Thỏa thích thi triển kiếm pháp, cả người nhễ nhại mồ hôi, máu huyết sôi trào càng thêm nóng.
Mười lăm tháng tám đã là mùa thu, đêm khuya vẫn rất lạnh, nhưng Tần Vân lại cảm thấy càng thi triển thì càng nóng. Nóng nhất chính là ở trong đầu. Hắn vẫy tay, một vò rượu lại bay ra từ trong một căn phòng. tay trái cầm vò rượu, tay phải cầm kiếm. Vừa uống rượu, vừa tùy ý thi triển kiếm pháp! Hắn cũng không quan tâm thời gian, cũng không quan tâm kiếm pháp thế nào.
Kiếm quang càng thêm linh động, vui sướng tự do.
Thời gian trôi qua, tần Vân dần dần đắm chìm trong kiếm pháp. Hắn ném vò rượu sang một bên, đầu hắn không còn nóng nữa, máu huyết toàn thân cũng dần dần bình tĩnh lại, chẳng qua là tâm cảnh lại linh hoạt kì ảo, không có bất cứ tạp niệm nào. Hắn mang niềm vui vẻ trong lòng mà dung nhập vào trong kiếm pháp.
- Kiếm pháp trước kia của ta quả thực là quá lạnh lùng. Con người có hỉ nộ ái ố, kiếm pháp tất nhiên cũng là như thế, cũng nên có mừng vui.
Kiếm pháp của Tần Vân đang biến đổi.
- Vù….
Kiếm quang dần dần hóa thành một con rồng khói sương đang bay lượn. Kiếm quang thi triển, con rồng cũng tùy ý lao đi du ngoạn xung quanh.
Con rồng khói dần dần mơ hồ, chợt như hóa thành hư ảnh một con rồng tạo nên từ những giọt nước.
- Vù! Xoạt!
Kiếm quang xé rách trường không, thứ kiếm pháp tùy ý không ẩn chứa bất cứ chân nguyên nào lại mang một uy lực kinh khủng khó lường.
Tần Vân tùy tâm thi triển một lúc lâu, hư ảnh rồng bay bằng những giọt nước cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thanh kiếm phổ thông. Chỉ là lúc kiếm quang lấp lóe thì càng thêm quỷ thần khó lường, tốc độ khi nhanh khi chậm, lúc nhanh còn nhanh hơn cả lúc phi kiếm hóa hồng, nhưng lại là cử trọng nhược khinh.
Vù vù.
Chẳng những là kiếm, mà cả bản thân Tần Vân lúc này chuyển động, tốc độ thỉnh thoảng bộc phát nhanh như là di chuyển tức thời. Theo lý thuyết, khi tốc độ quá nhanh thì ắt phải sinh ra âm thanh ma sát với không khí, nhưng lúc Tần Vân bộc phát tốc độ, hắn lại giống như kiếm quanh linh động, không có âm thanh nào.
Cuối cùng, Tần Vân ý đã tận.
Hắn tự nhiên thu kiếm lại, khoanh chân ngồi trên đồng cỏ úa vàng, bản mệnh Phi kiếm đi vào trong cơ thể, hóa thành một viên Kiếm hoàn trong đan điền.
- Vù vù.
Hắn ngồi xếp bằng, nhìn như rất bình thường.
Nhưng nếu có cao thủ chân chính đến đây thì có thể cảm giác được, thời khắc này, trên người Tần Vân đang có một luồng kiếm ý kinh khủng đang phóng lên tận trời. Thậm chí xung quanh năm trượng đều là phạm vi kiếm ý hoàn toàn bao phủ.
- Cảm giác này thật kỳ diệu.
Tần Vân ngồi khoanh chân. Hắn sớm đã có thể đạt đến tinh thần ngoại phóng, nhưng giờ phút này, trong phạm vi năm trượng xung quanh, từng ngọn cây cỏ kia, từng hạt cát bé nhỏ này, bụi bặm lơ lửng trong không khí, hoặc là bùn đất dòng nước, cát đá sâu bên dưới chỗ hắn ngồi, hết thảy đều bị kiếm ý của hắn bao phủ.
