Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 41: Trốn Không Thoát




Liên Hải vệ, nơi phụ trách tám trăm dặm đường ven biển. Trong đám mây mù có một người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, chính là Kim Tú đạo nhân. Hắn khoanh chân ngồi trên mây, cả ứng khắp nơi.
- Sao?
Kim Tú đạo nhân bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về một phương hướng,
- Tốc độ phi hành nhanh như vậy, hẳn không phải là loài chim? Là cái tên gọi là Tần Vân đó sao?
Tần Vân khống chế phi kiếm mang theo mọi người trong nhà phi hành.
Lúc rời khỏi Quảng Lăng quận hắn vẫn duy trì tốc độ cực hạn, nhưng như vậy chân nguyên tiêu hao quá nhanh. Bây giờ Tần Vân chỉ duy trì ba phần của tốc độ cực hạn, cứ như vậy, chân nguyên khôi phục vẫn hơn rất nhiều so với tiêu hao, có thể để cho chân nguyên trong cơ thể thong thả tăng lên.
Bởi vì không dám ở nơi bờ biển gần nhất đi ra Đông Hải, e sợ bị ngăn chặn. Tần Vân cố ý đi vòng vo trong đêm đen, ôm một vòng lớn về phía bắc, nên khi đến bờ thì trời đã sáng.
- Mọi người mau nhìn biển khơi kìa.
Tần Vân cười nói với mọi người trong nhà.
- Biển?
Tần Liệt Hổ, Thường Lan, phu thê Tần An nhìn mây mù mỏng manh bên dưới, chăm chú nhìn ra phía xa trước mặt.
- Bây giờ ta có thể mờ mờ thấy, mọi người thì đợi thêm chút nữa.
Tần Vân cười nói. Nhưng bỗng nhiên, nét mặt hắn biến đổi.
- Vù.
‘Sinh vật’ vốn đang chầm chậm bay phía trước đột nhiên tăng vọt tốc độ, điều này lập tức làm cho Tần Vân cảm thấy không bình thường, loài chim bình thường tuyệt đối không nhanh như vậy! Đối phương đã trực tiếp chặn lại ở trước mặt.
- Tần Vân!
Phía trước là một vị một vị thanh niên mặc áo bào màu vàng, chân đạp mây, đúng là Kim Tú đạo nhân.
Hắn nhìn thấy Tần Vân mang theo một đám người già trẻ lớn bé thì lập tức xác định.
- Không ngờ trùng hợp như vậy, ngươi lại bị ta chặn được.
- Kim Tú đạo nhân?
Tần Vân sa sầm nét mặt, quát lớn.
- Quận chủ Công Dã Bính là gian tế của yêu ma...
- Câm miệng.
Kim Tú đạo nhân lãnh đạm nói.
- Châu Mục đại nhân có lệnh bắt ngươi trở về. Về phần có điều oan khuất hay không, đến lúc đó Châu Mục đại nhân sẽ điều tra rõ, xử trí công bình với ngươi.
Tần Vân giận dữ.
Bản thân hắn còn không tìm ra chứng cứ quận chủ là yêu ma, triều đình có thể tìm được sao? Thật không đáng tin.
- Vậy cũng đừng trách ta vô tình.
Tần Vân nói xong, bản mệnh Phi kiếm cũng đã trôi nổi phía trước, hắn phóng xuất ra chân nguyên bao bọc người nhà tạm thời trôi nổi trên không.
- Chỉ bằng ngươi? Ta tu hành ở Thánh địa Đạo gia Linh Bảo sơn, lại trú đóng ở Liên Hải vệ, chống lại yêu quái thủy tộc. Ta khuyên ngươi đừng nên tìm chết nữa, thúc thủ chịu trói đi.
Phía sau Kim Tú đạo nhân cũng mơ hồ phóng xuất ra kim quang.
- Xuất.
Tần Vân không dám chần chờ, e sợ đối phương có phương pháp liên hệ với quân đội, sẽ có càng người nhiều tu hành đến nữa.
- Không biết tự lượng sức mình! Thiên Nhân hợp nhất! Trấn!
Kim Tú đạo nhân lạnh lùng quát lên, kim quang phát ra từ phía sau hắn chợt tăng mạnh, mấy chục vệt sáng vàng kim tỏa ra, điên cuồng lao đến, tấn công về phía Tần Vân.
