Phi Thiên

Chương 3579: Ra tay trước lấy ưu thế (2)




Hai người gật đầu, theo Dương Triệu Thanh bay về phía cửa hang kia, đồng thời không quên quan sát chung quanh.
Rất nhanh, ba người lần lượt đi ra, cửa động bằng kim loại âm âm khép lại.
Vệ Khu ánh mắt nhìn về phía hai người vừa phái đi vào, hỏi:
- Thế nào?
- Bên trong có động thiên khác... Hai người nhanh chóng đem tình hình bên trong báo cáo.
Vệ Khu nghe xong ánh mắt loé sáng, Ngưu Hữu Đức trên tay lại có tự thành nhất giới bảo vật, thật là vẫn còn long tộc tồn tại, xem ra chuyện này. Ngưu Hữu Đức còn giấu không ít con bài chưa lật ra.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Thế nào, ta không có lừa gạt tiên sinh chứ!? Vệ Khu nhìn chằm chằm cửa kim loại nói:
- Bảo vật này quả là hiếm thấy, Vệ Khu hiểu biết nông cạn lại chưa thấy qua, xem ra quả thật là thứ tốt.
Miêu Nghị lại không thấy có chút kỳ quái nào đối với lần này, nếu là trước đây ở tiểu thế giới hắn chắc luôn cho là đồ của đại thế giới mới là tốt nhất, ước đoán tu sĩ tiểu thế giới cũng nghĩ vậy, sau khi hắn quen thuộc hiểu được đại thế giới xong mới phát hiện căn bản không phải như vậy, tiểu thế giới cũng có ưu thế của tiểu thế giới, đừng thấy tiểu thế giới nhỏ bé, trên thực tế so với đại thế giới mà nói, bất luận công pháp tu hành hay là gì, đều có thể nói là tinh tuý tập trung.
Mà Linh Lung bảo tháp trước mắt lại là do Yêu như tiên lần nữa cải tạo mà thành, trên thực tế toàn bộ Linh Lung Tông đã thành luyện bảo đoàn đội riêng của hắn, phối hợp với tiến độ tu hành của hắn luôn dành cho hắn pháp bảo hoàn mỹ tương ứng, hơn nữa hắn bây giờ tiền lực hùng hậu, chi cần hắn đột phá tu vi cao hơn, lập tức có bảo vật tương xứng để thay đổi.
- Vệ tiên sinh, đồ cũng đã xác nhận, chuyện này có thể an tâm rồi chứ!.
Miêu Nghị đưa tay mời ra khỏi địa cung, ý bảo chúng ta có thể đi ra rồi.
Vệ Khu ha ha cười nói:
- Đã đến rồi Vương gia cũng không để ta xem một chút được sao?
Miêu Nghị có chút không nhịn được nói:
- Lẽ nào thủ hạ của ngươi còn có thể gạt ngươi sao?
Vệ Khu:
- Người phía dưới trí nhớ tồi, tận mắt nhìn một cái ta cũng yên tâm hơn, ta dù sao cũng phải đích thân báo cáo cho gia chủ, nói thật nếu không thấy rõ mà gây nên hiểu lầm gì đó thì sẽ không tốt, Vương gia ngài nói có đúng không?
Hắn kỳ thực cũng muốn vào thăm dò một chút tình hình của Linh Lung bảo tháp.
Miêu Nghị trong lòng cười nhạt, biết là thằng nhãi này nhất định phải đi vào trong, nhưng ngoài mặt vân cảnh cáo một cầu.
- Bản vương khuyên ngươi đừng giở trò gì, bằng không đừng trách bản vương trở mặt!
Vệ Khu chắp tay cười nói:
- Vương gia nói quá lời, ở trên địa bàn của ngươi ta nào dám làm trò gi, há chẳng phải là muốn chết?
Miêu Nghị lườm hắn một cái coi như ngươi thức thời, vung tay lên, cửa lớn kim loại bị phong bế lần nữa mở rộng ra, lần này hắn dần đầu lắc mình tiến vào.
Vệ Khu phất tay bảo năm người theo vào, bên ngoài để lại ba người để phòng.
