Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 105: Gặp Lại Nhau





Một đường từ chính thành Marata chạy về nội thành Lita, Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch không bị bất kỳ binh sĩ gác cổng nào ngăn trở, giống như có ai đó đã nhắc nhở bọn họ đừng ngăn chặn một người một thú chạy qua vậy.
Cũng đúng như vậy, trước đó một ngày tất cả binh sĩ ở lãnh địa Marata được truyền lệnh từ nay về sau nếu như một chàng trai cưỡi trên một con thú triệu hồi có cái đầu hổ cùng bộ lông trắng muốt thì cứ cho qua mà không cần kiểm tra hay ngăn chặn lại.
“Ngài Bara Ly đúng là chu đáo mà, thật sự lả một người tốt.
” Trần Vũ Phong chạy vào trong nội thành Lita thì không khỏi cảm than, một đường này thật sự quá xuông sẻ, cũng không cần ngừng lại để đeo vòng cổ cho Đại Bạch.
“Hừ, hắn chỉ đang bù đắp cho cậu.
” Đại Bạch hừ lạnh một tiếng.
“Ngài ấy sao phải bù đắp cho tao, chắc mày nghĩ nhiều rồi.
” Trần Vũ Phong khó hiểu.
Đại Bạch không nói gì chỉ lắc đầu rồi chạy về hướng nhà của bọn họ.
Trần Vũ Phong thấy nó không muốn nói cũng chẳng ép hỏi, sau khi thấy con đường quen thuộc gần nhà cậu liền bỏ chuyện này qua đầu mà hung phấn bừng bừng ôm cổ Đại Bạch “Đến nhà rồi, chỉ mới vài tháng mà tao cứ ngỡ là vài năm rồi thật là nhớ nhà quá đi.

Vui mừng xong cậu lại cụp mắt buồn bã nói “Nhưng giờ đây nó đã thiếu vắng một người và người đó không thể nào trở lại.

“Sẽ có người mới thay cho người cũ, nhưng ký ức về người cũ mãi mãi sẽ không bị lãng quên nếu như vẫn có người nhớ đến, ngươi sẽ mãi mãi nhớ đến cô ấy không phải sao.
” Đại Bạch thả chậm bước chân, nó không tiếp tục chạy nữa mà chậm rãi đi về phía trước.
“Chắc không phải mình tao đâu, mọi người đều sẽ nhớ về cô ấy.

” Trần Vũ Phong thở dài, nhưng có lẽ lời nói của Đại Bạch khiến cậu khá hơn nhiều.
Cuộc đời này rất dài, cậu sẽ gặp rất nhiều người, trên hết không phải ai cũng sẽ dừng lại trong cuộc sống của cậu, sẽ có người ở lại và cũng sẽ có người rời đi, nhưng ít nhất họ đã từng xuất hiện trước mặt cậu và cậu sẽ nhớ đến họ.
“Về thôi, tao muốn gặp gia đình hiện tại của mình, chắc họ đã lo lắng cho tao rất nhiều.
” Trần Vũ Phong khẽ cười vỗ nhẹ đầu Đại Bạch.
“Hừ ngu ngốc, ngươi quá yếu đuối để làm đứa trẻ của thiên mệnh đấy.
” Đại Bạch hừ một tiếng “Ngươi hãy biết ơn khi có ta đi nhé.

“Đúng vậy, thật sự quá tốt khi có mày bên cạnh tao.
” Trần Vũ Phong vùi mặt vào đầu Đại Bạch, vui vẻ làm rối lớp lông trắng trên đầu nó.
Một người, một thú cứ vừa đi vừa nói chuyện với nhau cuối cùng cũng đứng trước cửa một ngôi nhà.
Nhưng Trần Vũ Phong không ngờ khi cậu vừa định cho chìa khóa vào ổ thì cánh cửa lại được mở ra, người ở bên trong cũng kinh ngạc nhìn cậu đang đứng bên ngoài.
"Xin chào Mạnh Kỳ, lâu rồi không gặp.
" Trần Vũ Phong vui vẻ vẫy vẫy tay.
Mạnh Kỳ từ kinh ngạc sau đó chuyển sang vui mừng, cuối cùng là đi nhanh ra ngoài ôm choàng lấy cậu.
Trần Vũ Phong cũng ôm lại, ban tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng cậu ta.
"Mừng cậu đã về.
" Mạnh Kỳ vui sướng nói, vài tháng này cuộc sống của cậu ta rất bận rộn, hôm nay chỉ là linh cảm khiến cậu ta trở về nhà, nhưng khi ngồi cả buổi chiều nhưng chẳng thấy gì thế là cậu ta định rời đi tiếp tục chạy đến bộ tộc của thú nhân thì thấy được cậu.
Nếu như cậu ta đi sớm một chút nữa thôi thì liền bỏ lỡ nhau rồi.
"Dạo này cậu thế nào rồi.
" Trần Vũ Phong vỗ nhẹ vai Mạnh Kỳ ý bảo cậu ta buông mình ra vừa hỏi.
Mạnh Kỳ nghe theo mà buông tay sau đó cầm lấy tay cậu rồi kéo vào nhà "Vẫn ổn, hiện tại tôi hay lui tới hai nơi.
"
"Cậu ở dâu nữa à.
"
"Ừ tôi đang theo nhóm thú nhân rèn luyện, chắc cậu cũng biết chúng ta cần mạnh mẽ hơn để bảo vệ chín mình.
"
Trần Vũ Phong gật đầu "Bara Ly nói xác định tôi là đứa trẻ của thiên mệnh, nhưng anh ta cũng không nói rõ ràng rốt cuộc đứa trẻ của thiên mệnh là gì, lúc đó tôi vẫn còn hoảng loạn nên chỉ nghe được như thế mà thôi.
"
Mạnh Kỳ nhìn cậu rồi quyết đoán lắc đầu "Tôi cũng không chắc nữa, nhưng anh ta nói chúng ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm vì vậy hỏi tôi có đồng ý ở lại không.

