Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 82: Là giả, tu la tà đế đến cửa




Editor: Luna Huang
Mộ Quân Tà làm xong đây hết thảy, bay thẳng đến trên nhánh cây, ôm ngang lên Cố Khuynh Thành đang cười đến vui mừng, nhanh chóng về tới Cố gia.
Không có náo nhiệt để xem Cố Khuynh Thành rất bất mãn, đợi hai chân đứng vững trên đất, phụng phịu, nói: “Uy, trò hay ta còn chưa xem xong, ngươi đây là làm gì a! Dù cho ngươi không muốn xem, cũng không có thể không cho ta xem chứ?” Chẳng lẽ không biết còn có người hai chữ nhân quyền?
Quên đi, cùng cổ nhân đàm nhân quyền, hắn cũng nghe không hiểu, còn không bằng không nói.
“Có hí có thể xem, có hí không thể xem.” Mộ Quân Tà chắp hai tay sau lưng, diện vô biểu tình, nghiễm nhiên giáo sư trung học dạy tiểu học sinh, chỉ bất quá người lão sư này soái quá phận rồi.
“Có thể xem hay không, ta đây một người lớn, sẽ không biết?” Thật coi nàng sống hai thế, đã gặp nghe qua, còn không có bằng một cổ nhân như hắn nhiều?
Ở thế kỷ hai mươi mốt, cái loại này người mẫu nam chỉ mặc bikini, dán đầy đường, được không?
Cổ nhân cổ hủ, não du mộc ngật đáp!
Cố Khuynh Thành không hài lòng trừng mắt nhìn, Mộ Quân Tà lại không cho là đúng, mạnh đem nàng kéo vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú phóng đại mấy lần, trước mắt nàng, mỗi chữ mỗi câu nói: “A Thất chớ không phải là cũng muốn thử?”
“Thứ cái đầu quỷ nhà ngươi!” Cố Khuynh Thành khước từ Mộ Quân Tà, bỗng nhiên như là bị dòng điện tê tê chạy qua, cái loại cảm giác đã từng quen biết này, dũ phát cường liệt.
Cơ hồ là theo bản năng hỏi ra lời: “Ngươi rốt cuộc là?”
“A Thất nói ta là ai, thì ta là kẻ đó.” Mộ Quân Tà lại đem vấn đề trả về cho Cố Khuynh Thành.
Thế nhưng, Cố Khuynh Thành không biết nên nói như thế nào, một đôi mâu tử tràn đầy mê man cùng thử dò xét, chăm chú nhìn Mộ Quân Tà, “Ta có thể không hỏi ngươi là ai, thế nhưng ngươi phải bảo đảm, vĩnh viễn sẽ không lừa dối ta.”
“Hảo, từ nay về sau, ta cũng sẽ không lừa dối A Thất.”
Mộ Quân Tà đáp ứng rất thống khoái, Cố Khuynh Thành lại cảm thấy trong lòng có chút buồn vô cớ, không biết vì sao, đột nhiên cảm giác được rất khó chịu, mạnh đẩy Mộ Quân Tà ra, cố gắng trấn định cười nói: “Như thế tốt lắm.”
Tốt nhất là chưa từng lừa dối, cũng sẽ không lừa dối, bởi vì nàng sống hai thế, ghét nhất chính là lừa dối, Mộ Quân Tà ta có thể cho đi vào trong tâm của ta, nhưng ngươi tốt nhất ngươi nói, sẽ không bao giờ lừa dối ta.
Bằng không, chúng ta đến bằng hữu cũng không làm được…
Cố Khuynh Thành như có điều suy nghĩ nhìn Mộ Quân Tà một mắt, xoay người liền muốn đi về gian phòng của mình, ai biết, quay người lại, thấy được Đế Thương Minh nhiều ngày ly khai.
Lần thứ hai thấy Đế Thương Minh, trong lòng Cố Khuynh Thành không có vui sướng như lâu ngày gặp lại, chỉ còn lại có đạm nhiên và bình tĩnh.
Khoanh tay liếc nhìn Đế Thương Minh, Cố Khuynh Thành như có như không cười: “Thiếu thành chủ thế nào tới?” Chỉ là một Chỉ là một chuyển biến xưng hô, hai người nguyên bản chênh lệch, lần thứ hai bị kéo lớn.
