Phía Sau Một Lời Thề

Chương 16:




Màn đêm đen kịt, không một ánh sao len qua được tầng mây dày chồng lên nhau, hết lớp nọ đến lớp kia. Trời lạnh thấu xương, khiến mụ đau nhức khắp mình mẩy. Cái chân gãy hôm mụ ném mình vào cơn gió xoáy đã sắp lành.
Grainna nghĩ về cái đêm mụ quay về quê hương và mọi thứ sẽ nằm dưới bàn tay của mụ. Mụ chưa bao giờ là người tin vào vận may, nhưng mụ không biết dùng từ nào cho việc không hiểu bằng cách mà mụ tránh được sự chú ý của Tara, Duncan, và Fin. Mưa dầm sấm giật xuất hiện khi cả ba người đến nơi, khiến họ không để ý sự có mặt của mụ và mụ đã thừa cơ trốn thoát.
Những ngày đầu tiên nhắc cho mụ nhớ cuộc sống ở thế kỷ mười sáu này khắc nghiệt đến thế nào. Bất tử kể ra cũng có lợi, chứ nếu không thì cái đói đã khiến mụ kiệt sức và tước đi mạng sống của mụ rồi.
Những người Gypsy đã tìm thấy mụ và hầu như không cần chút sức lực nào mụ đã buộc được họ đưa mụ đi cùng.
Đối với mụ, bọn Gypsy không hơn gì là một lũ kẻ cướp bẩn thỉu không đáng tin cậy. Sự hiểu biết của họ về vùng đất này và người dân nơi đây chính là thứ mụ tìm kiếm. Chỉ cần chờ đến khi bình phục hẳn mụ sẽ hất họ sang một bên ngay.
Không biên giới hay cột mốc gì, chiếc xe tải nhỏ chở họ thẳng tiến miền tây.
“Sao lại đổi hướng”, mụ hỏi.
“Chúng tôi chỉ được đi bên ngoài đất của dòng họ MacCoinnich thôi, không được phép vào.” Gã đánh xe phun ra một bãi nước bọt nhờ nhờ. “Ngài Ian không cho phép chúng tôi đến gần người của ông.”
Grainna cố dõi mắt theo hướng ngược lại. “MacCoinnich có con trai không?”
“Aye, ba, Duncan, Finlay, và Cian.”
Lòng hận thù hình thành một cục khí nóng hực trong ngực mụ. Mụ nuốt khan, chăm chú nhìn phong cảnh xung quanh cốt để nhớ đường sau này còn quay trở lại. Hai kẻ đã giúp Tara trốn thoát sẽ phải trả giá.
Mụ ngồi ngả người ra ghế. Thiếu ngủ và đau đớn khiến người mụ rã rời. Trong lúc cơ thể mệt mỏi kiệt quệ, mụ vạch ra một mưu kế khác.
Cuối cùng, mụ cũng đã có cơ hội trả thù. Dần dần mụ cảm thấy sức lực được hồi phục. Khu rừng có đầy đủ những yếu tố có lợi cho những lời nguyền trước kia của mụ, cho mụ tất cả những gì cần thiết để một lần nữa thống trị toàn bộ nơi đây… và hủy diệt những ai mụ muốn họ biến mất khỏi mắt mụ.
***
Những đêm hè thật dài dần chuyển sang thu. Lá bắt đầu rụng và cái se se lạnh trong không khí báo hiệu thời tiết chuyển mùa.
Không đầy hai tuần nữa linh mục sẽ đến. Lần này ông đến pháo đài MacCoinnich không chỉ làm lễ cho một cặp vợ chồng. Hai cặp khác đã làm lễ đính hôn trong năm kể từ khi linh mục có mặt ở đấy. Chẳng ai bất ngờ khi Haggart và Celeste cũng nhờ linh mục se duyên cho họ vào hôm ấy.
Phòng của Tara được chuyển đến gần phòng Duncan. Có một cửa đi thông giữa hai phòng giúp họ qua lại dễ dàng mà không gây sự chú ý từ bất kỳ ai. Duncan thường trêu Tara về việc cô dùng mưu mẹo để đám gia nhân trong nhà không nhận ra sự thân mật giữa hai người. “Họ có ngốc đâu em. Dưới mắt họ, chúng mình đã là vợ chồng rồi cơ mà.”