Trước kia, kiếm ý cũng là bao trùm ở vật.
Tỉ như ẩn chứa trong kiếm rồi thi triển ra. Nhưng bây giờ kiếm ý cường thịnh đến mức tự nhiên phóng ra bên ngoài, thậm chí bao trùm bất cứ vật gì trong phạm vi năm trượng.
- Kiếm ý ngoại phóng, tự thành lĩnh vực. Kiếm ý của ta đã đến trình độ như vậy sao?
Tần Vân có chút vui sướng thỏa mãn.
- Tối nay thật sự là ngày may mắn của ta.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, lòng bình tĩnh lại, trải nghiệm kiếm ý.
Người tu hành bình thường, lúc Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, khi tinh thần ngưng tụ đủ mới có thể cảm giác thiên địa, đạt đến Thiên Nhân hợp nhất! Ở trong Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, điều này cũng chỉ có số ít người làm được. Đương nhiên, đây là chỉ nói về người tu hành nhân tộc, các loài yêu ma tuy chiến lực mạnh, nhưng cảm ngộ thiên địa còn yếu hơn nhân tộc một khoảng xa.
Sau khi đạt đến Thiên Nhân hợp nhất mới có thể lĩnh hội thiên địa, tích lũy qua ngày tháng, cuối cùng một ngày lòng có sở ngộ, ngộ ra một chút hàm ý thiên đạo. Nếu là kiếm tiên, một chút hàm ý thiên đạo này sẽ hóa thành kiếm ý.
Do vậy…
Trong tình huống bình thường, người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cũng có cực ít người nắm giữ một chút hàm ý thiên đạo đó.
Lại nói cũng là tu hành lâu dài, không ngừng khắc sâu cảm ngộ hàm ý thiên đạo, cho đến một ngày, sinh ra biến đổi về chất, hàm ý thiên đạo thậm chí có thể trực tiếp phóng ra ngoài, bao trùm một khu vực phạm vi xung quanh. Đó chính là thứ gọi là ‘ý cảnh ngoại phóng, tự thành lĩnh vựa’. Đây cũng đại biểu cho cấp độ thứ hai! Chính là cấp bậc mà cao nhân Tiên Thiên Kim Đan, và còn thường phải là bước vào Kim Đan Cảnh một khoảng thời gian dài, thì mới có hi vọng chạm đến.
Mà Tần Vân thì sao?
Hắn lại thuộc về kiếm tiên trong truyền thuyết!
Từ lúc Hậu Thiên, hắn không có Thiên Nhân hợp nhất, chỉ là vì thuần túy tu hành kiếm, lòng tại kiếm, ngao du thiên hạ. Trong chiến đấu sống còn ở Bắc Địa biên quan, tính mạnh của hắn cùng các huynh đệ đều buộc vào một thanh kiếm. Cuối cùng, ở nơi trên chiến trường, hắn ngộ ra được Yên Vũ kiếm ý. Đây có thể nói là kỹ thuật thuần túy đạt đến cực hạn, gặp được cơ duyên và dưới một thời khắc trạng thái tâm linh đặc thù mà nắm giữ kiếm ý.
Điều này có nghĩa là Tần Vân vốn có một trái tim vì kiếm, bản năng của hắn chính là truy tìm bản chất của kiếm.
Không có Thiên Nhân hợp nhất, không cảm nhận được thiên đạo, cũng có thể làm đến bước này.
Mãi đến khi giết Thủy Thần đại yêu, Thiên Nhân hợp nhất, hắn mới chân chính cảm nhận được sự vận chuyển của thiên địa. Tốc độ tiến bộ của Tần Vân bỗng nhiên tăng vọt! Ngày ngày đều có tiến bộ, mỗi ngày đều có cảm giác tích lũy cảm ngộ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao một khi kiếm tiên truyền thuyết bại lộ thì đều sẽ lọt vào sự đuổi giết của các đại yêu ma! Thật sự là mấy trăm năm mới có một người, chưa Thiên Nhân hợp nhất đã ngộ ra kiếm ý, sau khi Thiên Nhân hợp nhất… tất nhiên là muốn bay lên cửu thiên!
