Phía Sau Em Là Anh

Chương 12: Một Trong Những Điều Tôi Che Giấu





Mọi người cùng nhau hô hào, tôi chỉ biết nuốt xuống ngụm khí lạnh.
Nó đắt tội gì với người ta thế?
Mọi thắc mắc chỉ biết tìm đến An Tử, anh ấy kiên nhẫn mở miệng.
“Nhiệm vụ lần đó xảy ra trên chính mảnh đất này, chính vì vậy hàng năm tiền của Ngưỡng gia đều đổ về đây.
Võ đường không phải ngoại lệ.”
Ngưỡng Mi là loại người được gia đình che chở để thoát tội? Sao tôi thấy nó chẳng giống chút nào, hay là nó che giấu quá kỹ.
Quả bom nổ giết chết hàng loạt người trên mảnh đất này sao? Tôi nhớ vài năm gần đây đâu nghe thấy vụ nổ nào, truyền thông gần như không có đề cập đến.
Tôi nhiều chuyện từ khi nào vậy?
Muốn biết quá khứ của kẻ phản diện sao, tôi điên rồi.
Ý nghĩ giúp nó đang bị ăn mòn, cho bọn người kia hả giận khi thấy Ngưỡng Mi bị đánh đến không ngóc đầu dậy nổi.
Đối thủ của nó đang nở nụ cười của kẻ chiến thắng, kẻ chủ trì trận đấu lại không ra tín hiệu để dừng trận đấu.
Qua một khoảng thời gian gần như là tung hô trong thỏa mãn, bọn họ mới tha cho Ngưỡng Mi.
Tôi muốn hỏi vết thương mới chòng vết thương cũ có cảm giác thế nào, có hưng phấn hay đại loại như vậy.
An Tử đem được nó vào phòng vệ sinh, không gian này chỉ có hai người bọn tôi.

Nghĩ cũng tài thật, tôi còn tưởng sẽ bị Dục Phong cản đường làm khó, may mà hắn hoàn toàn ngó lơ Ngưỡng Mi.
Hóa ra Ngưỡng Mi yêu đơn phương người ta, mà mối tình này qua đi cũng rất nhanh.
Đôi tay run rẩy của nó châm điếu thuốc, rít một hơi.
Cách giảm đau chăng? Tôi chưa từng thử dùng cách này, nhưng có nhìn thấy người ta dùng cách này để ổn định cảm xúc, kẻ đó chính là tôi đây.
Tôi ngồi xổm xuống, trầm tư suy nghĩ.
Nếu nó làm phật lòng toàn bộ người trên mảnh đất này, không cần nhận lời bà nội đến để chứng tỏ cái mẹ gì đó.
Vậy mà cứ đồng ý, tôi chẳng hiểu cái đầu kia chứa gì.
Tội lỗi sao?
Còn tỏ vẻ lo lắng đến đây để chịu đòn thay tôi, ban đầu làm tôi cảm động đó chứ.
Biết càng nhiều lại không thể rơi ra giọt nước mắt nào.
“Chắc phải đổi lại rồi, mày là mày, tao về lo phần của tao.”
Ngưỡng Mi hình như hiểu tình trạng của bản thân, không phải bác điều gì.
Nó dùng dáng vẻ dè dặt, cẩn trọng mười phần hỏi tôi.
“Sao này tao có mệt một chút, có thể để tao đến tìm mày không?”
“Đừng để mọi người phát hiện.”
Bị đánh đến như vậy vẫn cười, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bản thân từ khi Ngưỡng Mi xuất hiện.
Cả hai trao đổi quần áo cho nhau, An Tử đưa nó về khách sạn trước, việc còn lại tôi phải giải quyết cho xong.
Chỉ là nửa trận đấu thôi chứ gì?
Ánh mắt nhìn con mồi đã rất lâu tôi mới lôi ra dùng.
Boss của tôi im hơi lặng tiếng bấy lâu cũng khiến tôi ngứa tay rồi.
“Kẻ thua cuộc, đến cho xong trận đấu đi.”
Câu nói của đối thủ chọc tôi phải nở nụ cười.

Lớp phấn dùng để ngụy trang vết thương của Ngưỡng Mi trông như thật, nó lại chẳng đau khi tôi nhếch mép.
Nhẫn nhịn trong cái nhà của Ngưỡng Mi bởi vì tôi hiểu một đạo lý, không nên đánh trưởng bối.
Đứng trên sàn đấu, tôi vẫn là tôi thôi.
Đối thủ ăn trọn cú đấm của tôi, bốn bề lập tức phẳng lặng.
Bọn họ ngạc nhiên sao, tôi cho bọn họ ngạc nhiên chết luôn.
Có vẻ choáng khi nhận trọn cú đấm, người kia lui về sau.
Tôi vẫn thắc mắc vì sao không chọn một người phụ nữ để đấu giao hữu với Ngưỡng Mi.
Cuộc sống của tôi đầy rẫy sự công bằng, không có nghĩa đối với nó cũng tồn tại hai chữ đó.
Đối phương gằn giọng, quát lớn.
“Tìm đường chết.”
Tôi xoay người thực hiện cú đá mà rất lâu trước đây vẫn hay dùng, nó trúng phốc.
Thể lực giảm một chút không có nghĩa tôi sẽ tàn phế, ít ra có thể xử tên này một cách đẹp mắt.
Bọn người đến xem vì sao lại đông như thế, hóa ra đều có lý do.
Tôi quét mắt nhìn bọn họ một lượt, chỉ là muốn xem biểu cảm thế nào.
Đúng như dự đoán, tất cả hậm hực tức giận nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
Tôi nghe thấy tiếng gãy xương của tên kia, chính vì tôi cố ý muốn nó gãy.

Trận đấu kết thúc khi tên kia chẳng ngóc đầu dậy nổi, một người rồi lại một người tiến lên.
Chỉ cần là người của võ đường tôi đều lần lượt hạ bọn họ.
Đã khoác lên cái áo đó thì chẳng kẻ nào chân yếu tay mềm, bị đánh bại cũng là do bọn họ thường ngày không chăm chỉ luyện tập.
Một đứa nhỏ cỡ tầm bảy tuổi cũng muốn đánh tôi, nó là đứa cuối cùng cũng là đứa nhỏ nhất.
Tôi dùng một tay đã có thể chặn nó lại, nhìn cách nó vùng vẫy khiến tôi thỏa mãn.
Màn biểu diễn vừa rồi đúng là khốn nạn mà.
Tôi vô tình liếc sang Trấn Yên Yên, ừ thì vô tình thôi.
Tất cả chuyện này đều quy về chị ta.
Lúc cần hắn cản đường hắn lại cho qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lúc không cần hắn lại đứng đối diện.
Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, đừng có cản đường như vậy.
“Cô làm tôi bất ngờ đó.”
Vụ việc trên cầu có lẽ thành công dọa hắn, còn chuyện này chả muốn gây bất ngờ, tôi vì đứa có gương mặt giống hệt mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.