“Tiểu Thành nhi, ta vừa ly khai không lâu sau, nàng tìm tân hoan rồi?” Giọng của Đế Thương Minh mang theo trêu chọc, tà mị cười, sải bước về phía Cố Khuynh Thành đi tới.
Thấy Đế Thương Minh bước chân của vững vàng, không có bất luận cái gập ghềnh gì, ánh mắt của Cố Khuynh Thành híp lại: “Ngươi có thể thấy được?” Nếu không phải có thể thấy, làm sao sẽ đi ổn như thế?
“Đúng vậy, lần đi sư môn, sư phụ tìm tới long đảm, cho ta luyện đan chữa trị xong.” Đế Thương Minh đi tới bên người Cố Khuynh Thành, muốn Cố Khuynh Thành ôm vào trong ngực, nhưng lại bị Cố Khuynh Thành tự nhiên mà vậy tránh ra.
“Sư môn ngươi không phải là nơi dạy người tu luyện sao? Thế nào, ở bên trong còn có sư phụ biết luyện đan sư?” Không biết tại sao, đêm nay giọng nói chuyện của Cố Khuynh Thành thật không tốt, giáp thương đái côn, nhất phó dáng dấp của con nhím, thấy ai cũng muốn bắn gai.
“Tiểu Thành nhi, ngươi thay đổi.” Đế Thương Minh giọng nói bình tĩnh, tựa hồ chỉ là trần thuật sự thực.
Thay đổi?
Cố Khuynh Thành tự vấn lòng, hình như là thay đổi, lại như nàng không có thay đổi, mà là người lạ thay đổi, “Đế Thương Minh, không chỉ có ta thay đổi, ngươi cũng thay đổi.” Tất cả mọi người đều thay đổi.
Mới quen, Đế Thương Minh giống như một đại nam hài ngạo kiều không được tự nhiên, trong khung lại lộ ra bá đạo không cần nói cũng biết.
Ở chung, hắn khi thì ôn nhu, khi thì dính người, khi thì bá đạo để cho nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Thế nhưng, bây giờ Đế Thương Minh, tà mị, bình tĩnh, mang theo một tia âm trầm, hồn nhiên không có dáng dấp lúc ban đầu mới quen.
Cố Khuynh Thành không biết, đây là bởi vì thời gian ở chung quá lâu, lộ ra bản tính, hay là nàng cho tới bây giờ không thấy rõ Đế Thương Minh này.
Hắn luôn luôn sẽ diễn như vậy, giả bộ bệnh giả bộ thụ thương giả bộ nhu nhược, để cho nàng mỗi ngày chiếu cố hắn, đủ thấy hắn hành động cao, ai lại minh bạch, hắn hiện tại, có đúng hay không giả bộ?
“Ta không có đổi, ta còn là ta, vị hôn phu hiện tại của nàng.” Đế Thương Minh nói như vậy.
Nhìn cặp mâu tử kia của Đế Thương Minh như tinh thần lóng lánh, hiện tại trị xong, lại trở nên âm trắc trắc, Cố Khuynh Thành ách nhiên thất tiếu: “Ta nghĩ chúng ta hiện tại cũng không thích hợp cùng một chỗ, về phần hôn ước, ta sẽ giải trừ.”
“Không có khả năng.” Đế Thương Minh hơi biến sắc mặt, khí tức ngoan lệ, càng thêm mãnh liệt.
Thấy vậy, Mộ Quân Tà một tay túm Cố Khuynh Thành kéo đến phía sau, lạnh lùng nói: “Đế Thương Minh, một vừa hai phải, ngươi chớ quá mức.”
“Quá phận chính là ngươi đi, Mộ Quân Tà.” Đế Thương Minh hung ác nham hiểm cười, mâu quang lướt qua Mộ Quân Tà, bắn thẳng đến Cố Khuynh Thành, mang theo mê hoặc thanh tuyến nói: “Tiểu Thành nhi, qua đây.”
“Quân Tà, ngươi tránh ra đi.” Cố Khuynh Thành thấp giọng nói, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm Đế Thương Minh nói: “Tu La Tà đế, trang đến phân thượng này, còn phải tiếp tục diễn tiếp sao?”
“Ha ha… Tiểu Thành nhi, nàng muốn nói cái gì? Nàng có phải là bị bệnh hay không?”
