Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 55: Bị yêu quái bám người




- Hết hồn hà! Không phải ngài bảo tôi tự đi sao?
Mộng Hàm Yên phát hiện cái tên này đúng là đủ xấu xa, nàng ngồi trên lưng ngựa, bị hắn giam trong lồng ngực, không thể nào trốn thoát.
- Bổn vương chê ngươi chân ngắn, đi tới tối cũng chưa tới.
Lời của Quỷ vương khiến Mộng Hàm Yên tức tối.
- Của tôi là chân dài xinh đẹp! Đâu phải chân ngắn!
Mộng Hàm Yên quơ quơ chân mình, khó tránh áp gần vào người hắn hơn khiến sắc mặt hắn hơi kỳ quái.
- Đừng lắc lư lung tung, bằng không ta ném ngươi xuống bây giờ!
Quỷ vương nói lạnh tanh dọa cho Mộng Hàm Yên vội vàng tóm lấy cánh tay hắn để tránh bị hắn ném.
Bị ném với tốc độ nhanh thế này, chắc chắn mất mạng đó!
- Buông tay!
Quỷ vương nghiến răng nghiến lợi nói, tiểu nha đầu này còn dám vô lại như vậy hay không?
- Ngài muốn ném ta xuống, ta không buông!
Mộng Hàm Yên lắc đầu thật mạnh, nắm chặt cánh tay hắn.
- …
Quỷ vương không còn gì để nói, hắn trông hung dữ như vậy? Trong lòng nàng, nàng cho rằng hắn thật sự sẽ ném nàng?
Nói thật lòng, hắn đâu nỡ ném bé con này xuống chứ!
- Đến Thủy Nguyệt Cung rồi!
Tốc độ của bạch mã rất nhanh, Thủy Nguyệt Cung nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Mộng Hàm Yên.
Nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị ném thẳng xuống.
Nàng muốn mắng hắn một trận nhưng hắn sớm đã giục ngựa dứt khoát rời đi.
- Bỏ đi! Mình đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!
Mộng Hàm Yên biết phía sau Thủy Nguyệt Cung không người canh gác nên chuồn vào từ phía sau, xem xem Nguyệt Thiển Mi ở đây có bị người ta bắt nạt hay không.
Sáng sớm trải qua huấn luyện lễ nghi cung đình cơ bản, cơ thể Nguyệt Thiển Mi tuy yếu ớt nhưng nàng vẫn tiếp tục kiên trì, không để Tử Cung ma ma bới móc ra khuyết điểm nào.
Lúc này, Nguyệt Thiển Mi đang ngồi trong phòng đọc sách, nàng thấy trong sách có kẹp một tờ giấy, trên đó viết: “Muội muội cô hiện rất an toàn, không cần lo lắng”.
- Yên nhi giờ đang ở đâu? Tờ giấy này là ai đưa cho mình?
Nguyệt Thiển Mi không hề yên lòng, lỡ như tờ giấy là của người xấu đưa cho mình thì Mộng Hàm Yên chẳng phải là nguy hiểm không ai cứu sao?
“Rầm!”
Cửa phòng bị đẩy ra, Tử Cung ma ma mang theo vài cung nữ đi vào.
- Không biết Tử Cung ma ma tới đây là muốn làm gì?
Nguyệt Thiển Mi cảnh giác nhìn Tử Cung ma ma, cảm thấy bà ta tới đây không phải là chuyện tốt lành gì.
- Bệ hạ hạ chỉ, tiệc tối ba ngày sau các vị chủ nhân đều phải tham dự, đêm đó bệ hạ sẽ khâm điểm một vị chủ nhân để thị tẩm, cho nên mỗi vị chủ nhân đều phải được kiểm tra rõ là thân xử nữ! Mong chủ nhân phối hợp!
Tử Cung ma ma lên tiếng rồi vẫy tay bảo người ta đóng cửa phòng lại.        
- Vị cô cô này đặc biệt đến để nghiệm thân cho cô! Cô không cần sợ hãi!
Bà ta liếc mắt ra hiệu cho một vị cô cô bên cạnh, vị cô cô đó liền tiến lên.
- Tự cô cởi hay chúng ta giúp cô cởi?
- Càn rỡ! Bổn công chúa tự có thủ cung sa làm chứng, các ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Thiển Mi thấy hai cung nữ bước tới giữ lấy cánh tay nàng, vị cô cô đó hiển nhiên không phải muốn kiểm tra thủ cung sa.
- Xin chủ nhân phối hợp, bằng không nếu nô tỳ không cẩn thận làm chủ nhân bị thương, há chẳng phải là tội lỗi lắm sao?
Gương mặt vị cô cô kia hiện lên vẻ tàn nhẫn, đương nhiên là được Tử Cung ma ma gợi ý.
- Các người buông ta ra!
Nguyệt Thiển Mi không cam tâm chịu sự sỉ nhục như vầy, ra sức vùng vẫy.
Đáy mắt nàng hiện lên ánh sáng đỏ, không biết sức lực từ đâu tới, nàng đột nhiên đẩy mạnh họ ra.
Móng tay nàng trong cơn giận dữ chợt dài ra, những móng tay thật dài trong chớp mắt cào bị thương cung nữ xông tới bắt nàng.
