Phi Thiên

Chương 3612: Doanh cứu (1)




Người đi vào cứu người là một kẻ tên Quách Duyên Đình.
Phía Đỗ Kiều thật sự là bị Nam Ba bức đến không còn cách nào khác, Thượng Quan Thanh căn bản không cách nào đưa Nam Ba vào trong đó, Hướng Trung cũng tương tự, huống chi bây giờ căn bản không thể thăm dò được Hướng Trung đang ở đâu, sau cùng Đỗ Kiều dưới sự bày mưu đặt kế của Nam Ba, yêu cầu chỉ cần là người Ảnh vệ đều được, Nam Ba chuẩn bị từ trong nội bộ Ảnh vệ tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, thế là Đỗ Kiều lặng lẽ lần ra được cái tên Quách Duyên Đình. Quách Duyên Đình là thủ hạ Hướng Trung, xem chừng cũng là người Ảnh vệ, thân phận cụ thể tại Ảnh vệ là gì Đỗ Kiều không rõ ràng, bởi vì Ảnh vệ quá mức thần bí, người ngoài rất khó biết được rõ ràng nội tình bên trong.
May mắn là, sau khi Yêu Tăng khống chế thành công Quách Duyên Đình, phát hiện Quách Duyên Đình đúng là một trong những đầu mục hạch tâm của Ảnh vệ, từ chỗ Quách Duyên Đình xác nhận cửa vào nơi luyện chế Phá Pháp cung đích xác ngay nơi Ly cung Thanh Chủ tu luyện, chỗ đó cũng là do Ảnh vệ một mực phụ trách trông coi, Quách Duyên Đình này chính là một trong những nhân viên thường xuyên luân phiên trực ban, mà bởi vì bản thân Quách Duyên Đình cùng sơ bộ nhân viên chưa từng đi ra làm nhiệm vụ như Hướng Trung, bởi thế trước mắt nhiệm vụ trông giữ Luyện Bảo địa vừa đúng là do nhóm người Quách Duyên Đình phụ trách đây cũng là nguyên nhân khiến Đỗ Kiều nhắm chọn Quách Duyên Đình.
Từ tình hình có liên quan đến Luyện Bảo chi địa do Quách Duyên Đình cung cấp, thì dù có khống chế được Quách Duyên Đình, muốn cứu ra Lâm Ngạo Tuyết cũng là chuyện không khả năng, muốn tiến vào Luyện Bảo chỉ địa phải qua kiểm tra, đi ra cũng bị qua điều tra, trừ phi có thể cầm tới thủ dụ của Thượng Quan Thanh. Mà dù cho mang được người ra khỏi Ly Cung, đối vơi người trong nội bộ ra vào Thiên Cung cũng quản lý rất nghiêm mật ra ra vào vào đều phải qua kiểm tra, trong toàn bộ Thiên Cung số người có thể tự do đi lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trừ phi chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó, bí mật đến không thể để cho quá nhiều người biết, Thượng Quan Thanh mới xuất ra thủ dụ. Những đại thần Thiên Đình tới tham gia triều hội cũng không phải bị kiểm tra, lúc ra vào chỉ phải thông báo cho Thiên Cung trước, Thiên Cung sẽ có quá trình giám quản riêng.
Thử hỏi dưới loại tình huống đó cơ bản không khả năng mang người yên lành đi ra, nhưng đây chỉ là đối với người bình thường, với những người như Yêu Tăng Nam Ba, vẫn là có một tia hi vọng, nhưng không khỏi nguy hiểm, có phần dựa nhiều vào may mắn. Yêu Tăng tạm thời cũng không có biện pháp khác, đành chỉ thử một lần xem ra, dù là kiểm tra để Ngưu Hữu Đức xác nhận Luyện Bảo chỉ địa xác thực ở trong Ly Cung cũng được, chư thực ra hắn không biết mục đích chân chính của Miêu Nghị là muốn cứu Lâm Ngạo Tuyết.
Về phần Đỗ Kiều, tạm thời bị Yêu Tăng đè xuống, rút ra thần hồn khống chế, bằng không Yêu Tăng không cách nào dùng thuật này khống chế quá nhiều người, nếu việc này có thể thuận lợi kết thúc, tự nhiên sẽ lần nữa khống chế lại Đỗ Kiều.
Tinh linh có động tĩnh, ngầm giấu Nam Ba lấy ra Tinh linh làm sơ liên hệ. Một bên Tả Nhi thử hỏi rõ “Bắt đầu”, Nam Ba “Ừ” một tiếng.
