Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 241: CANH THỊT, TÂM KHÔNG TỰ KHỐNG CHẾ




CHƯƠNG 242: CANH THỊT, TÂM KHÔNG TỰ KHỐNG CHẾ
Editor: Luna Huang
Tâm, xưa nay đều không do bản thân khống chế.
Cố Khuynh Thành nghe được một câu kia của Mộ Quân Tà, đầu óc oanh một cái biến thành trống rỗng, cũng không suy nghĩ được nữa, sãi bước đi tới, từ sau ôm lấy Mộ Quân Tà.
Có một số việc, chỉ cần một câu nói, một câu nói liền có thể!
“Mộ Quân Tà, ta còn tưởng rằng thực sự ác tâm như vậy.” Trong lòng Cố Khuynh Thành ngũ vị tạp trần, kỳ thực nàng rất sợ, rất sợ Mộ Quân Tà từ đầu đến cuối xem nàng là thế thân của Phượng U, nếu quả như thật như vậy nàng thực sự để Mộ Quân Tà hối hận!
Thế nhưng, lại chờ được một câu nói này của hắn, cái gì đều đáng giá.
Dù cho đây hết thảy, đều là một hồi cục, nàng cũng nhận không một câu oán hận!
“A Thất, bổn tôn không phải là người không có tim.” Xoay người lại, ôm Mộ Quân Tà trong lòng.
Nói cách khác, hắn không phải là người không máu không thịt, lạnh như băng, nhiều năm trước đã có lỗi với Phượng U, nhiều năm sau càng thêm sẽ không có lỗi với Cố Khuynh Thành, với hắn mà nói, Phượng U vấn đề trong lòng hắn, hắn vẫn cảm thấy có lỗi, cũng yêu, từ đầu đến cuối, người hắn yêu, chỉ có một, đó chính là, Cố Khuynh Thành.
Phượng U văn tĩnh mỹ hảo, có trích tiên chi tư, tâm tình thay đổi rất nhanh, như vậy mới có thể trở thành ma thần cộng, mà Cố Khuynh Thành bất đồng, cho tới nay Cố Khuynh Thành đều là tàn nhẫn hiếu động, cũng không nguyện yên lặng sống ở đó, lại càng không nguyện trở thành thế thân của người khác.
Điểm này, hắn vẫn biết, chưa từng có xem Cố Khuynh Thành thành bất cứ người nào.
Cho dù, trên người nàng có một phách của Phượng U thế nhưng lại sớm bị ba hồn sau phách khác đồng hóa, nên Cố Khuynh Thành bây giờ chỉ là Cố Khuynh Thành, cho tới bây giờ đều không phải là chuyển thế của Phượng U.

Cố Khuynh Thành hít mũi một cái, bỉu môi nói: “Ai biết a, ngươi đường đường Ma tôn, có tâm hay không thật đúng là khó mà nói.” Lời tuy như vậy, thế nhưng trời biết Cố Khuynh Thành nghe được câu “Ngươi vẫn chính là ngươi” kia trong lòng có bao nhiêu kích động.
Nàng mặc kệ Mộ Quân Tà có cảm tình với Phượng U hay không, bởi vì đây đều là chuyện đã qua nên không cần thiết quấn quýt, nhưng nàng quan tâm Mộ Quân Tà có xem nàng là thế thân của Phượng U hay không, nếu như là như vậy, nàng tình nguyện bản thân chưa từng có yêu Mộ Quân Tà.
Thế nhưng…
Vọng Thư Uyển
Trong tử vong chi vực, Mộ Quân Tà dùng máu trong tim giúp nàng một tay, nàng đều biết, nên không ngoan tâm được. Có lẽ vì vậy nàng mới mới chính thức chọn thích Mộ Quân Tà, không hỏi tiền đồ kết quả, không hỏi sống hay chết, yêu hắn là lựa chọn duy nhất lúc đó mà nàng nghĩ đến.
Cũng may Mộ Quân Tà còn có một chút lương tâm, chưa từng có xem nàng là thế thân của Phượng U, nếu đây là kết quả nàng muốn, nàng cũng sẽ không quấn quýt đây có phải âm mưu hay không. Coi như là cục thì làm sao, vì Mộ Quân Tà, nàng cam tâm tình nguyện, coi như là lừa thì sao, cho dù là vi địch với trời, chỉ cần Mộ Quân Tà không có buông tha nàng, nàng sẽ không buông tay, tuyệt không!
Kiếp trước kiếp này, không biết tình là vật gì Cố Khuynh Thành thật vất vả quyết định thích một người, dù cho lên trời xuống đất cũng tuyệt đối sẽ không xem thường buông tha.
Có lẽ là đã biết Cố Khuynh Thành cố chấp, Mộ Quân Tà quệt mũi của nàng, bàn tay xoa đầu nhỏ của nàng, nhất phó ngạo kiều nói: “A Thất, ta nếu là không nói câu nói kia, nàng có. . .”
Lời của Mộ Quân Tà còn chưa dứt, nhưng Cố Khuynh Thành biết hắn đang nói cái gì, lúc này trả lời: “Phế thoại! Ngươi cũng xem ta làm thế thân của người khác, còn không cho phép ta vứt bỏ… Ngô!”
Lời còn chưa dứt, môi hơi lạnh của Mộ Quân Tà cũng đã hạ xuống.
Tâm thấp thỏm thật lâu, rốt cuộc về vị trí, trời biết hắn có bao nhiêu muốn Cố Khuynh Thành chỉ tình huống của hắn không cho phép.
“Nói cho ta biết, tình huống hiện tại của ngươi đến cùng thế nào?” Cố Khuynh Thành nghĩ tình huống hiện tại của Mộ Quân Tà liền không thể thả bản thân sa vào trong nhu tình mật ý, hơi đẩy ngực của Mộ Quân Tà ra thở hổn hển hỏi.

