Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 13: Chạy Không Thoát Một Chữ Lợi




Sau khi Trần Sương viết mấy bài thơ xong mới nói:
- Dì Tiết, một trong Giang Nam tứ đại tài tử 'Ngu Bạch' đã đến Quảng Lăng quận cũng đã được mấy ngày, sợ là có rất nhiều nữ tử thanh lâu mời hắn gặp gỡ, dì có nghe nói hắn đã gặp gỡ với người nào chưa?
Từ xưa Giang, Tiền hai châu được gọi là Giang Nam, là nơi văn nhân tập trung, tài tử rất nhiều.
Giang Nam tứ đại tài tử... nổi danh khắp thiên hạ, hơn nữa được rất nhiều nữ tử thanh lâu theo đuổi, bọn nữ tử thanh lâu đa số không cần bạc vẫn tiếp! Thậm chí có người tình nguyện trao thân.
- Ta không có nghe nói.
Dì Tiết nói.
- Ta đã nói lão Trầm một mực điều tra việc này.
- À?
Trần Sương mày liễu hơi nhíu lại:
- Vị đại tài tử này đến Quảng Lăng quận vừa đúng thời điểm tuyển hoa khôi! Không biết là hắn muốn đạt được lợi ích gì từ việc tuyển hoa khôi hay không, hay chỉ là sự trùng hợp.
- Chỉ là hoa khôi một quận chắc đại tài tử bậc này sẽ không để trong lòng đâu?
Dì Tiết nhịn không được nói.
- Nếu như hắn dụng tâm ngầm nào đó, muốn nhờ hắn giúp ta, sẽ rất khó.
Trần Sương nói.
- Nếu thật chỉ là trùng hợp, còn có mấy phần hy vọng nhờ hắn giúp.
Lập tức vẻ mặt Trần Sương lộ ra điểm cười nhạo:
- Nhưng mà mấy nữ tử thanh lâu kia ở chốn phong trần lâu rồi, cũng thật là ngu xuẩn. Đại tài tử bậc này, vang danh thiên hạ, không biết bao nhiêu danh kỹ ngưỡng mộ, muốn cho đại tài tử cam tâm tình nguyện giúp đỡ, há lại dễ dàng như vậy?
- Dì Tiết, nhờ lão Trầm theo thật sát giúp ta, điều tra nhất cử nhất động của hắn.
Trần Sương nói.
- Có gì báo ngay cho ta.
- Dạ.
Dì Tiết gật đầu.
Tần Vân, Điền Ba cưỡi ngựa về trong bóng đêm.
Lúc đi ngang qua một cái cầu đá.
- Hả?
Dưới cầu đá, trên sông Hoa Dương tĩnh lặng đang có một chiếc thuyền hoa, trên thuyền hoa có tiếng cười nói oanh oanh yến yến, còn có hai gã nam tử uống rượu mua vui, có mỹ nhân hầu hạ.
- Là Ngu Bạch đại tài tử.
Điền Ba liền nói.
- Ngu Bạch? Một trong Giang Nam tứ đại tài tử Ngu Bạch, hắn là người Nam Minh quận sao lại tới Quảng Lăng quận chúng ta?
Tần Vân nhìn lại, thiên hạ này cũng là do văn nhân thống trị khác với giới tu tiên giả ít ỏi gần như là truyền thuyết. Số lượng văn nhân nhiều hơn rất nhiều, tú tài, các cử nhân đều nhiều gấp bội số người tu tiên. Giang Nam tứ đại tài tử trong đám văn nhân tuyệt đối là người rất nổi danh.
- Sao hắn lại tới Quảng Lăng quận, ta cũng không biết. Nhưng ta lại biết rõ, mấy ngày hôm nay những danh kỹ thanh lâu ở Quảng Lăng quận chúng ta đều phát điên vì hắn.
Điền Ba cảm khái.
- Những người như ta đều phải tốn ngân lượng cho các danh kỹ. Thế nhưng các danh kỹ lại trái lại, tình nguyện tốn ngân lượng vì Ngu công tử này, còn có không ít người tự nguyện hầu hạ chuyện chăn gối.
- Giang Nam tứ đại tài tử nha văn danh truyền thiên hạ, người ngưỡng mộ tự nhiên rất nhiều.
Tần Vân nói.
- Vân ca, tầm nhìn của ngươi thật nông cạn.
Điền Ba cười hắc hắc nói.
- Giang Nam tứ đại tài tử, đó là danh truyền thiên hạ! Nhưng nếu một danh kỹ có thể quyến rũ được vị Ngu Bạch đại tài tử này, tạo nên một cuộc yêu hận tình cừu, oanh oanh liệt liệt. Về sau nhắc tới Ngu Bạch đại tài tử không thể không nói đến vị danh kỹ này! Danh khí của danh kỹ đó sẽ không bị giới hạn tại một thành trì, mà danh truyền thiên hạ! Thanh danh bậc này, ngươi muốn mười lượng hai mươi lượng bạc gặp mặt một lần sao? Nằm mơ, tối thiểu phải hai trăm ba trăm lượng bạc!
- Tạo ra một cuộc yêu hận tình cừu? Còn oanh oanh liệt liệt? Ngu Bạch nếu còn tự trọng chắc sẽ không đến mức như thế.
Tần Vân nói.
- Chuyện nam nữ ai nói trước được điều gì huống chi coi như là không oanh oanh liệt liệt như thế, chỉ cần Ngu Bạch đại tài tử mê luyến, lại vì người kia viết ra một bài thơ truyền xướng ra ngoài, người đời liền biết là Ngu Bạch tài tử vì một người danh kỹ mà viết. Danh khí của danh kỹ đó tự nhiên cũng sẽ tăng mạnh.
