Phi Thiên

Chương 3667: Ta nói chơi đừng coi là thật (1)




Cũng không cần phải để bọn họ lấy pháp lực chống đỡ quá lâu, nếu bên này đã dám mang ngươi tới đây mai phục, khẳng định đã có chuẩn bị sẵn.
Quân kỷ cận vệ quân còn là đáng được khẳng định, tùy theo một tiếng hạ lệnh của Tây Môn Vô Dã, đại quân đang rối loạn tấn tốc an yên tĩnh trở lại, phân vùng tại chỗ mai phục, trực tiếp đào sâu xuống đất, đại զաan trốn tránh dưới đó, lấy đại lượng phòng hộ trận phân thành từng đoàn thể nhỏ để chống đỡ. Cho dù tà khí có thể phát giác được khí tức, bắt đầu ngấm vào dưới đất xâm thực phòng hộ đại trận, chẳng qua bên này mang theo không ít năng lực bổ sung, đầy đủ chống đỡ một khoảng thời gian tương đối dài.
Phần ngoài thì có một số người tu luyện hỏa tính công pháp tấn tốc khôi phục lạ nguyên trạng cho mặt đất, sau đó tức thì rời khỏi nơi đây, lao tới trốn tránh trên ngọn núi nơi xa, làm tiền đồn quan sát.
Mà mục đích chu yếu khi bố trí đại quân mai phục tại lối ra vào Thái cổ chính là vì chặt đứt đường trốn của Miêu Nghị, cùng với dự phòng chặn đánh viện quân bên ngoài.
Còn nhân mã mai phục các nơi còn lại mục đích chủ yếu là vì phục kích Miêu Nghị.
Đối với Ngưu Thiên Vương có thiện chiến chi danh, luôn luôn lấy yếu thắng mạnh, không người dám khinh địch, hoàn toàn làm tốt chuẩn bị một khi công kích lập tức toàn lực phủ đầu, không cho Miêu Nghị có cơ hội ứng phó, ắt phải một kích đưa Miêu Nghị vào chỗ chết, nếu không hậu hoạn vô cùng...
... Trong tỉnh thất, Hạ Hầu Thác da lưng còng già yếu, bó gối tĩnh tọa trên thạch sạp, nhắm mắt khô tọa. Diêm Tu ở một bên trông coi.
Đai môn thạch thất “ông” một tiếng, mở ra hai bên. Miêu Nghị chậm rãi bước vào, Vân Tri Thu cùng Dương Khánh theo ở hai bên.
Hạ Hầu Thác nhắm mắt bất động, Miêu Nghị đi tới trước mặt, cung kính nói:
- Thiên ông, không biết triệu ta tới có gì phân phó?
Hạ Hầu Thác chậm rãi mở mắt, ánh mắt vẩn đục khẽ cười nhẹ, thanh âm thương cảm vô lực nói:
- Thịt cá trên thớt gỗ, sao dám có gì phân phó, lão hủ muốn đi, người nhà cũng không gặp được, chỉ có thể gặp vương gia một lần sau cùng, ỷ già kẻ cả thôi!
Miêu Nghị tự nhiên biết hắn triệu mình tới gặp không phải chỉ là đơn giản muốn gặp một lần sau cùng, bèn hỏi:
- Thiên ông có lời gì cứ nói thẳng.
Hạ Hầu Thác ha ha một tiếng.
- Không biết hiện nay thế cục mặt ngoài thế nào, tình hình Hạ Hầu gia ra sao?
Những vấn đề này hắn chỉ có thể hỏi Miêu Nghị, có hỏi Diêm Tu, khi chưa được lệnh Diêm Tu không khả năng nói cho hắn biết.
Miêu Nghị:
- Đại thế cục về cơ bản không có biến hóa gì, Hạ Hầu gia vẫn như dạng cũ, vẫn duy trì vận chuyển như trước, chẳng qua Tào Mãn đã nổi lên đài dưới sự thúc đẩy của Thanh Chủ, sáu ngàn năm trước khôi phục bản danh Hạ Hầu Mãn, chính thức nhập chủ thiên ông phủ, xuất nhập triều đường. Hắn so Hạ Hầu Lệnh cường, trên trên dưới dưới đều bình hành rất tốt!
