PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ

Chương 10: Thấy Lợi Quên Ơn(2)




Cố lão phu nhân gật đầu, "Đương nhiên không thể."
Hai người nói đến ăn ý, lúc đưa tiễn đều lưu luyến không rời.
Chờ xe ngựa Cố gia rời đi, Diệp thị trở về chính phòng, cười khanh khách tranh công, "Lão gia yên tâm, bà ta động tâm rồi."
Thẩm Trạch cười đem thê tử đã quá tuổi xuân ôm vào trong ngực hôn môi.
Trước dỗ dành thế tử giúp hắn, Giang, Cố hai nhà hủy hôn, hắn liền không cần thê tử hỗ trợ nữa, chờ an bài tốt Giang Hàm Châu, hắn lại quay lại dỗ dành thê tử, nàng cũng sẽ không giận dỗi lâu, khi đó hắn có thể hưởng thụ hạnh phúc sum vầy.
Mà bên kia sau khi Cố lão phu nhân về đến nhà, âm thầm cân nhắc.
Giang Hàm Châu xinh đẹp ngọc ngà, nhìn tưởng ôn nhu giữ lễ thật ra lại là lạt mềm buộc chặt, mềm mại yếu đuối lại biết nhìn sắc mặt người, chỉ cần là nam nhân đều sẽ bị nàng ta mê hoặc, cháu trai mình cũng không ngoại lệ, lúc đầu xuân còn trộm lấy tiền riêng mua cho nàng ta một cái trâm hoa, bị muội muội phát hiện thà rằng để muội muội thương tâm cũng kiên trì đưa qua cho Giang Hàm Châu, tuy rằng Giang Hàm Châu không đeo lên, nhưng trâm hoa không thấy, còn không phải là bị nàng ta thu lại hay sao?
Tiểu kỹ nữ không biết xấu hổ!Cố lão phu nhân yên lặng mắng vài câu, bởi vì quá căm ghét, đảo mắt liền nảy ra ý hay.
Bà ta muốn trước khi cháu trai trở về an bài mọi chuyện thỏa đáng.
~
Hàm Châu ngồi trong phòng hạ nhân, trên tay cầm quyển sách, nhưng xem thế nào cũng không lọt, nhịn không được đi đến trước cửa, nhìn sang phòng chính bên kia.
Phụ thân đến học đường dạy học, muội muội trừ bỏ khi phụ thân trở về có thể tới bên này tìm nàng, cũng chỉ đành phải ở trước mặt hai người kia làm con tin, cũng không biết muội ấy sợ hãi không. Một người lạnh lùng nguy hiểm, một người nhân phẩm không tốt, chỉ cần nghĩ đến muội muội cả ngày đều theo chân bọn họ, trong lòng Hàm Châu liền không ổn.
"Tiểu thư, người Cố gia tới!"
Xuân Liễu hoảng loạn chạy tới, "Lão phu nhân đột nhiên phát bệnh, nói là muốn gặp tiểu thư, bảo tiểu thư lập tức qua bên đó!"
"Sao lại sinh bệnh?" Hàm Châu vội vã hỏi, rốt cuộc là tổ mẫu nhà chồng tương lai của nàng, đột nhiên nghe được tin dữ, nàng không có khả năng làm ngơ.
Xuân Liễu cũng không biết rõ, nhìn chính phòng bên kia, nói: "Chỉ nói bị bệnh, Trương thúc có hỏi qua vị kia, hắn nói tiểu thư ra cửa, chỉ cần đừng kinh động đến người đang bị thương ở bên trong là được, cũng đừng để người ngoài biết."
Hàm Châu vừa vội lại vừa giận, nàng ra hay không ra khỏi cửa, dựa vào đâu cần sự cho phép của hắn?
Nhưng nghĩ đến muội muội đang ở trong tay bọn họ, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nhanh chóng thay một bộ y phục khác, vấn búi tóc đơn giản, Hàm Châu mang theo Xuân Liễu vội vàng đi đến chính viện.
Trình Ngọc khoanh tay trước ngực dựa vào bên cửa, thoáng nhìn qua hai bóng người bên kia, lại yên lặng dời ánh mắt đi.
Tiểu viện tràn ngập mùi hương hoa quế, nàng mặc một thân váy dài màu trắng, đi giày thêu màu xanh lá, bước chân vội vàng, bốn ngày ngắn ngủn không thấy, khuôn mặt hơi đầy đặn lúc trước vậy mà gầy đi một chút, đôi mày đẹp như họa gắt gao nhíu lại, một đôi mắt như lưu thủy nhìn qua sương phòng bên này.
Trình Ngọc không lảng tránh, đón ánh mắt oán hận của nàng, không tiếng động cảnh cáo nàng.
Hàm Châu nắm chặt tay, muốn nhìn vào trong sương phòng xem muội muội một cái, hắn lại chắn một nửa cửa.
