sao không nhìn thấy Mị nhi nữa?"

Lý Cường chỉ vào viên linh châu phiêu phù giữa luồng khói của Long Nghiệm Hương: " Đó chính là Mị nhi. Có ý tứ, cư nhiên lại có được linh châu nguyên thần, dám chắc rất lợi hại."

Dần dần, Long Nghiệm Hương đều bị hấp thu vào trong linh châu, linh châu cũng đã súc lại thành nhu một quả trứng, bay loạn ở trên không. Kỳ Quân Sát quát: " Đồ nhi ngoan, màu nhận lấy linh thể nguyên thần."

Lý Cường nghe vậy nhảy lên, bay tới không trung, viên châu tự động bay vào trong tay Lý Cường. Lý Cường hạ xuống bên người Kỳ Quân Sát, hỏi: " Sư tôn, Mị nhi lúc nào mới có thể hóa hình?"

Kỳ Quân Sát hì hì cười: " Ngươi là người có khí nguyên dương hưng thịnh nhất, do ngươi ấp ủ nó, hơn nữa nàng lại gần gũi ngươi nhất, a a, đợi sau khi hóa hình, nàng sẽ nhận ngươi làm cha a."

Lý Cường kinh ngạc cực kỳ: " Ý của lão nhân gia là…để cho đệ tử ấp giúp Mị nhi hóa thân sao?"

Kỳ Quân Sát đắc ý cười to: " Đúng vậy! Cũng có thể nói như vậy, haha.."

Mọi người đều cảm thấy không thể tư nghị. Lý Cường lắc đầu nói: " Ấp thì ấp có sao, dù sao chuyện cổ quái của tu chân giới đệ tử cũng đã thấy không ít, a a, nếu có thể ấp ra được một nữ nhi thì cũng không tệ a."

Hắn lấy ra một khối Thiên Kim Thối trong phật chỉ, dùng Thiên Hỏa thiêu cháy nó.

Không ai nghĩ tới lúc này Lý Cường lại luyện chế đồ vật, Kỳ Quân Sát cũng hiểu được, không khỏi than thở: " Ngươi cứ sủng ái nàng như vậy, a a, sau này ngươi sẽ còn đau đầu nhiều lắm đó."

Lý Cường không đáp, chuyên tâm luyện chế ra một sợi dây chuyền thật tinh mỹ, ròi lại chế ra một hạt châu trống rỗng, bỏ linh châu vào trong, đeo ở trên cổ, lúc này mới cười nói: " Tốt lắm, đã xong! Sư tôn, chúng ta lên đỉnh núi đi. Triệu Hào, ngươi tới chỉ huy!"

Cỗ Truyền Tống Trận trên đỉnh núi rất lớn, tất cả mọi người có thể đi vào, Kỳ Quân Sát vừa đi tới thì bắt đầu điều chỉnh phương vị của Truyền Tống Trận.

Khố Bột kéo Lý Cường và Hồng Thiêm, nói: " Lão Đại, sư tôn, đệ tử định ở lại Thản Bang đại lục, nếu đệ tử cũng đi, thì Đại Liên Hội phải làm sao bây giờ?"

Lý Cường nói: " Ân, vậy cũng tốt, Khảm Khảm Kỳ bọn họ cũng cần có người lãnh đạo, sau này ta sẽ cho Hồng Thiêm trở về tìm các ngươi, đồ vật này tặng cho ngươi." Hắn lấy ra mười mấy cái trữ vật đai lưng và hơn mười thanh phi kiếm đưa cho Khố Bột.

Nạp Thiện âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi đã khuyên ngăn Thản Ca, nếu không thì dám chắc Thản Ca cũng đã lưu lại. Hắn nắm chặt Thản Ca, nói: " Chúng ta đi xem lão gia tử làm sao khởi động Truyền Tống Trận." Thản Ca mơ hồ đi theo hắn, không có nhìn thấy Khố Bột đã rời đi.

Kỳ Quân Sát tiến vào trong trận kêu lên: " Mau tiến vào! Phải đi rồi!"

Mọi người vội vàng đi vào trong trận, Lý Cường vừa muốn nói chuyện thì chỉ nghe Kỳ Quân Sát đắc ý quát to một tiếng: " Đi rồi! Haha!"

Đây là một địa phương xa lạ, mọi người nhìn ra xung quanh, chỉ thấy núi xanh phập phồng, rừng rậm bao quanh. Trong lòng Lý Cường kỳ quái, nơi này hình như không giống Thiên Đình Tinh, hắn hỏi: " Sư tôn, đã đến Thiên Đình Tinh rồi sao?"

