Miêu Nghi áp tai bên miệng hắn cũng ngưng cố bất động, có thể cảm thụ được tia pháp lực sau cùng trong thể nội Hạ Hầu dần trôi đi mất, cảm giác trên tay dần tan biến thứ gì đó, ánh mắt chậm rãi rơi xuống cánh tay Hạ Hầu Thác mà mình đang nắm, phút chốc đã hóa thành vô số hạt bụi, trên tay trống rỗng.
Miêu Nghị chầm chậm đứng lên, khẽ khuấy động khí lưu lập tức khiến Hạ Hầu Thác đang nằm trên sạр hóa thành tro bụi bay lên, khoái tốc mất đi nhân hình vô dạng, tựa như tượng cát bị gió thổi qua.
Miêu Nghị lật tay lấy ra một chiếc trừ vật giới, vung tay áo làm phép một quyền, tro bụi phiêu tán như khói xoay tròn, cuốn hết vào trong trừ vật giới.
Nhìn trừ vật giới trong tay, Miêu Nghị khẽ thở dài một tiếng, búng tay vứt cho Diêm Tu đi xử lý.
- Ai!
Lại xoay người, nhìn sang Vân Tri Thu đang an tĩnh đứng ở phía sau, cảm thán một tiếng:
- Hạ Hầu Thác một đời xem tận phong vân, chết sau cũng chẳng qua như thế!
Nhìn ra Miêu Nghị có vẻ ưu tư, Vân Tri Thu bước lên nắm lấy tay hắn, hỏi:
- Sau cùng hắn nói cái gì?
Miêu Nghị lặng lẽ nói:
- Không nói rõ ràng, hình như là nói Cao Quán.
- Cao Quán?
Vân Tri Thu nghi hoặc hỏi lại:
- Thiên Đình giám sát hữu sứ Cao Quán ư?
Miêu Nghị:
- Cao Quán có thể xuất từ miệng hắn hẳn không còn người nào khác?
Vâm Tri Thu hỏi:
- Hắn đề cập Cao Quán là có ý gì?
Có ý gì? Miêu Nghị quay đầu nhìn hướng thạch sạp đã trống rồng, hắn cũng muốn biết Hạ Hầu Thác đột nhiên nhắc tới Cao Quán là có ý gì, không khỏi liên tưởng đến cuộc nói chuyện vừa rồi, lúc nãy đang nói đến Bạch chủ, Hạ Hầu Thác ứng sẽ không phải vô duyên vô cớ mà nhắc tới Cao Quán, rất có khả năng là chỉ giữa Cao Quán cùng Bạch chủ có quan hệ nào đó, chẳng lẽ cọc ngầm bên phía Thiên Đình chính là Cao Quán? Hạ Hầu Thác chưa kịp nói rõ ràng đã đi, đột nhiên toát ra cái tên Cao Quán có hơi mù mờ. Miêu Nghị chỉ có thể liên tưởng đến phương diện này, lại không thể khẳng định cái gì, nhỡ không phải như vậy mà mình tự nhiên tìm đến Cao Quán chẳng phải lộng khéo thành vụng.
Cao Quán sẽ là cọc ngầm kia ư? Miêu Nghị chìm vào suy tư, chầm chậm bước ra tỉnh thất, trong đầu ngẫm lại hết thảy những gì liên quan đến Cao Quán.
Vân Tri Thu chậm rãi đi ở bên cạnh không quấy nhiễu hắn nghĩ ngợi chú ý tới vẻ mặt hơi mang thần sắc ngưng trọng của hắn, trong lòng khe khẽ thở dài, tiểu tử ngốc trong Diệu Pháp Tự, kẻ hầu trong Phong Vân Khách Sạn, cười đùa cợt nhả hay hăng hái sôi nổi đều không còn thấy được trên khuôn mặt hắn nữa, có một số niềm vui giản đơn đã cách hắn quá xa, thay vào đó là Thiên vương chưởng lệnh Nam quân rất có thành phủ.
Nói thật, nàng không thích khuôn mặt Ngưu Thiên Vương vừa động liền có thể hù ngã một mảnh này, càng ưa thích tiểu tử ngốc cười đùa cợt nhã kia.
