Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 103: Nói Dối





Bầu trời bên ngoài dần dần trở nên đen tối, những viên ngọc chiếu sáng bên trong phòng lần lược thấp lên, căn phòng rực rỡ cho dù có đổi thứ chiếu sáng vẫn không mất đi sự đẹp đẽ sang trọng của nó.
"Trần Vũ Phong, tôi không hề muốn ép cậu làm anh hùng, bình tĩnh lại và nghe tôi nói.
" Bara Ly thấy cậu đã ổn hơn liền lên tiếng.
"Anh nói đi.
"
"Tôi chỉ muốn một ngày nào đó khi sự giúp đỡ của cậu có ích với thế giới này thì hãy cứu lấy nó.
" Bara Ly trịnh trọng nói sau đó lại thở dài "Nếu có thể tôi mong cậu trở thành người bên cạnh tôi, thế giới mục nát do những kẻ xấu xa kia gây ra cần phải được thay đổi.
"
"Xin lỗi, tôi không thể gia nhập với anh.
" Trần Vũ Phong lắc đầu nhìn Bara Ly "Như một khi anh cần sự giúp đỡ tôi sẽ cố rắng giúp đỡ hết sức mình.
"
"Tôi hiểu rồi.
" Bara Ly thở dài đứng dậy "Bạn của cậu nhờ tôi chuyển lời đến câu, họ sẽ ở nhà chờ cậu về.
"
Trần Vũ Phong mỉm cười "Cảm ơn anh.
"
Bara Ly liếc nhìn cậu rồi đi ra cửa, trước khi anh hoàn toàn ra bên ngoài thì khẽ nói "Lúc đầu tôi chỉ muốn theo dõi từ xa mà thôi, nhưng cậu là đứa trẻ tốt, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
"
Trần Vũ Phong ngơ ngác nhìn cánh cửa hoàn toàn đóng lại, câu cuối cùng của anh khiến cậu kinh ngạc, hoang mang sau đó trở nên vui vẻ.
"Đại Bạch ơi thì ra ông ấy không chỉ vì nhiệm vụ mới ở cạnh tao.
"
"Hừ, do ngươi ngu ngốc.

" Đại Bạch khinh bỉ nhìn cậu cười ngu ngơ "Nếu ông ta tiếp cận mang theo ý xấu thì ta đã không để ngươi theo ông ta rồi.
"
"Thật vậy sao, thật sự là vậy à.
" Trần Vũ Phong nghe Đại Bạch nói càng vui vẻ hơn.
"Ngu ngốc.
" Đại Bạch chẳng muốn nói nữa, mặc kệ cậu quậy phá bộ lông của mình, nó chỉ nhắm mắt lại giống như đã ngủ say.
Bên ngoài cánh cửa Bara Ly vẫn chưa rời đi, anh đứng nghe động tĩnh bên trong phòng rồi khẽ thở dài một hơi, đúng là anh không nỡ quá tổn thương đứa nhỏ này.
"Ly.
" Ông Maga nãy giờ vẫn ở ngoài cửa khẽ gọi.
Bara Ly nhìn ông rồi nhấc chân bước đi.
"Ngài đã không nói sự thật với đứa nhỏ.
" Ông Maga thở dài đi theo sao.
"Không thể nói được.
"
"Nhưng một khi nó biết sự thật ngài có nghĩ sẽ thế nào không.
"
Bara Ly lắc đầu "Những đứa trẻ kia sẽ không nói cho cậu ấy biết sự thật.
"
"Không ta nói là sau này, giấy không thể gói được lửa.
"
"Không sao cả, ta không ngại vì người dân ở thế giới này ta chấp nhận làm kẻ xấu đối với cậu ta.
" Bara Ly mỉm cười đầy tiếc nuối "Cậu ta cần sự trưởng thành.
"
Ông Maga nhìn anh rồi thở dài, ông không còn gì để nói nữa cả "Thôi, tùy ngài.
"
Sau khi hai người rời đi khoáng một lúc sau Anna mới từ bên sư phụ của cô chạy vào.
"Anna.
" Trần Vũ Phong phất phất tay, cơ thể cậu vẫn chưa thể ngồi dậy được, hoạt động tay chân cũng khá chậm chạp.
"Vũ Phong, ngài nam tước đã nói cậu có thể ở lại đến khi khỏe hoàn toàn.
"
"Tôi biết lúc nãy ngải ấy có nói.
" Trần Vũ Phong gật đầu sau đó hỏi "Cô ở đây có tốt không.
"
"Rất tốt, cảm ơn cậu lúc trước đã thu nhận tôi.
" Anna mỉm cười nói, cô cũng không nói ra lý do mình ở lại đây.
"Như vậy tốt quá rồi, xin lỗi đã khiến cô liền lụy vào chuyện của chúng tôi.

