Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 35: Tạm Thời Rời Đi




Không còn cách nào nữa, Tần Vân đành tạm thời từ bỏ việc tiếp tục tra soát các khu vực khác của Thượng cổ Thiên Long cung.
Thượng cổ Thiên Long cung vô cùng rộng lớn, cho dù chỉ là ở phạm vi bên ngoài của cung điện cũng được phân chia thành từng khu vực. Tần Vân tiến vào một khu vực của trận pháp, đi quanh một vòng, ước chừng có phạm vi khoảng hai mươi dặm.
- Tra soát xong rồi. Những tướng sĩ của Thuỷ tộc lúc trước trấn thủ ở khu vực này hoặc là chạy trốn, hoặc là chết hết rồi. Từ thời thượng cổ đến nay đã quá lâu, ngay cả một bộ hài cốt cũng không nhìn thấy. Chỉ có tro bụi. Pháp khí, pháp bảo yếu một chút cũng bị huỷ rồi.
Tần Vân giơ một cái túi càn khôn lên, nói tiếp:
- Tìm kiếm khu vực này được hai món tam phẩm pháp bảo, năm món tứ phẩm pháp bảo, mười hai món ngũ phẩm pháp bảo. Còn có rất nhiều tài liệu kỳ trân và một túi càn khôn vẫn còn hoàn chỉnh này.
Tần Vân đi một vòng, lại đi về chỗ một toà cung điện đổ nát hoang tàn ở cách đó không xa, lắc đầu nhìn:
- Những chỗ khác đều hoàn hảo, ta không có cách nào tiến vào những khu vực khác của Thượng cổ Thiên Long cung. Chỉ có duy nhất nơi này!
Tần Vân xem xét tỉ mỉ, nói tiếp:
- Điện sảnh của nơi này đổ sập hoá thành phế tích, bên trong càng xé rách ra mấy vết nứt còn lại do mấy cuộc chiến đấu. Nếu như ta tiến vào tra xét, hẳn có thể tiến vào những nơi khác của Thượng cổ Thần Long cung. Đáng tiếc, nơi này bị những ma quái bảo vệ hoàn toàn rồi.
Cung điện có các tầng liên tiếp, đều có thông đạo nối liền, giữa mỗi một khu vực đều có trận pháp ngăn cách.
Còn về phá trận ư?
Tứ hải Long tộc tiến vào từ mười hai cửa vào bên ngoài cũng lấy được Thiên Long huyết tinh, lấy được không ít bảo bối. Nhưng chỉ có thể tìm kiếm một vài khe hở do những cuộc chiến đấu gây ra, phá rách trận pháp mà tiến vào. Còn về việc dựa vào bản thân mình để phá trận ư? Trận pháp của Thượng cổ Thiên Long cung há lại để cho một đám Tiên Ma cấp trở xuống có thể phá được ư? Một chút hi vọng cũng không có. Ngay cả người nhập Đạo cũng không có cách nào phá trận.
Thực lực của Tần Vân không thể nào phá trận được, cũng không có cách nào phá được bức tiền của cung điện. Mà chỗ Thượng cổ Thiên Long và vực ngoại Ma Thần chiến đấu lại rách ra mấy khe hở dữ tợn/ Có hai khe hở mà Tần Vân cũng mơ hồ xuyên qua, nhìn thấy cung điện ở một đầu khác của khe hở. Đó là điện sảnh mà hắn không đi qua được. Điện sảnh sụp đổ hoàn toàn bị ma quái canh giữ rồi.
Sau khi cố gắng thử thêm nửa canh giờ nữa, Tần Vân bất đắc dĩ lui về. Hắn quay về đến chỗ hai tử đệ của Y thị đang ngồi xếp bằng ở đó.
Tần Vân lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi không có Ý cảnh lĩnh vực, vừa tiến vào trong Thượng cổ Thiên Long Hành cung, ngay cả ma khí căn bản nhất cũng không chịu được. Đây cũng coi như các ngươi có vận khí tốt. Nếu như đi sâu thêm nữa, gặp phải một con ma quái... sợ rằng có thể cắn xé hai ngươi rồi.
Thực lực của ma quái tuyệt đối hai người tu hành không nắm giữ thiên đạo ý cảnh này không thể chống đỡ được.
- Đi thôi.
Tần Vân vung tay một cái.