Đang muốn thu hồi tầm mắt, trong sương phòng đột nhiên truyền đến tiếng cười thanh thúy của muội muội, "Ngươi nói dối, rùa đen là động vật sống dưới nước, sao có thể bay trên trời chứ?"
Hàm Châu không khỏi dừng chân lại.
Bên trong lại không còn tiếng của Ngưng Châu, cũng không tiếng của nam nhân, không biết là do nói nhỏ đi, hay là hai người không nói gì nữa.
Còn muốn nghe thêm mệt chút, lại phát hiện nam nhân đứng ở cửa vẫn luôn nhìn nàng, Hàm Châu cắn môi, nhanh bước đi.Sau khi thân ảnh chủ tớ hai người biến mất, Trình Ngọc mới đóng cửa sương phòng lại, đi vào bên trong.
Định Vương ít nhất còn phải tĩnh dưỡng khoảng bảy tám ngày mới có thể xuống giường đi lại, lúc này đang ngoan ngoãn nằm trên giường, không có chuyện gì để nói với Trình Ngọc, đều dựa vào việc kể chuyện cổ tích cho Ngưng Châu giết thời gian. Thấy Trình Ngọc tiến vào, hắn xoa đầu tiểu cô nương đang chống cằm ở mép giường nghiêm túc lắng nghe, quay đầu hỏi Trình Ngọc, "Có việc?"
Trình Ngọc không giấu diếm, "Cố gia mời đại cô nương qua, ta đồng ý." Định Vương cũng không phải hạng người háo sắc phong lưu, không đến mức hiếu kỳ dung mạo của một cô nương đã đính hôn, chỉ cần nói cho Định Vương biết Giang gia có hai nữ nhi là được, miễn là đừng để Định Vương nhìn thấy dung mạo khuynh thành của Giang Hàm Châu, liền không có chuyện.
Định Vương ừ một tiếng, không để trong lòng.
Ngưng Châu lo lắng đứng lên, hỏi Trình Ngọc: "Bọn họ tìm tỷ tỷ của ta làm gì?"
Giọng Trình Ngọc lạnh băng: "Không biết."
Ngưng Châu sợ hắn, không dám hỏi lại, một lần nữa trở lại mép giường, lại không có tâm tình nghe truyện cổ tích như ban nãy.
Định Vương không khỏi trừng mắt nhìn Trình Ngọc một cái, ở trước mặt hài tử cũng hung thần ác sát như thế, chẳng trách kinh thành không có cô nương dám tới gần hắn.
Định Vương rất thích tiểu cô nương tham ăn này, cười hỏi nàng: "Tỷ tỷ đến Cố gia, ngươi không vui?"
Ngưng Châu rầu rĩ gật đầu, "Lão phu nhân không thích tỷ tỷ, mỗi lần đến đó lão phu nhân đều sẽ trách mắng tỷ tỷ."
Định Vương nhàn rỗi không có việc gì, bồi nàng nói chuyện, "Tỷ tỷ ngươi không tốt sao? Lão phu nhân vì sao quở trách nàng?"
Ngưng Châu lập tức thay tỷ tỷ giải thích: "Tỷ tỷ đương nhiên tốt, tỷ tỷ của ta là tốt nhất, tỷ tỷ nấu ăn ngon, làm xiêm y đẹp.."
"Ngươi hỏi nàng cái này làm gì?" Trình Ngọc đột nhiên chen vào nói, vẻ mặt ghét bỏ, "Chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, nghe đã thấy phiền."
Hắn không vui, thanh âm liền lạnh hơn, Ngưng Châu co rúm lại thành một cục, cúi gục đầu xuống.
Định Vương bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Hắn không thích nghe chúng ta liền không nói, Ngưng Châu đi viết chữ đi, ta nhìn xem ngươi có tiến bộ hay không."
Ngưng Châu ngoan ngoãn đi, ngồi vào án thư, thấy cái đĩa bánh hoa quế thiếu một khối, nàng trộm nhìn về phía Trình Ngọc, nhận định là hắn ăn vụng, bĩu môi, đột nhiên không muốn viết chữ nữa, rất tự giác đem ba khối bánh còn lại ăn hết. Không thích nghe nàng khen tỷ tỷ, nàng liền không cho hắn ăn bánh hoa quế tỷ tỷ làm.
Tiểu cô nương vừa ăn vừa lấy đôi mắt trừng hắn, rõ ràng là đang giận lẫy, Định Vương che ngực, cười đến mức vết thương có chút đau.
Trong lòng Trình Ngọc phiền chán, đứng dậy đi ra ngoài, ra đến cửa không khống chế được nuốt khan vài cái.
Bên tai không biết vì sao vang lên lời tiểu cô nương vừa mới nói.
Nàng nói tỷ tỷ của nàng nấu ăn ngon, chẳng lẽ những điểm tâm này là do Giang Hàm Châu làm?
Cố gia là nhân vật nào, hắn bên này lo lắng Định Vương coi trọng Giang Hàm Châu làm xáo trộn an bình của Giang gia, bên kia lại ghét bỏ, quở trách?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.