Mộ Quân Tà biết nàng hỏi tình huống thoát ly linh hồn cùng thân thể, đàng hoàng đáp: “Không tốt lắm.” Một trận trước, trước lúc Cố Khuynh Thành tiến nhập tiến nhập chi vực, hắn trong Ám Dạ thần điện chính là lấy lực lượng dược dục ổn định linh hồn, dù sao thân thể hiện tại của hắn là linh hồn ngưng tụ mà có, không có thân thể tùy thời cũng sẽ biến mất.
“Nhất định phải đợi ba năm sau sao?” Nghe được ba chữ kia, Cố Khuynh Thành căng thẳng trong lòng, lấy tính cách của Mộ Quân Tà mà nói nếu không phải quá tốt chỉ sợ sẽ là thực sự không tốt. Tuy nói, lấy thực lực bây giờ, đến Trung Châu có chút khó khăn, thế nhưng nàng có năng lực Tử Vong quyền trượng ban cho, xuyên các vị diện vẫn là có thể, chỉ là không biết, lấy thực lực của nàng có thể cứu thân thể của hắn hay không.
Mộ Quân Tà nhìn thấu sự lo lắng của nàng, ở khóe miệng của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói: “Đừng lo lắng, bổn tôn đợi hồi lâu cũng không ngại thêm ba năm.”
“Hừ hừ! Cũng phải, ngươi bây giờ còn cần tạm gác lại quan sát, còn chưa phải nhanh cứu ra như vậy.” Cố Khuynh Thành liếc Mộ Quân Tà một mắt, hừ lạnh hai tiếng, nơi khóe miệng có lúm đồng tiền.
“Tạm gác lại quan sát là có ý gì?” Mộ Quân Tà ôm hông của Cố Khuynh Thành, bàn tay dũ phát cố sức, tựa hồ muốn Cố Khuynh Thành nhập vào trong lòng, Cố Khuynh Thành đỏ mặt, một bên khước từ một bên thấp gào thét: “Ngươi nói xem có ý gì? Ngươi đều lừa lâu như vậy, lẽ nào…. Ngô!”
Lại đánh lén!
Mộ Quân Tà, ngươi có còn phẩm hay không?
Cố Khuynh Thành rống giận ở trong lòng, muốn đẩy Mộ Quân Tà ra, thế nhưng hết lần này tới lần khác khi hắn mãnh liệt thế tiến công hóa thành một cái đầm xuân thủy.
Mộ Quân Tà khắc chế ẩn nhẫn nàng nhìn ra được, cũng nhìn ra được nhìn ra được khẩn trương của hắn, hôm nay chỉ có như vậy mới có thể vuốt lên lòng bá đạo cộng thêm ngạo kiều của nam nhân này đi?
Nghĩ vậy, Cố Khuynh Thành sẽ không cự tuyệt nữa, chủ động đón ý nói hùa, chỉ là khổ một vị nam nhân không thể động.
Vừa hôn thành nghiện, Mộ Quân Tà muốn càng nhiều, lại cố kỵ tình huống bây giờ của mình, ai bảo thân thể của hắn vẫn còn dưới hàn đàm vạn năm.

