- Được lắm! Lão nhị, ngươi khá lắm, lừa ta nhiều năm như vậy! Bao nhiêu người tưởng muốn có cơ hội an tâm tu luyện này mà không được, thì ra những thứ ta có, những thứ ta liều mạng nỗ lực giành giật nhiều năm qua, ở trong mắt ngươi lại chẳng đáng chút gì.
Miêu Nghị lộ ra thần sắc tự giễu, cúi đầu lành lạnh nghiêng nhìn Bát Giới.
Bát Giới lệ chảy đầy mặt, ngẩng đầu nói:
- Đại ca, ta sai rồi!
Miêu Nghị chắp tay đi tới trước mặt hắn, cúi người xuống, mặt cơ hồ đụng đến trên mặt Bát Giới:
- Lão nhị, người có biết vì cứu người, ta đưa cho Yêu Tăng thứ gì không? Ta đưa cho Yêu Tăng huyết liên, có thể giúp Yêu Tăng đúc lại nhục thân, một khi Yêu Tăng khối phục thực lực năm đó, không biết thiên hạ này còn có người nào có thể ngăn trở hắn hay không! Ngươi thì cứu được rồi, chỉ là không biết sau này trên đời có bao nhiêu người sẽ bỏ mạng dưới tay Yêu Tăng, Yêu Tăng sẽ không bỏ qua ta, sẽ không bỏ qua chị dâu ngươi, sẽ không bỏ qua lão tam, cũng sẽ không bỏ qua những thủ hạ thân tín của ta, hiện tại ta không biết đến cùng mình đã cầm tính mạng bao nhiêu người để đổi lấy mạng ngươi, nhưng ta lại biết làm thế nào? Nhìn đến ngươi, liền nhớ tới cha mẹ người, nếu không nhớ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ, sợ rằng ta đã không sống đến hiện tại, cũng không có ta hôm nay, bởi thế không cách nào trơ mắt nhìn người đi chịu chết, cũng không cách nào làm ra chuyện giết huynh đệ chính mình ngay trước mặt thủ hạ, chỉ là ta không ngờ sẽ hại chết Thất giới đại sư! Nhiều ôi nghiệt ta càng sâu hơn người a!
- Đại ca!
Bát Giới khóc rống lắc đầu nói:
- Đều là ta sai, đều là ta sai, người đánh ta mắng ta, ta đều nhận, giết ta cũng được, người đứng như thế!
Miêu Nghị đứng lên, lắc đầu cảm thán nói:
- Ta không mắng người, cũng không đánh ngươi, càng sẽ không giết người, không phải người sai, là ta sai, ngươi lớn, ta không nên quản ngươi như là tiểu hài tử, cũng quản không được ngươi! Thật là quản không được a!
Nói rồi chầm chậm xoay người lại, chầm chậm mà đi, lưng đưa về vẫy vẫy tay, hữu khí vô lực nói:
- Sau này ngươi có thể yên tâm! Ngươi hi vọng tự do, vậy thì cư tự do mà đi, người thích thế nào cũng được, ngươi như quả gặp phải phiền toái vấp phải hố không lên được, ta có thể giúp ngươi thì tận lượng giúp ngươi, không giúp được ngươi, ngươi cũng đừng có trách ta, sau này cũng sẽ không mắng ngươi, cũng sẽ không đánh ngươi, sau này cũng sẽ không quản ngươi... Sư phụ ngươi đãi ngươi không sai, nói thế nào cũng là đã cứu người một mạng, an táng hắn cho tử tế!
Lúc nói những lời này, cả người Miêu Nghị tựa hồ già nua mấy chục vạn tuổi, chầm chậm đi về phía trước, thân hình tựa hồ có phần khom còng, khiến người khó mà tin tưởng hắn là Thiên vương chưởng lệnh Nam quân anh khí bừng bừng, bá khí đủ mười trước kia.
Từ trong người hắn Bát Giới cảm thụ được cái gì gọi là bi ai như tâm chết, la lớn:
- Đại ca!
Miêu Nghị lách mình xung thiên mà đi, không nói gì thêm, thu gom nhân mã cùng theo khoái tốc tiến vào sâu trong tinh không.