Cả hai ngồi trước lò sưởi nguội lạnh trong phòng Duncan cho bài học thứ hai. Bài học gọi lửa đầu tiên đã kết thúc trong vòng mười phút từ khi bắt đầu thì Duncan nảy ra những ý tưởng khác về cách làm thế nào để tạo nhiệt. Hàm râu quai nón mọc đủ dài để trở nên mềm mại và đầy cuốn hút, khiến anh càng trở nên hấp dẫn khó cưỡng đối với Tara.
“Em đâu có nói họ ngốc. mình chỉ mới đính hôn thôi. Khi nào cưới xong em sẽ chuyển mọi thứ sang đây.” Cô ngồi xếp bằng trên sàn, hai mắt khép lại như anh bảo.
“Em có nghĩ họ không để ý đến việc giường em không hề có người ngủ không?”
Cô mở he hé một mắt ra nhìn anh. “Nếu có biết họ cũng không nói gì. Nào, mình có thể dành thời gian cho việc này được chưa? Anh hứa sẽ dạy em rồi mà.”
Anh lắc đầu với cô vợ bướng bỉnh.
Sắp là cô vợ bướng bỉnh thôi. Cô chỉnh anh.
Cô vợ xinh đẹp bướng bỉnh, với đôi môi mọng ẩm ướt, đôi môi phải hôn mới được. Anh sán tới gần chuẩn bị thực hiện ý đồ của mình.
“Không được. Anh đã hứa rồi.” Cô đưa tay ra ngăn không cho anh đến gần hơn. “Anh cứ dạy cho em trước đi đã, rồi muốn làm… gì thì làm.” Cô mỉm cười và khép mắt trở lại.
“Hứa rồi đấy nhé?”, anh trêu.
“Vâng. Nhưng không được lừa em đâu đấy. Lần này phải để em thắp lửa. Không mượn bàn tay hư của anh.”
“Nhắm mắt lại đi.”
“Nhắm rồi này.”
“Cảm nhận hơi thở của mình đi. Từ từ hít vào, từ từ thở ra. Lắng nghe căn phòng. Để tâm trí trống rỗng”, giọng anh nhè nhẹ đều đều, “Cảm nhận năng lượng xung quanh. Sức nóng, lắng nghe âm thanh lửa bén lên từ củi. Trông thấy những hòn than cháy rực.”
Ngồi trong trạng thái như bị thôi miên lắng nghe giọng anh nói, những lời anh thì thầm, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán cô. Trong không khí như có tích điện. Hai cánh tay rân lên nổi gai ốc. Cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cảm thấy một tiếng tách vang lên. Mỗi hơi thở mang cô đến gần hơn, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nó.
“Thu hết nguồn năng lượng vào đi. Nào… giờ thì hãy nhìn vào chỗ em muốn nó tới.”
Khi mở mắt ra, cô chỉ trông tháy lò sưởi tối đen, chỉ nghe được giọng anh. Hai bàn tay cô tập trung sức mạnh. khi không thể chịu đựng sức nóng được nữa, cô chìa hai tay về phía đám củi trong lò.
Trước sự sửng sốt của cô, lửa bùng lên từ đám tro. “Anh thấy chưa?”, cô đứng bật dậy. “Anh thấy chưa nào?” Cô hí hửng vỗ tay hệt một đứa trẻ nhận quà Giáng sinh.
Anh tủm tỉm cười. “Aye, anh thấy rồi.”
“Em đã làm được, đúng không? Anh không giúp đúng không?”, cô quay sang nhìn anh ngờ vực.
Anh bắt chước một cử chỉ cô thể hiện một đôi lần trong hai tháng qua. Anh làm một dấu X lên ngực mình. “Hứa đấy.”
“Trời ơi, tuyệt quá”, cô hớn hở nhìn quanh căn phòng, “Để xem em còn làm được cái gì bắt lửa nữa không nhé?”
