Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 17: Quận Thủ Đến Thăm




Ngày xuân, ánh mặt trời vừa lên.
Tần Vân nằm ở trên ghế thưởng thức trà.
- Tiểu Sương hôm nay danh khí đã lên cao, đã tiến vào mười hạng đầu trong đợt tuyển hoa khôi lần này bảy ngày sau sẽ cùng chín vị danh kỹ khác lên thuyền hoa chính thức tiến hành lần tranh giành hoa khôi cuối cùng.
Tần Vân khẽ lắc đầu.
- Chỉ là danh tiếng của nàng không có đủ thời gian để truyền ra, người chính thức truy cầu nàng đấy chỉ sợ còn không bằng Thanh Thu tiên tử cùng Hương Y cô nương. Muốn vào ba thứ hạng đầu có chút khó khăn, đoạt được hoa khôi càng khó.
Bảy ngày sau, mới thật sự là tranh giành hoa khôi.
Đến lúc đó mười vị danh kỹ sẽ ở trên thuyền hoa ganh đua sắc đẹp, thi triển các loại thủ đoạn, người vây xem sẽ đông nghìn nghịt đến lúc đó sẽ quyết định ra ba thứ hạng đầu cùng với hoa khôi cuối cùng. Đó là một việc trọng đại trong Quảng Lăng quận!
- Tinh Văn cương có được từ lần trước đều đã luyện hóa, lúc đầu ta cũng mang theo một ít tài liệu nhưng sợ cũng không chống đỡ được mấy ngày!
Tần Vân thầm nghĩ.
- Xem ra phải mua sắm mạnh tay hơn nữa, tiếp tục tu luyện bản mệnh phi kiếm một ngày cũng không thể lơ là, đợi đến khi bản mệnh phi kiếm luyện thành, thực lực của ta cũng có thể phóng đại.
- Hả?
Mặt đất truyền đến chấn động rất nhỏ, người bình thường cảm ứng không được, nhưng Tần Vân cảm ứng vô cùng nhạy cảm, sắc mặt không khỏi biến hóa:
- Rất nhiều người, đang đi tới Tần phủ ta?
Trên đường.
- Là quận thủ đại nhân.
- Mau tránh ra, mau tránh ra.
- Tránh xa chút.
Bất kể là bình dân, du côn lưu manh, hay là phú thương thậm chí đệ tử hào phú đại tộc ai cũng nhanh chóng tránh né, không dám đắc tội chút nào.
Tại Quảng Lăng quận, quận thủ đại nhân chính là trời! Tuyệt đối là thổ hoàng đế!
Một cỗ xe ngựa hào hoa xa xỉ được hai con tuấn mã kéo chậm rãi mà đi, chung quanh lại có thêm một nhóm lớn cận vệ mặc giáp, mỗi cận vệ đều có uy thế phi phàm. Coi như là lão yêu Chử Dung dám can đảm xông tới đánh với cận vệ quân của quận thủ đại nhân, cũng chỉ có một kết quả, bị xé thành phấn vụn!
- Quận thủ đại nhân đi đâu vậy?
- Chung quanh cũng chỉ một nhà Tần phủ nhưng trước đây quận thủ đại nhân cũng chưa bao giờ tới Tần phủ mà.
- Ngươi đây không biết rồi, Tần phủ Nhị công tử 'Tần Vân' chính là thần tiên trong người phàm đó, quận thủ đại nhân tới nơi này, chắc là bởi vì vị Tần gia Nhị công tử này.
- Mở Tiên môn sao, quận thủ đại nhân thủ hộ một phương mấy trăm vạn con dân, người tu tiên bình thường đối mặt với quận thủ đại nhân cũng không dám lỗ mãng chút nào.
Các nơi đều nhỏ giọng nghị luận.
Cửa chính Tần phủ.
Tần Liệt Hổ, phu nhân Thường Lan, đại công tử Tần An, nhị công tử Tần Vân đang chờ đợi.
