Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 209: THỐI THỂ, ĐAU LÒNG BẮT ĐẦU TRÀN LAN




CHƯƠNG 209: THỐI THỂ, ĐAU LÒNG BẮT ĐẦU TRÀN LAN
Editor: Luna Huang
Phàm tu luyện giả, không ai không biết, máu trong tim cùng bổn nguyên rất quan trọng.
Phải biết rằng, một khi bỏ ra hai thứ này, cho dù là điều dưỡng bằng dược liệu tốt, cũng cần một một năm rưỡi, mới có thể khôi phục một phần ba, huống Mộ Quân Tà còn đang không ngừng tiêu hao linh lực của mình.
Dù cho thực lực của hắn cường, nhưng linh lực thực sự sẽ không hao hết sạch sao?
Lão giả đối với đồ đệ duy nhất như hắn xem như là hết chỗ nói rồi, tiếp tục như thế, Cố Khuynh Thành sônhs, chỉ sợ tiểu tử thối này chết.
Ai…
Thở dài,, lão giả khuyên: “Tiểu tử, ngươi thật tình không muốn sống nữa sao? Trước đây đã trải qua, bây giờ còn muốn lẫn nữa sao?”
“Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.” Tâm chữ lạnh như băng, dường như sắc mặt Mộ Quân Tà lúc này. Hắn quải niệm Cố Khuynh Thành có thể thừa thụ lực lượng trấn hồn huyết thạch cùng trấn yêu tháp muốn truyền hay không, lo lắng hơn thối thể của phượng hoàng kim hỏa, A Thất lại làm sao thừa thụ?
Kỳ thực, Mộ Quân Tà tin tưởng, Cố Khuynh Thành có thể chống, cũng biết, nên tin tưởng Cố Khuynh Thành, dành cho nàng một chỗ, tùy ý nàng tự nỗ lực, nhưng hắn lo lắng.
Dù cho lão giả nói ba hoa chích choè, dù cho lão giả bảo chứng, Khuynh Thành không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn vẫn là không yên lòng. Hắn đã sớm nói, dưới tình huống không có nguy hiểm mạng sống, trời đất bao la, Khuynh Thành muốn như thế nào đều được, chỉ khi nào liên quan đến tính mạng, hắn tuyệt đối không thể tùy ý Khuynh Thành mạo hiểm.
Một chút xíu mạo hiểm, cũng không được.
“Tiểu tử thối, tính tình của nha đầu này ngươi cũng là biết đến. Tính tình trước kia của nàng vừa thối vừa ngạnh, hiện tại chỉ sợ cũng không ít. Ngươi thay nàng gánh như vậy, có hỏi qua nàng nguyện ý không, hắn nguyện hễ gặp nguy hiểm, để ngươi thay nàng bãi bình?”
Lão giả biết uy hiếp của Mộ Quân Tà ở đâu, chuyên lấy uy hiếp nói, “Quân Tà a, không phải là làm sư phụ ta ngoan tâm, mà là nha đầu này, so với ngươi tưởng tượng, khát vọng thu được thực lực cao hơn. Nếu như nàng thực sự muốn trở thành cường giả, dọc theo con đường này, gặp được trắc trở, tất nhiên một so với một nguy hiểm, ngươi có thể giúp nàng tới khi nào?”

“Những thứ này ta đều biết, không cần ngươi lặp lại.”
Mâu quang của Mộ Quân Tà thâm trầm, mang theo màu sắc khác thường, lão giả nói tất cả, hắn đều biết, thậm chí hắn so với lão giả còn hiểu Khuynh Thành hơn, lý giải là một chuyện, thực sự xảy ra, lại là một chuyện khác.
Vọng Thư Uyển
Hắn không muốn thấy Cố Khuynh Thành vì đề cao thực lực, thừa thụ thống khổ lớn lao, thậm chí liên lụy sinh mệnh, nhưng hắn cũng không nguyện Cố Khuynh Thành thu hồi lợi trảo của mình, trở nên mọi chuyện ỷ lại hắn, tuy rằng Cố Khuynh Thành biến thành người sau có khả năng không lớn, nhưng chính theo như lời lão giả hắn không thể ôm hết nhân sinh của Cố Khuynh Thành.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Mộ Quân Tà cụp mắt nhìn về phía Cố Khuynh Thành, nói với lão giả, “Ngươi đi đi.”
