Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 184: MẬP MỜ, CHUYỂN BIẾN CỦA HẠO VĂN




CHƯƠNG 184: MẬP MỜ, CHUYỂN BIẾN CỦA HẠO VĂN
Editor: Luna Huang
Mười ngày trước, Cố Khuynh Thành đi rồi, Tu Văn cùng Hồng Âm đi ra chủ trì đại cục, mà Dương Nguy mang theo một thân thương, được Tu Văn an bài người, mang xuống phía dưới. Kẻ ngu si lại phái Hạo Văn đi xem tình huống của Dương Nguy, tuy nói giữ được mạng, nhưng sau khi Dương Nguy tỉnh lại lại trở thành kẻ ngu si, ai cũng không nhận ra nữa.
Ngay cả sau này người Dương gia đến, Dương Nguy cũng nhận thức không rõ ai là ai, chỉ số thông minh quả thực so với tiểu hài tử ba tuổi còn không bằng.
Khi đó, Dương gia đại náo một hồi, cũng may Tu Văn cùng Hồng Âm, đè ép chuyện này xuống, bất quá, Dương gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Dù sao Dương Nguy xem như là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Dương gia, lại là gia tộc chi tử, vốn chính là thiên chi kiêu tử, bỗng nhiên biến thành như vậy, Dương gia đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Cố Khuynh Thành, hơn nữa chu tước Dương gia đó là đại thế gia thứ tư của Chu Tước quốc, lấy hung ngận bạo ngược vi danh, xú danh trong Chu Tước quốc, quốc dân Chu Tước không ai không sợ người của Dương gia.
Nghĩ đến, lấy tính tình âm ngoan của Dương gia, Cố Khuynh Thành hại Dương Nguy thành như vậy, Dương gia kiên quyết sẽ không bỏ qua Cố Khuynh Thành.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành không để ý, cười nhạo nói: “Biểu ca, ngươi cảm thấy biểu muội ngươi a, chính là một người kém như vậy sao? Người của Dương gia bọn họ, dù cho tới, vậy cũng chỉ là đi tìm cái chết, ngươi không nên lo lắng, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng Cố Khuynh Thành cũng tính toán, tối thiểu cũng phải có chút chuẩn bị, cũng không thể đợi Dương gia thực sự đến, nàng mới bị động phản kích.
Nói vậy, thật là ngồi chờ chết rồi.
“Đúng vậy, Phong ca ca, ngươi không cần nói, ngồi xuống, ăn cơm thật ngon đi.” Hoa Huyên thấy Minh Trường Phong còn muốn mở miệng, liền sớm kéo lại Minh Trường Phong, để hắn ngồi ở vị trí bên người, nhét vào miệng hắn một bánh bao thịt thật to, trực tiếp đem lời của hắn, toàn bộ dùng bánh bao thịt ngăn ở trong miệng.
Minh Trường Phong bị đối đãi như vậy, u oán không gì sánh được nhìn Hoa Huyên một mắt, Hoa Huyên lập tức thè lưỡi, Minh Trường Phong chỉ phải bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
“Hai người các ngươi, thực sự là đủ rồi, chẳng lẽ không biết ở đây còn có một con chó độc thân sao?” Thấy động của Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, Cố Khuynh Thành quả thực không đành lòng nhìn thẳng, thẳng cầm một chén cháo cùng hai cái bánh bao lên, đi lên lầu.
Thiệt tình. . .

Tốt xấu còn có một người to như nàng còn sống, thế nào cũng không biết cố kỵ một chút?
Chẳng lẽ không biết chia ân ái ra một chút sao?
Cố Khuynh Thành bĩu môi, cắn bánh bao, đi bước một lên lầu.
Minh Trường Phong nhìn bóng lưng của Cố Khuynh Thành, luôn cảm thấy có thành phần vắng vẻ, vội vã lấy bánh bao thịt xuống, hô: “Biểu muội, ngươi đây là đi đâu? Sẽ không phải là còn muốn tiếp tục ngủ chứ? Ngươi đều ngủ lâu như vậy, nghìn vạn lần không nên tiếp tục ngủ nữa, như vậy không tốt với thân thể đâu.”
“Minh Trường Phong, ngươi thật tình có thể đổi tên là Minh Sự Ma rồi (Luna: bà vú Minh).” Cố Khuynh Thành cũng không quay đầu lại, giọng nói tràn đầy đều là bất đắc dĩ, tỉ mỉ nghe, vẫn có thể nghe được thanh âm tốn hơi thừa lời.
