Phía Trên Môi Nàng

Chương 164: Khóc Sướt Mướt Không Ra Hơi






Ánh trăng dâng lên trên không khu Sa gia
Ngôi sao đều thẹn thùng trốn vào từng lớp mây
Tựa hồ các nàng biết, kế tiếp cũng chó chuyện không thích hợp vật nhỏ như các nàng thưởng thức.
Giờ phút này Vưu Nhiên đang bị Mục Phỉ đặt ở trên bàn.
Bởi vì giường ban đầu dùng để nghỉ ngơi, chỉ là coi như thời điểm Vưu Nhiên dùng nghỉ ngơi đã không chịu nổi lăn lộn như vậy, huống chi là mang theo tức giận đẩy kéo.
Cứ như vậy bị Mục Phỉ táo bạo tạo áp lực mà sụp xuống.
Thời điểm giường nghĩ ngơi hãm xuống dưới đã kinh động toàn bộ trang viên.
Tiểu chó săn bị mắt tơ lụa gông cùm xiềng xích mắt cá chân, cả người nàng đều có vẻ phi thường chật vật.
Càng bị Mục Phỉ khắc lên ấn ký đặc biệt nhiều hơn.
Mà khiến nàng khó nhịn chính là, Mục Phỉ căn bản không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi.
Cố ý di chuyển với mỗi một chỗ là tựa hồ có thể làm lửa cháy lan ra trên đồng cỏ đóa hoa, làm Vưu Nhiên nhất nhất nở rộ theo.
Mặc dù là khóc sướt mướt xin tha thì Mục Phỉ cũng làm như mắt điếc tai ngơ.
Tiểu chó săn lại đang vào trạng thái đã thỏa mãn lại không thỏa mãn thất hành, bởi vì Mục Phỉ luôn là ở thời điểm mấu chốt đột nhiên im bặt.
Ở lúc Vưu Nhiên thật sự sắp hỏng mất rồi thì Mục Phỉ mới ân chuẩn cứu rỗi tiểu chó săn.
Chẳng qua, liền ở trong nháy mắt kia
Theo tiếng vang ầm lên một cái
Vưu Nhiên còn chưa hòa hoãn thần kinh lại, giường tử lại đột nhiên sụp xuống, như này làm nàng thật là bị dọa nhảy dựng.

Nhưng thực kịp thời Mục Phỉ cuối cùng đã ôm Vưu Nhiên nên cũng không có làm Vưu Nhiên lại cảm thấy phi thường kinh hoảng.
Cho dù từ trên xuống dưới trang viên đều biết, trận thanh âm sập xuống là từ phòng Vưu Nhiên truyền tới, nhưng không ai dám đi qua hỏi.
Bởi vì ai cũng biết, Mục Phỉ lúc ấy đã ôm Vưu Nhiên đi vào phòng, nên không có gì bất ngờ xảy ra, các nàng đang làm chuyện xấu.
Thật sinh mãnh.
Ba chữ này là suy nghĩ hiện tại của mọi người.
Mà tiểu chó săn bị nhốt ở trong phòng ngủ, đã trải qua đỉnh sóng thứ nhất.
Nàng vốn tưởng rằng Mục Phỉ sau khi giường sụp sẽ kết thúc trận chiến tranh có chút phương thức đòi lấy hết này.
Chính là, nàng quá ngây thơ rồi.
Đại nhân bởi vì khi nảy bị nàng nói trúng ba chữ kích thích ki, hiện tại đã bắt lấy mắt cá chân của nàng lại còn một cái dùng sức đem nàng ôm lấy ở bên cạnh bàn trang điểm.
Mà những chai lọ vại bình mỹ phẩm dưỡng da bởi vì động tác đột nhiên của Mục Phỉ, mà toàn bộ rơi xuống ở trên sàn nhà.
Ầm rung động.
"Đại nhân, không......" Vưu Nhiên ý muốn đi nhặt những sản phẩm dưỡng da cao cấp đó lên, chẳng qua Mục Phỉ cũng không cho nàng cơ hội dời đi lực chú ý.
"Lúc này em nên lo lắng cho mình nhiều hơn còn có thể tiếp nhận được một ít." Mục Phỉ vặn mặt Vưu Nhiên đang đỏ ửng, bao trùm trên đôi môi đối phương.
Cô ôm bụng Vưu Nhiên lộ ra trong không khí càng gia tăng nụ hôn này, trong lúc đó một bàn tay khác càng đo xuống phía dưới.
Hoa viên ướt dầm dề.
Cô chỉ là nhẹ nhàng chạm đến thì Vưu Nhiên lập tức run rẩy.
"Đại nhân, em, em mới vừa rồi cái kia, không thể tiếp tục ngô......" Vưu Nhiên muốn chống đỡ Mục Phỉ nhưng mà cả người nàng lại mềm như bông, càng là nóng lên chịu không được.
Chống đẩy lôi kéo giống như là muốn cự tuyệt còn chào đón.
"Em không phải nói tôi bị lãnh đạm sao." Mục Phỉ dán ở tai Vưu Nhiên bên, nhẹ nhàng mà kề tai đối phương nói nhỏ.
Đường cong cổ hoàn mỹ của Vưu Nhiên càng làm cô nhìn đến hưng phấn không thôi.
Cô muốn hút máu, ngay hiện tại, cô muốn máu Vưu Nhiên.
"Không phải em nói, là Doãn......"
"Hư, đừng nói đến nữ nhân kia, phá hư hứng thú của tôi." Mục Phỉ dùng đầu ngón tay để dựa vào bên miệng Vưu Nhiên, mà đầu ngón tay cô là lây dính chất dịch trong suốt kia của Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên lập tức đã nhận ra, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trên mặt nhanh chóng trở nên phiếm hồng.
"Đại nhân......"
Không biết vì cái gì, nàng nhìn hết cảnh tượng này đột nhiên rất muốn lại lần nữa cùng Mục Phỉ chặt chẽ thiếp hợp, loại tâm lý này lệnh nàng chủ động cắn ngón tay Mục Phỉ.
Sau đó liếm lấy đầu ngón tay Mục Phỉ.
Đáng chết......!
Tâm cảnh Mục Phỉ vốn là hòa hoãn xuống dưới bị hành động này của Vưu Nhiên lại nháy mắt bậc lửa, tựa hồ muốn đem cả căn phòng này thiêu cháy.
Ô lập tức yêu thương mà ôm lấy mặt Vưu Nhiên, nói ra tiếng lòng của mình.
"Vưu Nhiên, tôi muốn hút máu em, có thể chứ?" Con ngươi Kim Hạt Sắc của cô sớm đã biến thành màu kim hồng, vẫn luôn áp lực muốn máu khiến hàm răng cô đều nhịn không được hơi hơi trở nên sắc bén lên.