Anh túm lấy cô trước khi cô kịp tiến đến một cây nến, rồi ôm choàng lấy cô trong vòng tay mình. “Đã hứa rồi.” Anh uống trọn nụ cười toe toét trên môi cô.
***
“Đấy là hệ thống nước trong nhà. Các đường ống dẫn nước vào bên trong. Các ống lớn hơn đưa nước thải ra ngoài.” Tara đứng trước nhà vệ sinh nhỏ cố giải thích cho Ian, Fin và Duncan cơ chế hoạt động của nhà vệ sinh thời hiện đại.
“Làm sao đưa nước vào ống âm trong tường được?”
“Vậy mới nhờ đến chú chứ, Finley”, cô vỗ lên lưng em chồng và cố nén cười trước vẻ mặt thộn ra của cậu. “Nhìn mặt chú cũng sáng sủa mà. Sao không nghĩ cách chứ. Nếu hàng trăm đứa trẻ vị thành niên có thể hút xăng ra khỏi thùng chứa thì chú ắt cũng tìm được cách để dẫn nước vào ống.” Hai tay chống hông, cô nói tiếp, “Nếu chú muốn có được kiến thức về bốn ngăn của tim hay cách thức máu làm bão hòa ô xy, thì tôi sẽ truyền đạt cho chú thật chi tiết. Hệ thống đường ống nước chỉ là chuyện vặt.” Cô vén váy lên bước đi bỏ lại ba người đàn ông đứng đực đó gãi đầu bối rối.
Lora và Myra đợi cô ngoài sân. Đã đến lúc họ dạy cho Tara một bài học dành cho người có dòng máu Druid.
“Chúng ta sẽ xác định xem liệu con có thể gọi gió không. Tất cả chúng ta có khả năng này chỉ với mức độ khá hạn chế. Nhưng vài người, như Myra, lại rất giỏi. Con cho chị ấy thấy đi.”
Chẳng biết từ đâu, và cũng không có dấu hiệu gì có thể nhận ra được từ Myra, váy Tara bắt đầu bị thổi phồng lên từ bên dưới. Và cũng giống như lúc bắt đầu, hiện tượng đó chấm dứt ngay tức khắc.
“Ta sẽ thử giống như vậy, cảm nhận sự khác nhau nhé.” Lora trỏ một ngón tay về phía chân Tara. Cô cảm thấy không khí hơi bị khuấy động, chỉ làm lung lay lớp vải một chút. “Dù ta đã luyện tập cũng khá nhiều nhưng vẫn không thể khiến không khí chuyển động mạnh hơn được. Con gái ta giỏi hơn nhiều.”
Myra thể hiện tài năng của mình theo cách thực tế hơn. “Ta ngồi xuống nào”, cô đề nghị. Ba cái ghế xung quanh bàn nhỏ bỗng tự nhích vào.
“Wow. Sao em làm thế được nhỉ?”, Tara với tay ra ước lượng sức nặng của mỗi chiếc ghế.
“Không khí có mặt ở mọi nơi. Điều khiển được không khí chuyển động thì sẽ di chuyển được đồ vật thôi mà. Đây là khả năng đầu tiên em biết mình có được. Khi em lên bốn, Da giằng chiếc bánh táo ra khỏi tay em, bảo em ăn bữa tối cho xong rồi mới được ăn bánh. Em không thích món cật hầm nên thay vì nghe lời Da, em ngồi xị mặt.”
Tara rót trà chăm chú lắng nghe.
“Em nhìn chăm chăm vào chiếc bánh táo suốt bữa ăn. Em để ý đến những màu sắc trong không khí, đỏ, xanh và trắng. Bất thình lình, cái bánh táo phóng vèo ngang qua bàn và rơi gọn vào lòng em.”
“Sau hôm đó chúng ta ăn riêng”, Lora nói. “Ít nhất là cho đến khi con bé có thể khống chế được sức mạnh của mình.”
“Em thực thấy được màu sắc trong không khí ư?”