Hai vị nam tử mặc đạo bào đang ngồi xếp bằng đều lơ lửng trên không trung, theo bên cạnh Tần Vân.
- Đưa hai người các ngươi trở về Y thị, để Y thị lão tổ đến cứu các ngươi đi. Tự ta phong cấm hồn phách ư? Hồn phách thậm chí có thể bị ma khí xâm nhiễm. Ta cũng không có cách nào cứu được.
Tần Vân lắc đầu, pháp lực của Kiếm Tiên sắc bén bá đạo, dùng để chiến đấu đương nhiên là lợi hại. Còn về cứu người ư? Thậm chí muốn thi cứu hồn phách của người khác ư? Còn dính dáng đến ma khí, Tần Vân nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Vù...
Mang theo hai người, rất nhanh đã trở về đến lối vào trận pháp bị phá rách.
Tần Vân để hai người này xuống trước. Sau đó lấy ra những thứ dùng để bố trận từ trong túi càn khôn ra.
- Trước kia ta từ Cảnh Dương Tiên phủ đi ra, đem lò Kim Đan bán cho Thần Tiêu môn. Lúc đó ta vẫn chưa đạt đến Cực cảnh! Vì để bảo toàn tính mạng nên đã mua không ít đồ hộ thân ở Tuần Thiên Minh rồi, cũng mua được vài trận pháp có thể mang theo bên người bất cứ lúc nào. Lần này coi như là dùng đến rồi.
Tần Vân mau chóng bố trận, bổ sung chỗ khuyết thiếu của trận pháp bị phá rách.
Nguỵ trang. Ẩn giấu. Phong cấm. Những thứ gì thích hợp bố trí đều đã bố trí cả. Một hơi thở liền bố trí được sáu tầng trận pháp.
Đều là loại nguỵ trang, ẩn giấu khí tức để bảo toàn tính mạng.
“Trận pháp của Thượng cổ Thiên Long cung cho dù tồn tại kẽ hở cũng rất khó tìm. Trước kia ta dựa vào Kiếm ý lĩnh vực tra soát nhiều lần mới phát hiện được.
Tần Vân thầm nói.
“Bây giờ bảo ta tìm kiếm một lần nữa, Kiếm ý lĩnh vực của ta quét qua cũng chỉ được coi như đáy biển bình thường thôi. Chỗ lối vào này nhất định phải chiếm được. Bằng không ta muốn tìm được Thiên Long huyết tinh sẽ rất khó.
Sau khi bố trí xong xuôi.
Tần Vân là chủ nhân của trận pháp, đương nhiên có thể dễ dàng điều khiển. Hắn mang theo hai người mau chóng xuyên qua lối ra này.
Vù...
Một đường cẩn thận tiến vào.
Theo như ghi chép về tuyến đường trước kia, cong cong uốn lượn, cuối cùng đi ra được phạm vi trận pháp bên ngoài Thượng cổ Thiên Long.
- Ta vì tìm bọn họ mà cố ý ghi chép lại bản đồ tuyến đường. Hai người bọn họ phi hành ở dưới đáy biển, chắc chắn sẽ không cố ý ghi chép tường tận bản đồ tuyến đường. Đáy biển mênh mông, chỉ cần bỏ lỡ khoảng cách hai ba thước dưới trận pháp Thượng cổ Thiên Long là có thể đi đến một khu vực khác rồi.
Tần Vân nhìn hai nam tử mặc đạo bào đang ngồi xếp bằng lơ lửng ở sau người, nói:
- Nếu như hai người các ngươi thực sự cố ý ghi chép lại bản đồ tuyến đường tiến vào, chỉ có thể coi như vận khí của ta không tốt rồi.
Biển rộng mênh mông, phi hành bình thường, một lát là được hơn trăm dặm đường, bình thường sẽ không cố ý ghi chép chuẩn xác đến đơn vị thước trên bản đồ tuyến đường.
- Đi.
Dẫn theo hai người bay lên trên, rất nhanh liền phá nước mà ra.
Bên ngoài đã là đêm khuya.
Cưỡi mây phi hành, Tần Vân đứng ở trên đầu mây, hai người kia vẫn ngồi xếp bằng ở trên mây một đường phi hành về phía đông.