Không để ý Mộ Quân Tà phát thệ, đợi được hắn tìm về thân thể, nhất định phải để hảo hảo bồi thường cho Cố Khuynh Thành bồi thường cho bản thân hắn!
Cảm giác được hô hấp của Mộ Quân Tà từ từ nặng thêm, thế nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn lần nữa, Cố Khuynh Thành chủ động ôm lấy hông của Mộ Quân Tà, giọng mang hàm tiếu, mơ hồ không rõ nói: “Đần…” Không cho ăn thịt, lại không nói không cho uống canh!
Nửa đoạn sau, tuy rằng Cố Khuynh Thành không có nói ra, thế nhưng Mộ Quân Tà chợt phúc chí tâm linh, hiểu ý tứ trong lời nói của nàng!
Nếu mỹ nhân cũng mời, hắn cũng không tiện từ chối!
vongthuuyen.com
“A Thất, đây chính là nàng nói.” Mộ Quân Tà ly khai môi của Cố Khuynh Thành, cười một tiếng, cúi đầu, ma sát cái môi lửa nóng rơi vào trên cổ của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành sợ ngứa, Mộ Quân Tà tiếp xúc mạnh như vậy, phản xạ có điều kiện rụt cổ một cái.
Thế nhưng, nàng càng lui Mộ Quân Tà càng hăng say, cuối cùng tối hậu ngậm vành tai của nàng.
Vành tai a! Địa phương mẫn cảm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành thoáng cái bạo! Nàng có chút hối hận có thể không tiếp tục nữa hay không?
“Quân…A!”
Trong miệng của Cố Khuynh Thành vừa phun một chút bỗng nhiên kinh hô một tiếngm Mộ Quân Tà cư nhiên để hùng chưởng đặt ở trước ngực của nàng, Cố Khuynh Thành thật tình sắp điên rồi, ruột cũng sắp xanh, sớm biết nàng sẽ không ám chỉ Mộ Quân Tà.
Phải biết rằng, nam nhân quanh năm không được phát tiết thật sự là quá kinh khủng!
Ngay lúc đại não của Cố Khuynh Thành đã chết máy bị vây trống rỗng, cái hôn của Mộ Quân Tà đã dời, đi tới thù du nho nhỏ vốn có cổ áo của luyện công phục coi như cao, thế nhưng không biết đã rũ xuống, trắng nõn tảng lớn tảng lớn bày trước mặt Mộ Quân Tà đơn giản là trước mặt sói đói, để hương vị thịt xông vào mũi căn bản không Cố Khuynh Thành phản ứng kịp cũng đã bị hắn ăn sạch.
Mộ Quân Tà hình như rất quen thuộc với trạch tử trong trấn yêu tháp, không đợi Cố Khuynh Thành kịp đẩy hắn ra, người đã bị hắn dẫn tới trong một gian phòng.
Giường lớn cũng đủ mười người nằm, Mộ Quân Tà đặt Cố Khuynh Thành lên cũng không dám tiến một bước động tác, uống canh uống tới sau cùng Mộ Quân Tà phát hiện đây căn bản biến tướng dằn vặt bản thân.

Bây giờ là muốn ngừng cũng không dừng được, tiếp tục cũng không thể…
Thật là đáng chết!
Không biết qua bao lâu, đợi được Cố Khuynh Thành trong hỗn loạn tỉnh lại, nàng đã về tới Hoa uyển, bên cạnh cũng không có thân ảnh của Mộ Quân Tà, mà nàng chỉ mặc tiết khố tiết y, ngoại bào sớm không biết bay đi đâu, về phần trên da tràn đầy vết tích xanh tím, hình như bị ngược đãi một dạng.
Tê… Cố Khuynh Thành đẩy chăn ra, muốn xuống giường, trong lúc vô ý đụng phải ngực vừa chua xót lại vừa đau trong nháy mắt lan khắp toàn thân, tư vị này thực sự là quá tiêu hồn!
Mộ Quân Tà chết tiệt, đều là hắn làm hại, nhưng là bây giờ ngược lại đầu sỏ gây nên chuyện như hắn cũng không biết đi đâu!
Xoa xoa ngực, đợi được không có đau như vậy nữa, Cố Khuynh Thành thận trọng nhảy xuống giường, mặc hài vào đi tới sân thượng, xốc rèm cửa sổ lên, nhật quang thoáng cái chảy vào sắc trời còn sớm!
Mộ Quân Tà minh mục trương đảm như vậy mang theo nàng từ trấn yêu tháp đi ra, vẫn là giữa ban ngày, ôm nàng trở về Hoa uyển…
Trời, da mặt dày sắp bằng thành tường rồi!
Cố Khuynh Thành tức giận đến liếc mắt, tính tình đều sắp bị Mộ Quân Tà chà sáng. Suy nghĩ một chút, cũng không muốn cùng tính toán với hắn xoay người đi xuống lầu.
Đến đại sảnh, Cố Khuynh Thành quả nhiên thấy được Mộ Quân Tà, chỉ bất quá còn có một người khác đã ở, đó chính là Dạ Thương Lan vốn nên là vào lúc này nên về Bạch Hổ quốc.
“Dạ Thương Lan, ngươi sao lại ở đây?” Cố Khuynh Thành bước đi tới bên người Mộ Quân Tà, nhìn về phía Dạ Thương Lan, mi tâm không thể nhận ra vặn một cái.
Lúc nàng xuyên thời không trở lại mấy vạn năm trước Thần Ma đại chiến, cũng nhìn thấy Dạ Thương Lan, phải nói, hắn không phải là Dạ Thương Lan mà là Lan Thương đại tướng thần giới!
Lan Thương đại tướng ái mộ Phượng U vạn năm, cuối cùng muốn Phượng U lại cứu không được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.