Tần Vân động ý niệm.
Bản mệnh Phi kiếm nháy mắt hóa thành những đường quỹ tích, tốc độ cực nhanh, như là một mạng nhện bao trùm xuống.
- Keng keng keng...
Mạng nhện bao phủ xuống, ngăn chặn lại toàn bộ những tia sáng vàng kim kia. Tần Vân thi triển phi kiếm vậy mà mơ hồ sinh ra hàng trăm ngàn quỹ tích, mỗi một đường quỹ tích đều là thật! Chúng nó dễ dàng ngăn cản lấy những vệt sáng vàng kim này, làm cho vệt sáng phải hiện ra nguyên hình, không ngờ đó lại là một cây kim khâu! Chặn cây kim khâu nọ xong, một vài quỹ tích của Bản mệnh Phi kiếm còn vòng quanh vài vòng chung quang Kim Tú đạo nhân.
Sắc mặt Kim Tú đạo nhân đại biến, y phục hắn lập tức bị phá hủy hết cả, lộ ra da thịt bên trong.
Du Ti Tà Dương Kiếm Quyết tầng thứ sáu, Tâm Hữu Thiên Ti Kết!
Một chiêu này đã tuyệt đối là thực lực đỉnh phong của Tiên Thiên Thực Đan Cảnh! Cả phương diện ứng đối quần công lẫn phương diện tốc độ đều là nhất đẳng. Ngoại trừ uy năng yếu hơn một chút ra thì không còn khuyết điểm nào khác. Mà thân thể của Kim Tú đạo nhân cũng không dám cứng rắn chống chọi phi kiếm.
- Mong Kim Tú đạo nhân đừng đuổi theo nữa.
Tần Vân động ý niệm, bản mệnh Phi kiếm bay về, lại biến lớn ở dưới chân.
- Vù.
Tần Vân mang theo người nhà ngự kiếm nhanh chóng rời đi.
Kim Tú đạo nhân đứng trên đám mây nhìn về phía xa xa, sắc mặt không ngừng biến đổi, thì thào lẩm bẩm:
- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Ta là đệ tử Thánh địa, hiện giờ mới vừa nắm giữ Thiên Nhân hợp nhất. Luận thực lực, ta tự nghĩ sánh ngang Tiên Thiên Thực Đan Cảnh. Nào ngờ vừa đối mặt đã bị Tần Vân đánh bại... Hay cho một kiếm tiên, hay cho một kiếm tiên! Nếu không phải hắn hạ thủ lưu tình, hôm nay ta đã chết tại đây.
Nhìn y phục toàn thân rách lỗ chỗ, khắp nơi lộ ra da thịt, Kim Tú đạo nhân cũng hơi xấu hổ.
Hắn động ý niệm, chân nguyên lập tức bắt đầu khởi động bao bọc toàn thân hắn, chỗ nào trên người cũng có hào quang lưu chuyển, khó lòng thấy rõ dáng dấp.
Mà bên kia, Tần Vân mang theo người nhà lại duy trì tốc độ phi hành cực hạn. Hắn quan sát bên dưới, tình cảnh bên dưới nhanh chóng thay đổi, cảnh tượng từ đất liền dần biến thành biển cả. Lúc này trời tờ mờ sáng, biển cũng có vẻ âm u.
- Đại dương.
Tần Liệt Hổ, Thường Lan, phu thê Tần An đều nhìn xuống phía dưới. Trong lúc nhất thời, tất cả ngây dại nhìn. Bọn họ sau này có thể phải ở lại một hòn đảo trên đại dương, hoặc có lẽ là lên một tiểu quốc hải ngoại nào đó.
Một đường phi hành.
Sau khi Tần Vân phi hành tốc độ cực hạn hơn trăm dặm, chân nguyên tiêu hao quá nhanh, hắn lại giảm bớt tốc độ về còn ba thành.
Phi kiếm chầm chậm bay đi.
Cảnh sắc đại dương mỹ lệ ban đầu nhưng nhìn hồi lâu cũng đã nhàm chán.
Sau khi bước vào biển rộng rồi lại bay đi hai ba ngày, Tần Vân chợt thấy phía dưới có một con thuyền đang tiến về phía trước.
- Có thuyền, chúng ta tới đó nghỉ tạm.
