Phía Sau Em Là Anh

Chương 14: Nói Khùng Nói Điên





“Tao nhận thấy quả bom của một đồng đội khác biệt, liền cảnh báo anh ấy.
Đương nhiên tao không dám chỉ huy chỉ có thể bàn bạc với nhau, quả bom ấy thời gian rất gấp, sức nổ đương nhiên lớn hơn những quả bom còn lại.
Tao nói điều này hẳn là mọi người không tin, quả bom ấy không có cách nào tháo gỡ.
Trong bán kính ba ki lô mét vẫn còn hai người nữa, tao cũng thật điên rồ, dùng quyền lực ép bọn họ dừng việc tháo bom quay về căn cứ.”
Nó đưa mắt nhìn tôi rồi tiếp tục kể.
“Là quả bom của người đồng đội kia phát nổ trước, hai quả bom kia cũng được kích hoạt.
Kết quả một người thiệt mạng, vùng đất này ảnh hưởng cơ sở vật chất không ít.”
Tôi thấy nó không có lỗi, lỗi nằm ở chỗ nó không nên xuất hiện.
Nhiệm vụ lần đó không nên có một người chết, ít nhất là ba.
Chuyện phía sau tôi hình như đoán được, có chút vui khi biết tất cả bị kỷ luật.

Mà tên Dục Phong kia không quay về đội gỡ bom thật tiếc, mong ngày nào đó hắn được chôn xác với mấy quả bom kia.
“Mày bàn bạc với người đồng đội kia, anh ta nói thà một mình chết còn đỡ hơn phải kéo thêm hai người.”
“Sao mày biết? Anh ta có nói như thế.”
Nếu thật sự không còn cách nào cứu chữa vậy thì để hai quả bom kia tự phát nổ, nó không thể ảnh hưởng đến chỗ anh ta, còn quả bom anh ta thì có thể, nếu ai trong trường hợp này cũng muốn bảo đảm an toàn cho đồng đội.
Theo phỏng đoán nếu mọi chuyện phát triển theo cách vui vẻ, thì người đồng đội kia sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, nhất định cũng biết kết cục của bản thân.
Ngưỡng Mi kháng lên, không những can thiệp vào quá trình gỡ bom mà còn ra lệnh.
Nghĩ nó cũng tài thật, lấy đâu ra cái gan đó, tôi chắc chắn bản thân không nhắm mắt đâm đầu như thế.
Sẽ xem như không thấy, giả vờ không biết.
Tôi có một thắc mắc, lập tức hỏi thành lời.
“Xảy ra chuyện như thế sao mày vẫn tham gia vào đội gỡ bom.”
“Ba tao muốn tao chết, có một ngày xác cũng không còn.”
Ồ, hóa ra là do ông già kia cho nó cơ hội.
“Thế, sao ba mày lại thu hồi hết các giấy phép.”
“Sư phụ muốn chuyển tao vào tổ trọng án.”
Ồ, hóa ra chuyện hắn bảo đến chỗ giải phẫu là nghĩ cho Ngưỡng Mi.
Hình như tôi sai rồi.
Dục Phong cũng không đến mức tàn nhẫn, hắn ít ra quan tâm Ngưỡng Mi theo một cách khác.
Ngưỡng Mi ngóc đầu dậy nhìn tôi một lần nữa muốn nói rồi lại thôi, tôi ghét kiểu này nhất đấy.
“Nói.”
“Mày ở đây chơi vài ngày đi, tao bịa với mọi người ở phòng trọ theo trường đi tuyển sinh vài ngày để cải thiện điểm rèn luyện.”
Cái lý do này cũng được, nhưng xấu hổ quá.
Điểm rèn luyện của tôi toàn xếp loại trung bình, đến lúc mọi người hỏi có vẻ còn ngại hơn.
“Tử Ca thích mày.”
Tôi mới nghe cái gì vậy? Tôi lập tức phản bác.
“Không phải.”
Chân mày nó chùng xuống, có vẻ không hài lòng về lời thoại vừa rồi, nó chất vất tôi.
“Sao mày biết không phải?”
“Cũng có thể thích mày mà?”
Tôi xem nó biện bạch thế nào, hình dáng cả hai giống nhau.
Cách nói chuyện và tính tình tuy khác nhưng nó chẳng là gì.
“Tử Ca chưa từng lo cho tao, vết thương từ nhẹ đến nặng đều bỏ mặc.
Tao nôn anh ấy có khi nào đem đồ ăn đến, nhờ đưa về giúp mà mặt mày nhăn nhó như ai giật sổ gạo.”
“Còn nữa, Tử Ca nói lần đầu gặp, nhìn mặt mày ngáo ngáo nên nhất kiến chung tình.
Tử Ca bảo mày không giỏi thể hiện qua lời nói, mày khuyên người ta hai câu, người ta liền muốn nhảy cầu.
Mấy ngày sau triệt để tìm đến cái chết.”
Ai đó có thể đưa tôi thứ gì đó để chặn họng nó không? Kể ra có điểm nào là tốt đẹp, tôi nên khiêm tốn một chút hay bẻ gãy xương nó đây?
Tôi thu nhỏ sự tồn tại ngày càng tiến về phía cửa, vừa mở đã kinh hồn bạt vía.
Có người đứng trước cửa, người đó là An Tử, tôi liền thở phào một hơi.
Trên tay anh ấy cầm hai ly trà sữa, chất giọng ấm áp nói.
“Em muốn đi dạo không? Cùng một chỗ nhưng chưa chắc sẽ bị phát hiện.”
Phát hiện thì tôi là Ngưỡng Mi, không phát hiện tôi là Lam Giả Mẫn, chỉ sợ cả hai đứng cùng nhau.
Tôi nhìn vào bên trong rồi nhìn đến hai ly trà sữa, người trước mặt liền nhạy bén mở lời.

“Không phải mua cho Ngưỡng Mi, nó không thích ngọt.”
Giọng nói yếu ớt mang theo chút ủy khuất của Ngưỡng Mi nói vọng ra.
“Tao không thích ngọt, tao đã nói Tử Ca thích mày, mày lại không tin.”
Nhờ nó mà bọn tôi trực tiếp không thể nhìn thẳng mặt nhau nói chuyện.
Có lẽ vài người sẽ khó khăn khi nhìn vào mắt đối phương, vài người đó không bao gồm tôi.
Việc nhìn vào mắt người khác để đối thoại đó là thói quen, nó giúp tôi an tâm.
Ngoại trừ nhìn Ngưỡng Mi, cứ như đang nhìn chính mình qua gương, nó khiến tôi khó xử.
“Tôi không quen đường ở đây.”
Một câu nói đã khiến tôi ngại ngùng như vậy, thật không đáng.
An Tử đưa mũ và kính sang cho tôi, trên tay anh ấy đang bận mà còn lo đến chuyện này.
Tôi tiếp nhận những thứ đó sánh vai cùng với anh ấy ra khỏi khách sạn.
Vài giờ trước tôi còn nghĩ bản thân chính là người nằm lì trong phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.