Phi Thiên

Chương 3565: Đồng Liên Tích (2)




Nhìn thấy Vân Tri Thu đi tới. Đồng Liên Tích vội vàng đứng lên hành lễ.
- Vương phi nương nương
- Hóa ra là Liên Tích!
Vân Tri Thu ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay ý bảo không cần đa lễ, đồng thời mời ngồi.
- Đi dạo mãi cũng buồn chán, nhìn thấy có cái đình bèn tới ngôi một chút, không ngờ đụng phải Liên Tích, thật là hữu duyên.
Đồng Liên Tích rụt rè cười, ngồi bên cạnh, đoan trang thùy mị, không giống như người có tính cách hoạt bát, cũng ít nói: Vân Tri Thu hỏi một câu nàng trả lời một câu.
Vân Tri Thu dùng ngôn ngữ thăm dò đồng thời quan sát, trong lòng cơ bản đã tin lời nói của Yêu Tăng, nàng từng thấy Giang Nhất Nhất, trong ấn tượng của nàng Giang Nhất Nhất hoàn toàn đối lập, nàng phát hiện giữa hai lông mày Đồng Liên Tích và Giang Nhất Nhất quả nhiên giống nhau đến mấy phần, Giang Nhất dung mạo anh tuấn, em gái tư sắc đương nhiên cũng sẽ không thể kém, chẳng trách có thể trở thành ái thiếp của Lạc Mãng.
Trong lúc suy nghĩ. Vân Tri Thu chợt buông tiếng thở dài.
- Nhìn Liên Tích, không biết có phải cảm giác của ta sai rồi hay không, cảm thấy Liên Tích như là một cố nhân của ta, dáng dấp có chút giống, cố nhân của ta họ Giang, Giang trong giang hồ, không biết Liên Tích có biết hay không?
Lúc nói thể nàng chú ý từng thay đổi nhỏ của đối phương.
Mười ngón tay bên ngoài tay áo rõ ràng co rụt lại, ánh mắt lóe lên một cái, nhưng trên nét mặt cũng không có phản ứng gì, rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hỏi:
- Vương phi nương nương chỉ có một mình người sao?
Nàng rốt cục ý thức được không đúng, bằng thân phận hôm nay của Vân Tri Thu, như “sao quanh trăng sáng”, sao chỉ đi dạo có một mình, hiển nhiên không phải đối phương vô tình bắt gặp, mà là cố tình bắt gặp.
Vân Tri Thu đã nhận ra gì đó, cười tủm tỉm nói:
- Một mình thanh tịnh. Liên Tích xem ra cũng là một người thích thanh tịnh, vừa hay tỷ muội chúng ta cùng nhau nói chuyện, không bị quấy rầy, ngươi nói xem phải không?
- Đồng Liên Tích chậm rãi đứng lên, hạ thấp người hành lễ, mỉm cười nói:
- E là đã quấy rầy nương nương, ta còn phải đi gặp Nghiêm Vương Phi, không quấy rầy nương nương ngồi đây yên tĩnh nữa.
Dứt lời định bước đi tự thái ưu nhã. Vân Tri Thu vuốt ống tay áo, nói:
- Cố nhân họ. Giang của ta luôn muốn tìm muội muội của hắn, nhưng vẫn không tìm thấy, về sau thực sự không còn cách nào khác nên tìm đến ta, nhờ ta hỗ trợ tìm. Vì giúp chuyện này, ta cũng đã cố gắng hết sức, chỉ có nghe được chút manh mối.
Đồng Liên Tích thân thể đã dừng ở cửa đình, khó lòng bước tiếp, thân thể mềm mại hơi run run.
Vân Tri Thu liếc mắt, tiếp tục nói:
- Xem ra là manh mối của ta có nhầm lẫn, e là phải làm cho cố nhân của ta thất vọng rồi.
Đồng Liên Tích lần nữa quay lưng lại, tâm tình đã khôi phục bình tĩnh, nhìn chằm chằm Vân Tri Thu nói:
- Ta không hiểu Vương phi lời này là có ý gì. Vương phi hy vọng ta hỗ trợ tìm người sao?
