Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Chương 3: Thợ săn




Vinh Khôn nằm ở cây tử đằng trên giường, trong tay vuốt vuốt một kiện pháp bảo vừa có được. Vật ấy giống như cánh quạt, toàn thân oánh nhuận như ngọc, trong trắng hiện tím, đích xác mang theo vài phần tiên khí.
Đây là một mảnh Long Lân, khó trách yêu linh trên núi cầm thứ này thì không thể làm gì, nhưng đối với Vinh Khôn mà nói, lại không phải đồ vật hiếm có gì, hắn có một kiện Long Lân y do bằng hữu tặng cho, phẩm chất mỗi phiến Long Lân trên đó không hề kém hơn phiến này. Thuật pháp của đám yêu linh không có tác dụng với nó, nhưng hắn lại dễ dàng đối phó được, tạo ra ảo thuật dọa đến tên đầu sỏ gây chuyện kia suýt nữa tè ra quần.
Bỗng nhiên cảm thấy tên đầu sỏ bị bắt đến Huyễn Giới có chút động tĩnh, Vinh Khôn tiện tay đem Long Lân ước lượng một chút rồi bỏ vào trong túi, thay đổi một thân trang phục và đạo cụ thợ săn, bắt pháp quyết, đảo mắt liền vào bên trong Huyễn Giới, ẩn đi thân thể đi theo sau lưng Lục Đình Tranh vừa tỉnh lại.
Lục Đình Tranh từ trong bụi cỏ đứng lên, đứng tại chỗ hết cả nửa ngày, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, chung quanh ngay cả một cái nhân ảnh cũng không có, nhớ lại cảnh tượng đã chứng kiến trước khi hôn mê, trong dạ dày liền từng trận cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi mà nhéo một phát lên lưng mình, đau đến khóc không ra nước mắt —— đây không phải nằm mơ a!
Rừng sâu núi thẳm, tán cây như che, lại thêm có đám mây mù chướng mắt che phủ khắp núi, ngưỡng đầu cũng không thể nhìn thấy bầu trời.
Lục Đình Tranh uể oải thở dài, hiện tại đã không biết mình ở nơi nào, lại phân không rõ ràng Đông Nam Tây Bắc, thế nhưng đang đói bụng mà ở tại chỗ chờ chết cũng không phải biện pháp, vì vậy dứt khoát nhắm mắt lại đi hai vòng tại chỗ, quyết định khi mở mắt ra thấy hướng nào thì sẽ đi theo hướng đó.
Lũ yêu linh được Vinh Khôn che chở trong Huyễn Giới ngủi được sinh khí, có mấy kẻ nhận ra Lục Đình Tranh chính là đầu lĩnh của đoàn người, đồng thời cũng cảm nhận được trên người hắn không còn tiên bảo hộ thân, lập tức đuổi tới, vươn ra móng vuốt, chuẩn bị nhào tới thay Tú Lâm Sơn trừ hại.
Vinh Khôn cảm nhận được nộ khí cùng sát ý của đám yêu linh, thả ra linh thức bảo mọi người không được tổn thương hắn, chỉ truy đuổi hù dọa một phen là được.
Lũ yêu linh không cam lòng, ồn ào phản đối không thể buông tha cho Lục Đình Tranh dễ dàng như vậy.
Vinh Khôn giải thích, đem người giết chết nhanh như vậy sẽ không thú vị, mà trừng phạt như thế cũng không có tác dụng gì lớn lắm, người này chết rồi, về sau còn có những người khác lên núi quấy rối, không bằng lần này bày mưu cho tốt, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn.
Nghe được Vinh Khôn giải thích, lũ yêu linh mới miễn cưỡng đồng ý tạm thời không làm hại đến tính mạng Lục Đình Tranh, thương lượng xem phải hù dọa người này như thế nào.
Lục Đình Tranh hắt hơi một cái, đột nhiên cảm giác được sau lưng có trận gió lạnh đảo qua, ngạnh cổ nhìn lại, đúng là một con gấu chó cao bằng hai đầu người.
“Cứu mạng a!” Lục Đình Tranh hô xong ba chữ kia, người đã nhảy ra ngoài hơn mười thước, gấu chó kịp phản ứng, tự nhiên nhanh chân mà điên cuồng đuổi theo.
Tùng tinh đứng ở bên cạnh chậc chậc nói: “Gấu chó phản ứng có hơi chậm đó. Nhìn người kia tay chân còm nhom, nhảy lên cũng thật nhanh.”
Gà tinh bước đi thong thả nói: “Phía trước còn có lợn rừng đang chờ, gấp cái gì.”
Lục Đình Tranh lần đầu tiên phát hiện mình có thể chạy trốn nhanh như vậy, nhưng còn chưa kịp cao hứng, cảm giác hít thở không thông lại trào lên, thất tha thất thểu tựa lên một thân cây, nhìn gấu chó đột nhiên chuyển hướng đi bắt bướm!