Tần Vân mở miệng.
- Được.
Tần Liệt Hổ và Thường Lan gật đầu, phi hành trên phi kiếm bọn họ cũng không được nghỉ ngơi cho tốt, hiện giờ bọn họ đã có phần mệt mỏi rã rời.
- Vù...
Thi triển ‘Thần ẩn thuật’, Tần Vân mang theo mọi người trong nhà trực tiếp đáp xuống trên sàn tàu của chiếc thuyền lớn này. Sau khi hạ xuống mới hiện ra thân hình.
- Toàn bộ đi ra.
Tần Vân đứng ở sàn tàu, trực tiếp điều khiển Thiên Địa Lực Lượng tóm toàn bộ người bên trong thuyền buôn ra ngoài sàn tàu.
- A, chuyện gì xảy ra?
- Chúng ta bay rồi!
Những người trên thuyển buôn này lơ lửng bay ra ngoài, gắng gượng thế nào cũng không có tác dụng. Không lâu sau, trên sàn tàu đã tụ tập một đám người đông đúc.
Tần Vân nhìn bọn họ, động ý niệm, đồng loạt hơn hai trăm người mới cùng nhau rơi xuống sàn tàu.
- Thuyền buôn của các người là do ai cầm đầu?
Tần Vân lạnh nhạt hỏi, giọng nói vang lên bên tai mỗi người.
Lập tức không ít thủy thủ đều quay đầu nhìn về phía một vị thiếu niên.
Thiếu niên kia mặt mày trắng bệch, lập tức đáp:
- Tại hạ Phó Vân Bác, Phó Gia Liên Hải Quận!
- Ừ!
Tần Vân gật đầu.
- Các người chuyến này đi đâu?
- Đi Kim Ngân đảo ở Đông Hải.
Kim Ngân đảo chính là một đảo lớn, bên trên đó còn có một tiểu quốc, là một trong những trung tâm mậu dịch quan trọng trên biển.
- Vậy cứ tiếp tục xuất phát, đi Kim Ngân đảo.
Tần Vân sai bảo.
- Nhanh chóng sắp xếp ba gian phòng tốt nhất cùng với thức ăn, nếu các ngươi dám gây rối, hừ!
Tần Vân vung tay lên.
- Ầm... m... m...
Phạm vi một trăm trượng mặt biển hai bên mạn thuyền bỗng nhiên hạ thấp xuống.
Đám người trên thuyền sắc mặt tắng bệch, nếu như một chưởng này đập xuống thuyền, cái thuyền này lập tức đi đời.
- Tiểu nhân hiểu rõ, hiểu rõ,
Thiếu niên Phó Gia lập tức đáp.
- Đây là ngân phiếu, ta cũng không ăn cướp của các ngươi.
Tần Vân tiện tay vứt ra một tấm ngân phiếu nhưng mệnh giá phía trên cũng cao đến một ngàn lượng.
Thiếu niên Phó Gia nọ thấy vậy thì mắt sáng lên. Hắn vốn là chi thứ của Phó Gia, hiện giờ thành niên, được phân cho chút gia sản rồi trục xuất ra ngoài. Hắn ra biển mậu dịch cũng rất mạo hiểm, có thể kiếm được hai ba nghìn lượng cũng đã là vô cùng tốt. Hiện giờ lại có ngân phiếu một nghìn lượng tự đến trước mặt.
- Tiên nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định an bài người hầu hạ thật tốt cho các tiên nhân.
Thiếu niên Phó Gia liền nói.
- Vâng.
Tần Vân gật đầu.
Chiếc thuyền buôn này, khắp nơi đều có cảm ứng của Tần Vân bao phủ. Ở đây ngay cả một người tu hành khai mở Tiên môn cũng không có, hắn tất nhiên là không lo lắng gì.
Gió thổi căng buồm.
Thuyền buôn chạy trên biển khơi.
Tần Vân đứng ở đầu thuyền, nhìn đại dương mênh mông, trong lòng lại đủ mọi tư vị.
Còn nhớ rõ lúc ly biệt với Y Tiêu.
- Hai mươi lăm hai tháng sang năm, Phong Ba đình gặp lại.
- Phong Ba đình gặp lại.
Ước định của hai người còn ở bên tai.