Phu nhân Thường Lan có chút nghi hoặc dò hỏi:
- Liệt Hổ, chúng ta đến Quảng Lăng quận thành đã nhiều năm như vậy, quận thủ đại nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng tới nhà của chúng ta lần nào, coi như là muốn gặp ngươi, cũng trực tiếp phái người triệu kiến sao lần này lại đích thân tới đây?
- Chỉ sợ không phải tới gặp ta, mà là tới gặp nhi tử của chúng ta đấy.
Tần Liệt Hổ cũng hạ giọng nói.
- Gặp Vân nhi?
Thường Lan liền nói.
- Vân nhi vừa trở về, hắn tới gặp Vân nhi làm gì?
Tần Liệt Hổ liền nói:
- Ta đây làm sao biết? Nhưng mà Vân nhi năm nay mới hai mươi mốt, mở Tiên môn cũng mấy năm rồi, theo lý hắn đường đường là quận thủ một phương cũng không cần coi trọng Vân nhi như thế. Nhưng nếu như đã đến chỉ sợ là có chỗ cầu cạnh mà thôi. Vân nhi, lấy thân phận của hắn nếu thật sự có việc mời ngươi nhất định không phải là sự tình đơn giản gì nên không thể dễ dàng đáp ứng. Cần phải cực kỳ thận trọng.
- Hài nhi hiểu rõ.
Tần Vân gật đầu.
Tần Liệt Hổ khẽ gật đầu.
Trong lòng hắn, đương nhiên an nguy của con mình vô cùng quan trọng.
Tần Vân liếc hắn liền phán đoán khẳng định ra cỗ xe ngựa kia không phải là phàm vật, thùng xe lại còn kỳ dị sáng bóng sợ là cường cung kình nỏ cũng đừng mơ tưởng phá vỡ. Mà tại bên cạnh xe ngựa có năm người. Năm người này có lão giả, có phu nhân, cỡi ngựa, khí độ đều rất là bất phàm. Ở chung quanh lại theo sau trên trăm tên cận vệ, những cận vệ này từng người đều bao hàm thần quang bên trong, nhất cử nhất động đều có uy thế lớn lao.
"Quận Thủ phủ, cận vệ quân. "
Tần Vân thầm nghĩ:
"Mọi người đều nói toàn bộ cao thủ ở Quảng Lăng quận, một nửa đều tại quận Thủ phủ! Tuy nói hơi có chút khoa trương nhưng cũng có vài phần đạo lý, nếu chính là ta gặp được cận vệ quân đánh tới cũng chỉ có thể chạy trối chết. "
Cộc...
Xe ngựa dừng lại.
Từ trên xe ngựa đến bước xuống một người trung niên nhẹ nhàng dìu một vị lão giả bước xuống xe ngựa.
- Hạ quan Tần Liệt Hổ, bái kiến quận thủ đại nhân.
Tần Liệt Hổ lúc này cung kính hành lễ, sau lưng thê tử của hắn, hai vị công tử cũng đều hành lễ. Tần Vân đứng phía sau cũng hành lễ.
Vị lão giả kia tuổi khá lớn, tóc hoa râm, ánh mắt đục ngầu nhìn Tần Liệt Hổ, cười nói:
- Không cần đa lễ, hôm nay ta đến quý phủ của Tần đại nhân, cũng là muốn gặp đại anh hùng đại hào kiệt của Quảng Lăng quận chúng ta.
Nói xong ánh mắt chuyển hướng tới Tần Vân cười cười.
- Đại anh hùng đại hào kiệt?
Tần Liệt Hổ có chút nghi hoặc, nhi tử của mình mặc dù là người tu tiên, nhưng người tu tiên trong quận cũng không có thể tính là đại anh hùng đại hào kiệt.
- Quận thủ đại nhân, mời vào nhà.
Tần Liệt Hổ bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức ở một bên dẫn đường.
Đoàn người tiến vào trong phủ.
Đi vào phòng khách chính.
Lão giả kia, phu nhân cùng bốn vị cao thủ đứng tại bên ngoài phòng trông coi, quận thủ vẻn vẹn mang theo hai người đi vào, Tần Liệt Hổ cũng chỉ vẻn vẹn mang theo Tần Vân vào trong sảnh.
Bên trong phòng khách chính.