Ta… Lục Đình Tranh oán hận tốn hơi thừa lời, thở hổn hển nghỉ ngơi, không đến thời gian nửa nén hương, chợt nghe tiếng thổ thô trọng, ngẩng đầu nhìn lên, hai con lợn rừng cường tráng răng nanh sáng chói không có hảo ý mà trừng mắt nhìn hắn.
Lần này Lục Đình Tranh không có kêu cứu mạng, rất tự hiểu mình mà buông tha cho việc chạy trốn, hự hự mà bò lên trên cây.
Một con lợn rừng đột nhiên nhảy lên, dùng răng nanh đem Lục Đình Tranh ghim lên thân cây, một con khác hai mắt đỏ ngầu hướng hắn cắn tới.
Lục Đình Tranh toàn thân căng cứng, mạnh mẽ xé rách vạt áo, ôm lấy một nhánh cây, nhảy qua, tránh né tập kích của lợn rừng, chỉ bị kéo tuột một chiếc giày. Hắn thuận thế leo lên một nhánh cây cao hơn, nhớ tới khuya ngày hôm trước đã ăn hết nguyên con heo nướng, đột nhiên lại cảm thấy càng thêm đói bụng.
Hai đầu lợn rừng đảo quanh thân cây, nhìn Lục Đình Tranh gầm nhẹ.
Lục Đình Tranh biết rõ lợn rừng sẽ không leo cây, thoáng nhẹ nhàng thở ra, chọn một nhánh cây tráng kiện có ba ngọn ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay một hồi mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, khi thấy rõ thấy áp trên tay, tim gần như muốn nhảy ra ngoài.
“Mẹ của ta a!” Lục Đình Tranh vẻ mặt cầu xin, cũng không dám buông tay, trời biết hắn đã làm như thế nào mà tay đã túm lấy đầu một con rắn nước! Thân rắng to bằng ngón cái đã quấn lên thân hắn, chỉ cần hắn buông tay, không nghi ngờ gì sẽ bị hung hăng cắn một ngụm.
Bỗng nhiên trên đầu truyền đến thanh âm làm người ta sởn gai ốc, Lục Đình Tranh ngẩng đầu lên, thấy được hơn mười đầu rắn nước xuất hiện, hiển nhiên là một ổ xà khuynh sào xuất động. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thật bình tĩnh, bắt đầu chăm chú suy nghĩ loại tình huống này, là muốn buông tay bị rắn cắn một ngụm trúng độc chết, hay là nhảy xuống ngã chết, hoặc là bò xuống rồi bị lợn rừng cắn chết, nói tóm lại, ba kiểu chết này chả có cái nào đẹp mắt cả.
Lợn rừng bắt đầu hung hăng mà đụng cây, đã cắt đứt suy nghĩ về phương thức tử vong của Lục Đình Tranh.
“Bổn thiếu gia chết cũng muốn kéo các ngươi chôn cùng!” Lục Đình Tranh đột nhiên trở nên hung ác, nắm lấy con rắn dưới bàn tay, há mồm ở chỗ cách đầu nó bảy tấc cắn một ngụm, miệng đầy máu mà trừng mắt lợn rừng dưới cây, mạnh mẽ túm thân rắn đã đứt đoạn ném xuống, đầu rắn nện lên đầu một con lợn rừng trong đó, đáng tiếc lợn rừng da dầy, nọc rắn cũng không thể cắn vào.
“Ít nhất có một con chôn cùng, không tính lỗ.” Lục Đình Tranh một bên nhổ xuống máu trong miệng, một bên tự mình an ủi, còn chưa kịp có động tác kế tiếp, ở cây bên cạnh đã xuất hiện một con vân báo, đang dọc theo nhánh cây rộng rãi lặng yên không tiếng động hướng Lục Đình Tranh phóng tới.
Lục Đình Tranh nhìn thoáng qua bầy rắn còn cách đầu mười xích, nhảy dựng lên mắng to: “Đừng tưởng rằng bổn thiếu gia nhìn không thấy ngươi! Với thân pháp này mà cũng muốn đánh lén, ngươi chờ chết đói đi!”
Vân báo nhìn qua con mồi đang bạo nộ, cẩn thận mà ngừng lại.
“Bổn thiếu gia không phụng bồi… NGAO!” Lục Đình Tranh mắng xong, đứng dậy đánh về một dây mây coi như chắc chắn, muốn mượn sức phóng qua một thân cây khác, ai ngờ lệch phương hướng, điểm rơi lại là một thân cây có gai! Mấy ngày hôm trước khi chặt cây có lấy vài loại như thế, vật liệu gỗ này làm đồ dùng trong nhà cũng không tệ, nhưng trở thành điểm rơi trong giờ phút này, quả thực là một hồi ác mộng.