“Không phải là ta bị bệnh, mà là ngươi, lộ ra kẽ hở.” Thanh âm của Cố Khuynh Thành lướt nhẹ, lại trực kích đáy lòng: “Lúc ta kích động ta, khí tức trên người ngươi, bán đứng ngươi.”
“Đế Thương Minh hắn tuy rằng không được tự nhiên, nhưng cũng sẽ không đối với ta, lộ ra một mặt ngoan lệ như vậy. Mà một mặt này, chỉ có ta ở đây đối mặt Tu La Tà đế, mới có cảm giác. Mới vừa rồi khí tức của ngươi, chính là cùng khí tức trên người Tu La Tà đế phát ra, giống nhau như đúc.”
Cố Khuynh Thành vung lên cười nhạt, đáy mắt nổi lơ lửng một tâm tình khác thường, di động chìm nổi, dường như thuyền nhỏ trên mặt biển.
Nếu như nói, dáng dấp một người sẽ gạt người, nhãn thần sẽ gạt người, nhưng người dưới sự bị làm tức giận như vậy, phát ra khí tức, liền nhất định sẽ không gạt người, nàng tin tưởng tự tin, người trước mắt này, không phải là Đế Thương Minh thực sự.
“Ha ha… Quả nhiên là nữ hài thông minh.” Đế Thương Minh giả bỗng nhiên biến sắc, kéo ngụy trang trên người, hé ra mặt Cố Khuynh Thành chỉ gặp qua một lần, nhưng ở trong lòng nàng lưu lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu, thình lình bại lộ ở trong không khí.
Không sai, chính là Tu La Tà đế.
Cố Khuynh Thành mặt đen lại, giọng nói băng lãnh” “Nói, Đế Thương Minh chân chính ở đâu?”
“Muốn gặp tình lang của ngươi? Đi a, đến Hắc Ám Chi Sâm, ngươi là có thể gặp. Nga, bất quá nhắc nhở ngươi, hắn bây giờ bị ta che thần thức, mà người bình thường bị phong bế thần thức, chỉ có kỳ hạn ba năm. Nếu như sau ba năm, ngươi vẫn không thể đi tới Hắc Ám Chi Sâm, vậy tiểu tình lang của ngươi, lại phải chết.”
Tu La Tà đế tà nanh cười, không để cho Cố Khuynh Thành có cơ hội nói chuyện, liền nói tiếp: “Đã quên nói cho ngươi biết, cái kiểu chết biến mất thần thức này, thống khổ nhất. Trước tiên gân cốt toàn thân, nhất nhất chấn vỡ, toái thành bụi phấn, một lần nữa lắp ráp. Bất quá thời gian lắp ráp, chỉ là lắp ráp đầu khớp xương, mới sẽ không quản vỏ ngoài, sau đó tái diễn chín chín tám mươi mốt lần, mới chết. Ngươi nói, tiểu tình lang của ngươi chết như vậy, ngươi có thể hay không đau lòng? Có thể hay không cảm thấy khó chịu?”
Chết kiểu này, so với lấy roi đánh thi thể còn không bằng!
Vừa nghĩ tới Đế Thương Minh ngạo kiều, Đế Thương Minh thanh liệt, lại gần đối mặt chết kiểu này,, căng thẳng trong lòng, buồn buồn hít thở không thông, ngăn ở trong trái tim của nàng, cho người hầu như hít thở không thông.
Thế nhưng, nàng bất năng trước mặt Tu La Tà đế, biểu hiện ra lưu ý của nàng, bởi vì nàng càng lưu ý, nguy hiểm của Đế Thương Minh lại càng lớn.
Nên, nàng chỉ là cực kỳ lương bạc cười lạnh nói: “Sống chết của hắn, cùng ta không quan hệ. Chỉ là, ưu điểm duy nhất con người của ta chính là nói có chữ tín, ngươi yên tâm, Hắc Ám Chi Sâm chuyến này ta đi định rồi. Chờ ta đến đó, đó là thời điểm chết của ngươi.”
“Tốt, có cốt khí, vậy bổn đế sẽ chờ.” Tu La Tà đế cười ha ha, vung áo choàng trên người lên, cả người hóa thành một luồng khói xanh, tiêu thất trong sân.
