Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Chương 7: Hàn xá




Đầu hạ, gió thổi cành cây sum xuê che đi nắng nóng, chỉ còn mát lạnh.
Càng đi vào trong núi, gió càng mát, ánh sáng càng mờ, bên tai ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót, chỉ có thanh âm phiến lá bị gió thổi qua.
Lâm Thuật xoa xoa mồ hôi trên trán, tùy tiện tìm tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi. Trong mộng nghe nói Tú Lâm Sơn, chính là nơi cao nhất trên Thiếu Phủ Sơn, nguyên lai chính là một nơi đẹp và tĩnh mịch như vậy, nhưng ngoài đẹp và tĩnh mịch, lại càng nhiều hàn ý bao trùm.
Xa hơn nữa, đã không còn đường đi.
Lâm Thuật từ trong bao y phục lấy ra lương khô cùng nước uống, hướng chung quanh nhìn nhìn. Nhớ tới câu “Nếu là người hữu duyên, đi tìm Tú Lâm Sơn!” kia, hắn lại bất giác nghĩ đến lúc Hạc Nguyên cho hắn một nguyện vọng, đã từng nói qua “Ngươi có thể tìm tới nơi này, cũng là người hữu duyên”.
Hạc Nguyên còn sống, chỉ là không biết hiện tại tình trạng như thế nào.
Lâm Thuật về sau khi đến Thịnh Kinh gặp được cao nhân, mới biết hạt châu mà Hạc Nguyên mớm cho hắn vô cùng có khả năng là đan nguyên, nếu như không có khỏa đan nguyên kia, hắn sớm đã chết trên chiến trường Tây Cương. Sau khi hắn xác nhận điểm này, nhớ tới Hạc Nguyên đã từng chính nói qua ” Nếu như ngươi thật sự chết, ước định sẽ tự động hết hiệu lực, ta sẽ tiếp tục đợi người hữu duyên kế tiếp…”, trong nội tâm bắt đầu dâng lên một tư vị khó nói nên lời.
Người hữu duyên sao? Lâm Thuật cười cười, Tú Lâm Sơn sâu rộng khó dò, nếu không phải là người hữu duyên, cho dù ở đây tìm cả một đời, chỉ sợ cũng khó có thể gặp được người.
Bên trong u ám, hắn phảng phất lại thấy được Hạc Nguyên vận một thân bạch y, tóc rối bù, ở dưới gốc Lạc Ngạc bạch mai nấu tuyết pha trà, hướng hắn ngoắc ngoắc, lại thỉnh hắn thưởng thức trà…
“Hạc Nguyên!” Lâm Thuật nắm chắt nắm đấm, hướng không trung rừng rậm hô to, hốc mắt nóng lên, phát nhiệt.
Tiếng la quanh quẩn trong rừng rậm, Lâm Thuật dừng một chút, thu lại tâm tình, tâm ý kiên định hướng phía trước mà đi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô mang thanh âm khóc nức nở.
“Lâm Thuật.”
Lâm Thuật như bị trúng định thân chú, mà ngay cả mí mắt không thể chớp, khi đem hắn trở thành vạn phần chờ mong rồi lại sợ hãi thất vọng, một mùi hương đặc biệt bay tới, lại giống như hương khói trong miếu hun đến hai mắt hắn rưng rưng.
“Tu vị của ta đại lui, ngay cả bộ dáng cũng thay đổi, ngươi còn nhận ra sao?”
Một vòng ánh sáng trắng từ bên cạnh Lâm Thuật bay tới trước mặt hắn, dừng lại cách hắn năm bước.
Lâm Thuật nhìn thiếu niên kia, đồng dạng mi mục thanh tú, đồng dạng khí khái di thế độc lập, chỉ là nhiều thêm vài phần bất an chờ mong, lòng hắn đau nhức không thôi, không thèm quản cái này có phải là ảo giác hay không, có phải là bẫy rập hay không, hắn cơ hồ là nhảy lên, một tay đem thiếu niên kia khóa chặt vào trong ngực, thân bất do kỷ mà run rẩy, hô hoán: “Hạc Nguyên! Ngươi là Hạc Nguyên!”
Hạc Nguyên bị hành động đột ngột này làm cả kinh đến trợn tròn mắt, sức lực lớn siết chặt trên người làm hắn thấy khó thở, rồi lại cảm thấ thỏa mãn chưa từng có. Lâm Thuật hảo hảo còn sống, Lâm Thuật đến tìm mình, Lâm Thuật còn nhận ra mình!
“Ta còn chưa có chết, lời hứa của ngươi có còn hiệu lực không?” Lâm Thuật thấp giọng hỏi, gần như tham lam mà ngửi ngửi mai hương trên người Hạc Nguyên.
Hạc Nguyên vô thức mà muốn gật đầu, nhưng lại nhớ đến lời của Vinh Khôn, cắn môi tránh khỏi ôm ấp của Lâm Thuật, liền lùi lại hai bước.