Cưỡi mây phi hành so với Hoá Công Chi Thuật chậm hơn rất nhiều. Nhưng Tần Vân cố ý như vậy. Đợi đến buổi trưa ngày thứ hai, lúc ánh mặt trời hé lên, Tần Vân liền nhìn thấy tổ địa của Y thị là Y Thuỷ thành tại Côn Lôn châu.
Y Thuỷ thành chính là thành trì ở trên cao nguyên. Thành trì được xây dựng xung quanh ngọn núi lớn. Phía xa ngọn núi có tuyết bao phủ quanh năm.
Y Thuỷ thành dựa lưng vào một ngọn núi tuyết, bên trên có một toà Tử Vân cung. Đó chính là nơi Y thị lão tổ thường tu luyện.
Vù...
Tần Vân hạ xuống bên ngoài Tử Vân cung. Một vài đệ tử ở bên ngoài Tử Vân cung nhìn thấy Tần Vân và hai người đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh Tần Vân.
Lập tức có đệ tử chạy đến nhìn hai người đó, cũng có đệ tử vội vàng chạy vào trong bẩm báo:
- Sư thúc. Chính là Quảng Lăng Tần Kiếm tiên ư?
Rất nhanh có một vị nữ đạo nhân bay ra, nàng nhìn thấy hai người ngồi xếp bằng ở bên cạnh, đôi mắt không khỏi ươn ướt, vội vàng nói:
- Tần Kiếm tiên, hai người Phong Lai thế nào rồi?
Tần Vân nói:
- Ma khí nhập thể, có chút phiền phức, e rằng phải để Y thị lão tổ ra tay cứu hai người bọn họ.
Nữ đạo nhân này vội vàng cảm kích:
- Tần Kiếm Tiên có ơn cứu mạng hai người bọn họ. Y thị ta chắc chắn sẽ không quên.
- Lão tổ tông đến rồi.
- Lão tổ tông.
Đệ tử của Tử Vân cung cũng khó mà nhìn thấy được Y thị lão tổ. Nhưng lúc này Y thị lão tổ lại trực tiếp đi, chỉ đi vài bước đã đến bên cạnh Tần Vân.
Y thị lão tổ khuôn mặt trịnh trọng nhìn hai người này, nói:
- Tần Vân, đa tạ. Ma khí thật lợi hại, cũng có một phần xâm nhập vào hồn phách của bọn họ. Hai người hiện nay phong cấm hồn phách, giữ được đạo tâm, miễn cưỡng vẫn còn chống đỡ được. Có điều nói không chừng bất cứ lúc nào cũng không thể chống đỡ được. Ta sẽ lập tức thi cứu. Tần Vân ngươi có thể đến một bên nghỉ ngơi trước.
Tần Vân cười nói:
- Không cần đâu, ta còn có việc ở Tây hải, xin đi trước.
Y thị lão tổ gật đầu, nói:
- Ừ, cũng được. Lần này thật sự là phải cảm ơn ngươi. Người tu hành của Y thị ta vốn không nhiều. Phong Cốc chết rồi. Nếu như Phong Lai hai người cũng chết…
Y thị đương thời cũng có một vị tu hành Tiên Thiên Kim Đan, trước đó có sáu vị Tiên Thiên Thực Đan Cảnh.
Y Phong Cốc chết rồi.
Hôm nay hai người này lại chết nữa thì Y thị tổn thất quá lớn. Y thị lão tổ cũng đau lòng.
Tần Vân nói:
- Tiền bối ra tay, chắc chắn có thể cứu được bọn họ.
Y thị lão tổ khẽ gật đầu, sau đó vung tay một cái, hai người lập tức hoá thành lưu quang bay về phía Tử Vân cung. Y thị lão tổ cũng bước một bước liền biến mất không thấy đâu nữa. Hiển nhiên là hắn cũng đang gấp gáp.
Tần Vân cũng theo đó hoá thành một đạo hồng quang, quét qua không trung, biến mất ở chân trời phía tây.
- Phi độn chi thuật nhanh quá.
Một nhóm đệ tử của Tử Vân Cung ngẩng đầu nhìn, kinh thán nói.
- Lúc trước nhờ người tu hành của Thần Tiêu môn giúp đỡ tìm kiếm, nhưng hơn nửa năm rồi cũng không tìm thấy sư thúc.
