Phi Thiên

Chương 3584: Vệ Khu là cái bẫy (1)




Sau khi biết tin Dương Khánh đã bí mật lên đường, Miêu Nghị nói với Dương Triệu Thanh.
- Nghiêm mật quan sát trong phủ có bất cứ dị thường nào không?
- Vâng! Dương Triệu Thanh ứng tiếng, lại nhắc nhở:
- Vương phi bọn họ vẫn còn bị khống chế.
Miêu Nghị trầm mặc, khống chế bên đó đầu tiên là không muốn để cho Vân Tri Thu nhúng tay ngăn cản, thứ hai cũng là vì bảo hộ đám người Vân Tri Thu, phòng bị lúc động thủ với Vệ Khu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Im lặng một lúc hắn nói:
- Tiếp tục khống chế, trong viện bất luận kẻ nào cũng không được liên lạc với bên ngoài, đến khi Dương Khánh bên kia có kết quả hãy nói tiếp.
Việc đã làm rồi, hiện giờ vẫn chưa phải lúc giải trừ khống chế, thật sự là Hạ Hầu gia sầu cạn khiến người ta khó đoán, thử nghĩ Hạo Đức Phương bên kia, thủ hạ tâm phúc cũng có thể là người của Hạ Hầu gia, ai cũng không dám bảo đảm người trong viện không có thám tử của Hạ Hầu gia, nếu quả thật có thám tử của Hạ Hầu gia. Hạ Hầu gia một khi biết sau khi Vệ Khu tới đây, bên này có động tĩnh khác thường dễ dàng sinh nghi, đối mặt với người như Hạ Hầu Thác, hắn không dám có chút sơ sẩy, không dám có chút nào đánh răn động cỏ.
Dương Triệu Thanh:
- Vương phi bên kia không nói rõ, e là... Miêu Nghị:
- Ta qua xem thử xem sao.
Dứt lời ra sảnh chính, thẳng đến chỗ của Phi Hồng.
... Lúc này bên ngoài biệt viện của Phi Hồng không nhìn ra bất kỳ khác biệt gì, kỳ thực ngoài lỏng trong chặt, đi vào bên trong mới phát hiện dị thường.
Miêu Nghị vào đương nhiên sẽ không có bất kỳ trở ngại nào, tiến thẳng vào khuê phòng Phi Hồng đang bị coi chặt.
Hắn vừa tiến đến, trong phòng binh tướng bất động, vây quanh người trong phòng như trước, còn nữ nhân trong phòng lập tức toàn bộ đứng lên, đều mắt mở trừng trừng nhìn hắn, Vân Tri Thu ôm mặt, đứng dựa bên Từ Đường Nhiên vẻ mặt cười khổ.
- Nàng ra ngoài này một chút.
Miêu Nghị nói với Vân Tri Thu, sau đó lại đi ra.
Vân Tri Thu giận dữ trợn mắt nhìn Từ Đường Nhiên, mới sãi bước đi ra ngoài, hiện giờ đương nhiên không ai dám cản nàng. Từ Đường Nhiên cúi đầu khom lưng vẻ mặt xấu hổ, như ác nhân mới làm chuyện như vậy.
Phu thê trước sau vào một đình yên tĩnh ngồi. Vân Tri Thu đi lên liên đá vào bắp chân Miêu Nghị một cái.
- Ngưu Nhị, chàng có ý gì?
- Hạ Hầu Thác chưa chết.
Miêu Nghị bình tĩnh không lay động đem đại khái tình hình nói cho nàng.
Vân Tri Thu nghe xong hết hồn, trợn mắt há mồm một hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói:
- Chàng điên rồi sao? Chuyện không chắc chắn như vậy cũng có thể làm ư? Chàng biết mình đang làm gì không? Chàng đây là đang cầm toàn bộ nam quân cơ nghiệp đi đánh cược một khi thất thủ, chàng biết hậu quả là gì không?
Miêu Nghị:
– Ta không cho là việc của Yêu Tăng qua đi thì Hạ Hầu gia có thể buông tha ta, Tào Mãn sớm muộn phải động thủ với ta, so với việc chờ hắn ra tay, không bằng ta ra tay trước làm lợi thế!