Ngoài đai môn Ly Cung, Quách Duyên Đình hạ xuống, mặc dù thủ vệ đều biết hắn, hắn vẫn phải lộ ra một tấm lệnh bài mới được thuận lợi thông hành.
Một đường đi vào sâu trong Ly Cung, tai một tòa đình viện chung quanh trồng đầy đại thụ, bên ngoài có cận vệ quân trông giữ, hắn lần nữa lộ ra lệnh bài mới được tiến vào. Sau khi vào trong, trong đình viện có rất nhiều ánh mắt hoặc ở ngoài sáng hoặc ở trong tối nhìn về phía hắn, hắn chủ động đi vào trong một tòa đình tử, hai người ở đó chắp tay hành lễ, nói:
- Đại nhân!
Quách Diên Đình hái xuống trữ vật trạc trên cổ tay, từ bên trong lấy ra một chiếc tinh linh, đưa ra trước mặt hai người, nói:
– Ta muốn đưa cái này vào trong, có nhiệm vụ.
Hai người gật gật đầu, mang tinh linh tiến vào cũng không có gì, nếu bí mật bên trong mà bị tiết lộ. Quách Diên Đình biết không cần tinh linh vẫn cứ tiết mật như thường. Còn chiếc trữ vật trạc kia, Quách Diên Đình đặt lên một chiếc khay trên bàn, hỏi:
- Không có chuyện gì chư?
Một người bắt đầu tiến hành lục soát toàn thân hắn, cho dù trước mắt thì Ảnh vệ nơi này đều là thủ hạ cuả Quách Diên Đình, nhưng trình tự vẫn phải nghiêm cách chấp hành.
Một người khác cầm một chiếc lồng úp lên khay nâng trữ vật trạc. Trước khi Quách Diên Đình đi ra sẽ không động vào đồ vật của hắn, đợi sau khi Quách Diên Đình đi ra tự nhiên sẽ giao trả nguyên ven, đồng thời đáp lời nói:
- Hết thảy bình thường!
Quách Diên Đình:
- Bệ hạ không có đây ư?
Người úp lồng nói:
- Không tại Ly cung, hẳn là tại Thiên cung.
Sau khi người lục soát xác nhận trên người Quách Diên Đình không có gì khả nghi, đối với nhưng người ngầm mai phục chung quanh ra hiệu tỏ vẻ bình thường.
Quách Diên Đình nhìn quanh bốn phía một cái, ra ngoài đình tử, đi tới một sân viẹn, đến trước một căn phòng cửa sổ đóng chặt, gõ gõ cửa, người bên trong đi ra mở cửa, lại có hai người lục soát hắn lần nữa, xác nhận tất cả đều bình thường mới thả hắn đi vào.
Trong nhà là lối vào của một địa đạo, bậc đá tầng tầng mà xuống, trong u ám có Dạ Minh Châu chiều sáng.
Theo thang dây mà xuống. Thâm nhập dưới đất ngàn trượng. Trên đường có rất nhiều trạm gác, người trông giữ thấy hắn đều hành lễ một tiếng:
- Đại nhân!
Đai môn địa cung được cách ly bằng một tòa băng phách, vừa tiến vào lập tức có sóng nhiệt đánh tới.
Trong thế giới của dung tương biển lửa này, thỉnh thoảng bắt gặp người đến người đi, ẩn ẩn có tiếng gõ đinh đinh đương đương truyền đến. Quách Diên Đình tra xem khắp nơi một lượt, hỏi dò thủ hạ về tình hình trong này, trên đường từ tay công tượng mượn dùng một chiếc trữ vật giới, làm chuẩn bị sơ qua một chút, sau cùng mới đi đến nơi phụ trách ăn ở dưới đất của tất cả mọi người, các nơi để ở đều có băng phách hạ nhiệt độ, bởi thế nghĩ lại đây hoàn toàn
không là vấn đề.
Hiện tại mẹ Phi Hồng la Lâm Ngạo Tuyết đã không cần làm những việc vặt kia, mà phụ trách chỉ huy một ít nữ quyến bị biếm đến đây, quản lý vấn đề ẩm thực trong này.
Nhìn thấy Lâm Ngạo Tuyết, Quách Diên Đình trực tiếp nói một câu:
- Ngươi đi theo ta một lúc.
- Tuân mênh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.