Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 139: Bộ Tộc Người Cá





Sau khi nhìn sang đồng bạn, cuối cùng Trần Vũ Phong cũng gật đầu đồng ý.
"Được, nếu liên quan đến mạng người thì tôi sẽ đi theo anh, nhưng không chắc có thể giúp đở được gì.
"
"Cảm ơn.
" Người trước mắt khẽ khom người rồi chìa tay về phía biển "Xin mời.
"
Lúc này nhóm Trần Vũ Phong cũng không chần chờ nữa mà đi theo sau, hướng đến biển cả mát mẻ cùng sóng biển dập dờn.
Đứng trong bờ cát mịn màng cùng gió biển im dịu, Trần Vũ Phong nhìn về phía mặt biển xa xa mà cảm thán.
"Đúng là lâu lắm rồi không nhìn thấy biển.
"
"Đúng vậy, nếu lúc này có cô ấy thì chắc chắn sẽ nhảy cẳng lên rồi nhảy tủm xuống biển.
" Mạnh Kỳ cũng xúc động nói.
"Đúng vậy, cô ấy sẽ cười thật tươi.
" Trần Vũ Phong gật đầu mỉm cười.

Những người còn lại cũng gật đầu cười, đối với bọn họ người đã mất không phải để quên đi mà bọn họ phải nhớ càng nhớ càng rõ ràng hình bóng ấy trong tim.
"Xin mọi người chờ một chút, tôi đi báo với tộc trưởng.
" Người đó nói, sau đó nhảy vào biển, đuôi cá xinh đẹp, lấp lánh xuất hiện trong mắt nhóm Trần Vũ Phong rồi biến mất trong lòng biển.
"Thật đẹp.
" Yuta cảm thán, lần đầu nhìn thấy người cá đúng là không thể tưởng tượng được, sự xinh đẹp của họ không phải chỉ có nhan sắc mà khắp người đều là trân bảo.
"Thời đại của tôi có rất nhiều tin đồn về người cá, trong đó có tin họ ăn thịt người, không biết có thật không.
" Mạnh Kỳ tò mò hỏi.
"Tôi không biết, nhưng thế giới này họ không ăn thịt người, nhưng họ cũng không ngừng ngại mà giết sách những ai đi vào lãnh địa của mình.
" Roma lắc đầu nói, cậu ta có thể chắc chắn những người cá ở thế giới này chỉ ăn thức ăn ở biển.
"Vậy thì may quá.
" Yuta thở phao một hơi, cậu nhóc nghe đến ăn thịt liền sợ hãi.
"Không sợ, không sợ.
" Enzo nắm lấy tay cậu nhóc an ủi.
Lúc này mặt biển bỗng nhiên rợn sống, nước biển đập vào cát mịn làm ướt một mãn cát, càng lúc sóng đánh càng cao nhưng đến khi gần nơi họ đứng thì dừng lai.
Mặt biển bắt đầu lăn tăng, sau đó từ trong lòng biển xuất hiện rất nhiều người, nửa thân người họ hiện trên biển, nữa sau vẫn nằm trong ở dưới biển.
Bọn họ bơi càng lúc càng gần bờ, đến khi nhóm Trần Vũ Phong nhìn thấy rõ khuôn mặt của từng người cả ở dưới mặt biển thì bọn họ liền dừng lại.
Nhóm người cá không hề có ý định lên bờ, cũng như họ không muốn tiếp xúc quá gần với nhân loại.
"Xin chào đứa trẻ của thiên mệnh, ta là tộc trưởng ở đây, tên ta là Abani.
" Người cá đứng đầu lên tiếng nói.
Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại "Xin chào ngài.
"
Abani quan sát cậu một lúc rồi nói thẳng về vấn đề của bộ tộc của mình "Vài ngày trước một đứa trẻ trong tộc đã bị một nhóm nhân loại bắt đi, chúng ta muốn đuổi theo nhưng có một người đã ngăn cản, hắn nói đứa trẻ của thiên mệnh đang đến đây.
"
Trần Vũ Phong ngạc nhiên, thì ra có người đã đến đây tiên đoán về cậu.
"Lúc ấy rmta rất tức giận nên đã tấn công hắn, nhưng mọi đòn tấn công của ta lại chẳng đụng được đến hắn thì nói gì gi3t chết hắn.
" Abani tiếp tục nói "Hắn nói người đó sẽ cứu được đứa trẻ của ta, người cá khi lên bờ rất yếu, bọn ta sẽ chẳng thể giết được kẻ địch cứu lấy đứa trẻ, nhưng cậu có thể, hắn nói rất đúng chúng ta không thể cứu được đứa nhỏ vì vậy chỉ có thể chờ đợi cậu đến.
"
"Nhưng tôi không có sức mạnh lớn đến thế, chưa chắc có thể cứu được người.
" Trần Vũ Phong lắc đầu thở dài, cậu không biết những người này lấy đâu ra tự tin đó, cậu còn không tự tin vào bản thân mình.
"Không, cậu có thể, chỉ cần cậu giúp chúng tôi sẽ hậu tạ.
" Abani chắc nịch nói, ông tuy không tin tưởng nhân loại nhưng nếu người kia đã nói thì ông muốn thử xem sao.
Đứa bé đó đã bị nhân loại bắt đi chắc chắn cuộc sống sau này sẽ rất đau khổ, những kẻ đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Một ngàn năm trước một đứa trẻ của họ đã bị rút máu đến chết, những kẻ kia rất tàn độc, không chỉ rút máu chúng còn lóc da róc xương, lấy hết cơ quan nơi tạng.
Khi bọn họ tìm đến nơi qua cảm ứng của bộ tộc thì những kẻ kia đã biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại một thi thể nhày nhụa không nhìn ra hình dạng ban đầu, chỉ con cái đuôi không một chút ánh sáng của vảy.
Trần Vũ Phong cảm thấy thật bất đắc dĩ, tại sao ông ta có thể chắc chắn như thế, một cường giả sẽ nhìn thấy sức mạnh của người khác chỉ qua ánh mắt, nhưng ông ấy dường như chỉ đang đặc niềm tin vào cậu một cách mù quan.
Nhìn ra sự do dự của cậu Abani liền cúi người nói "Xin cậu hãy giúp chúng tôi, đừng để bi kịch lại xảy ra thêm một lần nữa.
"
"Được rồi, tôi sẽ giúp, nhưng tôi không biết mình có thể hay không, nên xin ông đừng quá đặc niềm tin vào tôi.
" Trần Vũ Phong cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, cậu cảm thấy ông ấy đã từ bỏ tôn nghiêm của một người đứng đầu mà cầu xin sự cứu giúp cho một thành viên trong bộ tộc.
Lúc này một người cá bơi đến gần bờ hơn, người cá này càng xinh đẹp hơn, trên cổ đeo một sợi dây có gắng một quả cầu trắng, làn da trắng đến phát sáng, chỉ cần nhìn sẽ rơi vào mê muội không thể tự mình thoát ra được.