Vân Tri Thu đau lòng nhức óc nói:
- Tào Mãn muốn động tới chàng cũng là việc về sau, ít nhất còn cơ hội để lên kế hoạch kỹ, như chàng đánh một trận quyết định thắng bại là thế nào? Vương gia của ta bây giờ không phải là đánh đấm vặt vành như trước kia, chàng không được thua!
Miêu Nghị nhếch miệng lên giễu cợt nói:
- Nếu không ta giờ hạ lệnh dừng tay?
- Chàng...
Vân Tri Thu bị hắn làm cho tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, bây giờ còn dừng tay cái rắm gì, tên đã bắn đi, thu tay lại cũng vô ích, nàng tức giận đến giậm chân tại chỗ, lại đưa tay véo mạnh hông hắn một cái, nhưng cũng hiểu vì sao hắn bây giờ vẫn giam lỏng mọi người là có ý gì, không khỏi nghiến răng nói." Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Nàng nghĩ đi đầu vậy, ta giờ nếu thả nàng ra ngoài, không thả những người khác, các nàng ấy sẽ nghĩ sao? Nàng ở lại nơi này có thể trấn an các nàng ấy, việc này chậm nhất là vài ngày sẽ có kết quả, thiệt thòi phu nhân vài ngày.
- Đồ tạp chủng!
Vân Tri Thu lại đá hắn một cước, nhưng cũng không còn cách nào khác, hiện nay cũng đành như vậy.
Tinh không mịt mùng. Hắc Thán một mình bay giữa tinh không, bay đến nơi Dương Khánh chỉ định.
Phần lớn nhân mã ẩn nấp trên người Hắc Thán, để Hắc Thán làm cũng là do Dương Khánh chỉ định, không dùng Thanh Nguyệt, cũng không dùng lục đạo nhân, trong tình thế ở một mình được thả ra ngoài không ai giám sát, lúc này hắn tình nguyện chỉ định người Miêu Nghị tin tưởng. Mỗi khi qua tinh môn, Dương Khánh lại sẽ chỉ định người có thể dàn xếp đưa mọi người qua cửa.
Mà trong không gian trữ vật của Hắc Thán, Dương Khánh đứng ở trước một tấm tinh đồ la bàn, ánh mắt nhìn chòng chọc một bức tinh đồ, lông mày nhíu lại im lặng không nói gì, lục đạo đại tướng đứng bên cạnh. Lục đạo đại tướng đương nhiên là biết hắn, cùng nhìn tinh đồ nhưng không nhìn ra manh mối gì, cũng không biết Dương Khánh nhìn chằm chằm để làm chi, từng người dần dần mất hết kiên nhẫn. Đơn Tình trêu ghẹo một tiếng,
- Đại chấp sự, tinh đồ này sắp bị người nhìn đến nở hoa rồi.
Dương Khánh không hề hé răng, tâm tình của hắn rất trầm lặng, không có tâm tư nói đùa, bất luận là Hạ Hầu Lệnh, Tào Mãn hay là Vệ Khu đều không biết tình hình của Tộc lão hội, như vậy Hạ Hầu Thác là đầu mối duy nhất, muốn diệt trừ Tộc lão hội phải bắt được Hạ Hầu Thác, hơn nữa phải bắt sống. Hạ Hầu Thác mà chết, sẽ chặt đứt manh mối tộc lào hội, đồng thời đánh rắn động cỏ Tộc lão hội, một khi làm cho Tộc lão hội ẩn mất, chỉ sợ Hạ Hầu gia mọi đường khẩu cũng sẽ lặn mất, cho dù Hạ Hầu gia các lộ đường khẩu không ẩn mất, cho dù bị Vương gia phá hủy cũng không tác dụng, thế lực của Hạ Hầu gia phân tán các nơi dựa vào vũ lực không cách nào trừ cỏ tận gốc, vũ lực mạnh mẽ đến mấy đều vô dụng, chỉ cần Hạ Hầu gia có người nắm rõ tình hình một lần nữa đứng ra tập hợp, thế lực của Hạ Hầu gia lập tức lại có thể khôi phục, hậu quả theo đó không phải bên này có thể gánh đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.