“Chỉ khi em muốn di chuyển thứ gì đó thôi. Để em cho chị xem nhé.” Myra nhặt một chiếc lá và đặt nó lên bàn. “Ngồi thế này thì chẳng có màu gì hết nhưng khi em nghĩ đến việc mình muốn nó di chuyển như thế nào, chẳng hạn như bay lên.” Chiếc lá bắt đầu tự nâng mình lên. “Em trông thấy màu đỏ bên dưới nó, màu xanh bên trên. Em nghĩ cũng như sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa hay hơi nước bốc lên từ một ấm nước đang sôi vậy. Nếu giờ em muốn nó di chuyển nhanh hơn, hay theo một hướng khác, các màu sẽ thay đổi cam lẫn với đỏ và trắng pha xanh. Màu đỏ và màu cam đẩy nhau.”
Tara quan sát chiếc lá đang bay sang bên trái bàn và quay lại. “Màu xanh và màu trắng hút nhau.”
“Chính xác.”
“Ta thì lại rất khó nhận thấy các màu”, Lora thừa nhận. “Nói gì thì nói đây không phải là khả năng mạnh nhất của ta.”
“Chị thử đi.” Chiếc lá nằm yên trên bàn.
Hai mẹ con chỉ dẫn cho Tara suốt một giờ đồng hồ. Chiếc lá có di chuyển nhiều lần, nhưng không theo hướng Tara muốn. Lora bảo, “Đừng nản lòng. Một ngày con sẽ tìm thấy khả năng thực sự của mình, một tài năng vượt trội so với những người khác.”
Myra gợi ý họ sẽ luyện tập hàng ngày, và Tara hăng hái nhận lời ngay.
***
Khi bài học hoàn tất, tiếng cười khúc khích không còn rộn rã, cuộc chuyện trò đã chuyển sang chủ đề về cách ăn mặc của những kỵ sĩ, Lora để hai cô ở lại đó và đi làm những công việc thường ngày của mình.
“Chúng bó sát kinh khủng”, Tara nói tiếp, “Cứ như anh ta muốn kêu gọi tất cả cánh đàn bà con gái hãy nhìn vào cái gói ấy của mình vậy.”
“Em thấy chẳng có ấn tượng gì mấy hết”, Myra đảo mắt, nói.
Tara ré lên. “Em đúng là chanh chua đấy. Khi em tìm được ý trung nhân nhất định chị em mình có nhiều chuyện để nói.”
Myra ngước nhìn lên bầu trời đăm chiêu, “Biết đâu trong đám cưới có người lọt được vào mắt em.”
“Cũng sắp đến rồi, thỉnh thoảng chị muốn véo mình một cái để biết là mình không đang mơ. Chị muốn nhớ không sót một chi tiết nào.”
“Lễ cưới kéo dài chắc cũng phải cả tuần lễ”, Myra giải thích, “Nên không chắc chị sẽ nhớ hết mọi thứ đâu. Có khi lại còn mệt nhoài đi đấy chứ”.
“Sao lại lâu đến vậy?”
“Việc đi lại tốn nhiều thời gian lắm. Hiệp sĩ đến từ các vùng lân cận sẽ đưa thân phụ mẫu của mình đi cùng. Đám cưới là dịp họ tìm bạn đời tương lai mà.”
“Có hiệp sĩ nào được mời đến mà em quan tâm không?”
“Làm gì có. Nhà Lancaster sẽ đưa con trai, Matthew và con gái, Regina đến dự. Regina để ý Finlay, nhưng thực sự em không nghĩ anh ấy quan tâm đến cô ấy. Matthew thì quá thấp, quá nhút nhát, và ngoại trừ chuyện chim chóc anh ta chả có gì để nói cả. Nếu chị muốn hỏi thì em dứt khoát là anh ta không có cửa. Lúc nào cũng bị đám bạn đồng trang lứa đem ra làm trò đùa. Em thấy thế cũng đáng.”
“Tại sao em không cho chị biết suy nghĩ thực sự của mình?”
“Chỉ có thế thôi. Rồi chị sẽ thấy. Cũng còn có nhiều người khác nữa, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt của em hết. Da hứa sẽ để em tự quyết. Em mong sao ông giữ lời. Hai mươi tuổi mà vẫn chưa có chồng, đàn ông họ đàm tiếu lắm đó chị.”