Năm hai mươi tuổi ấy, hắn trên chiến trường ngộ ra Yên Vũ kiếm ý.
Hai mươi mốt tuổi, hắn Thiên Nhân hợp nhất, giết chết Thủy Thần đại yêu.
Hai mươi hai tuổi, sau khi Thiên Nhân hợp nhất hơn một năm, trong đêm trăng tròn này, dưới sự phấn khởi, tích lũy kiếm ý, Tần Vân rốt cục đạt đến biến đổi về chất, bước vào tầng cảnh giới thứ hai của kiếm ý,
- Kiếm ý ngoại phóng, tự thành lĩnh vực!
Kiếm ý, chính là sự tăng lên toàn bộ mọi mặt thực lực.
Tỷ như trong việc nuôi dưỡng bản mệnh Phi kiếm, thời gian sẽ ngắn hơn, yêu cầu vật liệu cũng thấp hơn. Lúc trước Tần Vân nắm giữ Yên Vũ kiếm ý thì đã có thể làm cho thời gian tu luyện Bản mệnh Phi kiếm rút ngắn gấp mười lần, chẳng qua là đối với nguyên liệu thì không giảm bớt. Mà bây giờ, hắn đã đạt đến tầng hai kiếm ý, thời gian tu luyện bản mệnh Phi kiếm sẽ giảm đi một nửa, nguyên liệu cần thiết để nâng cao phi kiếm cũng ít hơn rất nhiều.
Nếu như có thể chân chính chính nắm giữ ‘kiếm đạo’ như trong truyền thuyết, cho dù không có bất cứ nguyên liệu nào, nhưng có kiếm đạo nuôi dưỡng, một thanh thần binh phàm tục cũng có thể trở thành pháp bảo!
Vả lại kiếm ý còn là tăng lên mọi mặt về nuôi dưỡng hồn phách, về tu hành với chân nguyên trong cơ thể, về ảnh hưởng đến kinh mạch và đan điền... Đây chính là nâng cao về mọi mặt, nhất là tối nay hắn vừa mới đột phá, cảm giác cả người tăng lên về mọi mặt càng làm cho Tần Vân đắm chìm trong đó.
Khoanh chân ngồi trên đồng cỏ trong sân, mãi cho đến khi trời sáng tỏ, Tần Vân mới mở mắt ra, ánh nắng ấm áp đã chiếu lên người hắn.
- Đã là ngày mới rồi, buổi trưa hôm nay còn phải cùng Y Tiêu đi ăn cua.
Tần Vân đứng dậy.
- Phải sớm chuẩn bị kĩ càng, làm ra món cua tốt nhất, ngon nhất.
Thế là bữa trưa hôm nay sớm đã chuẩn bị.
Đến lúc sắp giữa trưa.
Tần Vân đáp xuống ngoài tiểu viện của Y Tiêu.
- Tần công tử.
Bọn nha hoàn ở bên ngoài cung kính, chẳng qua cũng có vài nha hoàn cười trộm, bọn họ cũng thường xuyên thấy Tần Vân đến.
- Cốc cốc cốc.
Tần Vân gõ cửa.
- Y Tiêu, Y Tiêu, là ta.
Tần Vân hô.
Một lát sau.
Cửa mở, Y Tiêu đi ra. Nàng mặc áo bào màu đỏ, sắc đỏ làm cho gương mặt nàng thêm hồng. Nàng lườm Tần Vân một cái.
- Đi thôi, ăn cua đi.
Tần Vân nhiệt tình nói.
- Ừm!
Y Tiêu gật đầu.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, bọn nha hoàn trong viện tức thì xì xầm.
