Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 93: Khế Ước Cùng Vũ Khí





Mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh nắng chiếu xuống đầy nóng bức, trái ngược lại với trái tim đầy lạnh lẽo của nhóm người đang ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện xảy ra trước mặt.
“Như Yến.
” Trần Vũ Phong cùng Mạnh Kỳ hét lớn rồi chạy về phía người con gái đang từ từ ngã xuống đất.
Roma nghe câu nói cuối cùng của cô liền ngẩn người không kịp phản ứng, đến khi nghe tiếng hét lớn của mọi người cậu ta mới bừng tỉnh mà hốt hoảng chạy lại.
Hiện tại chẳng ai còn tâm trạng chiến đấu với quái thú, điều kỳ lạ là những con quái thú cũng bất động giống như bị sự việc hình lình xảy ra này làm cho đờ đẫn.
Rẹt, rẹt, rẹt tiếng bén lửa vang lên, những tia xét từ mũi tên cấm vào ngực Như Yến đang tóe lửa.
"Không, không, không, đừng mà, đừng mà.
" Trần Vũ Phong đỏ mắt liên tục cầu xin.
Nhưng dường như lời cầu khẩn của cậu chẳng linh nghiệm, khi mọi người chạy đến gần Như Yến còn một khoảng cách, thì cơ thể Như Yến liền phát nổ.
Bùm.
Rầm, rầm.
"A.
"

Cơ thể Như Yến nổ tan tành không còn lại bất kỳ thứ gì, những người chạy lại gần bị sóng sung kích do vụ nổ gây ra mà bay thẳng ra xa, bởi vì sức nổ quá lớn mà tất cả mọi người đều bị hôn mê.
Trần Vũ Phong cũng bị bay thẳng ra đập mạnh vào vách tường ở khá xa, cậu đau đớn mà phun ra một ngụm máu tươi rồi rớt mạnh xuống đất.
"Như Yến, Như Yến sao lại thế này, sao lại thế này.
"
Cậu chóng tay run rẩy mà đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh thấy đồng đội của mình đều nằm trên mặt đất mà bắt động.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa.
" Đầu óc nhức nhối, trái tim trong lòng ngực đập nhanh đến nỗi cậu không thể thở nỗi luồng sức mạnh trong cơ thể đang điên cuồng chạy loạn khắp nơi.
Luồng sức mạnh trong suốt của cậu bao bọc lấy cơ thể rồi chiếu thẳng lên trời, sự đau đớn do cơ thể đang thay đổi cùng nỗi bi thương tột độ khiến cậu không kiềm nén được mà hét lớn.
"Ký khế ước cùng ta không, thật đau khổ, thật đau khổ.
"
"Cảm xúc của ngươi ta hiểu rõ, hiểu rất rõ, đau quá trái tim ta đau quá sự ra đi của một người quan trọng với mình khiến ta đai đớn.
"
"Ngươi chấp nhận không, chấp nhận không.
"
"Ta sẽ hầu hạ cho đến khi ngươi chết, ngược lại ngươi phải giúp ta báo thù.
"
"Đồng ý không, đồng ý không hỡi nhân loại mang sức mạnh của thần thiên nhiên.
"
Trong đầu Trần Vũ Phong bỗng nhiên vang lên một giọng nói, cậu nghe thấy người đó nói rất nhiều rất nhiều nhưng đầu óc cậu hiện tại rất đau đớn lỗ tai cũng lùng bùng làm cho cậu chẳng nghe thấy hết lời của người đó.
Nhưng cậu vẫn nghe được một câu Ký khế ước cùng ta không.
"Được.
" Trần Vũ Phong không chừng chờ mà đáp lại.
Giọng nói trong đầu cậu lại vang lên "Tốt, hãy đọc theo ta sau đó nhiễu máu xuống đất.
"
"Thần thiên nhiên là đấng tối cao của thế giới, ta là người sở hữu sức mạnh của ngài hãy để linh hồn tôn thờ ngài đang đấm chìm trong tuyệt vọng phụng sự cho ta, dù là niềm tin hay sức mạnh đều sẽ dâng hiến không dấu diếm, ta không thể hay thế người nhưng ta sẽ cứu rỗi linh hồn ấy.
"
"Khế ước linh hồn kích hoạt.