“Ngạch… Tiểu tử thối, ngươi vẫn còn ở đây là gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục như vậy?” Lão giả trừng hai mắt, không dám tin nói.
“Ta nói rồi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.”
Thanh âm của Mộ Quân Tà lạnh lùng như cũ, nghe được lão giả lại nổi trận lôi đình, “Ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản ngươi a! Tiểu tử thối, ta thấy Tu La tiểu tử kia làm đúng, nên giết nha đầu này, chấm dứt hậu hoạn!”
“Ngươi mới vừa nói cái gì?” Mộ Quân Tà mạnh ngẩng đầu, híp mắt nhìn về phía lão giả, đáy mâu hàn quang lạnh lùng.
Lão giả lúc này mới ý thức tới nói sai, chính muốn chạy trốn, lại bị Mộ Quân Tà lấy tinh thần lực tỏa tại chỗ, lão giả khổ nói: “Đồ đệ a, ta dầu gì cũng là sư phụ ngươi, ngươi có thể có ta chút mặt mũi hay không?”
“Đem lời ngươi nói mới rồi, lặp lại một lần.” Mộ Quân Tà không nhìn thẳng thần sắc cầu khẩn của lão giả, lạnh lùng nói.
“Ta, ta không nói gì.” Lão giả cúi đầu, lại tránh không được ánh mắt băng lãnh như đao của Mộ Quân Tà, chỉ phải lộp bộp nói: “Là, là Khanh Nguyệt bên người Tu La, đã từng tìm ta, hỏi ta một sự tình, bao quát chuyện của tử vong chi vực, nàng cũng. Ta nghĩ, nàng là người của Tu La, liền, liền toàn bộ nói cho nàng…”
Mâu quang của Mộ Quân Tà càng ngày càng lạnh, thanh âm của lão giả, cũng càng ngày càng nhỏ.
Ô ô…quá khi dễ người, có biết kính lão đắc thọ hay không? Nhất là, tên tiểu tử thúi này, dầu gì cũng là đồ đệ hắn, thế nào cũng không biết tôn sư trọng đạo.
Lão giả nói xong, Mộ Quân Tà cũng không có mở miệng, không khí bình ổn thoáng cái biến thành hàn lãnh lãnh khí thấu xương, như dao nhỏ, một cái quát trên người lão giả.
Bầu không khí yên lặng giằng co nửa ngày, Mộ Quân Tà còn chưa hé răng, lão giả quả thực muốn khóc, quá bẫy người rồi, sớm biết như vậy hắn không nghe triệu hoán của đồ đệ, chạy tới nơi này, nếu như không tới, hắn cũng không đến mức trở thành một hoạt tiễn bá!
Một lúc lâu, Mộ Quân Tà rốt cục mở miệng, “Ta đã biết.”
Dứt lời, lão giả bỗng nhiên cảm thấy ràng buộc trên người thoáng cái lỏng, không nói hai lời, nhanh lên mở lòng bàn chân. Chỉ lo trốn chạy, lão giả căn bản không chú ý tới, sát khí Mộ Quân Tà giấu ở dưới bề ngoài bình tĩnh.
Đi qua lời của lão giả, Mộ Quân Tà đã biết, là Cung Khanh Nguyệt thiết kế Khuynh Thành, trong lòng hắn sớm hoài nghi, lấy lý giải Tu La hắn với Tu La, chỉ cần chuyện Tu La đáp ứng hắn, tuyệt đối sẽ không hối hận, lại không ở sâu lưng hắn, làm chuyện gì.
Lời của lão giả, xem như là ấn chứng hắn đoán đúng.
Mộ Quân Tà híp mắt một cái, sát khí hiện, Cung Khanh Nguyệt, ngươi đã muốn chết, cũng không cần trách bản tôn không nể mặt!
Trong mơ màng, Cố Khuynh Thành tựa hồ nghe thanh âm gì, rồi lại không có nghe rõ, chỉ là loáng thoáng nghe được, thanh âm của Mộ Quân Tà, hắn thực sự tới!
Trong lòng Cố Khuynh Thành vui vẻ, chợt cảm thấy đau đớn trên người, tựa hồ cũng giảm bớt không ít, ngay cả lực lượng trấn hồn huyết thạch cùng trấn yêu tháp gia chú trên người nàng, cũng lấy tốc độ nhanh nhất rót vào trong cơ thể nàng, không bao lâu hoàn thành lực lượng quán thâu quán thâu.