Mấy ngày sau, trong thư phòng, Miêu Nghị ngồi ngay ngắn sau án, Vân Tri Thu bưng chén trà đặt trước mặt hắn, mắt sáng quét qua Dương Khánh, lên tiếng nói:
- Người bên Tả đốc vệ truyền đến tin tức, nói đúng là có chút người đã tan biến mấy ngàn năm, cụ thể thì bọn họ cũng tra không rõ ràng, cận vệ quân không cho phép thăm dò nhiệm vụ lẫn nhau. Từ những nhân thủ tan biến mà bọn họ biết thống kê lại đại khái có khoảng hai ba trăm vạn, đều là nhân mã tinh nhuệ, cụ thể khẳng định không chỉ là con số này.
Miêu Nghị bưng trà thưởng thức một ngụm, thả ly trà xuống nói:
- Bên Hạ Hầu gia cũng truyền đến tin tức, nói phó thủ Tây Môn Vô Dã bên người Phá Quân đã biến mất mấy ngàn năm không lộ diện, mặt dưới còn có một số tướng lĩnh cũng là như thế, trên thời gian hoàn toàn trùng hợp thời điểm chúng ta đứt liên hệ với người mình. Tan biến trong đoạn thời gian đó đều là người của tả đốc vệ, hữu đốc vệ lại không xảy ra chuyện gì khác thường.
Dương Khánh trầm ngâm nói:
- Xem ra thật có khả năng bị Hạ Hầu Thác nói trúng rồi, chỉ là từ trước mắt đến xem, trước nay Vương gia ra ra vào vào Thái cổ tử địa đều không việc gì, không biết là bọn họ không tìm được cơ hội xuống tay, hay là thế nào, hoặc là chúng ta đã suy đoán sai.
Dương Triệu Thanh:
- Bất kể như thế nào, nếu đã dự liệu khả năng có nguy hiểm, Vương gia tạm thời không thể tiếp tục mạo hiểm, trước tra rõ tinh hình cái đã.
Miêu Nghị nói:
- Cái này không khó, ở bên Thái cổ Hắc Thán còn hơi có chút thế lực, Thái cổ tà linh đã bị Hắc Thán đánh sợ, không người dám không nể mặt Hắc Thán, chốc nữa ta sẽ khiến Hắc Thán sai khiến Thái cổ tà linh tra tìm trên Thái cổ kỹ càng một lần. Điều bản vương đang nghĩ bây giờ là, không quản nhân mã Thanh Chủ liệu có thẩm thấu vào Thái cổ hay không, nếu hắn thật có tính toán như vậy, chúng ta nên ứng đối thế nào, chẳng lẽ phải xé phá mặt?
Mấy người sa vào trầm mặc.
Ly khai Vương phủ nhà, Dương Khánh mang theo trầm tư chầm chậm đi tới phụ cận nhà mình, vừa mới đi qua ngã rẽ không lâu, chợt nghe đến một tiếng không đáng:
- Cả ngày đầy bụng quy tâm tư nhận không ra người.
Dương Khánh sửng sốt ngẩng đầu, không khỏi lộ ra ý cười, còn thật là khéo, không phải ai khác, không ngờ đụng đến Tô Vận mới từ trong nhà đi ra.
Nhà Tô Vận ở ngay gần đây, kỳ thực một mảnh này toàn là nơi ở của hạ nhân hoặc quan sự trong vương phủ, Dương Khánh cũng ở tại vùng này, cách nơi đây không xa.
Dương Khánh đến gần cười nói:
- Ta đâu có quy tâm tư nhận không ra người gì?
Tô Vận nhìn chăm chăm mặt nạ hắn, cười lạnh một tiếng:
- Ngươi có mặt gặp người ư?
Dương Khánh a a nói:
- Muốn cởi thì cởi ta không né, dù sao ngươi có cởi hay không đều dạng này.
Tô Vận vừa nghe, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhất thời không nhịn được hỏa khí, đột nhiên ra tay, một tay lấy xuống gia diện trên mặt Dương Khánh.
Dương Khánh sửng sốt, không ngờ đối phương sẽ làm như vậy.