Nhìn một luồng khói xanh từ từ tiêu tán, hai tay của Cố Khuynh Thành xuôi để ở bên người, nắm chặt thành quyền, móng tay ngắn ngủn, cắm vào lòng bàn tay, nàng lại chưa phát giác ra.
Thế nhưng, Mộ Quân Tà lại nhìn không được, giơ tay nàng lên, trải ở trong bàn tay mình, đem dấu móng tay trong lòng bàn tay nàng, chậm rãi vuốt lên, giọng nói khinh đạm làm cho không người nào có thể không tin.
“Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ đem Đế Thương Minh mang về.” Cho dù là hắn chết, cũng không nguyện thấy Cố Khuynh Thành tự thương hại.
“Không cần. Dù sao còn có ba năm, đợi được ba năm sau mới nói.” Cố Khuynh Thành phun ra một ngụm trọc khí, lần thứ hai khôi phục dáng dấp cạn tiếu ngày xưa.
Nghe vậy, chân mày của Mộ Quân Tà hơi nhíu lại, “Nàng, không lo lắng sao?”
“Lo lắng ai? Đế Thương Minh?” Cố Khuynh Thành ha hả: “Ngay cả Đế Thương Minh mới vừa rồi cũng là giả, ai biết Đế Thương Minh trước kia có phải giả hay không? Huống chi, ta hiện lo lắng thì có ích lợi gì? Dù cho Đế Thương Minh kia là thật, Tu La Tà đế nhân gia nói, trong vòng ba năm, hắn sẽ không xảy ra chuyện, lo lắng làm gì?”
“Nàng có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.” Mộ Quân Tà thả tay nhỏ bé của Cố Khuynh Thành, đem nàng ôm trong lòng, nhẹ giọng bên tai nàng, nói: “Ba năm sau, ta cùng đi với nàng.”
“Ngươi an tâm đi, dù cho ba năm sau, ngươi không muốn đi, ta cũng sẽ đem ngươi lôi đi.” Cố Khuynh Thành không có tim không có phổi cười hắc hắc, nhưng không ai tiếu ý đáy mắt của thấy nàng hầu như không có, mang theo có chút hắc sắc.
Mộ Quân Tà khẽ lên tiếng, không có buông Cố Khuynh Thành ra, mà Cố Khuynh Thành cũng không có chủ động đẩy Mộ Quân Tà ra.
Hai người liền như vậy, đứng giữa trời ôm nhau.
“Đúng rồi, ngươi thế nào không hề áo choàng giáng tử sắc đó?” Một lúc lâu, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên mở miệng, hỏi một chuyện không quan hệ.
Mới gặp gỡ cùng tái kiến, Mộ Quân Tà mặc cẩm bào giáng tử sắc, kinh vi thiên nhân, mà ở hai lần đó, liền cũng chưa từng thấy nữa, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên vang lên, liền tò mò vấn.
“Nga, hỏng rồi.” Mộ Quân Tà thuận miệng đáp.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành thẳng lưng, đẩy Mộ Quân Tà ra, trên dưới quan sát một phen, chắt lưỡi, dẫu môi nói: “Kỳ thực, ta cảm thấy ngươi vẫn là mặc giáng tử sắc đẹp, hắc sắc có vẻ quá nghiêm túc.” Vốn là một mỹ nam yêu nghiệt, suốt ngày mặc màu đen làm gì?
Giáng tử sắc kia đẹp mắt a, vừa đẹp lại tôn quý, so với hắc sắc không khí trầm lặng hảo hơn nhiều!
“Hảo, liền y theo nàng. Ngày mai ta phải đi làm hai kiện áo bào giáng tử sắc, A Thất thấy được không?” Mộ Quân Tà túng sủng cười.
Cố Khuynh Thành ngọt ngào cười, mắt đều híp thành một đường may, nói câu hảo, sau đó đột ngột nhón chân lên, ở trên môi của Mộ Quân Tà hời hợt điểm một cái.
“Đây là hôn vãn an, ngươi mau đi ngủ đi.”
Cố Khuynh Thành nói xong, liền chạy trở về phòng.
Lúc đó Mộ Quân Tà căn bản không hiểu cái gì gọi là hôn vãn an, cũng không biết kỳ thực hôn vãn an căn bản không cần căn bản không cần hôn môi, chỉ là hơi cưng chìu cười cười, liền trở về gian phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.