- Tần Kiếm tiên chính là Cực cảnh Kiếm tiên cũng có số trong thiên hạ. Có điều đại hải mênh mông, có thể tìm được chắc chắn Tần Kiếm Tiên đã tiêu hao rất nhiều công lực.
- Vừa hay Tần Kiếm tiên là nữ tế của Y thị ta, bằng không sao lại có chuyện này không nói hai lời dụng tâm tìm kiếm như vậy?
Những đệ tử này đang sôi nổi bàn tán.
Trong một căn phòng yên tĩnh.
Y thị lão tổ đang dụng tâm cứu chữa. May mắn ma khí xâm nhập hồn phách không sâu. Tiêu hao hơn nửa canh giờ hai người này mới tỉnh lại.
Hai người vừa tỉnh lại nhìn thấy Y thị lão tổ liền thở phào một hơi, lập tức vội vàng cung kính:
- Lão tổ tông.
Y thị lão tổ nói:
- Hai ngươi phải cảm ơn Tần Vân.
Hai người này nghi hoặc hỏi:
- Tần Vân ư? Không phải hắn đang bị nhốt ở trong Cảnh Dương Tiên phủ sao?
Y thị lão tổ giải thích:
- Trong thời gian hai người các ngươi mất tích, hắn đã ra khỏi Cảnh Dương Tiên phủ rồi, lại còn tiến hành đại chiến một trận với hơn hai mươi vị đại yêu ma, chém giết hai vị đại yêu ma. Qua cuộc chiến này, thiên hạ mới biết Tần Vân đã là Cực cảnh Kiếm tiên rồi! Thậm chí có thể thi triển ra phi kiếm chi thuật Vạn Kiếm Quy Tông.
Y Phong Lai hai người vừa kinh ngạc lại vừa cảm kích.
Y thị lão tổ nhíu mày hỏi:
- Hai người các ngươi có phải là vào nhầm Thượng cổ Thiên Long cung không?
- Thượng cổ Thiên Long cung ư? Cái gì mà Thiên Long cung?
Y Phong Lai hai người đều rất ngạc nhiên. Đây cũng là chuyện bí ẩn.
- Chúng ta vào nhầm một nơi, quần thể cung điện thủy tinh trong Thuỷ Tinh cung đó nhìn đầu không thấy đuôi. Nhưng cung điện này đã bị huỷ hoại, lại có vết máu dính ở trên tường.
- Lúc bọn ta vừa tiến vào, rất nhanh liền có ma khí vô hình xâm nhập vào trong người của chúng ta.
Hai người này cùng nói.
Y thị lão tổ lập tức xác định được. Đó chính là Thượng cổ Thiên Long cung.
Y thị lão tổ truy hỏi:
- Các ngươi sao lại đi vào trong đó, còn nhớ bản đồ tuyến đường không?
Thần Tiêu môn vì tìm kiếm hai người này đã từng tìm kiếm qua mười hai chỗ vào khác nhau mà vẫn không tìm thấy bọn họ.
Y Phong Lai vội nói:
- Bọn ta ở dưới đáy biển truy sát một yêu ma. Hắn một đường chạy trốn, sau đó trốn ở sau hải vực đó. Hải vực đó rất quỷ dị. Rõ ràng yêu ma ở trước mắt bọn ta, nhưng bọn ta lại không bay qua được. Đuổi được một lát thì đuổi mất rồi. Sau đó ta và Phong Kỳ phi hành thì cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, nhìn thấy quần thể cung điện nối tiếp nhau đó.
- Đuổi yêu ma, đuổi ư?
Y thị lão tổ nhíu mày nói. Hoảng loạn không chọn đường truy đuổi, sao lại có thể ghi nhớ được chính xác bản đồ tuyến đường.
Khu vực đó, chỉ sai một chút là sai lệch rất xa rồi.
Có muốn cố tìm kiếm cũng không có cách nào tìm được. Ví dụ như rõ ràng trước mắt có một khu vực muốn tìm kiếm, nhưng lại không đi qua được.
Bằng không Tứ hải Long tộc sớm đã lục soát trong phạm vi ba nghìn dặm đó rồi.
“Tần Vân tìm thấy bọn họ cho dù là không có mục đích tiến vào. Nhưng lúc đi ra nhất định là đã ghi nhớ tường tận bản đồ tuyến đường rồi.”
Y thị lão tổ thầm nói.
“Hắn nắm giữ một lối vào trận pháp mới ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.