Sát! Hai người hồn đạm này, ở trước mặt nàng ân ái, hiện tại cư nhiên dùng danh nghĩa quan tâm nàng, là muốn để nàng tiếp tục lưu lại, nhìn hai người bọn họ ân ái sao?
Ô ô. . . Ân ái như vậy, để cho chó độc thân như nàng làm sao chịu nổi!
Phanh! Cố Khuynh Thành một cước đá văng cửa phòng, lại một cước, đạp cửa phòng, chấn đến hai người dưới lầu, còn tưởng rằng động đất.
“Cái kia, Phong ca ca, ngươi nói tôn thượng đại nhân không trở lại nữa, Khuynh Thành có thể giết đến Ám Dạ thần điện hay không?” Hoa Huyên nhìn chằm chằm trần nhà chấn động, nuốt nước miếng một cái, sợ nói.
Vọng Thư Uyển
Minh Trường Phong nhếch miệng cười, nói: “Không có việc gì. Giết tới cửa cũng đứng lúc, ta cũng muốn xem, rốt cuộc là tôn thượng của Ám Dạ thần điện lợi hại, hay tôn chủ phu nhân lợi hại.” Minh Trường Phong cố ý kéo dài giọng, hướng về phía cửa thang lầu hai, cả tiếng hô, rất sợ Cố Khuynh Thành không nghe được.
Nhưng thính lực của Cố Khuynh Thành rất bạo, cho dù hắn không cất cao giọng, Cố Khuynh Thành đều có thể nghe được.
Ấu trĩ!
Đối với hành vi của Minh Trường Phong, Cố Khuynh Thành cười nhạt, muốn để cho nàng giết đến Ám Dạ thần điện, sau đó bị chế giễu? Mộng đẹp!
Cho dù, nàng rất bất mãn với hành vi tiêu thất hơn mười ngày của Mộ Quân Tà, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hành vi không lưu mặt mũi cho nam nhân nhà mình trước mặt người ở bên ngoài, nên Minh Trường Phong muốn xem náo nhiệt, đơn giản là mơ mộng hão huyền.
Hai cái liền ăn xong điểm tâm, Cố Khuynh Thành nằm ở trên giường, ngủ một hồi, chậm rãi có lại sức. Tựa như Minh Trường Phong nói, ngủ lâu như vậy, nếu như nàng ngủ tiếp, thực sự không tốt với thân thể, hơn nữa thân nàng là dược sư, tự nhiên biết nhiều hơn Minh Trường Phong, cũng biết tuyệt đối không thể ngủ tiếp như vậy nữa.
Sau khi tỉnh lại, Cố Khuynh Thành trực tiếp thay xong y phục, theo thường lệ hấp thu linh lực một hồi, lúc này mới xuống lầu, cùng Minh Trường Phong chào hỏi một tiếng, đi đến linh sư viện.
Nhưng nàng chưa kịp đi tới linh sư viện, đã bị Hạo Văn đột nhiên nửa đường nhô ra, chặn lại.
Hạo Văn vừa thấy được Cố Khuynh Thành, âm dương quái khí nói: “Xú nha đầu, ta chờ ngươi nhiều ngày như vậy, ngươi xem như là xuất hiện rồi!”
Hách?
Nhìn Hạo Văn thở phì phò, đầu Cố Khuynh Thành đầy hắc tuyến lặng yên chảy xuống, nếu như nàng nhớ không lầm, hình như Hạo Văn bởi vì nàng là đồ đệ của Tu Nguyên Vi, nên rất không muốn gặp nàng, nhưng cư nhiên tận lực chờ nàng trên con đường này?
Đây tuyệt đối là đang nói đùa!
Nhưng Cố Khuynh Thành cũng biết, dáng dấp của Hạo Văn không giống như đang nói đùa, liền mở miệng nói: “Hạo Văn viện trưởng, ngươi khuất tôn giáng quý, chờ ta ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Khụ khụ!
“Tiểu nha đầu, tuy nói ta không định gặp sư phụ ngươi, lần trước thấy ngũ khí của ngươi cũng không tốt, nhưng ngươi dầu gì cũng là vãn bối của ta, dù thế nào, cũng có thể khách khí một chút sao?” Mặt của Hạo Văn tràn đầy hồ tra, không khỏi đỏ hồng, cái gì khuất tôn giáng quý, nha đầu này rõ ràng là châm chọc hắn!