Kỳ Quân Sát ngạc nhiên nói: " Ai nói muốn đi Thiên Đình Tinh? Nơi này là Phong Duyên Tinh."

Lần này không chỉ có Lý Cường kêu to lên, mà ngay cả Nạp Thiện, Triệu Hào cũng kêu lên. Lý Cường hô: " Lão nhân gia thật là! Chúng ta muốn đến Thiên Đình Tinh a."

Kỳ Quân Sát cười hắc hắc: " Ta là sư tôn, ta quyết định! Tới Phong Duyên Tinh trước rồi mới đến Thiên Đình Tinh."

Lý Cường hỏi: " Lão nhân gia có việc gì sao?"

Kỳ Quân Sát nói: " Ta đưa ngươi đi Cổ Kiếm Viện."

Lý Cường đột nhiên hiểu được, sư tôn là muốn về nhà. Hắn nhìn Triệu Hào bọn họ đang cúi đầu ủ rũ, biết bọn họ cũng có tâm tình như thế. Do dự một chút, hắn nói: " Sư tôn, đệ tử cùng ngài đi trở về, để cho Triệu Hào bọn họ về Thiên Đình Tinh trước, có được hay không?"

Kỳ Quân Sát chỉ cần có Lý Cường đi theo là được, những người khác muốn đi đâu cũng không sao cả.

Cảnh Phong nói: " Ta đi theo tiểu phong tử."

Hồng Thiêm và Mạt Bổn cũng cùng đi.

Lý Cường và Triệu Hào thương lượng, để cho hắn dẫn người về hoàng thành Cố Tống quốc trước, trụ lại trong nhà hắn, rồi lại dặn dò bọn họ tranh thủ thời gian tu chân, thực lực của bọn họ bây giờ còn quá yếu. Nạp Thiện cũng không có yêu cầu ở lại, hắn cũng rất muốn về nhà.

Kỳ Quân Sát lại khởi động Truyền Tống Trận, truyền tống Triệu Hào bọn họ, sau đó nói với Lý Cường: " Chúng ta đi!" Ống tay áo nhẹ phẩy, thanh quang chớp động, nhất thời không còn một bóng người.

Phong Duyên Tinh là một địa phương rất kỳ lạ, cả tinh cầu đều là núi non trùng điệp, có rất ít đồng bằng, ở chỗ này nếu không phi hành, quả thật nửa bước cũng khó đi. Địa phương cũng có một chút cầm thú, cơ bản đây là cuộc sống sinh hoạt của thợ săn. Ở cả đại lục của Phong Duyên Tinh, có vô số môn phái tu chân, quy mô kích thước lớn nhỏ không đồng đều, còn có rất nhiều gia tộc tu chân, Phong Duyên Tinh là một địa phương đầm rồng hang hổ, trong đó nổi tiếng nhất là bảy đại môn phái tu chân.

Bảy đại môn phái tu chân có thế lực khổng lồ, môn nhân đệ tử vô cùng đông đảo. Cổ Kiếm Viện tại Phong Duyên Tinh rất có danh, từng được liệt vào vị trí thứ hai của bảy đại môn phái lớn nhất, có hơn một ngàn đệ tử môn nhân, nhưng từ khi lão quái đạo Kỳ Quân Sát bị giam cầm, vị trí của Cổ Kiếm Viện trong bảy đại môn phái cấp tốc giảm xuống, từ thứ hai thành thứ sáu, thiếu chút nữa còn bị xuất ra khỏi bảy đại môn phái lớn. Kỳ Quân Sát lúc còn ở Phong Duyên Tinh thì được liệt vào nhóm cao thủ đệ nhất sắp tới Độ Kiếp, là một tu chân cao thủ cực kỳ lợi hại.

Cổ Kiếm Viện tọa lạc ở một ngũ hành sơn mạch ở phía tây, đó là một trong những phúc địa nổi danh tại Phong Duyên Tinh, địa thế hiểm tuấn, vô cùng rộng lớn, hàng vạn ngọn núi bao quanh, trong núi có nhiều sơn động, dưới lòng đất có linh mạch, làm dịu đi không khí của vạn vật, tất cả đều bừng lên sinh cơ sức sống. Pham vi của Cổ Kiếm Viện rất lớn, còn có hai đạo cấm chế, người ngoài không cách nào tiến vào, muốn đi vào trước hết phải đến Kiếm Tập Trấn, do đệ tử của Cổ Kiếm Viện thủ hộ, trải qua truyền tống nơi sơn môn, mới có thể đến được Cổ Kiếm Viện.

