Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 25: Lão Bộc Yêu Quái




- Y cô nương thật sự lợi hại, tuổi còn trẻ đã luyện thành công Ngũ hành lôi pháp.
Cổ Hoài Nhân liền tán dương:
- Còn Tần đạo hữu? Ta vài ngày trước có nghe qua một vị gọi là Tần Vân đạo hữu tại Yến Phượng lâu vì danh kỹ 'Trần Sương cô nương' ra mặt?
- Là ta, Giả đạo hữu tin tức thật là linh thông.
Tần Vân nói.
- Trần Sương cô nương cũng thật sự bất phàm khiến cho Ngu Bạch đại tài tử viết xuống "Trần Sương phú", khó trách khiến cho Tần đạo hữu là người tu tiên cũng động tâm.
Cổ Hoài Nhân cười nói.
- Nàng là muội muội ta.
Tần Vân nói.
- Muội muội ngươi là danh kỹ?
Cổ Hoài Nhân kinh ngạc.
Tần Vân nhướng mày nhìn Y Tiêu một bên, Tần Vân có chút minh bạch tâm tư của Cổ Hoài Nhân, gật gật đầu mở miệng nói:
- Nàng là muội muội ta, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Không có, không có, chỉ là ta có chút hiếu kỳ.
Cổ Hoài Nhân liền nói:
- Y cô nương am hiểu Ngũ hành lôi pháp, không biết Tần đạo hữu am hiểu gì vậy?
- Kiếm thuật.
Tần Vân chẳng muốn nhiều lời.
Ba người cùng nhau đồng hành, Cổ Hoài Nhân cảm thấy chuyện này sau cùng cũng không đáng giá nhắc tới, chuyến này chỉ cần một mình hắn và đám tiểu yêu cũng đủ dùng.
- A? Kiếm thuật?
Cổ Hoài Nhân trong lòng khinh thường, bởi vì người bình thường không có mở Tiên môn đều là dùng đao kiếm để chiến đấu nhưng một khi mở Tiên môn đều tu luyện phương pháp riêng của Tiên gia, ví dụ như Đạo gia pháp thuật, phù lục vân vân hoặc là kiếm cách tìm ra một kiện pháp khí. Người tiếp tục sử dụng đao kiếm cận thân chém giết rất ít.
- Vậy Giả đạo hữu am hiểu pháp môn nào?
Y Tiêu dò hỏi.
Cổ Hoài Nhân khóe miệng hơi hơi nhếch lên đồng thời nhẹ nhàng sờ pháp ấn bên hông tức thì một thanh loan đao liền bay ra lơ lửng tại trước mặt. Trên thân đao ẩn hiện cực quang âm u, Cổ Hoài Nhân cười nói:
- Đây là thanh pháp khí mà ta ngẫu nhiên có được, ta còn dùng chút ít thủ đoạn vu độc để tế luyện, yêu quái bình thường nếu bị gây thương tích đều trong nháy mắt bị hạ độc chết.
- Vu thuật?
Y Tiêu kinh ngạc.
Hiện nay Đạo gia, Phật môn là chính tông. Nhất mạch Vu thuật này đã sớm rách nát, tại một số điển tịch bên trong Đạo gia Phật môn còn có thể tìm tới một ít pháp môn. Nhưng mà một mạch Vu thuật này thủ đoạn rất khó đối phó.
Y Tiêu cũng rất kinh ngạc, nàng vốn không có xem trọng Cổ Hoài Nhân, hiện tại xem ra hắn còn có chút thủ đoạn đó.
- Tiền thúc là một lão bộc của nhà ta.
Cổ Hoài Nhân tự tin nói:
- Trong phạm vi mười dặm chỉ cần có khí tức sinh linh, đều tránh không khỏi sự điều tra của Tiền thúc. Đây chính là thực lực thật sự, đừng nhìn dưới trướng Thủy Thần có mười chín vị trí đầu lĩnh, nhưng bất kỳ một vị đầu lĩnh nào cũng không bằng Tiền thúc.