Y Tiêu cưỡi tiên hạc bay đi, quay đầu nhìn lại... Tần Vân đứng ở cạnh bờ sông, ngẩng đầu nhìn lên...
Mặc dù đây đó cũng không nói gì, nhưng lại mơ hồ ẩn tình ý.
- Nói thật hay.
- Hai mươi lăm tháng hai gặp lại, mà nay ta đã là người mang tội danh, bị ép phải lưu vong nơi thiên nhai.
Tần Vân thấp giọng thì thào.
- Ta không muốn, thế nhưng xem ra ta sẽ phải thất ước. Lần này ra đi không biết khi nào mới có thể trở lại đất liền, mới có thể gặp nàng một lần nữa. Chỉ là đến lúc gặp lại rồi, có thể hay không đã là vật còn người mất?
Đúng lúc đó, Tần Liệt Hổ bước đến.
- Vân nhi.
Tần Liệt Hổ đi đến bên cạnh.
- Con người đều nhìn về phía trước, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra cái gì, điều chúng ta có thể làm chính là đối mặt với tất cả, đừng gục ngã.
- Vâng.
Tần Vân gật đầu.
Mặc kệ thế nào, mọi người trong nhà còn phải dựa vào mình!
- Y Tiêu, quên đi, cứ coi đó là một giấc mộng.
Tần Vân lặng lẽ nói.
Tất cả còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
- Đó là cái gì?
Tần Liệt Hổ chỉ về phía chân trời xa xa.
Tần Vân ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn có thị lực phi phàm, có thể nhìn thấy ở nơi chân trời. Đó là một chiếc phi thuyền kim sắc rực rỡ đang lao ra từ trong mây mù.
- Ù ù ù.
Chiếc phi thuyền kia tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đi được vài dặm.
Tần Vân càng thấy rõ trên đầu thuyền có một vị lão giả đang đứng đó. Lão giả râu tóc bạc trắng, áo phất phơ theo gió, đang quan sát chiếc thuyền buôn này, ánh mắt chiếu thẳng vào Tần Vân.
- Nguyên Phù cung chủ?
Sắc mặt Tần Vân chợt tái nhợt.
Chính là Nguyên Phù cung chủ, tiền bối Tiên Thiên Kim Đan Cảnh hắn từng gặp khi lần trước đối phó với tất cả yêu quái bên trong Quảng Lăng quận. Chính là Nguyên Phù cung chủ trấn giữ Quảng Lăng!
- Vân nhi?
Tần Liệt Hổ hơi hoảng hốt.
- Là người tu hành, chạy mau, chạy mau!
- Đã đuổi kịp, trốn không thoát.
Tần Vân lại không động đậy. Bởi vì hắn biết rõ, hắn hoàn toàn không trốn thoát nổi.
Đối mặt với Nguyên Phù cung chủ vang danh thiên hạ về lôi phái, hắn hoàn toàn không trốn thoát nổi.
- Phụ thân, con xin lỗi mọi người, xin lỗi cả nhà đại ca, đại tẩu.
Tần Vân lòng tràn đầy áy náy. Hắn bị bắt, kết quả cuối cùng chính là bị chém đầu theo luật. Một mình hắn chết cũng không sao, nhưng Tần gia cũng sẽ bị liên lụy.
Thân thể Tần Liệt Hổ cũng run run, ông ta trầm giọng nói:
- Vân nhi, ngươi đã tận lực, có một đứa con trai như ngươi đã là kiêu ngạo lớn nhất của ta.
Tần Vân gật đầu, ánh mắt ứa lệ.
Hắn quay đầu nhìn về phía Nguyên Phù cung chủ đã bay đến, phía sau Nguyên Phù còn dẫn theo hai người tu hành, thực lực cũng phi phàm.
- Nguyên Phù tiền bối.
Tần Vân tiến lên, cung kính nói.
Mặc kệ thế nào, mình chết thì chết, phải nghĩ biện pháp giữ được người nhà, giữ được gia đình đại ca đại tẩu.
Nguyên Phù cung chủ mang theo hai người cưỡi mây mù mà đến. Nguyên Phù cung chủ từ xa đã cất cao giọng nói:
- Tần Vân, ta phụng mệnh của Tuần Thiên minh, đến đây mời ngươi gia nhập Tuần Thiên minh, trở thành Tuần Thiên sứ, thành một thành viên của chúng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.