Kiếm Tập Trấn là một trấn nhỏ thuộc về Cổ Kiếm Viện. Trấn nhỏ dựa theo vách núi mà tạo thành, ở giữa trấn có một cỗ Truyền Tống Trận, đó là giao thông công cụ do mấy môn phái chủ yếu tại Phong Duyên Tinh tạo thành. Nhà cửa trong trấn phần lớn là dùng pháp thuật kiến tạo, bộ dáng có năm gian tám cửa. Nơi này cứ cách hai năm sẽ có một nhóm người đến bái sư tu chân, cứ mỗi hai năm Cổ Kiếm Viện lại mở cửa sơn môn một lần gọi là Khai Sơn Môn, để chiêu thu đệ tử.

Kỳ Quân Sát mang theo bốn người hạ xuống Kiếm Tập Trấn. Trùng hợp là ngay ngày Khai Sơn Môn, trong trấn náo nhiệt phi phàm, vô số người từ các nơi đổ tới, có đến bái sư, có đến thăm viếng, phần nhiều là đến buôn bán. Cảnh Phong nói: " Thật náo nhiệt, nơi này người không ít a."

Kỳ Quân Sát có vô số cảm xúc, nói: " Đây là Khai Sơn Môn, trấn nhỏ này bây giờ lớn hơn năm xưa."

Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có kiếm quang chớp động, Hồng Thiêm nói: " Hay thật, nơi này người tu chân dùng kiếm phi hành thật nhiều, sư thúc xem…"

Từ trên không trung hạ xuống mấy người tu chân, nghênh ngang đi vào một cửa hàng. Kỳ Quân Sát nói: " Đừng có kinh hãi làm gì, nơi này đại bộ phận người đều tu chân, nên người dùng phi kiếm phi hành rất nhiều."

Lý Cường than thở: " Nhìn cảnh tượng này, nơi này là thế giới của người tu chân a."

Mạt Bổn vẫn âu sầu không vui, hắn vẫn còn chưa giải thoát được khỏi sự bi thống trong lòng.

Kỳ Quân Sát không có đi tìm đệ tử phụ trách tiếp đãi, hắn mang theo mấy người Lý Cường trực tiếp hướng sơn môn Cổ Kiếm Viện đi tới. Từ xa xa Lý Cường nhìn thấy sơn môn, nhịn không được than thở: " Tấm bảng này thật là quá lớn."

Tấm bảng trên sơn môn thật ra là một kiện bảo vật, đó là mấu chốt cấm chế của Cổ Kiếm Viện ở bên ngoài, luyến chế thật sáng rỡ hoa lệ, phi thường bắt mắt.

Kỳ Quân Sát lắc đầu: " Càng ngày càng xa hoa, người tu chân lại đi chú ý đến thứ này, còn tu chân để làm chi? Ai! Một đời không bằng một đời."

Đi tới trước sơn môn, có năm, sáu người tu chân ngăn cản đường đi, trong đó có một người mặc áo đen, đai lưng màu vàng tiến lên hỏi: " Xin hỏi các vị khách nhân, có thiếp mời của Cổ Kiếm Viện không?"

Kỳ Quân Sát không cho Lý Cường nói chuyện, hắn đánh giá tên đệ tử này, dương dương nói: " Ngươi là đệ tử của Kim Lân Kiếm Viện? Ân, mới đến Linh Tịch Kỳ."

Mấy đệ tử không rõ hắn là ai nên không dám vô lễ.

Kỳ Quân Sát lại hỏi: " Bây giờ ai là viện chủ của Cổ Kiếm Viện? Nói thử nghe một chút."

Người đi lên núi rất nhiều, mấy người Kỳ Quân Sát trùng hợp ngăn ngay đường đi, vì thế người tập trung ngày càng đông làm cho mấy đệ tử có chút luống cuống. Lý Cường không biết sư tôn có ý gì, không thể chen lời, đành đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.

Một người tu chân cầm thiếp mời chen lời hỏi: " Các ngươi có đi vào không? Nếu không vào thì tránh ra! Đừng có cản đường."

Cảnh Phong không vui, quay đầu nói: " Nói nhảm cái gì, ở đó chờ đi! Chúng ta tới trước biết không?"

Người tu chân kia kêu to lên: " Ây, ngươi là ai a? Dám cản trở sơn môn Cổ Kiếm Viện, lá gan không nhỏ a, đến đây, tỷ thí thử xem!" Hắn đột nhiên phun ra phi kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.