"
"Cậu đã không chấp nhận.
"
"Đúng vậy.
" Mạnh Kỳ khẽ cười "Nhưng Anna đã đồng ý.
"
"Tôi có gặp cô ấy rồi, cũng như thấu hiểu được lựa chọn ấy.
" Trần Vũ Phong gật đầu "Đi theo chúng ta quá nguy hiểm.
"
"Tôi không cảm thấy, Vũ Phong tôi sẽ theo cậu.
"
Trần Vũ Phong thở dài trong lòng "Tôi chưa nói gì mà, lựa chọn thế nào là tùy các cậu.
"
"Ừ.
" Mạnh Kỳ hài lòng gật đầu.
"Đúng rồi Yuta đâu, cậu để thằng nhóc một minh mình à.
" Trần Vũ Phong thắc mắc khi không thấy cậu nhóc luôn bám theo họ.
"Nó đi đến bộ tộc người lùn để học hỏi rồi.
"
"Ồ, làm khó cậu nhóc rồi.
" Trần Vũ Phong thở dài.
Mạnh Kỳ không nói gì, đây là lựa chọn của cậu nhóc, nó muốn giúp ích cho bọn họ, có lẽ cái chết của Như Yến không chỉ k1ch thích đến thần kinh của cậu ta cùng Trần Vũ Phong mà tất cả những người chứng kiến cảnh ấy đều không thể vui vẻ trở lại được.
Đây là số mệnh, cũng như bước ngoặc nhất định phải đi của tất cả mọi sinh vật trên thế giới này.

"Cậu lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đến bộ tộc thú nhân.
" Mạnh Kỳ thở dai rồi nhìn Trần Vũ Phong nói.
"Không sao, chúng ta đi luôn cũng được, với tốc độ của Đại Bạch thì đến tối là đến nơi rồi.
" Trần Vũ Phong lắc đầu không muốn.
"Vũ Phong cậu chỉ vừa khỏe thôi đấy, đừng bướng bỉnh, nghe lời.
" Mạnh Kỳ đanh mặt nhìn cậu.
Trần Vũ Phong nhìn cậu ta như thế chỉ cảm thấy buồn cười chứ không sợ hãi chút nào, nhưng cậu không tiếp tục phản bác nữa mà ngoan ngoãn dẫn theo Đại Bạch chạy lên phòng "Mạnh Kỳ ngủ ngon.
"
"Ngủ ngon.
" Mạnh Kỳ nhìn cậu tinh nghịch cũng khẽ cười vui vẻ.
Nhưng sau khi bóng lưng Trần Vũ Phong hoàn toàn biến mất trên cầu thang ánh mắt Mạnh Kỳ lại trở nên tối đen, tại sao Bara Ly lại nói dối, chẳng phải tốt hơn nên nói sự thật cho cậu ấy biết sao.
Nhưng kỳ lạ hơn là anh ta nói dối cậu nhưng lại nói thật với bốn người bọn họ, giống như anh ta chắc chắn bọn họ không dám nói ra tất cả mọi chuyện với cậu.
Trong chuyện này ắt có thứ gì đó bọn họ không biết mà cậu biết, nếu như cậu ta nói ra rồi cậu ghép lại hai chuyện với nhau sẽ tạo ra k1ch thích thật lớn đối với cậu.
"Bara Ly anh thật độc ác, tôi sẽ không để Vũ Phong vướng vào những tính toán đó của anh, không có bất kỳ ai được hủy hoại cậu ấy.
"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.