Nhưng Cố Khuynh Thành không có đợi được thối thể kế tiếp, đã hôn mê lần nữa.
Trấn hồn huyết thạch cùng trấn yêu tháp hoàn thành truyền thừa lực lượng, bắt đầu kích thích ra phượng hoàng kim hỏa trong cơ thể Cố Khuynh Thành, bởi trong quá trình này, phải cùng nhau tiến hành, quang mang trấn yêu tháp trực tiếp lôi Đản Đản ra khỏi túi càn khôn, cùng Cố Khuynh Thành tiến hành thối thể kế tiếp.
Nếu thối thể không ngoài ý, Đản Đản sẽ mượn nó phá vỡ vỏ trứng phượng hoàng, cũng chính là hoàn thành ấp trứng, trở thành kim phượng chân chính!
Nhìn trấn hồn huyết thạch mất đi tia sáng, Mộ Quân Tà biết, kế tiếp nên kích thích phượng hoàng kim hỏa, hoàn thành thối thể, hắn hơi mở thân thể, thế nhưng khẽ động, lại phát hiện, chẳng biết lúc nào, tay nhỏ bé của Cố Khuynh Thành, chăm chú nắm lấy ngọc trụy bên hông hắn, tay nhỏ bé tràn đầy vết máu, vết thương loang lổ, lại chăm chú chế trụ, như vậy, hình như rất sợ thả lỏng tay Mộ Quân Tà biến mất vậy.
Trong lòng Mộ Quân Tà mềm nhũn, vốn là muốn để Cố Khuynh Thành tự đứng ở dưới quang mang, hoàn thành thối thể. Cũng được, hắn tùy hứng một lần, bồi A Thất, xem niết bàn thối thể đến cùng là khảo nghiệm như thế nào!
Nhưng, nói cho cùng, người tiếp thu phượng hoàng kim hỏa, chỉ có một mình Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà lưu lại, cũng chẳng qua là bồi nàng, nhìn nàng tiếp thu thối thể.
Cho dù tưởng tượng qua, quá trình thối thể kinh khủng, nhưng lần đầu tiên Mộ Quân Tà thấy tình huống như vậy, vẫn là không nhịn được căng thẳng trong lòng, lo lắng lấy trạng thái như vậy của Cố Khuynh Thành, vô pháp hoàn thành thối thể.
Phải biết rằng, một khi thối thể một khi, không có biện pháp đình chỉ, trừ phi người tiếp thu tử vong!
Mộ Quân Tà nhìn Cố Khuynh Thành cả người không có thịt lành lặn nào, trong lòng khổ sáp, nhưng trong con ngươi lại để lộ ra một kiên định. Hắn tin tưởng Khuynh Thành, tin tưởng Khuynh Thành có thể sống, dù cho nhịn không được, dù cho vứt bỏ toàn thân thực lực hắn cũng muốn mang Khuynh Thành ra ngoài!
Mộ Quân Tà kiên định nâng bàn tay lên, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết máu của Cố Khuynh Thành, lau khô từng mảng máu đen trên mặt nàng, động tác êm ái thận trọng, hình như là lau trân bảo.
vongthuuyen.com
Kỳ thực, nếu nói thối thể đó là tùy ý phượng hoàng kim hỏa chảy qua gân mạch toàn thân, lấy uy lực của phượng hoàng kim hỏa, đốt sạch tạp chất trong gân mạch, đốt gãy toàn bộ gân mạch sau đó nối lại, thống khổ trong này, không cần nói cũng biết.
Nên, ngàn vạn kim phượng, tiếp thu niết bàn, cũng chỉ có một con có thể còn sống sót, niết bàn thành công, trở thành chu tước chân chính, thủ hộ một phương thiên địa.
Mộ Quân Tà đối với những thứ này đều là biết đến, hiện tại hắn không biết nên lấy dạng tâm tính gì, nhìn một hồi thối thể như thế, cũng may có Đản Đản, Đản Đản có lực lượng tự thân, bang trợ Cố Khuynh Thành, để phượng hoàng kim hỏa chạy tốt hơn trong toàn thân Cố Khuynh Thành, viên mãn hoàn thành thối thể.
Quan trọng nhất là làm khế ước chủ của Đản Đản dù cho Cố Khuynh Thành thối thể thất bại cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng.