“Hạc Nguyên?” Lâm Thuật một lòng vừa được được dương quang xuân tháng ba soi rọi, ngay lập tức lại bị ném trở về ngày đông giá rét.
“Vinh Khôn nói, nhất tướng công thành vạn cốt khô.” Hạc Nguyên giương mắt nhìn theo hắn, “Ta ở Tây Cương cứu được ngươi cùng bộ hạ của ngươi, lại khiến cho địch nhân của các ngươi thây phơi khắp đồng, ta còn chưa nghĩ ra được, đó là làm việc thiện, hay là làm việc ác?”
“Nếu như không có ngươi thi thuật viện thủ, tướng sĩ Minh Uy doanh cũng sẽ thây phơi khắp đồng.”
“Ngươi là Tướng quân, trong nội tâm tất nhiên sẽ có sinh tử thắng bại, tất nhiên sẽ có gia quốc xã tắc, nhưng ta không phải. Lâm Thuật, ta chỉ là một gốc mai trong sơn dã, may mắn được thi thuật trở thành khai linh chi vậy, trong lòng của ta chính là thiên đạo thuận nghịch, là…”
Lâm Thuật hít sâu một hơi, cắt ngang lời Hạc Nguyên, hỏi: “Ngươi rốt cục muốn nói gì với ta?”
Hạc Nguyên ngẩn người, lắc đầu: “Vinh Khôn từ chỗ ngươi mang đan nguyên và bản thể của ta về, lại để cho ta một lần nữa sống lại. Ta và ngươi sinh mệnh đều còn, ta tất nhiên phải tuân thủ ước hẹn trên Hạc Ẩn Phong lúc trước, nhưng ngươi đã phong vương tiến tước, là trọng thành phồn an xã tắc, khi có chiến sự, nhất định phải mặc giáp trụ ra trận, ta với ngươi cùng một chỗ, là làm việc thiện, hay là làm việc ác?”
“Ngươi hối hận đã đơn giản mà đồng ý cùng ta làm bạn cả đời sao?”
“Không hối hận.” Hạc Nguyên lắc đầu.
Lâm Thuật bán híp con ngươi nhìn Hạc Nguyên, đi đến trước mặt hắn: “Ngươi hối hận vì đã đơn giản đem đan nguyên giao cho ta để kéo dài sinh mệnh sao?”
“Không hối hận.” Hạc Nguyên ngẩng đầu, trong mắt rọi lên khuôn mặt mang tiếu ý của Lâm Thuật.
“Như vậy, ta cũng không hối hận, ” Lâm Thuật đột nhiên cười lớn đem Hạc Nguyên ôm lấy, xoay vòng lớn tiếng nói: “Ta không hối hận treo ấn từ quan, ta không hối hận tá giáp quy điền (cới áo giáo về làm nông)!”
“Cái gì!” Hạc Nguyên bị xoay đến cháng váng đầu, đỡ lấy bả vai rắn chắc của Lâm Thuật, mồm miệng không rõ hỏi: “Ngươi không làm Vương gia rồi hả?”
Lâm Thuật ngừng lại, cười nói: “Hạc Nguyên, ta không thể trả lời vấn đề thiện ác kia, nhưng ta có thể đem căn nguyên phiền não bất an của ngươi loại bỏ.”
“Ngươi thật sự… không làm Vương gia?” Hạc Nguyên chóng mặt vù vù mà tựa ở trong ngực Lâm Thuật, còn chưa phục hồi được tinh thần.
Lâm Thuật gật đầu nói: “Ta làm thần một ngày, sẽ vì thánh thượng vì xã tắc mà tận trung một ngày, mang binh đánh giặc, ra trận giết địch là chuyện thuộc bổn phận, nhiều năm như vậy, cũng đã mệt mỏi. Cho nên ta dùng lí do tổn thương vì bệnh, hướng thánh thượng cáo biệt.”
Hạc Nguyên kinh ngạc mà nhìn Lâm Thuật, bỗng nhiên một cước dẫm lên mu bàn chân hắn: “Ta suy nghĩ mấy tháng, đầu cũng muốn nát mà không nghĩ ra đáp án, hiện tại lại bị một câu như vậy của ngươi giải quyết, ta thật sự là tốn công suy nghĩ mà!”
Lâm Thuật bất đắc dĩ mà nhìn bộ dáng thiếu niên xúc động của Hạc Nguyên, sâu trong đáy lòng một mảnh nhu hòa, khó kìm lòng nổi mà sờ lên đỉnh đầu của hắn nói: “Ta hồi hương ở tại một tiểu viện, muốn cùng ta đến đó không?”
Hạc Nguyên trong mắt sáng ngời, rồi lại ngập ngừng nói: “Ta… Ta muốn hỏi Vinh Khôn trước.”