"
Trần Vũ Phong đọc lại những lời mà cậu nghe được sau đó rút thanh chùy thủ trên bắp tay ra rồi rạch một đường lên cổ tay.
Máu từ từ chảy xuống vòng tròn không biết xuất hiện từ lúc nào, sau khi ba giọt máu nhiễu xuống đất vòng tròn liền bừng sáng, xung quanh cậu liền được bao trong ánh sáng rực rỡ, người ở bên ngoài không thể nào nhìn thấy được cậu bên trong.
"Alin xin phụng sự cho ngài, thưa chủ nhân.
"
Nhưng Trần Vũ Phong bị bao bọc bên trong lại không thấy ai cả mà xuất hiện trước mắt cậu là một cuốn sách bị khóa lại bởi một sợi xích sắc, cuốn sách tỏa ra một luồng sức mạnh cực kỳ dữ dội.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy được vũ khí của m ình Trần Vũ Phong không hề có một chút vui sướng nào, cậu lạnh lùng nhìn quyển sách đang lơ lửng trước mắt sau đó quơ tay phá tan luồng ánh sáng bao bọc lấy cậu.
Cuối cùng trước mắt cũng trở lại bình thường cậu lạnh lùng nhìn những con quái thú vẫn đang đứng ngơ ngác ở phía xa mà nói.
"Cút.
"
"Rống.
"
"Khè, khè.
"
"Hú, hú.
"
Những quái thú giống như cảm thấy được uy lực trong câu nói này của cậu, bọn chúng kêu lên một tiếng đầy sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy, dù cho trong đầu bọn chúng vẫn vang vọng mệnh lệnh quay lại của người nào đó nhưng bản năng mách bảo chúng phải tiếp tục chạy nếu không sẽ chết.
Nhìn theo bóng đáng vội vã điên cuồng chạy như điên của bọn quái thú, cuối cùng ánh mắt của Trần Vũ Phong dời đi nhìn thẳng về phía nơi ở của chủ nhân lãnh hỗ này.
Phía trên tần hai của ngôi nhà cậu lờ mờ nhìn thấy một bóng người, cậu giơ lòng bàn tay hướng về nơi đó trong miệng lẩm bẩm.

"Alin, phóng.
"
Lời nói vừa dứt trong lòng bàn tay Trần Vũ Phong phát ra một luồng ánh sáng bay thẳng đến chỗ mục tiêu.
Ánh mắt của cậu luôn nhìn chằm chằm vào cái bóng bên trong ngôi nhà ấy, vì vậy cậu có thể nhìn thấy luồng ánh sáng trúng vào cái bóng khiến cái bóng ngã xuống, nhưng không ngờ cậu lại cảm nhận được sự vặn vẹo của không gian, dường như ở trên đó đã có người kích hoạt cổng dịch chuyển rồi cùng bóng đen đó rời khỏi đây.
"Như Yến, tôi không thể trả thù cho cậu rồi.
" Trần Vũ Phong không cam lòng mà nhìn chằm chằm ngôi nhà của chủ thành, cậu nh ỏ giọng nói một câu rồi từ từ ngã xuống đất, ánh mắt tối dần, tối dần rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Sau khi cậu ngã xuống, một đoàn người tiến lại gần, một con thú bay màu đỏ đôi cánh sải dài đang bay lượn trên bầu trời cũng từ từ đáp xuống.
Chàng trai mặc bộ trang phục của nam tước từ trên thú bay đỏ nhảy xuống rồi đi lại gần Trần Vũ Phong.
"Đưa tất cả vào thùng xe bay, chúng ta về thôi.
" Chàng trai dặn dò thuộc hạ của mình sau đó khụy người trực tiếp ôm lấy Trần Vũ Phong vào lòng rồi nhảy lên thú bay của mình.
Đưa hết sức mười ba người vào xe bay, chàng trai nhìn xung quanh rồi gật đầu "Xuất phát.
"
Đoàn người như một cơn lốc đến cùng nhanh mà rời đi cũng nhanh chóng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.