- Chỉ là cái mũi có chút linh nghiệm có thể ngửi được khí tức sinh linh.
Lão giả gầy gò khiêm tốn nói.
- Lần này tiến về Thương Nha Sơn.
Y Tiêu liền nói:
- Yêu quái rất nhiều, còn cần Tiền lão dò xét giúp chúng ta tránh đi một số yêu quái.
Cổ Hoài Nhân liền nói:
- Đúng, Thương Nha Sơn yêu quái rất nhiều chỉ cần có Tiền thúc, chúng ta có thể đơn giản dễ dàng tìm được đường tắt. Hơn nữa chút ít yêu quái ở đây Tiền thúc bình thường đều có thể đơn giản giải quyết được hết.
Tần Vân một bên nhìn Cổ Hoài Nhân khoe khoang chút ít thủ đoạn.
Dựa theo kinh nghiệm của mình, chỉ một số ít người mới ra đời tu hành hoặc là chưa có trải qua thế giới của người tu tiên mới khoe khoang một cách nông cạn như thế, giống như cái pháp khí mà Cổ Hoài Nhân vẫn lấy làm kiêu ngạo... Tần Vân càng không để vào mắt, một kiếm có thể trực tiếp chém nát! Chỉ cần không phải là pháp khí có chút phẩm cấp, coi như không phải là đồ phàm cũng tối đa năm ba nhát kiếm là bị hủy diệt.
- Đúng là vào Tiên Thiên không dễ.
Cổ Hoài Nhân ở đằng kia cảm khái nói:
- Ta mặc dù mười sáu tuổi liền mở Tiên môn, nhưng đến nay đã nay đã hai mươi tuổi như trước vẫn không thể bước vào Tiên Thiên. Ta thậm chí cũng không dám cưới thê tử chỉ nguyện một lòng tu tiên mong sớm ngày bước vào Tiên Thiên.
- Không cưới thê tử?
Tần Vân đứng bên cạnh cố ý nói:
- Giả đạo hữu hẳn là người của Giả gia ở Quảng Lăng quận, đối với việc Giả đạo hữu có ba mươi sáu thiếp thất ở Quảng Lăng quận chúng ta cũng coi như là có chút danh khí đấy nhỉ.
Cổ Hoài Nhân sắc mặt khẽ biến liếc mắt nhìn Y Tiêu, đồng thời liền cười nói:
- Ha ha, chỉ là một ít thiếp thất mà thôi không đáng giá nhắc tới. Là do các bằng hữu đưa đến không thể không thu, cự tuyệt chính là không nể mặt mũi của bằng hữu. Huống chi tu hành cũng phải trải qua hồng trần, bọn họ dù sao cũng là người phàm trần chỉ sợ là mấy chục năm về sau các nàng đều là một đống đất vàng, chỉ có người tu tiên chúng ta mới là người đồng đạo.
Tần Vân không có nói thêm gì nữa.
Cổ Hoài Nhân ngầm bực mình:
- Cái tên Tần Vân này cố ý phá hỏng chuyện tốt của ta.

Đêm đó, quận thủ đại nhân thiết yến.
Sau tiệc tối, Cổ Hoài Nhân mang theo lão bộc yêu quái Tiền thúc trở về chỗ ở của mình.
Ầm…
Cổ Hoài Nhân ngồi xuống, trong lòng cực kì phẫn nộ vung tay ném toàn bộ ly tách trên bàn.
- Tốt cho một Tần Vân dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
Cổ Hoài Nhân trên mặt có chút tức giận.
Tiền thúc liền nói:
- Hoài Nhân, ngươi hôm nay không nên chủ động gây ác cảm với Tần Vân, dù sao sau này còn đi Thương Nha Sơn.
- Ngươi biết cái gì.
Cổ Hoài Nhân cau mày nói:
- Vị Y cô nương này chính là đệ tử xuất thân đại phái, nếu là ta có thể cùng nàng kết làm đạo lữ có thể ta cũng được rất nhiều chỗ tốt, thậm chí bước vào Tiên Thiên cũng có hi vọng. Đây mới là việc trọng yếu nhất mà ta muốn làm.