Vậy cũng, phúc lợi của khế ước chủ.
Ngô…
Trong quá trình thối thể, thống khổ dị thường, Cố Khuynh Thành hôn mê, cảm giác đau thần kinh càng rõ ràng, tựa hồ biết Mộ Quân Tà bên cạnh mình, không hề cố kỵ đau kêu một tiếng, ý thức hỗn loạn, cũng bởi vì cảm nhận sâu sắc mãnh liệt, để khôi phục một ít thanh minh.
Chậm rãi mở mắt ra, người thứ nhất Cố Khuynh Thành thấy đó là gò má phóng đại của Mộ Quân Tà.
Trên mặt quen thuộc, mang theo kiên nghị khó diễn tả được, nhìn Cố Khuynh Thành quả muốn rơi nước mắt, muốn nói điều gì, nhưng thống khổ lại làm cho nàng cái gì đều nói không nên lời, Mộ Quân Tà có lẽ là cảm nhận được tâm ý của thiên hạ bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía trấn hồn huyết thạch bỗng nhiên thu hồi, nhìn về phía Cố Khuynh Thành.

Khi nhìn đến trong hai mắt Cố Khuynh Thành dính đầy vết máu, khẽ động, thì có máu chảy, lòng của Mộ Quân Tà lần thứ hai bị nhéo đau đớn, nhưng lúc này hắn lại không thể biểu hiện ra bất luận một chút đau lòng gì của mình, bởi vì hắn sợ mình đau lòng, Cố Khuynh Thành sẽ yếu ớt.
Nên, Mộ Quân Tà chỉ có thể kéo kéo khóe miệng, tận lực bình ổn ngữ điệu, nói: “A Thất đừng sợ, ta ở đây.”
“Ân…”
Cố Khuynh Thành dùng hết khí lực, phát ra một tiếng nhẹ nhàng mà, ngay sau đó nước mắt hòa lẫn máu, rốt cục phá viền mắt theo gò má chảy xuống.
Kỳ thực, Cố Khuynh Thành cho tới nay đều là người kiên cường, nhưng rơi nước mắt, không có nghĩa là nàng không kiên cường, nước mắt này, chỉ là bởi vì nàng ở thời gian cần Mộ Quân Tà nhất, thấy được hắn, không có những ý nghĩ khác chỉ là đơn thuần cảm thấy may mắn.
May mắn lúc này Mộ Quân Tà vẫn còn bên cạnh mình.
Khi nhìn đến nước mắt Cố Khuynh Thành chảy xuống, trong nháy mắt đó đau lòng Mộ Quân Tà tận lực ngăn chặn chung quy bộc phát ra, không để ý gì chăm chú ôm Cố Khuynh Thành vào trong lòng.
Thối thể vẫn còn tiếp tục, nhưng Cố Khuynh Thành lại cảm thấy, tựa hồ chẳng đau.
Chỉ là, thân thể của nàng đã hao tổn quá độ, kế tiếp có thể chống hay không, thực sự rất khó nói.
“Cố Khuynh Thành, nàng nghe cho rõ, bổn tôn mệnh lệnh nàng, nhất định phải kiên trì, hiểu chưa!” Vừa nhấc mâu, đáy mắt hỗn độn bỗng nhiên liếc về Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà căng thẳng trong lòng, lạnh khẩu khí, vội vàng nói.
Lúc này, sợ nhất không phải là thân thể vô pháp thừa thụ, mà là tinh thần vô pháp thừa thụ.
Nói trắng ra là, thối thể khảo nghiệm, chính là một tinh thần. Bởi vì, tinh thần lực cũng cần, tiến nhập rèn luyện, đổi thành tinh thần lực thuần hậu.
Cố Khuynh Thành có thể chống tiếp hay không, toàn bộ phải xem tinh thần lực của nàng, có thể chịu được hay không, phải biết rằng rèn luyện tinh thần lực, thống khổ gấp trăm lần rèn luyện trên thân thể, có vài người, hoàn thành rèn luyện trên thân thể, lại thất bại trong rèn luyện tinh thần lực.
Lúc này, Cố Khuynh Thành đã bày biện ra tình huống uể oải, Mộ Quân Tà thực sự rất lo lắng, Cố Khuynh Thành có thể chống tiếp hay không…
(Luna: @@ kéo chương thấy sợ luôn)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.