“Vâng, Hạo Văn viện trưởng nói phải, đều là ta sai, còn thỉnh Hạo Văn viện trưởng thứ lỗi.” Cố Khuynh Thành thập phần khách khí nói, chỉ là ánh mắt kia, có thể đừng chăm chú chút hay không?
Hạo Văn nghe nói như thế, nét mặt già nua càng không nhịn được, ho khan hai tiếng, nói: “Được rồi được rồi, ta sợ ngươi còn không được? Đều là lỗi của ta, ta nói xin lỗi với ngươi, ngươi hảo hảo nói chuyện với ta đi.” Bị một tiểu nha đầu ép đến phân thượng này, Hạo Văn thật tình cảm thấy, đã biết vài thập niên, đều sống uổng!
Nhưng, ai bảo hắn có việc cầu người!
Cố Khuynh Thành nghe vậy, cũng không không qua được với Hạo Văn nữa, trực tiếp hỏi: “Nói đi, ngươi tìm đến đến cùng vì cái gì.”
“Tiểu nha đầu, ta muốn hỏi ngươi một chút, đan dược cực ưu kia, là thế nào luyện chế ra?” Thái độ không ngại học hỏi kẻ dưới, Hạo Văn cũng không chú trọng thân phận, một lòng nghĩ muốn biết cahcs làm sao luyện chế đan dược cực ưu.
Từ lúc Tu Nguyên Vi qua đời, đan dược cực ưu này, chính là vấn đề khó khăn không nhỏ nhất trong lòng của Hạo Văn, thậm chí có thể nói, là chuyện ăn năn của cuộc đời này. Nếu như đời này, đều không thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cực ưu, chỉ sợ cho dù hắn chết, cũng vô pháp nhắm mắt.
Cố Khuynh Thành tuy rằng không biết nghĩ cách của Hạo Văn, nhưng cũng biết, Hạo Văn đối với chức nghiệp luyện dược này, là đến mê, cũng chính bởi vì vậy, bình thường Hạo Văn thối đến không được, mới có thể đợi nàng ở trên đường đến linh sư viện lâu như vậy, liền vì hỏi câu này.
Cố Khuynh Thành cũng không tiện giảm khẩu vị của Hạo Văn nữa, nhân tiện nói: “Hạo Văn viện trưởng, đan dược phẩm chất cực ưu, ý tứ không phải là, trình độ sạch sẽ của dược liệu, trình độ tinh thần lực no đủ, cùng với trình độ hiểu biết dược liệu trong tay, những thứ này đều là nhân tố cực kỳ trọng yếu, cũng không thể một đôi lời có thể nói rõ. Hơn nữa, đôi khi, ảnh hưởng đến phẩm chất đan dược, cũng có quan hệ đến đan phương.”
Tựu như tỷ thí của nàng cùng Dương Nguy, luyện chế bát phẩm thượng nguyên Bổ Huyết đan một dạng, vốn có trong đan phương, lựa chọn dược liệu thủy hệ, kỳ thực dùng dược liệu thủy hệ, có thể luyện chế ra bát phẩm thượng nguyên Bổ Huyết đan, bởi vậy, người nghiên cứu ra đan phương này, nghiên cứu đến bước này, luyện chế được bát phẩm thượng nguyên Bổ Huyết đan, rồi lại không tiếp tục tinh tiến đan phương, lúc này mới giới hạn dược hiệu của bát phẩm thượng nguyên Bổ Huyết đan.
vongthuuyen.com
Sau này, trong nghiên cứu, Cố Khuynh Thành đem dược liệu thủy hệ, đổi lại thành dược liệu băng hệ, đồng dạng luyện chế được bát phẩm thượng nguyên Bổ Huyết đan, dược hiệu so với đan phương vốn có luyện chế ra đan dược, dược hiệu phải tốt hơn nhiều.
“Là như thế này a. . .” Có được lời của Cố Khuynh Thành, Hạo Văn có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại cười híp mắt nói: “Tiểu nha đầu, ngươi có thể cùng ta luyện đan hay không, thuận tiện để xem phương thức luyện đan của ngươi một chút, tiện thể học tập?”
Mồ hôi. . .
Một phân viện trưởng của dược sư viện, ăn nói khép nép như thế, Cố Khuynh Thành thật đúng là không tiện cự tuyệt, liền gật đầu, “Được rồi.” Phản chính gần đây, cũng không có chuyện gì, luyện thêm luyện đan, vừa lúc tinh tiến trình độ luyện đan của mình một chút, ngược lại cũng không sai.