Hạ Hầu Thác cười khổ lắc đầu:
- Bình hành rất tốt là nhờ vương gia thôi, thế lực Hạ Hầu gia bị vương gia sờ tận gốc rễ. Tộc Lão hội cũng nằm dưới sự khống chế của vương gia, nếu vương gia không muốn hắn bình hành, hắn bình hành đầu có nổi.
Miêu Nghị:
- Chuyện tới bây giờ, chắc thiên ông cũng sẽ không quá giới ý cái này.
Hạ Hầu Thác nói:
- Hạ Hầu gia bởi ta mà hưng, cũng bởi ta mà rơi vào vạn kiếp bất phục, tối tăm bên trong chỉ có Trong thạch thất mấy người nhìn nhau, Miêu Nghị ánh mắt lấp lánh, kỳ quái nói:
- Vì sao Thiên hậu nương nương có thể khiến thiên ông thiện đãi như thế?
Hạ Hầu Thác khẽ thở dài:
- Hạ Hầu gia tại trên tay ta nhiều năm như vậy, chuyện khác có lẽ ta không làm được, nhưng về cơ bản chưa từng làm ra chuyên cầm chung thân đại sự của nữ nhi ra làm vật trao đổi, đại đa là gặp được ưa thích nguyện gả thì gả, chưa từng miễn cưỡng qua, đa phần tự để Hạ Hầu gia cũng được hưởng phú quý, dù sau cùng bởi ta mà chung, ta cũng không nợ bọn họ cái gì, chỉ riêng Thừa Vũ nha đầu, nhiều năm như vậy khiến nàng chịu ủy khuất, là lão hủ nợ nàng, trong lòng có thẹn a, nếu lão hủ còn có thể ảnh hưởng Hạ Hầu gia, tự nhiên sẽ bảo nàng chết già, mà nay, lão hủ chỉ có thể cầu vương gia!
Miêu Nghị thổn thức một tiếng:
- Dễ nói! Ta đáp ứng, nếu thật có ngày ta quyết định được, chỉ cần Hạ Hầu Thừa Vũ không tự mình tìm chết, ta tận lực bảo nàng chết già! Nếu sau cùng người quyết định không phải là ta, ta cũng sẽ chuyển lời yêu cầu của thiên ông cho người quyết đinh được, chắc đối phương sẽ không không nể mắt thiên ông, thiên ông có thể yên tâm?
Hạ Hầu Thác an vui gật đầu, giơ giương mắt:
- Không biết vương gia đối phó Yêu Tăng liệu có thẳng tính?
Nói đến cái này, Miêu Nghị lông mày cau lại:
- Không giấu thiên ông, huyết liên đã rơi vào tay Yêu Tăng. Yêu Tăng đã nhiều năm không có động tình gì.
Hắn bèn kể lại tình hình đại khái thể thán một tiếng, người tính không bằng trời tính, vương gia nên lấy đó làm gương... Nếu nói không một điểm vướng víu là giả, lào hủ muốn biết sau cùng vương gia sẽ xử trí Hạ Hầu gia thế nào.
Miêu Nghị trầm mặc một lúc, cuối cùng nói thẳng bất húy:
- Hoặc là vì ta sở dụng, hoặc là đuổi tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căm!
Hạ Hầu Thác khe khẽ gật đầu:
- Là lời thật lòng, vậy có thể nể mặt lão hu, lưu cho Hạ Hầu gia một con đường sống, được không?
Miêu Nghị lắc đầu:
- Điều này ta không tiện đáp ứng, bởi quyền tuyển chọn hoàn toàn không nằm trên tay ta, mà phải xem sau cùng người Hạ Hầu gia nghĩ thế nào, nếu thuận theo bản vương, bản vương có thể suy xét, nếu không cam lòng, sợ là bản Vương không thể lòng dạ đàn bà được!
Đến lúc này không cần thiết phải nói cái gì phu diễn nữa, người sắp chết kỷ ngôn cũng thiện, có thể dùng ở trên người kẻ chết, cũng có thể dùng ở trên người đối mặt với kẻ chết.
Hạ Hầu Thác cũng không van nài lui mà cầu thứ yếu nói:
- Vậy dung Hạ Hầu Thừa Vũ chết già, được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.