PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ

Chương 4: Chàng Kề Dao Vào Cổ Uy Hiếp Nàng(2)




Khi đó nàng mới sáu tuổi, bảy năm trôi qua, Hàm Châu đã không nhớ được bộ dáng mẫu thân, ký ức khi nhớ tới bà một năm so với một năm càng thêm nhạt nhòa, nhưng mỗi lần tới đây tế bái mẫu thân, mỗi lần nhìn phụ thân phát ngốc ngồi trước bia mộ, nàng đều nhịn không được rơi lệ.
Ngưng Châu quỳ gối bên cạnh nàng, nhìn tỷ tỷ, lại nhìn về phía bia mộ, nghĩ đến bạn bè cùng tuổi đều có mẫu thân trong nhà thương yêu, hốc mắt cũng ướt. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Tưới rượu dâng hương, dập đầu tế bái, đốt tiền giấy.
Bất tri bất giác đã tới trưa.
Bụng Ngưng Châu kêu lên.
Tầm mắt Giang Ký Chu đặt trên bia một rốt cuộc cũng rời đi, khụ khụ, nói với hai tỷ muội: "Dọn cơm đi, chúng ta dùng cơm với nương các con."
Xuân Liễu đem hộp đồ ăn lại.
Đồ ăn vẫn còn hơi nóng.
Ngưng Châu còn nhỏ, hơn nữa từ bé đã không có mẫu thân, bi thương tới cũng nhanh đi cũng nhanh, bưng chén ăn đến no căng. Hàm Châu cùng Giang Ký Chu chỉ miễn cưỡng động mấy chiếc đũa. Ăn xong rồi, Giang Ký Chu để Hàm Châu dẫn muội muội cùng Trương thúc và Xuân Liễu đi trước, lát nữa ông đuổi theo.
Hàm Châu biết phụ thân có chuyện muốn nói với mẫu thân, đội mũ mạng lên, nắm tay muội muội ra khỏi đình, dừng ở rừng trúc phía trước chờ phụ thân.Giang Ký Chu cũng không để nữ nhi đợi lâu, thời gian khoảng một chung trà liền đi tới, đi vài bước lại ho khan một tiếng, ở trong núi rừng vang xa.
Đoàn người mau chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Trạch.
"Đại nhân, chúng ta cũng đi thôi?" Người hầu vỗ đầu gối, thử hỏi.
Thẩm Trạch lắc đầu, "Bọn họ có người bệnh có trẻ nhỏ, đi không nhanh, chúng ta đợi thêm một chút, đừng để bị bọn họ nhìn thấy."
Nếu bị thấy được, ở nơi rừng núi hoang sơ này, hắn không biết phải giải thích thế nào.
Người hầu nhìn xuống dưới chân núi, tò mò hỏi: "Đại nhân chuẩn bị nạp Giang cô nương như thế nào a? Ngày hôm qua tiểu nhân thử hỏi thăm, Giang Ký Chu dạy học trong học đường của huyện đã mười năm, không ít con cháu phú hào đều đến nhờ hắn chỉ điểm, bởi vậy Giang Ký Chu ở trong huyện có danh vọng cực kỳ cao, hơn nữa Giang cô nương đã có hôn ước, đại nhân nếu dùng sức mạnh đoạt lấy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của người."
Thẩm Trạch cười cười, không trả lời hắn.
Hắn đương nhiên sẽ không làm hư thanh danh của chính mình, nhưng hắn có rất nhiều biện pháp, khiến mỹ nhân cam tâm tình nguyện ngã vào vòng tay hắn.
"Trở về cẩn thận hỏi thăm chuyện của Cố gia, trước giờ cơm chiều báo lại cho ta, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ta đều muốn biết rõ."
Người hầu vội vàng gật đầu.
Đám người Hàm Châu đi tới bên dòng suối.
Trương Phúc đã tới nhiều lần, dự đoán thời gian vô cùng tốt, trước tiên xuống xe, thả con ngựa ra, tinh thần phấn chấn nghênh đón lão gia.
Giang Ký Chu trước đem tiểu nữ nhi ôm lên trên xe.
Ngưng Châu vén rèm lên, còn chưa dời khỏi người phụ thân, đã bị một cỗ lực mạnh mẽ lôi vào.
Hàm Châu hai tay ôm miệng, Xuân Liễu sợ hãi kêu ra tiếng.
"Còn dám phát ra tiếng động, ta lập tức giết nàng!"
Bên trong xe, một nam nhân cả người đều là máu dựa vào cửa sổ xe, hai mắt nhắm nghiền, phảng phất như đã chết, lại giống như chỉ là ngất đi. Nam tử bắt lấy Ngưng Châu thoạt nhìn tuổi tác gần bằng người nọ, khoảng hai mươi tuổi, một thân áo đen, khuôn mặt lạnh lùng lại như quan ngọc, đôi mắt sáng lạnh lẽo nguy hiểm, bình tĩnh lại không hề thương lượng mà nhìn Giang Ký Chu, "Làm theo lời ta nói, xong việc chúng ta sẽ yên lặng rời đi, không gây cho các ngươi thêm bất luận phiền phức gì, nếu không ta ngay lập tức giết nàng!"
Ngưng Châu lần đầu gặp phải người xấu, sợ tới mức khóc lóc giãy giụa, nước mắt chảy xuống, rơi xuống vết máu trên tay nam nhân, càng thêm dữ tợn.
Giang Ký Chu nhìn thẳng hắn một lát, bình tĩnh đáp: "Được, ta nghe theo ngươi, chỉ là tiểu nữ tuổi nhỏ sợ phiền phức, không bằng để ta lên thay?"