- Đại ca...
Bát Giới thấp giọng nỉ non, lại nhìn nét mặt tinh trí không còn huyết sắc trong ngực, vùi đầu thật lâu ôm tới trước di thể của Thất giới đại sự...
Mấy ngày sau, Độc tinh, sóng ngầm dưới đất, cửa động Tang bao khố Nam Vô môn, Bát Giới hai tay hợp mười chậm rãi đi vào, cửa động sau người ông một tiếng liền khép kín.
Bát Giới từng bước bước lên liên hoa bảo tọa, nhìn điều bạch xa uốn lượn xoáy vòng trong liên hoa, khẽ cười.
Cuối cùng bước chậm đến trên tọa đài, khoanh chân ngồi xuống, thấp giọng ngâm xướng:
- Phi ma phi kiếp, bất trụ bất không, vô trần vô cấu, mạc anh mạc tong, vật sân vật ái, nan thủy nan chung, niêm hoa hướng quân, như thi nhất mộng!
Hai mắt chậm rãi đóng lại...
Linh sơn, khí tượng vạn thiên (muôn hình vạn trạng), thụy khí như hồng, long phi phượng vũ, khiết bạch như ngọc cao thấp như lâm, chung minh thăm thắm, đệ tư Phật môn tự tám phương vẫn tập, khách quy các nơi nườm nượp mà tới.
Miêu Nghị, Quảng Lệnh Công, Khấu Lăng Hư, Đằng Phi, Thanh Thai Trạch, năm vị Thiên vương nối áo giá lâm, Linh sơn cũng phái ra năm vị thân phận tương đương tự thân nghênh tiếp, Ngọc Diện Phật cũng ở trong đó, chủ động tiếp dẫn Miêu Nghị cùng đi tới nơi nghỉ trọ, là trên một tòa sơn phong cao chót vót.
Trên đỉnh núi có một tòa chùa viện tĩnh lặng, trong đó có một tòa Bạch ngọc thấp do nguyện lực ngưng tụ mà thành, bốn phía còn có không ít tiểu tháp, hoàn cảnh thanh u, nhân mã phòng ngự chỗ này đã toàn bộ đổi thành người của Miêu Nghị. Nơi đặt chân của bản nhân Miêu Nghị là Bạch ngọc tháp cao nhất trong chùa viện, Ngọc la sát dẫn đường cùng đi tham quan, Miêu Nghị cũng bình lui nhân viên đi theo, hai người chầm chậm dạo bước lên tháp.
Đứng trên ban công đỉnh tháp nhìn ra xa Linh sơn van ngàn khí tượng, linh khí bay bổng mờ mịt phụ trợ với cảnh trí thật khiến người tâm khoáng thần di, không có loại cảm giác xa hoa, lại hiển lộ vẻ sưng sưng trang nghiêm của Linh sơn.
Không có người ngoài, Ngọc la sát truyền âm nói:
- Đại ca yên tâm, tay chân Thanh Chủ còn chưa vơi đến chỗ này, Phật chủ sẽ không để Thanh Chủ một nhà độc đại, Linh sơn là an toàn, có động tĩnh gì ta sẽ tùy thời thông tri ngươi.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Xin phiền.
Ngọc la sát:
- Người một nhà không nói hai lời. Đại ca, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Thất giới đại sư vì sao không tới?
Nàng nơi này đã làm sẵn chuẩn bị tiếp ứng Thất giới đại sư, ai ngờ lại liên hệ không được, Miêu Nghị chỉ nói Thất giới đại sư sẽ không đến, có lời gặp mặt lại nói.
Miêu Nghị hơi trầm mặc một lúc, cuối cùng nói:
- đại sự đã viên tịch.
Ngọc la sát chấn kinh:
- Điều này làm sao có thể? Thọ hạn hắn tuy không dài, nhưng hắn còn có đoạn thời gian.
- Có thể nói là chết trong tay Yêu Tăng Nam Ba!
Miêu Nghị thở dài một tiếng.
Ngọc la sát lại cả kinh:
- Yêu Tăng? Chuyện gì?