“Thế nếu vẫn không có ai xứng đáng thì làm thế nào?”
Myra ngắm những đám mây đang trôi bồng bềnh. “Chắc chắn sẽ có. Em biết khi nào anh ấy xuất hiện.”
***
Linh mục Malloy dành cả cuộc đời mình kết tóc xe tơ cho các cặp vợ chồng. Người trong pháo đài MacCoinnich và dân làng mong ngóng và nô nức chờ sự xuất hiện của ông. Ông đến mang theo những thay đổi ở pháo đài, ít nhất là đối với Duncan và Tara.
Ông nói rất rõ ràng rằng trong sách kinh thánh không chấp nhận bất kỳ lời biện bạch nào về hành vi gần gũi thân xác dưới mọi hình thức nào. Chiếc giường của hai vợ chồng chỉ để dùng cho sứ mệnh tạo ra một sinh linh mới. Do vậy, cặp vợ chồng chưa cưới phải giữ gìn cho nhau chờ đến ngày lễ thành hôn. Nếu vậy thì đứa con sinh ra mới được Chúa chấp nhận.
Duncan bực bội và luôn miệng càu nhàu về chuyện linh mục Malloy dọa bỏ về, không chịu tổ chức lễ lộc gì cả,
“Chắc Lora gặp phiền phức lắm đây. Khách khứa đã sắp đến rồi”, Tara rên rỉ.
“Nhưng chúng mình đã cưới rồi mà.” Duncan khẽ suỵt, không để linh mục và cha mẹ đang cố thuyết phục ông nghe thấy.
“Hai người mới đính hôn không thể xem đã là vợ chồng được, và anh biết điều đó mà. Thậm chí ông ấy nói rằng đã có những cô dâu chú rể còn hủy hôn sau lễ đính hôn nữa kia.”
“Đa phần các trường hợp đó là do người phụ nữ hiếm muộn.”
“Có thể vậy, nhưng làm thế thì thật không phải.”
Anh biết tính bất công trong sự thật này. “Anh đồng ý.” Anh nhìn linh mục chăm chăm rồi quay sang cô dâu của mình.
Họ dễ dàng đọc được suy nghĩ của nhau.
Cô nhíu mày. “Anh có suy nghĩ khác về em nếu em không thể có con?”
Anh quá ngốc. Sự ích kỷ của anh đã khiến cho vợ mình lo lắng. “Nay, không có đâu em à.” Anh ôm trọn khuôn mặt cô bằng cả hai tay, hôn phớt nhẹ lên môi cô. “Cho dù không có linh mục đứng ra làm lễ thì mình cũng đã là vợ chồng rồi.”
“Tốt”, cô nói hơi lớn giọng. “Vậy thì ngủ riêng giường vài đêm chỉ là chuyện nhỏ thôi nhỉ.”
“Em muốn vậy?” Anh nhìn sâu vào mắt cô.
“Em muốn làm vợ anh. Và nếu linh mục Malloy bỏ về, cũng phải mấy tháng sau mới có người đến thay ông.”
Anh ghét lập luận của cô. “Giường anh sẽ trống trải lắm nếu vắng em”, anh thì thào vào đôi môi đang hé mở.
“Giường em cũng vậy. Gửi cho em câu gì ấm áp qua suy nghĩ đi.” Ông ấy không thể ngăn được chúng ta làm chuyện đó. Anh hoàn toàn có thể nói những điều không phù hợp bằng ý nghĩ. “Vả lại, như vậy sẽ giúp cho đêm tân hôn háo hức hơn. Anh không nghĩ vậy hay sao?”
Anh càu nhàu, di di trán vào trán cô. Những từ ngữ của em làm anh căng cứng lên rồi đây. Suốt cả mấy ngày thế này chắc anh phát điên quá.
Chịu đựng một chút cũng đáng mà anh, em hứa sẽ đền cho anh. Sau lễ cưới mình sẽ không rời khỏi giường một tuần luôn. Em sẽ gắn cờ trắng ngoài cửa khi có người muốn mang đồ ăn đến.
Cô cười khúc khích.