Quận thủ lão giả tự nhiên ngồi ở chủ vị, Tần Liệt Hổ, Tần Vân ngồi ở một bên, hai gã trung niên nhân khác ngồi ở một bên.
- Ta xin giới thiệu.
Quận thủ lão giả chỉ vào người mặc áo bào xanh ngồi gần mình nhất.
- Vị này chính là Phương huynh, là cận vệ đại thống lĩnh của ta.
- Phương đại thống lĩnh.
Tần Liệt Hổ, Tần Vân tức lập tức thoáng chắp tay.
Tần Liệt Hổ nói:
- Vân nhi, Phương đại thống lĩnh chính là Quảng Lăng quận đệ nhất cao thủ, càng là Tiên Thiên Hư Đan Cảnh cao nhân.
- Tại trước mặt của Tần Vân tiểu huynh đệ, ta không tính là cao nhân gì.
Người mặc áo bào xanh cười nhạt một tiếng.
- Ta lúc trước quay về Quảng Lăng, cũng nghe thấy ở Quảng Lăng quận có hai vị Tiên Thiên Hư Đan Cảnh tiền bối, một vị là Phương thống lĩnh, một vị khác là Mai Hà đại sư.
Tần Vân cười nói.
- Phương thống lĩnh tọa trấn Quảng Lăng, bảo vệ một phương bình an, ta cũng rất là khâm phục.
Toàn bộ Quảng Lăng quận cũng chỉ có hai vị Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, mà trong đó một vị Tiên Thiên Hư Đan Cảnh đã đầu phục triều đình, làm việc cho quận thủ đại nhân đảm đương chức vị thống lĩnh cận vệ quân! Toàn bộ thiên hạ, thống lĩnh cận vệ quân mỗi một quận... hầu như đều là do Tiên Thiên Hư Đan Cảnh đảm đương, bởi vậy có thể thấy được triều đình quan phủ đối 'Quận thủ' rất coi trọng.
Dù sao, triều đình cũng lo lắng cho vị 'Quận thủ' của mình phái đi bị đám yêu quái đánh lén.
Vì vậy vũ lực dưới trướng quận thủ đại nhân, sắp xếp đệ nhất tự nhiên là quân đội, nhân số hơn vạn, binh hùng tướng mạnh, có nhiều binh khí lợi hại. Sắp xếp thứ hai chính là 'cận vệ quân. Cận vệ quân số lượng tuy ít vẻn vẹn sáu trăm người nhưng lại là tuyệt đối là tinh anh, chức thống lĩnh là do Tiên Thiên Hư Đan Cảnh cao nhân đảm đương. Sắp xếp thứ ba mới là bộ khoái Lục Phiến môn, duy trì nội thành hơn mười vạn người yên ổn.
- Quá khen quá khen.
Phương thống lĩnh lạnh nhạt cười nói.
- Chúng ta cũng không dám cùng Tần Vân tiểu huynh đệ so sánh, Tần Vân tiểu huynh đệ mới thật sự là người bảo vệ vô số sinh linh bình an.
- Hai vị đều khiêm nhường rồi.
Quận thủ lão giả lại chỉ hướng người ngồi ở Phương thống lĩnh.
- Đây là tiểu nhi Ôn Xung.
Song phương cùng lên tiếng chào lẫn nhau.
Vị quận thủ công tử 'Ôn Xung' lập tức nói:
- Biết được chuyện tình của Tần Vân huynh ta luôn muốn sớm đến bái phỏng mãi đến hôm nay mới có cơ hội, Tần Vân huynh ta mạo muội hỏi Yêu Họa ở Bắc Địa biên quan rốt cuộc là có bộ dáng gì? Nghe nói cực kì khủng bố?
- Bắc Địa biên quan?
Tần Liệt Hổ giật mình.
- Như thế nào, Tần đại nhân còn không biết?
Quận thủ lão giả cười nói.
Tần Liệt Hổ nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía nhi tử của mình.
Tần Vân bất đắc dĩ.
Hắn là không muốn làm cho phụ mẫu của mình lo lắng, vì vậy một mực chưa nói.