Vưu Nhiên nghe xong, căn bản không có bất luận ý tứ kháng cự gì, nàng hơi hơi nghiêng đầu qua để lộ ra cổ thiên nga phi thường xinh đẹp, sau đó đem tóc bạc ẩm ướt đẩy qua một bên còn lại, thật thuận tiện để Mục Phỉ đại nhân nhấm nháp.
"Vưu Nhiên chỉ làm huyết nuôi của một mình ngài." Vưu Nhiên nhẹ giọng nói, ánh mắt càng là nhu tình đến cực điểm.
Câu nói vô cùng trung trinh thâm tình này khiến Mục Phỉ nghe càng là khó có thể tự giữ.
Cho nên cô ôm chầm bả vai tiểu gia hỏa, cắn xuống.
Răng nhọn hoàn toàn đi vào cổ, nháy mắt là có thể cảm thấy một trận đau đớn.
Đầu tiên là phi thường đau nhưng qua vài giây tựa hồ là thích ứng phần đau đớn này, còn nữa đại nhân cũng săn sóc mà phóng thích phần tử an thần dần dần thúc giục, tóm lại, loại cảm giác này thật là khiến nàng nghiện.
Vưu Nhiên cảm thấy chính mình nhất định có khuynh hướng chịu ngược.
Chính là, nàng thật sự rất thích Mục Phỉ cắn hút máy của nàng, loại cảm giác được cần thật sắc bén khiến hoa viên bí mật của nàng ướt càng nhiều hơn.
"Vưu Nhiên......"
Mục Phỉ nhìn người yêu của mình, cô biết Vưu Nhiên tuy rằng ngoài miệng nói tiếp nhận không được nhưng tiểu gia hỏa là càng thêm hưng phấn.
Cho nên ——
"Đại nhân, thật sự không thể lại tiếp tục, em thật sự......."
Vưu Nhiên khóc sướt mướt.
Cho rằng sau khi cung cấp máu tươi thì Mục Phỉ có thể buông lỏng một mặt, ít nhất không thể lập tức tiếp theo khiến cho nàng không biết làm sao, chính là, đại nhân nói thì vĩnh viễn giữ lời.
Tối nay, nàng ở chỗ này xin tha là không có hiệu quả.
Ngày thứ hai
Thời điểm lúc Vưu Nhiên tỉnh lại
Nàng cảm giác cả người mình đều cứng đờ.
Nàng nhìn tất cả xung quanh, nguyên lai nàng hiện tại là ở phòng của Mục Phỉ đại nhân.
Nàng mạnh mẽ chống cánh tay đứng lên, sờ sờ đầu tóc hỗn độn.
Tất cả chuyện tối hôm qua đều rõ ràng trước mắt.
Nàng cũng không biết các nàng cuối cùng là như thế nào kết thúc trận làm vô tận này.
Nàng chỉ nhớ rõ đến cuối cùng khi giọng nói của nàng đều tắt thì Mục Phỉ cũng chưa dừng lại.
"Đại nhân thật là......" Vưu Nhiên u oán mà nói thầm một tiếng.
Liền vì câu nói đáng chết kia, ý chí háo thắng thật là quá mạnh mẽ.
Rõ ràng là nồi của Doãn Tư Lê, cuối cùng bị liên luỵ ném nắp nồi đều là chính mình.
Vưu Nhiên đỡ thân chậm rãi xuống giường, chính là nàng mới vừa đi vài bước, liền cảm thấy có điểm cố hết sức, liền vòng vèo quay lại trên giường.
Tuy nói là đại nhân làm lâu, nhưng còn tính chiếu cố nàng, này đại khái là gánh nặng ngọt ngào......!
Vưu Nhiên xốc lên đệm chăn của mình, sau đó cúi đầu nhìn ngực cùng cánh tay của mình, rất nhiều dấu vết đều là kiệt tác của đại nhân.
Nàng lấy qua cái gương một bên, chiếu chiếu cổ mình.
Có hai cái vệt đỏ, đó là dấu vết răng nhọn Mục Phỉ đại nhân lưu lại.
Có chút rõ ràng, cần phải mặc đồ cao cổ che lấp mới được.
Vưu Nhiên rốt cuộc có thể lý giải cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, đều do nàng nói ba chữ "Bị lãnh đạm" kia, mới đưa cục diện thành nửa nằm liệt như hiện tại.

