Phía Sau Em Là Anh

Chương 10: Trái Tim Tôi Mỏng Lắm Đừng Doạ





Chẳng mấy chốc đèn đã sáng lên, giây phút này tôi chỉ thấy bản thân thật may mắn bởi vì không nôn ra tại chỗ.
Tôi lập tức lao ra khỏi phòng chạy về hướng nhà vệ sinh, sợ ma đều dẹp sang một bên.
Nôn hết những gì đã ăn rồi nhấn nút xả nước.
Dục Phong thế mà đuổi theo đến nhà vệ sinh nữ, gõ cửa liên tục.
Cả hai cách nhau một cánh cửa, tôi mệt mỏi mà không muốn ló mặt ra.
“Cô có sao không? Sao lại đột nhiên như vậy?”
Trời mẹ, hay thật.
Tôi nên chúc mừng Ngưỡng Mi thế nào đây? Đối phương có chút nào là biết cô sợ bóng tối đâu?
Một lúc sau tôi đem gương mặt phờ phạc ra khỏi phòng vệ sinh.
Dùng nước để bản thân thanh tỉnh đôi chút, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương.
Dục Phong vẫn đứng phía sau, tôi hít sâu một hơi hỏi.
“Gọi tôi đến đây để làm gì?”
“Cái chết người này rất khả nghi, trước nay cô luôn hứng thú với nó mà, không phải sao? Để được vào tôi đã nhờ vào mối quan hệ.”

Ngưỡng Mi có sở thích kỳ quặc như vậy sao? Tôi có nên nói trắng ra luôn không, tôi cảm thấy buồn nôn nữa rồi.
Phải rất lâu sau đó tôi mới rời khỏi nhà vệ sinh, rời khỏi cái nơi đáng sợ kia.
Ngồi ở công viên gần đó tôi mới đỡ được đôi chút.
Tôi gọi cho An Tử, chính là cái người anh trai phát hiện ra tôi, Ngưỡng Mi nói người này tin tưởng được.
Vóc dáng của An Tử chẳng thua kém Dục Phong, gương mặt tươi sáng tóm lại rất được, được hơn cái tên Dục Phong.
“Uống đi, mới nôn bụng trống rỗng, sẽ đói đó.”
An Tử đưa cái bánh cùng với sữa tươi cho tôi.
Ngưỡng Mi như thế nào tôi không biết nhưng tôi sẽ không từ chối đâu.
Vừa nhận lấy đã bị Dục Phong cướp mất.
“Vừa mới tiếp xúc với thi thể, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn sau.”
Được, được, hắn nói đều được.
Tôi nhờ An Tử đưa về nhà, xe cứ để đó sẽ cho người đến lấy sau.
Có mất thì tự Ngưỡng Mi chịu, tôi quá rối bời.
Khi về tôi lập tức lau vào nhà vệ sinh, cho dù không còn gì để nôn cũng phải nôn cho bằng được.
Tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc, trong lúc ngủ còn mơ thấy thi thể bật dậy tiến về phía tôi.
Chắc chắn khoảng thời gian này không thoải mái nên mới buồn nôn, việc nhìn thấy xác chết mà gây ra tôi cam kết không phải nó.
Vài ngày sau tôi được đưa đến một nơi, cũng chẳng biết nơi đây là đâu.
Khách sạn mà nhà họ Ngưỡng sắp xếp khá tốt, tôi chỉ quan tâm mỗi điều này.
Phải thừa nhận một điều, bản thân là công không xứng với tầm phượng hoàng.
Đâu đó cũng có một ít khó chịu.
Nửa đêm tôi giật mình thức dậy bởi tiếng động kỳ lạ, an ninh của nơi này không tốt chút nào.
Dáng người đó vừa nhìn đã biết người quen.
Tôi ngồi bất động trên giường dùng đôi mắt ngáy ngủ nhìn nó.
Ngưỡng Mi giật nảy, phản ứng chả chân thực chút nào.
Tôi mang theo chút ngáy ngủ, lười biếng hỏi nó.
“Mày đến đây làm gì?”
Nó bình tĩnh tháo cái mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang, cặp mắt kính không độ của tôi nó cũng cõm đến đây, chậm rãi đáp.
“Không đến thì mày bị người ta đánh chết lúc nào không hay.”
Nghe có vẻ hay ho, tôi dần dần tỉnh táo, chớp mắt vài cái lấy lại tầm nhìn.
“Nói thử?”
“Võ đường nhận tiền hỗ trợ của bà nội, nhất định sẽ tổ chức vài trận giao hữu.
Đương nhiên tao cũng phải tham gia, cái này là vì thể diện.
Trấn Yên Yên nhất định sẽ tìm đối thủ không tầm thường cho tao.”
Tôi dường như hiểu rồi, nó sợ tôi bị liên lụy.
Khoảng thời gian này nó muốn tôi ở trong khách sạn, việc còn lại nó sẽ tự lo liệu.
“Tao biết rồi.”
Nói xong tôi lập tức ngã người ra phía sau, đi máy bay không quen tôi cần ngủ bù.
Nhắm mắt rồi lại phải mở mắt ra, một chân đạp nó lọt xuống giường.
“Nằm dưới sàn đi.”
Ngưỡng Mi lồm cồm bò dậy, cái ngã vừa rồi chắc cũng không đến mức đau như vậy nhưng cái nhíu mày đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Đầu óc đãng trí của tôi, quên mất cái lưng của nó gánh chịu hai trăm gậy.
Tôi và nó đổi cho nhau hai tuần hơn, coi bộ vết thương chưa lành.
“Tao ngủ ngoan lắm không ảnh hưởng đến mày đâu, đừng lo.”

Tôi để yên cho nó bò lên giường, ngủ lúc nào không hay.
Trước khi chìm vào giấc ngủ tôi ngửi thấy mùi thuốc lá, nó không nồng như loại ba tôi hay dùng, rất dễ ngửi.
Thức dậy đã không thấy nó đâu rồi, tôi đắn đo nhiều lắm.
Thật lòng thì muốn nhìn một lát, muốn xem bọn họ giao hữu kiểu gì.
Đúng là tò mò đánh chết mọi thứ, tôi dùng chính trang bị nó đem đến để lẻn đến võ đường.
Bị lạc vài lần, may mắn đường ở tỉnh cũng khá dễ đi.
Nhiều người đến xem không chỉ riêng mình tôi, điều này khiến bản thân an tâm hơn.
Tôi nhìn thấy nó đứng ở giữa đám người, thật nổi bật.
Chẳng biết vì điều gì mà lại làm nó vui như vậy, con người này lạc quan thật.
“Mẫn.”
Suýt thì đứng tim, có người chạm vào bả vai tôi hệt như lần gặp An Tử.
Tôi dùng ánh mắt thăm dò để nhìn người kia, hóa ra là An Tử thật..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.