" Trần Vũ Phong áy náy.
"Không thời gian qua tôi thật sự rất vui vẻ.
" Anna khẽ cúi đầu để cậu không nhìn ấy những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt của cô.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại không phải sao, đừng nói như đây là lần gặp cuối cùng vậy.
" Trần Vũ Phong bật cười, cậu không hỏi gì cả, cũng không cần thiết phải hỏi.
"Đúng vậy, sẽ còn gặp lại, đến lúc đó cậu phải nấu vài món ngon cho tôi đấy.
" Anna bị cậu làm cho bật cười.
"Không thành vấn đề.
"
Hai người ngồi nói chuyện với nhau thêm một chút thì Anna rời đi để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt, dù sao ngủ cũng là cách lành vết thương nhanh chóng nhất.
Nhìn cánh cửa đã đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa Đại Bạch liền xoay đầu nhìn cậu hỏi.
"Này, ngươi không hỏi gì hết à.
"
"Không cần thiết, mỗi người có lựa chọn riêng chỉ cần đến cuối cùng không hối hận là được, tao không có quyền xen vào lựa chọn của họ.
"
"Ngươi, thật ngu ngốc.
" Đại Bạch thở dài chẳng buồn nói nữa, một nhân loại ngu ngốc đến chẳng thể hiểu nỗi.
"Sao mày cứ bảo tao ngốc thế, chỉ là tao không muốn khiến mình lựa chọn thôi.
" Trần Vũ Phong bịt lại hai mắt mà than thở, cậu chỉ là đang chạy trốn đối với bản thân cũng như những người xung quanh, nó quá khó khăn đối với cậu rồi.
"Ngủ đi.
" Đại Bạch không muốn nghe cậu nói nữa liền dứt khoát kéo chăn đấp lên người cậu rồi bảo.
Trần Vũ Phong không thể làm gì khác hơn đành ôm đuôi nó vào lòng rồi từ từ chìm vào giấy ngủ.
Cứ như thế thời gian từ từ trôi qua, Trần Vũ Phong ở lại nhà của nam tước Bara Ly thêm bốn ngày cuối cùng cũng có thể rời khỏi giường.
Trời vừa tờ mờ sáng cậu cùng Đại Bạch đã thức dậy ra khỏi nhà sau đó một người một thú cùng nhau chạy quanh sân vườn, bên trong vườn trồng rất nhiều loại cây, vì để tránh gây ra tổn hại đến chúng nên cậu kéo Đại Bạch ra xa một chút rồi mới bắt đầu chạy.

Chạy xong Trần Vũ Phong cùng Đại Bạch tắm rửa một chút rồi trở về phòng, dường như nam tước Bara Ly đã ra lệnh cho mọi người nên cậu có đi đâu làm gì cũng không bị bất kỳ ai ngăn cản cả, một nơi khá là thoải mái.
"Ngươi không định lấy vũ khí ra xem thử sao.
" Thấy Trần Vũ Phong đã hoàn toàn khỏe mạnh Đại Bạch liền nhắc nhở.
"Tao!.
" Trần Vũ Phong khẽ mở miệng nhưng lại không nói được lời nào, dường như cậu đang cố gắng quên đi thứ sức mạnh mà cậu đã đạt được khi mất đi người bạn thân thương của mình.
"Chấp nhận sự thật đi ngươi phải nhìn về phía trước, nếu ngươi không mạnh mẽ thì Mạnh Kỳ cùng Yuta phải làm thế nào đây.
" Đại Bạch nhìn thẳng vào mắt cậu vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Trần Vũ Phong nhìn khuôn mặt lông trắng đang yêu của Đại Bạch lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc chưa từng có của nó.
"Tao! "
"Như Yến đã chết, cô ấy chết vì bảo vệ người khác, cô ấy không hối hận, trên hết đây không phải lỗi của ngươi, ngươi chẳng làm gì sai cả.
" Đại Bạch tiếp tục nói.
Trần Vũ Phong nhìn Đại Bạch rồi nhích lại gần vùi đầu của mình vào cổ nó.
"Ngươi không muốn trả thù cho cô ấy à, đứng lên phải trở nên mạnh mẽ hơn.
" Đại Bạch thở dài để mặc cậu cọ cọ cổ mình.
"Tao biết, tao biết chỉ là tao chưa thể chấp nhận được mà thôi.
" Trần Vũ Phong vì vùi đầu vào cổ Đại Bạch mà giọng nói trở nên ồn ồn.
Đại Bạch khẽ nhắm mắt, cảm xúc của nhân loại nó chẳng tài nào hiểu được cả, kể từ khi nó được sinh ra thì nó đã chẳng thể hòa nhập được với thế giới này rồi, tuy là vậy nhưng cảm xúc của người chủ nhân tạm thời này lại khiến nó nóng nảy bất an, giống như câu ta có thể tan vỡ bất cứ lúc nào nếu như nó không để ý vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.