Hạo Văn thấy Cố Khuynh Thành đáp ứng, lập tức ở phía trước dẫn đường, dẫn Cố Khuynh Thành tới dược sư viện. Hai người bọn họ mới vừa đi tới cửa dược sư viện, liền thấy Bạch Tuyết đã chờ ngoài cửa viện.
Nhìn thấy Hạo Văn cùng Cố Khuynh Thành cùng đến đây, Bạch Tuyết tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, gật đầu với Cố Khuynh Thành, tỏ vẻ lên tiếng chào, sau đó đi tới trước mặt Hạo Văn, khéo léo cúi đầu, “Sư phụ.”
Sư phụ?

Cố Khuynh Thành không thể nhận ra nhíu mi tâm một cái, nửa cau mày, che khuất quang di động ở đáy mắt, Hạo Văn lại là sư phụ của Bạch Tuyết, đây là Cố Khuynh Thành chưa từng có nghĩ tới, toàn bộ học viện Thanh Minh lẽ nào, sẽ không có người biết hai người bọn họ là sư đồ sao?
Nếu như có người biết, vậy Bạch Tuyết là người thân phận song tu, cũng nên bại lộ mới phải, thế nào. . .
Cố Khuynh Thành suy nghĩ một hồi, lại không có tìm được đáp án, liền đem vấn đề này ném sang một bên, không nói câu nào, chỉ là hai sư đồ này muốn đánh chủ ý gì.
“Ân, vào đi thôi.” Hạo Văn nhìn Cố Khuynh Thành một mắt, thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt như trước, trong lòng cũng có điểm không chắc, cũng chỉ có thể mang theo nàng đi đầu tiến nhập dược sư viện.
Dược sư viện, vẫn là dược sư viện lần trước Cố Khuynh Thành đến, không có gì bất đồng.
Nếu như không thể không nói ra điểm nào bất đồng nhất, đó chính là Hạo Văn không có mang Cố Khuynh Thành trở lại phòng học, mà là trực tiếp vào luyện dược phòng, Bạch Tuyết đối với cử động của Hạo Văn, tựa hồ trong lòng sớm hiểu rõ, liền chỉ là đi theo phía sau Cố Khuynh Thành, cúi đầu bước đi, đến tiếng bước chân cũng nhẹ tới cực điểm.
Cố Khuynh Thành giống như vô tình quay đầu lại, liếc Bạch Tuyết một mắt, đã thấy Bạch Tuyết diện vô biểu tình, nhưng trong con ngươi tròn vo kia, tràn đầy đều là kỳ đãi chi ý (Luna: ý mong đợi).
Mong đợi. . .
Bạch Tuyết đang mong đợi cái gì?
Thu hồi ánh mắt, Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn Hạo Văn dẫn đường trước mặt mình, hơi nheo mắt lại, sớm sớm, Hạo Văn chặn đường nàng, còn nói cái gì chờ rất nhiều ngày. Hạo Văn đợi nhiều ngày như vậy, liền vì tìm nàng, hỏi thế nào, mới có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cực ưu, chỉ đơn giản như vậy?
Trong lúc nhất thời, Cố Khuynh Thành không biết nên phỏng đoán tâm tư của Hạo Văn thế nào, người vật ái thành si không ít, nhưng nàng nhìn lại, Hạo Văn xem như là loại người này, nhưng còn Bạch Tuyết?
Bạch Tuyết lại là vì sao, lẽ nào cũng là đang chờ đợi xem nàng làm sao luyện chế ra đan dược cực ưu?
Ha hả, Cố Khuynh Thành không tin là lý do này.
Nếu như đan dược cực ưu, ai cũng có thể luyện chế ra, vậy đan dược cực phẩm, sớm bán đầy đường rồi, đúng không?
Phải biết rằng, luyện chế đan dược phẩm chất cực ưu, đối với cường độ tinh thần lực của luyện dược sư, yêu cầu rất cao, người bình thường căn bản vô pháp luyện chế, Cố Khuynh Thành không tin Hạo Văn không biết điểm ấy, mà nếu quả Hạo Văn biết, vẫn còn cần Bạch Tuyết xuất hiện vào lúc này ở dược sư viện, không phải là mình làm trò cười cho người khác xem sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.