Con ngươi nàng trong chớp mắt biến thành màu đỏ ma quái, dường như đã mất đi lý trí.
- Á! Yêu quái!
Tử Cung ma ma sợ chết khiếp chạy ra ngoài, những người khác cũng hét lên kinh hoảng chạy bán sống bán chết.
Nguyệt Thiển Mi nhìn tay của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu ma quái của mình trong gương, chính nàng cũng bị dọa.
Nàng biết mình không thể ở đây nữa, bằng không sẽ bị xem như là yêu quái mà thiêu chết.
Nàng chợt nhảy ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao trong cơ thể của nàng tràn trề sức mạnh, nàng chỉ nhảy một cái đã phóng ra khỏi Thủy Nguyệt Cung.
Mộng Hàm Yên lẻn vào Thủy Nguyệt Cung, tìm đến nơi ở trước kia của họ nhưng không hề thấy Nguyệt Thiển Mi.
Đến khi nghe được tiếng hét thảm chói tai cùng với âm thanh hỗn loạn, nàng mới theo tiếng đi qua xem thử.
Nàng không thấy Nguyệt Thiển Mi mà chỉ thấy Tử Cung ma ma dưới vòng vây chen chúc của thị vệ dè dặt đi đến gian phòng đó.
Mọi người tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Nguyệt Thiển Mi đâu, chỉ thấy vết máu còn lưu lại trên nền đất.
- Nguyệt công chúa lại là yêu quái!
- Đúng là quá đáng sợ!
- Nghe nói nàng ta có con mắt đỏ lên ghê lắm, còn có móng tay thật dài nữa, đáng sợ quá.
- Nếu không phải Tử Cung ma ma chạy trốn nhanh thì đã bị nàng ta quào một cái chết tươi rồi!
- …
Tiếng bàn tán của mọi người khiến Mộng Hàm Yên cực kỳ khiếp sợ, trong cơn kích động, nàng không cẩn thận đụng phải lọ hoa bên cạnh.
- Ai?
Thủy Nguyệt Cung bây giờ đều trông gà hóa cuốc, nghe tiếng lọ hoa rơi xuống, Tử Cung ma ma xoay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét qua.
- Là nàng ta! Tỷ tỷ là yêu quái thì muội muội nhất định cũng là yêu quái! Bắt nàng ta!
Tử Cung ma ma không cho thanh minh gì đã hạ lệnh bắt Mộng Hàm Yên, cả đám thị vệ lập tức bao vây nàng.
- Nhốt vào địa lao! Nghiêm hình tra khảo! Yêu nghiệt này dám trà trộn vào hoàng cung, nhất định là có ý đồ bất chính với bệ hạ.
- Các ngươi không được chạm vào ta!
Mộng Hàm Yên lạnh lùng quát, nghe tình hình của Nguyệt Thiển Mi, điều nàng sợ nhất là tỷ ấy đã bị con yêu quái ẩn nấp trong hoàng cung bám vào cơ thể rồi.
Không ngờ nhanh như vậy đã tìm ra yêu quái, thế nhưng nó lại bám vào người Nguyệt tỷ tỷ mà nàng thích nhất.
Lời nàng vừa dứt, các thị vệ đơ người tại chỗ, không dám tới gần.
Tử Cung ma ma thấy mọi người đều ngây ngẩn thì nổi giận đùng đùng quát:
- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt lấy yêu nghiệt này!
- Tránh ra!
Lời Mộng Hàm Yên vừa dứt, các thị vệ lại không khống chế được mà tự động tránh ra. Trong giọng nói của nàng dường như có một sức mạnh đặc thù nào đó, khiến bọn họ không thể không tuân theo.
Lúc này nàng không hề biết mình có sức mạnh ngôn linh, bởi nàng vẫn không thể nào hoàn toàn khống chế sức mạnh này.
Chỉ khi nàng tức giận hoặc ở vào tình thế cấp bách mới dùng đến nó theo bản năng.
- Nhất định là yêu thuật! Bắn tên! Trực tiếp bắn chết yêu nữ này!
Tử Cung ma ma hoảng sợ nói, bà thấy những thị vệ kia đờ đẫn lui lại, đây tuyệt đối là yêu thuật.
Cung tiễn thủ lập tức bao vây Mộng Hàm Yên, định giương cung bắn tên để nàng chết trong loạn tiễn.
- Ai dám động đến một sợi lông của nàng, bổn vương sẽ chém cả nhà kẻ đó!
Một giọng nói uy nghiêm bá khí lạnh lùng vang lên, Quỷ vương sải bước lớn vào Thủy Nguyệt Cung, hơi thở nguy hiểm tỏa ra khiến tất cả mọi người sợ hãi, chân mềm nhũn, quỳ rạp dưới đất, run rẩy không dám ngẩng đầu.
- Tham kiến Quỷ vương điện hạ!
Tử Cung ma ma cũng quỳ xuống, nhìn Quỷ vương sát khí đùng đùng tiến vào, có ai mà không sợ.
Khi bọn họ lấy dũng khí ngẩng đầu lên thì thấy Quỷ vương mang Mộng Hàm Yên đến bên mình, dáng vẻ bao che ấy khiến bọn họ đều khiếp sợ không thôi. Đồng thời, trong lòng họ âm thầm sợ hãi, nếu lúc nãy bắn tên thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.