- Kết làm đạo lữ?
Tiền thúc kinh ngạc:
- Việc ngươi có ba mươi sáu thiếp thất nói hết ra rồi, còn muốn cùng vị kia Y cô nương kết làm đạo lữ?
- Như thế nào, không được sao?
Cổ Hoài Nhân cười nhạo:
- Mấy thiếp thất này của ta dù sao cũng là người phàm tục, cả đám cộng lại cũng không bằng một đầu ngón tay của Y cô nương. Hơn nữa đây cũng chỉ là thiếp thất, ta cũng không có cưới làm thê tử!
Cổ Hoài Nhân căn bản không có xem trọng những nữ tử phàm tục này, hắn vẫn muốn đạo lữ của hắn là một người tu tiên.
- Nếu là có thể lấy, tự nhiên là chuyện tốt.
Lão bộc khẽ gật đầu:
- Đối với ngươi tu tiên cũng là có trợ lực chỉ là muốn cho Y cô nương động tâm, sợ là không dễ dàng.
- Hừ hừ, ta nhìn ra được Tiêu Y cô nương tuổi tác hẳn không lớn.
Cổ Hoài Nhân cười nói:
- Người tu tiên sao? Như trước vẫn là nữ nhân. Thậm chí trước giờ nàng chỉ chuyên tâm tu hành đối chuyện nam nữ sợ càng không hiểu. Nói không chừng lại càng dễ ra tay, một khi vào trong tay của ta, đã thành người của ta, hừ hừ...
Yêu quái lão bộc không nói gì.
Bởi vì chuyện nam nữ hắn cũng không hiểu.
- Ta đây bái nhập tiểu môn phái, tu hành pháp môn thô thiển, cao nhất cũng chỉ là đến Tiên Thiên Hư Đan Cảnh. Có rất nhiều pháp thuật, phù lục đều không trọn vẹn, phương pháp vu độc tế luyện này là do ngẫu nhiên lấy được cũng không trọn vẹn.
Cổ Hoài Nhân gầm nhẹ:
- Không trọn vẹn, không trọn vẹn, không trọn vẹn, chút ít pháp môn nguyên vẹn cũng rất thô thiển.
Pháp tài lữ địa.
Tiểu môn tiểu phái cùng với tán tu, thiếu nhất đúng là pháp.
- Ta lực lượng ít ỏi không thể tìm đến pháp môn tốt hơn.
Lão bộc Tiền thúc thở dài nói.
Cổ Hoài Nhân thấy thế liền nói:
- Tiền thúc ngươi đã giúp ta rất nhiều, nếu không có Tiền thúc chỉ sợ ta không thể học được phương pháp tu hành.
- Mà Tiêu Y cô nương chỉ sợ không ở Quảng Lăng quận được bao lâu nên trong khoảng thời gian này ta phải nắm chặt cơ hội. Mà bây giờ chỉ có cái tên Tần Vân kia là đối thủ của ta.
Cổ Hoài Nhân cười nhạo:
- Hừ hừ, đã mở Tiên môn, còn am hiểu kiếm thuật?
Cổ Hoài Nhân có chút khinh thường.
- Chủ nhân, chủ nhân.
Bên ngoài truyền đến thanh âm, rất nhanh một vị hộ vệ đi đến.
- Làm sao vậy? Chuyện gì?
Cổ Hoài Nhân nhíu mày.
Hộ vệ liền nói:
- Chủ nhân, ngài hôm nay không có đến xem chọn hoa khôi, ta cùng Tiểu Lục đến xem, hôm nay lúc chọn hoa khôi có ba đầu yêu quái nhảy ra muốn giết người.
- Ba đầu yêu quái, bọn hắn là đi chịu chết hay sao?
Cổ Hoài Nhân kinh ngạc:
- Cẩn thận nói một chút.