Ôn Xung thấy thế liền nói:
- Là ta lắm miệng.
- Không sao, ta cũng dự định nói cho phụ mẫu ta biết.
Tần Vân lắc đầu nói.
- Ta lúc đầu đi du lịch thiên hạ, cũng tới đến sau cùng muốn đến phương bắc, muốn nhìn một chút nơi ngăn cản yêu họa trong truyền thuyết - Bắc Địa biên quan. Nhưng mà khi ta đến, nhìn thấy yêu họa gieo xuống quá nhiều thảm sự, xúc động phẫn nộ mới gia nhập quân đội, ở lại cũng được ba năm.
- Ba năm?
Tần Liệt Hổ giật mình.
- Vân nhi, ngươi đang ở đây sao lại chạy lên Bắc Địa biên quan rồi ở lại ba năm?
- Cái địa phương này vô cùng thê thảm, mỗi ngày đều có vô số người tử thương, yêu quái cũng chết không ít.
Quận thủ lão giả nói:
- Có thể tại đó ở lại ba năm, khó lường, khó lường.
Phương thống lĩnh liền nói:
- Dựa theo hồ sơ triều đình ghi chép truyền xuống, Tần Vân tiểu huynh đệ giết chết yêu quái cũng không ít.
- Trong quân làm việc.
Tần Vân lắc đầu.
- Vốn là phối hợp lẫn nhau, cũng không phải là sức một mình ta.
- Có thể giết nhiều như vậy, còn có thể còn sống sót, chính là bản lĩnh.
Phương thống lĩnh nói.
Tần Vân sững sờ, khẽ gật đầu:
- Đúng, muốn sống sót cũng không dễ.
Hoặc là vì ma luyện bản thân, hoặc là vì tích một ít công đức, hay hoặc giả là bởi vì một lời xúc động phẫn nộ. Tóm lại, tại đó một đám người từ khắp nơi tụ họp đều tiến về trước Bắc Địa biên quan ngăn cản yêu họa.
Trong ba năm, chết trận liền hơn phân nửa! Trọng thương cũng có, chính thức bình yên ly khai chỉ còn hai phần ba, bản thân mình coi như ở lại rất lâu cũng bởi vì một câu hứa hẹn, ở lại ba năm mới đi!
Trong trí nhớ tình cảnh lúc trước lại hiện lên.
Từng khuôn mặt đang tươi cười.
Lúc xúc động chém giết điên cuồng.
Hình ảnh một người hát vang trước khi chết.
- Người tu hành, ẩn cư là tu hành, hồng trần là tu hành, trong quân cũng là tu hành.
Tần Vân nói.
- Ha ha, Tần công tử nói có lý, khắp nơi đều là tu hành. Ta hôm nay, một là tiếp kiến Tần công tử đại anh hùng đại hào kiệt. Hai là có một chuyện muốn Tần công tử ngươi hỗ trợ.
Quận thủ lão giả nói.
- Đã đến.
Tần Liệt Hổ trong lòng căng thẳng.
- Quận thủ đại nhân mời nói.
Tần Vân là bình tĩnh.
Quận thủ lão giả mỉm cười nói:
- Tại trong địa giới Quảng Lăng quận, trong Thương Nha sơn có thai nghén một quả linh quả. Linh quả cách ngày chín mọng cũng chỉ còn lại có hơn một tháng, ta nghĩ muốn mời Tần công tử thời điểm trái cây chín, giúp ta đi hái linh quả. Đương nhiên cũng không phải là vẻn vẹn một mình ngươi mạo hiểm, mặt khác còn có hai vị đồng hành. Đương nhiên ta sẽ không bạc đãi Tần công tử.
Một bên Ôn Xung lập tức từ trong lòng lấy ra một chồng ngân phiếu dày cộp, tiến lên đặt ở trên bàn trà bên cạnh Tần Vân, Tần Vân liếc mắt, tờ đầu tiên mệnh giá một ngàn lượng.
- Tổng cộng mười vạn lượng.
Ôn Xung mỉm cười nói.
Tần Liệt Hổ hít mạnh một hơi thật sâu.
Mười vạn lượng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.