Tiêu Ảnh đi không bao lâu thì đã quay lại đằng sau còn đi theo rất nhiều trẻ em nam nữ điều có quần áo rách rưới mặt mũi lem luốt trông như ăn xin ngoài chợ vậy
Tiêu Ảnh đi đến trước mặt cô cúi đầu báo cáo
"thưa tiểu thư, đây là những trẻ em người cần"
Cô gật đầu, chắp tay đi đến chỗ bọn trẻ, cô dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn bọn chúng, nhìn trong một lát bọn trẻ đã sợ đến mức người này núp sau lưng người kia
Lúc này có một bé gái đứng ra nhìn thẳng vào cô không hề sợ hãi mà nói
"ngươi là ai, vì sau bắt bọn ta đến đây"
Cô nhìn bé gái ấy một lát, tán thưởng gật đầu
"ta không hề bắt ai cả, ta mời bọn ngươi đến đây chỉ có vài việc muốn hỏi"
Cô bé ấy vẫn không nhượng bộ nhìn cô
"mời hỏi"
"nha, đúng là bé gái gan dạ, chuyện đầu tiên ta muốn hỏi, trong tất cả các ngươi ai còn người thân, tỷ muội cha mẹ thì đứng ra đây"
Chờ đợi một lát thấy không ai đứng ra, cũng không ai nói gì cô lại nói
"vậy là các ngươi là cô nhi, chuyện thứ hai ta muốn hỏi, các ngươi muốn vĩnh viễn làm kẻ ăn xin đầu đường xó chợ người người ức hiếp hay là muốn ức hiếp lại bọn chúng, đứng trên đỉnh của thế giới để mà nhìn xuống"
Lúc này có một bé trai nghe cô nói dứt tiếng thì đứng ra nhìn thẳng vào cô tự tin nói
"ta đồng ý, chỉ cần cô có thể giúp ta, ta sẽ dùng cả sinh mạng của mình để cho cô"
Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai rồi thứ ba, cho đến khi tất cả điều đứng ra cô cười nhẹ hài lòng
"vậy là các ngươi điều nguyện ý thần phục ta để cùng ta đứng trên đỉnh thế giới này"
"chúng tôi nguyện ý"
Tất cả quỳ xuống trước mặt cô cung kính
Cô lại bổ sung thêm một câu
"đi theo ta sẽ không có chuyện được an nhàn, bất kỳ lúc nào mạng cũng treo cao cũng sẽ không có kẻ phản bội, nếu dám hai lòng thì...ầm"
Hòn núi to lớn đằng kia nổ đùng một cái, tất cả bọn trẻ không hề chớp mắt một cái nào vẫn quỳ trước cô
"chúng tôi nguyện ý, cho dù có chết cũng không phản bội chủ tử, nếu có hai lòng, trời tru đất diệt, chết không an thân"
Cô vỗ tay tán thưởng
"tất cả đứng lên đi, nam và nữ chia ra xếp thành hai hàng"
Bọn trẻ làm theo lời cô tất cả có hơn một trăm đứa xếp thành hai hàng rất ngay ngắn
"tốt, từ đây nam sẽ là Sát, nữ là Thiên, tất cả là Sát Thiên binh đoàn, hai người ra đây"
Cô chỉ bé gái và bé trai lúc nảy nói chuyện với cô
"hai người tên gì"
Nữ "thưa chủ tử, thuộc hạ là Thiên Thủy
Nam "thưa chủ tử, thuộc hạ Sát Dương
"từ đây hai người sẽ là đội trưởng Sát Thiên binh đoàn, đây là bí tịch và võ kỹ các người học đi, ta đi chuẩn bị cho các người những thứ khác"
Cô đưa đồ cho Thiên Thủy và Sát Dương xong đi đến chỗ Hàn Hy Thần và Tiêu Ảnh đứng một bên mà lạnh lùng nhìn họ
Hàn Hy Thần biết cô sẽ nói gì cho nên dành nói trước
"muội yên tâm, ta hôm nay chuyện gì cũng không thấy không biết"
Tiêu Ảnh cũng lời ít mà ý nhiều nói với cô
"ta đang là thuộc hạ của người"
Chỉ hai câu đã cho thấy bọn họ hiện nay đứng phía cô, cô gật đầu tay xoè ra trước Hàn Hy Thần
"Thần, huynh là đại sư nổi tiếng, chắc giàu lắm, huynh cho ta mượn một chút bạc trước được không"
"được, chỉ cần là muội, bao nhiêu cũng được"
Hàn Hy Thần đưa túi không gian của mình cho cô, bên trong chứa rất nhiều tử kim tệ sáng lấp lánh ánh tím, cô chỉ lấy hai mươi thỏi rồi trả túi lại cho hắn
Đưa hai mươi thỏi tử kim tệ cho Tiêu Ảnh dặn dò
"Ảnh, lấy tiền này đi mua cho ta một khu đất, càng lớn càng tốt, tốt nhất là nằm bên ngoài khu yên tĩnh, mua đất xong số tiền dư lại đi mua cho ta vài bộ y phục cho bọn trẻ"
"dạ, tiểu thư"
Tiêu Ảnh lại biến mất, cô nhìn theo mà cười cười
"thật ngoan nha, Hàn Hy Thần, cho ta hỏi bên trong Tứ Linh đại lục hiện tại có bao nhiêu cửa hàng kinh doanh đan dược"
Hàn Hy Thần đang đầy trời ghen tuông vì cô khen Tiêu Ảnh mà nghe cô nói chuyện với mình nên vui vẻ trả lời
"hiện tại trên Tứ Linh đại lục chỉ có bốn cửa hàng đan dược, do tứ đế mở ra, mà tất cả chỉ phục vụ cho những gia tộc lớn, hoàng thân quốc thích, nói tóm lại là người có tiền, vì đan dược rất trân quý nên người thường sẽ không có tiền sử dụng"
Cô vuốt cầm trầm ngâm, ánh mắt loé tia sáng như sao, đầy toan tính
"lần này ta phát tài rồi, ngay cả ông trời cũng giúp ta, ha ha"
Hàn Hy Thần nhìn cô cười nhẹ, hắn thừa biết cô muốn làm gì khi hỏi hắn những câu đó cho dù hắn biết cũng sẽ không ngăn cản cô mà hắn chỉ im lặng làm một người ủng hộ cô mọi thứ, chỉ cần cô vui là được.