“Suỵt.” Linh mục Malloy đưa mắt nhìn họ tỏ ý không vừa lòng.
***
Duncan cùng Fin lo mấy việc lặt vặt chuẩn bị đón khách. Anh cần làm gì đó để không nghĩ đến cô dâu của mình. Chẳng phải vì anh không thích cách cô trêu chọc anh. Ngược lại là đằng khác. Tuy nhiên, không được chạm vào cô thật dễ phát điên lên được.
Hai người không hề trở nên xa cách do việc không ngủ chung giường, mà trái lại ngày càng gần gũi nhau hơn. Anh không biết đã phải lòng cô từ khi nào, nhưng không thể phủ nhận được chuyện mình đã bị đổ hoàn toàn.
Giờ đây, vẫn như thường lệ, anh tự hỏi, không biết cô có yêu anh như anh yêu cô không. Hay chỉ bởi lời thề hôn ước giữa hai cá thể mang dòng máu Druid gắn chặt họ đến như vậy? Liệu những lời nói yêu thương có mang họ đến gần nhau hơn không?
Không lúc nào anh nghĩ đến cô mà lòng không vui sướng. Ngay cả giờ đây đang ngồi lên lưng ngựa cùng với em trai đi bên cạnh, tâm trí anh cũng dồn về Tara và những việc cô đang làm. Họ càng đi xa khỏi pháo đài anh càng khó nghe thấy cô. Nhưng anh cảm nhận được cô và niềm hạnh phúc khởi nguồn từ cô.
Fin cho ngựa đi chậm lại, nhìn anh trai dò xét, rồi đảo mắt. “Trời ạ, làm ơn cất cái mặt hơn hớn đấy đi được không. Nhỡ đâu có ai trông thấy thế nào họ cũng nghĩ anh bị dở người cho xem.”
“Ghen tị hả, chú em?”
“Về việc chị ấy biến anh thành thế này sao? Không đâu.”
“Nếu tìm được một người giống như cô dâu của anh thì chú gặp may đấy.” Duncan thích cách nói đầy sở hữu đấy mỗi khi anh nói đến Tara.
Cô là của anh.
“Một người đẹp bằng vậy, em đồng ý. Nhưng giọng điệu chị ấy sắc bén hệt như một con dao.”
“Nhưng cô ấy dứt khoát là người xứng đáng.”
Fin nghịch nghịch dây cương ngựa trong tay. “Dù vậy em vẫn muốn cô dâu của mình dịu dàng hơn.”
“Hệt như Alyssa hả?”
Fin nhìn xa xăm. “Giọng cô ta có thể dịu dàng thật, nhưng trên giường thì không. Cô ta có quá nhiều ham muốn, mà chỉ cùng một bạn tình thì không thể đáp ứng hết được.”
Duncan cau mày trước giọng nói nặng nề của em trai. “Thật không may nhỉ. Cô ấy cũng mang dòng máu Druid. Anh tưởng hai người thành một đôi đẹp rồi chứ.”
“Em cũng tưởng vậy.”
Hai anh em im lặng một lúc lâu, tận hưởng sự yên tĩnh và được dịp thỏa sức để suy nghĩ của mình bay bổng.
“Anh nói với Tara về lễ đính hôn ở California chưa?”
“Chưa có dịp.”
“Anh định cứ để thế sao?”
Anh lắc đầu. “Nay, nhưng anh phải nói thế nào đây? Anh luôn miệng bảo cô ấy là bọn anh đã là vợ chồng rồi. Cô ấy đã biết anh và cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của nhau.”
“Thế anh đang mong chị ấy sẽ tự biết bay hay sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Hy vọng anh biết việc mình đang làm, anh trai. Em đương nhiên không muốn Tara nổi cơn tam bành lên. Em có cảm tưởng chị ấy có thể triệu tập cả tổ tiên chiến đấu về phe mình khi chị ấy muốn.”
“Anh sẽ đợi lúc nào tiện đã. Tara là người biết lý lẽ, cô ấy sẽ hiểu thôi mà.”
Fin thúc ngựa đi nhanh hơn. “Mong là vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.