Đều do Doãn Quý Công, a.
Thật là nghĩ cái gì cái đó tới, điện thoại trên bàn vang lên.
Quả nhiên là Doãn Tư Lê.
Vưu Nhiên gian nan mà vươn cánh tay đi cầm điện thoại, rốt cuộc lấy được.
Nàng ấn cái nút.
Nhận cuộc gọi.
"Hello, cục cưng bảo bối siêu nóng bổng ơi ~" tâm tình Doãn Tư Lê bên kia siêu cấp tốt, tựa hồ còn nghe tiếng nhạc.
Vưu Nhiên hoàn toàn không có tinh thần mà trợn trắng mắt, sau đó nó "Doãn Quý Công, ngài lại hại ta."
"Hả, sao lại thế này nga, chẳng lẽ phương pháp ngày hôm qua dạy cho ngươi không dùng được?" Thanh âm Doãn Tư Lê đột nhiên lớn chút, chọc đến Vưu Nhiên mới vừa tỉnh ngủ nhanh đem điện thoại cách xa chút.
Đúng lúc này cửa phòng được đẩy ra.
Đi vào chính là Mục Phỉ.
Mục Phỉ đang bưng một mâm bữa sáng tinh xảo tự mình chuẩn bị đưa cho Vưu Nhiên, rốt cuộc tối hôm qua cô......!Đem Vưu Nhiên lăn lộn đến đã khuya mới ngủ, chuyện quan trọng sau đó phải quan tâm tốt người yêu nhỏ của mình.
Mục Phỉ nhìn tiểu gia hỏa nửa nằm ở trên giường ở gọi điện thoại, liền bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt.
"Cùng ai gọi điện thoại." Cô cười đem cơm đặt ở một bên trên bàn, sau đó hỏi Vưu Nhiên đột nhiên không bình tĩnh.
Vưu Nhiên không nghĩ tới Mục Phỉ đại nhân sẽ đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà đi tới, một chút động tĩnh cũng không có!
Nàng chột dạ mà muốn đem điện thoại giấu đi nhưng mà thời gian đã muộn.
Mục Phỉ thấy biểu hiện Vưu Nhiên hoảng loạn như vậy nên khẽ nhíu mày nhìn về phía giao diện đối phương không dám tắt máy.
Doãn Tư Lê.
Nữ nhân có ý đồ xấu này như cứt chó đều giống nhau.
Mục Phỉ vươn ra ngón tay thay Vưu Nhiên mở loa, ý bảo Vưu Nhiên đừng khẩn trương tiếp theo cùng Doãn Tư Lê tiếp tục nói điện thoại.
Nhưng Vưu Nhiên cứng đờ mà nhìn phía Mục Phỉ, tỏ vẻ các nàng đã nói chuyện với nhau xong, có thể tắt điện thoại.
Nàng cùng Doãn Tư Lê không còn lời nào để nói.
Nhưng Mục Phỉ không cho rằng là như vậy.
Hơn nữa Doãn Tư Lê bên điện thoại kia nghe được Vưu Nhiên nửa ngày không đáp lại nàng, lập tức lôi kéo giọng hỏi điểm mấu chốt.
"Vưu Nhiên tiểu cục cưng, tối hôm qua rốt cuộc tình huống như thế nào a, ngươi mau nói ra! Mục Phỉ cậu ấy có phải thật sự không được hay không?"
Doãn Tư Lê lớn giọng cách màn hình, ở trong phòng Mục Phỉ hiện ra thanh âm 5D hoàn mỹ vờn quanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.