"Một nhóm người của chúng tôi đã đi theo sau, hiện tại chúng ta có thể đi liền chứ, tôi sẽ dẫn đường cho các người.
"
Giọng nói của anh ta vừa cất lên liền giống như một loại rượu rất nặng chỉ nghe thấy thôi liền có thể say mê quên cả lối về.
Nhưng nhóm Trần Vũ Phong hoàn toàn không bị ảnh thưởng gì cả, ngoại trừ một chút kinh diễm thì chẳng có chút biểu tình dư thừa nào.
"Anh sẽ đích thân dẫn chúng tôi đi.
" Trần Vũ Phong kinh ngạc hỏi, nếu như cậu đoán không lầm thì người cá này không đơn giản, chắc chắn có địa vị rất quan trọng trong bộ tộc.
Những người cá khác cũng rất kinh ngạc với quyết định của người cá xinh đẹp này, nhưng không một ai lên tiếng phản đối cả.
"Đúng vậy, tôi sẽ dẫn các người đi, như vậy được chứ, dù sao các người cũng chẳng biết đường ở nơi này đâu.
" Người cá xinh đẹp cười nói.
"Được, vậy nhờ anh đấy.
" Trần Vũ Phong gật đầu chấp nhận, đúng thật là nếu có người dẫn đường thì sẽ nhanh chóng hơn.
Những người còn lại cũng không có ý kiến gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.