Theo bản năng, Lục Đình Tranh buông tay ra, từ vị trí cao hơn bốn trượng rơi thẳng xuống đất.
Bầu trời hiện ra một đám chim sơn ca vừa khai linh, líu ríu mà kêu lên.
“Ai ai! Đã rơi xuống rồi!”
“Có thể ngã chết không?”
“Ngã chết thì tốt, đối với chúng ta càng có lợi! Bất quá Vinh Khôn đại nhân hình như không có ý định để cho hắn chết.”
“Mau nhìn mau nhìn! Vinh Khôn đại nhân hiện thân rồi!”
Vinh Khôn đang đứng ở phía dưới, không hề khẩn trương mà vương hai tay.
Một đạo quang mang thanh sắc nhu hòa như dây lụa đang phiêu khởi, tốc độ rơi xuống của Lục Đình Tranh lập tức chậm lại, cuối cùng được Vinh Khôn thản nhiên tiếp được.
Vinh Khôn nhìn xem cái người hai mắt nhắm nghiền, thân thể căng cứng, nhớ tới tính hình hắn ở trong doanh trướng nhíu mày thoa dược lên đùi, biết rõ hắn là một gia hỏa sợ đau, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, giả bộ như thất thủ, lại để cho bờ mông của Lục Đình Tranh chạm đất một cái thật mạnh.
Cảm giác đau đớn khi nện lên mặt đất làm cho Lục Đình Tranh cảm thấy mình còn sống, lập tức mở to mắt, ngoài ý muốn thấy được một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc như thợ săn, vô thức mà dụi dụi mắt con ngươi. Có thể tính đây là thấy người sống a!
Lục Đình Tranh cảm thấy mười bảy năm qua mình sống vô dụng rồi, lại không biết trên đời này còn có thợ săn có khí chất thanh quý lại hiện rõ tài năng như vậy. Nếu đổi lại y phục, nói hắn là hoàng tử cũng có người tin, bất quá hiện tại một thân vải thô này cũng nhìn thuật mắt, chỉ là một thợ săn tại sao có thể có có ánh mắt bưu hãn như vậy?
“Nhìn đủ rồi?” Vinh Khôn nhíu mày, không đợi Lục Đình Tranh đặt câu hỏi, nói ra: “Ta là thợ săn trên núi. Ngươi tên là gì, vì sao lại ở chỗ này?”
Động tác khiêu mi này ta thích nha! Lục Đình Tranh trong lòng khen tặng, bình thường hắn rất thích nhất cùng loại người mang theo vài phần bá khí lại thêm vài phần vô lại này kết giao, tên thợ săn này tuy có chút dữ tợn, nhưng vô luận là tướng mạo hay khí chất, đều rất hợp khẩu vị của hắn.
Đã có ý kết giao bằng hữu, Lục Đình Tranh đại nạn không chết cũng đã quên mất cái mông đau, đứng lên sửa sang lại y phục vốn dĩ đã vô cùng bẩn, thành ý mười phần mà nói: “Bổn thiếu gia…không, bổn quan là Lục Đình Tranh, phụng chỉ vào núi khai thác đá, đốn củi đốc tạo hành cung cho Thánh thượng, không ngờ lạc đường trong núi, tao ngộ mãnh thú độc xà, nếu như không phải gặp được các hạ, chỉ sợ đã táng thân trong bụng dã thú. Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ, ngày sau ân này tất báo.”
Nghiêm chỉnh hay là mô phòng theo khuông hình có sẵn đó. Vinh Khôn nghĩ nghĩ, đem tên thật của mình nói cho Lục Đình Tranh.
“Vinh huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ, không biết có thể mang ta rời núi hay không?”
Vinh huynh? Tuổi của ta cũng đủ làm tổ tông của tổ tông ngươi rồi! Vinh Khôn cười cười, nói: “Trước khi trời tối thì ra không được, ban đêm sơn lộ rất nguy hiểm, không bằng sáng mai xuất phát. Ta có gian nhà tranh, điều kiện đơn sơ, nếu như ngươi không chê, thì đi theo ta nghỉ một đêm.”
“Không chê không chê! Là ta quấy rầy ngươi rồi.” Lục Đình Tranh liên tục khoát tay, lúc này mới phát hiện bàn tay đã mịnh nhánh cây mài đến tróc da bong thịt, mới vừa rồi là chết lặng, hiện tại cảm giác đau đớn đang từng chút từng chút khôi phục lại.
Vinh Khôn liếc nhìn Lục Đình Tranh: “Trong nhà của ta có dược, theo ta đi.”
Lục Đình Tranh vội vàng đỡ eo, chống đỡ thân thể mệt rã rời đuổi theo Vinh Khôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.