- Chúng ta nhìn rành mạch, ba đầu yêu quái kia vốn là bị ba đạo lôi đình bổ xuống khiến một đầu yêu quái chết tại chỗ! Về sau người trên thuyền hoa lấy ra vô sống cung tiễn, nghe nói là Diệt Yêu Nỗ! Rất nhiều Diệt Yêu Nỗ bắn xuống, lại chết thêm một đầu yêu quái. Cuối cùng nghe nói còn lại một đầu Tê Ngưu yêu thân thể có thể so với phòng ốc vậy! Diệt Yêu Nỗ đều không thể phá được da của hắn.
Một bên Tiền thúc tức thì kinh ngạc.
- Bắn không rách da? Cứng rắn chống chọi Diệt Yêu Nỗ?
Cổ Hoài Nhân cũng giật mình.
- Sau đó sao?
- Sau đó chính là một đạo lưu quang bay tới, rất nhanh một kiếm chém qua liền chém chết Tê Ngưu yêu.
Hộ vệ kia liền nói:
- Về sau ta mới nghe nói là một kiếm kia chém giết Tê Ngưu yêu chính là Nhị công tử Tần Vân của Quảng Lăng quận Tần phủ.
Cổ Hoài Nhân sắc mặt thay đổi, yết hầu có chút phát khô:
- Một kiếm chém chết? Tần Vân?
Một bên Tiền thúc cũng giật mình:
- Một kiếm?
- Đúng, một kiếm.
Hộ vệ liền nói:
- Đừng nhìn Tê Ngưu yêu kia lợi hại, Diệt Yêu Nỗ đều không phá được da. Nhưng Tần nhị công tử một kiếm trực tiếp chém Tê Ngưu yêu thành hai đoạn.
- Ngươi lui ra.
Cổ Hoài Nhân phẩy phẩy tay liên tục.
Hộ vệ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lui ra.
Cổ Hoài Nhân liền nhìn hướng bên cạnh yêu quái lão bộc:
- Tiền thúc, ngươi địch nổi Tần nhị công tử không?
- Diệt Yêu Nỗ cũng không rách da, tên Tê Ngưu yêu kia thân thể mạnh không thua gì ta.
Tiền thúc cau mày nói:
- Đương nhiên ta am hiểu nhất cũng không phải là thân thể, nhưng ta xem chừng Tê Ngưu yêu cũng có thực lực của yêu quái đầu lĩnh, ta muốn giết chết chỉ sợ cũng phải mười chiêu tám chiêu! Nhưng vị Tần nhị công tử này chỉ dùng một kiếm, cũng có chút không thể tưởng tượng rồi, dù sao cơ thể mạnh mẽ như vậy, trực tiếp một trảm đứt thành hai đoạn?
- Tiền thúc ngươi cũng đánh không lại?
Cổ Hoài Nhân hoảng hốt.
Hắn biết rõ.
Tiền thúc mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn! Hắn chỉ là một người tu tiên bình thường còn Tiền thúc rất lợi hại, như Thủy Thần đại yêu cũng cho người tới mời nhiều lần, mười chín vị yêu quái đầu lĩnh không có một ai bì kịp được Tiền thúc. Chính là bởi vì Tiền thúc, hắn mới có cơ hội bước lên con đường tu tiên.
- Không giao thủ cũng không biết thế nào, ta một chút nắm chắc cũng không có.
Tiền thúc mỉm cười an ủi:
- Nhưng mà Hoài Nhân, Tần nhị công tử này không dễ chọc, thực lực ngươi hôm nay sợ là không thể tiếp được hắn một chiêu, không thể làm địch.
- Ta cũng không cùng hắn là địch, đều là người Quảng Lăng quận hà tất là địch?
Cổ Hoài Nhân liền nói:
- Về phần Y cô nương, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta cũng là thiệt tình truy cầu, mọi người cũng đều công bằng tranh giành!
Tiền thúc liền nói:
- Hoài Nhân, nói không chừng, Tần công tử cũng không có tâm tranh chấp với ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.