- Tần công tử thường xuyên tới tìm tiểu thư chúng ta, nhưng tại sao hôm nay có vẻ tiểu thư thân cận Tần công tử hơn nhiều ấy? Hai người đứng cùng nhau, vai cũng kề sát.
Một nha hoàn béo mập hỏi nhỏ.
- Ta cũng cảm thấy không bình thường, ánh mắt đó của tiểu thư, ta cũng run lên.
Một nha hoàn nhỏ nhắn xinh xắn cũng nói.
- Mấy cô nói xem, Tần công tử và tiểu thư có phải là đã…
Một nha hoàn đụng đụng hai ngón trỏ lại với nhau.
- Đừng đoán mò, ngươi muốn chết à, dám nói cái đó?
- Nói ít thôi, ít thôi, để bị nghe được thì chúng ta sẽ bị đuổi đi đó.
Mặc dù tu hành lôi pháp, Y Tiêu cũng có chút cao ngạo, nhưng khi trong lòng thật sự nhận định một người, Y Tiêu cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Hai người họ gần đây dường như mỗi ngày đều gặp nhau, mà không phải ba ngày, năm ngày mới gặp như trước.
Một ngày nọ!
Y Tiêu một mình đi trên đường phố, nhìn hàng rong bên đường. Nàng dừng lại ở một tiệm bán sách cũ. Nàng biết Tần Vân rất yêu thích sách cũ, đương nhiên hắn chỉ thích thư tịch cổ về kiếm pháp.
- Quyển sách này….
Ánh mắt Y Tiêu tất nhiên bất phàm, nàng cầm lấy một quyển thư tích cũ, nhẹ nhàng lật xem. Chỉ cảm thấy những chiêu kiếm thuật trên thư tịch này có sự sắc bén làm nàng kinh hãi. Đương nhiên loại thư tịch thuần túy kiếm thuật này là bán giá không cao. Dù sao thì luyện khí, khấu khai Tiên môn mới là căn bản, pháp môn luyện khí truyền khắp thiên hạ, cho nên loại hình thuần túy kiếm thuật hay đao thuật thôn nào cũng sẽ có rất nhiều thư tịch luyện khí loại kiếm thuật, đao thuật này.
- Nhìn rất bất phàm, Tần Vân hẳn sẽ thích.
Y Tiêu nở nụ cười.
- Quyển này ta muốn, giá bao nhiêu?
Y Tiêu hỏi.
- Cô nương, đây là quyển sách truyền ra từ trong Tần phủ kiếm tiên của Quảng Lăng chúng ta, biểu ca nhà nhị cữu của ta là người hầu trong nhà bọn họ …
Người bán hàng rong kia còn muốn nói khoác.
- Nói giá!
Y Tiêu nhìn hắn quát.
Người bán hàng rong lúc này mới xòe năm ngón tay ra nói:
- Năm lượng bạc! Đây là giá đúng!
- Một lượng bạc, ta mua.
Y Tiêu nói.
- Được được được, một lượng lượng thì một lượng.
Người bán hàng rong nọ lập tức cười. Loại sách cổ này vốn rao giá trên trời trả tiền dưới đất. Một lượng bạc đã là hai tháng tiền công làm việc chân tay ở bến tàu! Người bán hàng rong vốn cảm thấy có thể bán hai ba đồng bạc là tốt lắm rồi, đây còn là vì bản thân thư tịch vốn thuộc về vật quý giá.
Bỏ ra một lượng bạc, Y Tiêu lấy thư tịch đi.
Y Tiêu xoay người muốn đi, nhưng lần này quay người lại nàng lại nhìn thấy một bóng người ở xa xa.
Ở ngoài hai dặm, một cặp nam nữ dường như là phu thê cùng sóng vai đi, cũng chỉ có người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh như Y Tiêu mới nhìn qua là chú ý. Hơn nữa, bóng người này xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của nàng, làm sao lại có thể quên được?
- Phụ thân?
Y Tiêu sắc mặt thay đổi.