Vân Tri Thu thầm nghĩ, không hổ là được Quần anh hội huấn luyện, phòng bị rất mạnh, không dễ mở miệng, thật đúng là không thấy quan tài không đỗ lệ, đưa tay ra hiệu nói:
- Liên Tích nếu như đồng ý giúp ta một tay thì ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Đồng Liên Tích chậm rãi trở về chỗ ngồi.
Vân Tri Thu thầm than, đáng tiếc năm đó Giang Nhất Nhất làm việc cẩn thận, bên cạnh không có lưu lại thư của em gái thư, nếu không trực tiếp thẩm tra đối chiếu pháp ấn là xong chuyện, cũng không cần phải phiền toái như vậy. Nàng bèn hỏi:
- Có đồng ý nghe ta kể chuyện xưa hay không?
Đồng Liên Tích nói:
- Xin lắng nghe.
Vân Tri Thu suy tư một chút, than thở:
- Bằng hữu của ta họ Giang, có một người muội muội, huynh muội hai người họ sống nương tựa lần nhau, hắn nói muội muội của hắn khi còn bé thích ăn nhất là mứt quả, nhưng hắn không có tiền mua, có một lần Quần anh hội đột nhiên xuất hiện, đem bọn họ đi, huynh muội hai người ở Quần anh hội sau khi bắt đầu tu hành liền tách ra, từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại, hắn không biết muội muội sau khi lớn lên dáng dấp ra sao, đang làm gì, người ở phương nào, cách duy nhất có thể xác nhận đối phương còn sống chính là cứ cách một quãng thời gian có thể nhận được thư có chứa pháp ấn của đối phương. Bởi vì muội muội ở trên tay Quần anh hội, bị ép buộc nên có một số việc hắn không làm không được, hắn dùng tên giả là Giang Nhất Nhất, thành tên tặc mà người trong thiên hạ đều muốn trừ diệt, giúp một số người làm chút việc đen tối sau lưng. Hắn cũng cực kỳ lo lắng muội muội bị ép buộc, sau đó mới nhờ ta cứu muội muội hắn.
Nghe xong Đồng Liên Tích sụp đổ, yên lặng lệ rơi đầy mặt, nàng khi còn bé thích ăn mứt quả chuyện này ngoại trừ ca ca của nàng biết ra, ngay cả Quần anh hội cũng không biết, Vân Tri Thu nói đến chỗ này nàng cơ bản đã xác nhận đối phương đích xác là chịu giao phó của ca ca mình mà đến.
Nhưng nghe đến tên “Giang Nhất Nhất”, nhịn không được toàn thân run lên, thật sự tên tặc này năm đó quá nổi danh, ngay cả nàng ra ngoài cũng phải đề phòng, trọng yếu hơn chính là, nàng đã biết tên tặc đó chết thảm như nào, dường như chính là lúc Ngưu Hữu Đức làm Quỷ Thị tổng trấn chết ở trên tay Ngưu Hữu Đức. Nàng bỗng nhiên giương mắt, hai mắt đẫm lệ bốc hỏa nói:
- Các ngươi giết huynh ấy?
Vân Tri Thu nhìn chằm chằm nàng nói:
- Cũng không phải chúng ta giết hắn, ngươi nghe được chỉ là lời đồn, có người che đậy chân tướng, không muốn để người ta biết Giang Nhất Nhất và Quần anh hội có quan hệ, mà chân tướng thường thường khác với lời đồn, nếu không như vậy, ta sao lại biết chuyện này, sao lại chịu phó thác của hắn qua nhiều năm như vậy vẫn giúp hắn tìm muội muội có giao phó kẻ thù làm chuyện như vậy sao?
Đồng Liên Tích nghẹn ngào lắc đầu nói:
- Là ai giết hắn?
Vân Tri Thu hờ hững nói:
- Muốn biết chân tướng? Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết? Chỉ là tìm ngươi hỗ trợ, ngươi tựa hồ không cần biết quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.