Nam tử áo đen cười lạnh, không tiếng động từ chối. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Giang Ký Chu nhíu mày, nhìn tiểu nữ nhi trong xe cả người phát run, tim như bị dao cắt.
"Để ta được không?" Hàm Châu tiến lên.
"Hàm Châu!" Giang Ký Chu kịch liệt ho khan, ngăn cản nữ nhi không để nàng làm chuyện ngu ngốc.
Hàm Châu lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà cầu xin người trong xe: "Để ta đi lên, ngươi thả muội muội ta ra? Nàng quá nhỏ, không hiểu chuyện, khóc lên sẽ khiến người khác hoài nghi, chỉ cần ngươi thả nàng, ta không khóc không nháo, xin ngươi.."
Trên đầu nàng mang mũ mạng, nam tử áo đen không thấy rõ bộ dáng của nàng, có điều nhìn dáng người, nghe thanh âm, cũng biết là một cô nương mảnh mai. Hắn cúi đầu, nhìn tiểu hài tử trong lòng ngực khóc đến ồn ào, trong lòng phiền chán, liền lệnh Hàm Châu lên xe: "Ngươi đi lên trước."Hàm Châu chuẩn bị đi lên.
Giang Ký Chu theo bản năng túm chặt cánh tay nữ nhi.
"Cha yên tâm, ta nghe theo bọn họ, bọn họ sẽ không làm hại đến ta." Sợ phụ thân lo lắng, Hàm Châu tận lực không khóc, khiến thanh âm của mình nghe vững vàng một chút. Kỳ thật nàng nào dám xác định đối phương không làm hại nàng? Nhưng muội muội ở trong tay bọn họ, Hàm Châu thà rằng chính mình bị thương, cũng không đành lòng nhìn muội muội chịu khổ.
Nội tâm Giang Ký Chu đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn buông lỏng tay, cắn răng nhìn người trong xe, "Nếu ngươi dám tổn thương nửa cọng tóc của con gái ta, ta liều mạng cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
Nam tử áo đen lười giải thích nhiều, nhìn người phía sau, lạnh giọng thúc giục nói: "Động tác mau lẹ một chút, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta liền để một nhà các ngươi chôn cùng!"
Giang Ký Chu không dám trì hoãn, đỡ trưởng nữ đang run bần bật lên xe.
"Không được khóc, khóc một tiếng ta liền giết tỷ tỷ ngươi!" Nam tử áo đen uy hiếp tiểu cô nương trong ngực.
Ngưng Châu vẫn khóc không ngừng.
Hàm Châu đau lòng muốn chết, tiến lại gần trấn an muội muội: "Ngưng Châu không khóc, muội không khóc, hắn liền thả muội xuống tìm cha."
Thanh âm ôn nhu của tỷ tỷ ở gần bên tai, Ngưng Châu rốt cuộc bình tĩnh lại, nức nở gật đầu, trông cực kỳ đáng thương.
Hai tỷ muội các nàng thương lượng xong, nam nhân hắc y thử thăm dò buông tay, xác định Ngưng Châu thật sự không khóc, hắn mới thô lỗ đem Hàm Châu thả ra, lại ném Ngưng Châu cho Giang Ký Chu, nói: "Lập tức đi về nhà ngươi, giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nếu lộ ra nửa điểm khác thường.."
Trong tay không biết khi nào nhiều thêm một cây chủy thủ, giật mũ mạng vướng víu trên đầu Hàm Châu xuống, nhìn cũng không thèm nhìn, đem chủy thủy kề lên cổ nàng.
Hàm Châu rũ mắt nhìn thanh chủy thủ kia, ẩn ẩn cảm nhận lưỡi dao sắc bén chạm vào cổ mình, thở mạnh cũng không dám.
Giang Ký Chu nhìn vậy liền căng thẳng, còn muốn dặn dò nữ nhi hai ba câu, nam tử áo đen lại thúc giục, ông không dám lưu luyến, ôm tiểu nữ nhi, ra hiệu Trương thúc lên xe phía sau, ông vội vàng đi đằng trước. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, nam tử áo đen mới buông màn xe xuống, thu hồi chủy thủ, đột nhiên đẩy Hàm Châu ra, "Thành thành thật thật ngồi yên cho ta, dám.."
Nói được một nửa, chợt im lặng.
Hàm Châu ngã lên ván xe, trong lòng sợ hãi, thấy nam nhân im lặng, nàng không khỏi ngẩng đầu, lại thấy nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng..
Hàm Châu trong lòng nhảy dựng, nàng biết bản thân sinh ra không tệ, chẳng lẽ hắn..
Suy nghĩ vừa dâng lên, Hàm Châu càng thêm sợ hãi, nhặt lấy mũ mạng bị rơi ở một bên đội lên, co lại một góc xe.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, nam nhân áo đen vẫn đang nhìn nàng.
Cả người Hàm Châu phát run, bất an nắm chặt cổ tay áo.
Ánh mắt nam nhân áo đen quét qua tay nàng, dừng lại một lát liền rời đi, vén vạt áo lên.
"Ngươi muốn làm gì?" Hàm Châu sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, vừa cảnh giác vừa tuyệt vọng hỏi, nếu hắn có ý gây rối, nàng thà rằng tự sát!
Nam nhân áo đen không quan tâm đến nàng, cắt lấy áo trong sạch sẽ, xoay người băng bó cho người phía sau.
Thân thể Hàm Châu buông lỏng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.