Nhưng mấy người Vệ Khu vừa vào, cửa kim loại lập tức phong bể, ba người phòng bị bên ngoài lập tức nhìn nhau, một người trong đó nhanh chóng lấy tinh linh ra liên hệ Vệ Khu, báo cho biết tình huống.
Vệ Khu đang tiến vào Linh Lung bảo tháp bèn thu lại tinh linh trong tay, quay đầu liếc nhìn bầu trời, cửa ra vào quả nhiên khép lại, lập tức chỉ vào phía trên hỏi Miêu Nghị:
- Vương gia, vì sao lại đóng cửa ra vào? Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Bảo vật này do ta khống chế, ta đi vào nó đương nhiên sẽ khép lại, muốn ra ngoài ta đương nhiên sẽ mở ra, Vệ tổng quản nếu như cảm thấy không an toàn, ta ngay bây giờ có thể mở để cho ngươi đi ra ngoài.
Vệ Khu cười ha ha
- Không phải ý này. Lấy tinh linh trong tay trả lời bên ngoài một tiếng không có việc gì, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, tấm tắc nói:
- Bảo vật này quả thật rất thú vị, so với động Thiên Phúc không biết cao hơn bao cấp bậc.
Một người trước đó đã đi vào ở bên cạnh hắn chỉ tay một cái. Vệ Khu thuận thể nhìn theo, thấy hắc long đang nằm ngủ gật ở đỉnh núi, hai mắt nhắm lại, thầm nghỉ quả nhiên là long tộc. Hoang cổ tử địa vẫn còn có long tộc tồn tại thiên đình mấy lần quét sạch cũng không phát hiện ra, cũng không biết Ngưu Hữu Đức và long tộc có ước định gì, xem ra sau này phải tìm kiếm thật kỳ.
Miêu Nghị và Dương Triệu Thanh đã lắc mình đến chỗ đỉnh núi, Miêu Nghị nhẹ nhàng bay hạ thấp xuống đầu rồng, dưới chân hắc long mở đôi mắt to đỏ lừ, chậm rãi ngước đầu lên, khiến cho Miêu Nghị đang đứng chắp tay càng thêm đặc biệt khí thế.
Hắc long mở miệng thè lưỡi, huyết liên tỏa ánh sáng chói lòa xuất hiện.
Vệ Khu mắt sáng lên, dẫn mấy người nhanh chóng bay tới.
Ai ngờ, hắc long nghịch ngợm nháy mắt một cái, sùng sục một tiếng, lại nuốt bảo vật xuống, ngậm miệng lai.
Đứng ở trên đầu nó, Miêu Nghị đột nhiên lấy ra từ sau lưng một chiếc phá pháp cung nhanh chóng giương lên, ba mũi tên cùng lên, bảo quang lưu chuyển, trên ba cán mũi tên phân biệt hòa hợp hoa văn hình xà, hổ, ưng, khí lưu xung quanh theo dây cung kéo ra bắt đầu khởi động.
Thất phẩm phá pháp Cung.
Vệ Khu kinh hãi, mấy người vội vàng dừng lại.
Cạch! Vang dội lay động đất trời, ba đạo lưu quang phóng ra, dường như muôn phá hủy cả thể gian.
Vệ Khu nằm mơ cũng không ngờ Miêu Nghị lại dám động thủ với hắn, chẳng lẽ không biết hậu quả hắn không thể quay vê sao?
Đừng nói hắn, ngay cả Dương Triệu Thanh cũng hết hồn, một khi có chút sai lầm, để Vệ Khu truyền đi một chút tin tức, vậy là phiền toái lớn, việc vô cùng dễ dàng xảy ra sự cố này cũng chỉ có Vương gia dám mạo hiểm, cần biết chẳng những trước mắt mà vạn nhất Vệ Khu căn bản không nắm giữ được tình hình của Tộc lão hội, việc này nhất định sẽ bại lộ, xác suất Vệ Khu không nắm giữ được tình hình của Tộc lão hội là rất lớn!
Nhưng mà Vương gia đã hạ quyết tâm, không đợi Hạ Hầu gia ép cung, sẽ hạ thủ trước làm ưu thế, thực sự làm cho người ta không nói được lời nào, ước đoán Hạ Hầu gia cũng không ngờ tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.