“Hắn không cho ngươi ly khai Tú Lâm Sơn?”
“Như vậy cũng không phải. Ta vốn là sinh trưởng trong phủ hắn, là hắn thi thuật ta, lần này lại cứu ta, cho nên…”
“Cho nên ta cũng hiểu được có lẽ ngươi phải hướng hắn từ biệt, huống hồ, ta cũng có thể hướng hắn nói lời cảm tạ.” Lâm Thuật cuối cùng đã minh bạch, đối với Hạc Nguyên mà nói, Vinh Khôn không chỉ là một Sơn Thần có thể làm bằng hữu, mà càng giống như một dạng tồn tại của phụ thân.
Ngoài ý muốn chính là, Lâm Thuật bị chặn ở ngoài phủ Sơn Thần, Vinh Khôn không gặp hắn, chỉ dùng truyền âm Thuật cùng hắn đối thoại.
Sơn Thần không muốn gặp phàm nhân, đối với cái này Lâm Thuật cũng không ngoài ý muốn, dùng cấp bậc lễ nghĩa chu đáo mà nói cảm tạ một phen, lại không được đến nửa điểm đáp lại, bởi vì Vinh Khôn chỉ mở miệng hỏi hắn một câu: “Nếu Hạc Nguyên không được cứu giúp, ngươi lại đã ném đi vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, vậy phải như thế nào?”
Lâm Thuật không cần nghĩ ngợi mà đáp: “Ở trong hàn xá tróng một góc Lục Ngạc bạch mai, sống hết quãng đời còn lại, về sau chôn xương dưới cây, không phụ ước hẹn cuộc đời này làm bạn!”
Vinh Khôn trầm mặc nửa ngày, mới lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Hạc Nguyên một tay bị Lâm Thuật nắm chặt, giãy giụa không ra, chỉ có thể dùng tay kia lung tung lau đi nước mắt, nức nở nói: “Vinh Khôn, ta sẽ trở lại gặp ngươi đó, ngươi… tiểu thiếu gia của ngươi nhất định sẽ tỉnh lại.”
Một đoàn ánh sáng màu xanh bỗng nhiên từ trong thần tiên trong phủ bay ra, rơi xuống lòng bàn tay Hạc Nguyên, nguyên lai là Càn Khôn hạp.
Thanh âm Vinh Khôn truyền đến: “Gốc Lục Ngạc bạch mai trồng trong hàn xá hắn chỉ có thể là ngươi.”
Trong thảo nguyên vừa đến một vị tiên sinh tư thục dáng người khôi ngô tướng mạo oai hùng, vì trấn được ngoan đồng bướng bỉnh, bản thân lại học phú ngũ xa, cho nên hàng xóm láng giềng nếu có hài đồng đến tuổi đi học, đều đưa đến tư thục của hắn, mọi người tôn xưng hắn một tiếng Mai tiên sinh, lại không người nào biết tên thật của hắn, liền đoán người này hẳn là một tài tử ẩn sĩ trong truyền thuyết.
Tiểu viện của Mai tinh sinh ở cách tư thục một chút, an trí yên lặng mà ấm áp. Trong nội viện trồng một gốc Lục ngạc bạch mai ngàn năm, tâm bảo vệ của hắn đối với gốc cây này không thua gì thường nhân bảo vệ kiều thê mỹ thiếp.
Lại là một năm rét đậm, bạch mai mở ra khắp cành.
Thời tiết quá lạnh, Lâm Thuật sợ đông lạnh mất mấy đệ tử, vung tay cho chúng nó nghỉ học mấy ngày, tuy rằng không cần đến tư thục, nhưng vẫn đúng thời gian rời giường, theo thường lệ ở trong hậu viện luyện một chuyến quyền cước.
Hạc Nguyên đem tuyết đọng trên cây thu vào bình sứ, sau đó ở dưới gốc mai chuẩn bị bếp lò nấu tuyết pha trà, động tác nghiễm nhiên thuần thục rất nhiều. Lúc ly khai Tú Lâm Sơn, Vinh Khôn đã phong ấn tiên vào Càn Khôn hạp, bản thể của hắn sau khi mọc rễ, không đến một năm, hắn liền mượn tiên lực một lần nữa tu vị thành Hoa tinh, chỉ là thân thể sau khi biến lớn không hiểu vì sao càng lúc càng lười, cho nên không đề cập đến chuyện tu hành nữa.
Lâm Thuật lau mồ hôi, phủ thêm áo khoác đi qua, ăn ý mà ngồi ở bên cạnh Hạc Nguyên, thay hắn thổi lửa trong bếp lò, ánh mắt lại lướt qua hơi nước mờ mịt rơi xuống hồng ngân trong cổ áo hắn trong lúc lơ đãng mà lộ ra, khóe môi không khỏi mỉm cười, mặt mày hớn hở.
Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.