Điền Ba nói.
- Coi như hắn keo kiệt hơn đến một bài thơ cũng không muốn lưu lại, nhưng chỉ cần Ngu Bạch đại tài tử kia ở cùng nàng ta một chỗ một hai tháng đối với người ngoài vị Ngu Bạch đại tài tử đã si mê vị danh kỹ này, vì nàng lưu lại mấy tháng mà không biết trở về nhà, danh kỹ cũng sẽ nhận được chỗ tốt.
- Danh khí! Chính là căn bản của danh kỹ.
- Danh khí càng lớn người muốn gặp lại càng nhiều, muốn gặp mặt cũng cần càng nhiều ngân lượng.
Điền Ba nói.
- Vân ca, lúc này ngươi đã hiểu, vì sao các danh kỹ đều truy cầu đại tài tử bậc này rồi chứ?
Tần Vân gật gật đầu, hơi giật mình.
- Có thể trở thành danh kỹ một phương bản thân dung mạo, kỹ nghệ hẳn cũng không kém, bộ dạng thuỳ mị mọi thứ đều đạt tới tiêu chuẩn tương đối cao. Chỉ thiếu danh khí.
Điền Ba nói.
- Danh khí chính là ngân lượng! Qua một năm có thể tích góp từng tí một hơn nghìn lượng bạc, có đại tài tử tương trợ, một năm sợ sẽ là năm ba ngàn lượng bạc rồi, tăng lên gấp mấy lần! Ngươi nói các nàng có thể không nhào tới sao?
- Tài tử giai nhân chuyện tốt đẹp như vậy lại bị ngươi nói thành công danh lợi lộc như thế.
Tần Vân lắc đầu cười cười rồi cũng hiểu rõ lời Điền Ba nói hoàn toàn có lý.
- Công danh lợi lộc?
Điền Ba lắc đầu nói.
- Ta đã từng có khí phách của thiếu niên, càng tin tưởng hai chữ tình nghĩa. Nhưng từ sau khi tiếp nhận sản nghiệp mấy quán rượu từ cha ta, nếm qua biết bao nhiêu thiệt thòi, vấp ngã không ít lần, không biết bao nhiêu bàn tay âm thầm đâm chọc sau lưng mới biết được thiên hạ bận rộn đều vì lợi. Thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi. Lăn lộn trong chốn hồng trần, tám chín phần mười chạy không thoát khỏi một chữ lợi!
- Mấy danh kỹ kia, có lẽ có rất ít là thật sự ngưỡng mộ vị tài tử tài hoa kia. Nhưng ta dám nói tám chín phần mười, vẫn là vì danh, đã có danh ắt có lợi!
Tần Vân thấy thế nở nụ cười:
- Tiểu Ba Ba, không giống nhau! Nhưng mà, thế gian này vẫn có tình nghĩa đấy.
- Đúng, chính vì trong thiên hạ có quá nhiều lợi, tình nghĩa mới trân quý hơn.
Điền Ba nói.
Tần Vân gật gật đầu.
Thiếu niên ngượng ngùng lúc trước vẫn theo sau mình nay đã thay đổi, thành thục hơn.
- Đúng rồi.
Tần Vân trong lòng khẽ động, hỏi:
- Ngươi nói, nếu như vị đại tài tử kia có thể giúp đỡ Tiểu Sương lần tuyển hoa khôi này có thể đoạt hoa khôi không?
- Hắn giúp đỡ Tạ Sương muội muội?
Điền Ba ngẫm nghĩ:
- Còn phải xem hắn giúp đỡ như thế nào, chỉ cần vị đại tài tử này thật dụng tâm hao phí tâm tư. Chắc chắn sẽ lọt vào mười hạng đầu, thậm chí lọt vào ba hạng đầu cũng có khả năng! Về phần hoa khôi? Rất khó khăn! Như mấy người Thanh Thu tiên tử, Hương Y cô nương, đều có thanh danh truyền ra bên ngoài, muốn vượt qua là điều rất khó.
- Ba thứ hạng đầu?
Tần Vân như có điều suy nghĩ.
- Nếu vị đại tài tử này thật sự giúp đỡ Tạ Sương muội muội mà nói, ha ha, về sau gặp nàng sợ cũng không phải là hai mươi lượng bạc, mà chính là năm mươi lượng bạc trở lên.
Điền Ba nói.
- Nhưng mà càng là đại tài tử bậc này, càng biết trân trọng thân phận, sẽ không dễ dàng dây dưa quá sâu cùng danh kỹ. Ta nghe nói, đến Thanh Thu tiên tử phái người đi mời, Ngu Bạch đại tài tử cũng không để ý tới.
Tần Vân khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ. “Tiểu Sương nếu như đã quen cuộc sống phô trương của danh kỹ như vậy, ta sẽ trợ nàng giúp một tay, giúp cho nàng tại chốn hồng trần cũng có thể thoải mái hơn một chút.”
Địa vị cuộc sống của danh kỹ, thật sự quyết định bởi danh khí.
Nếu như không còn danh khí, giống như từ bầu trời ngã xuống bùn đất, thậm chí một số người đáng thương cuối cùng tiến vào kỹ viện đi bán thân, quả thật vô cùng đáng buồn.
- Tiểu Sương.
Tần Vân đối đãi với Tiểu Sương như là em gái, chứng kiến Tiểu Sương đi đến hôm nay, tự nhiên đau lòng, bây giờ có thể làm chính là tận lực đền bù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.