Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 118: Bắt đầu, tính quan trọng của luận danh phận




Editor: Luna Huang
Được đồng ý của Cừu Hàn Bách, Cố Văn Mãn hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Khuynh Thành cười nói: “Sư phụ, vậy tốt rồi, mấy ngày nay ngươi dạy cho tri thức cơ bản luyện khí, mấy ngày nữa ta liền mang theo Văn Mãn đến học viện Thanh Minh, còn lão nhân gia ngươi một mình thanh tĩnh.”
“Được a. Bất quá, tiểu nha đầu, ngươi có đúng hay không nên giới thiệu một chút trước, vị này chính là ai?” Cừu Hàn Bách đưa ánh mắt về phía Mộ Quân Tà, nỗ lực nhìn thực lực của hắn.
Một lát sau, Cừu Hàn Bách biến sắc, đầu mày cũng nhíu lại, người này rốt cuộc là ai, thực lực cao thâm đến hắn cũng không cách nào thấy rõ.
Lẽ nào, hắn chính là người bên đường giết phụ tử Tần Hán Dương?
Cừu Hàn Bách bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ có người thực lực như vậy, mới có khả năng bên đường sát nhân, phách lối như vậy.
“Hắn a, hắn là…”
“Bổn tôn là phu quân của A Thất.” Lời của Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, đã bị Mộ Quân Tà cắt đứt.
Lời này của hắn vừa ra, toàn trường vắng lặng.
Khóe miệng của Cố Khuynh Thành càng cuồng co rút, nhịn không được đỡ trán than thở, tôn thượng đại nhân không mang như vậy, ngươi cứ như vậy không nhìn thấy ta được không? Không phải ở bên ngoài, mang toàn bộ thanh danh của ta làm hư thì không được?
“Thất, thất tiểu thư, vậy Lan, thiếu thành chủ của Lan thành, lại là chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt của Cố Văn Mãn nghi ngờ nhìn về phía Cố Khuynh Thành, lời còn chưa dứt, liền tiếp thu được ánh mắt lãnh đao không thể chịu được của tôn thượng đại nhân.
Thân thể của Cố Văn Mãn run một cái, tâm can đều không khỏi lạnh run, ánh mắt của Mộ Quân Tà thật là khủng khiếp, thật giống như là muốn lăng trì hắn, thiên đao vạn quả trên người hắn, đến bây giờ, hắn mới hiểu được, bản thân nói sai.
Suy nghĩ một chút thủ đoạn của Mộ Quân Tà giết chết đám người Tần Hán Dương, không khỏi cả người run lên, Mộ Quân Tà liền không buông tha hắn, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến trên người hắn, có thể để hắn hình như là trần truồng đứng ở trong băng thiên tuyết địa một dạng, từ trong ra ngoài toàn bộ đông lạnh thành băng vụn.
Thấy Cố Văn Mãn sợ hãi, Cố Khuynh Thành cảm thụ được lãnh khí tùy ý quanh thân của người bên cạnh, liếc mắt, âm thầm kéo tay áo của hắn, để hắn thu liễm một chút, đồng thời vội vã trấn an nói: “Sư phụ, Văn Mãn, hắn gọi Mộ Quân Tà, tựa như hắn nói, hắn chính là phu quân ta.”
Nghe được lời này của Cố Khuynh Thành, của quanh thân của Mộ Quân Tà, quả nhiên tiêu giảm không ít, ánh mắt cũng từ trên người của Cố Văn Mãn thu hồi lại, Cố Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng giận dử mắng người.
Tôn thượng đại nhân, người cũng không phải tiểu hài tử, cùng nhân gia niên thiếu mười mấy tuổi như thế tích cực không? Không có nhiều thân sĩ phong độ a…
Đáng tiếc, lời này nàng cũng chỉ dám nói một chút ở trong lòng…
“Ha ha… Nguyên lai là phu quân của tiểu nha đầu a!” Cừu Hàn Bách nhảy ra ngoài, dời ánh mắt đi, nói: “Tiểu nha đầu, ánh mắt của ngươi không sai. Tiểu tử này, miễn cưỡng xứng đôi với đồ đệ của lão phu.”
Phốc…
Sư phụ, lời này còn không phải nói lung tung sao!
Bộ mặt thần kinh của Cố Khuynh Thành cuồng giật, phẫn nộ len lén nhìn về phía Mộ Quân Tà một bên, thấy hắn gương mặt cười nhạt, không có tức giận dấu hiệu không có tức giận, mới thở dài một hơi.
Nhưng, khẩu khí này của nàng mới thở được phân nửa, một câu nói tiếp của Mộ Quân Tà, cắm ở trong cổ họng, làm thế nào cũng phun không ra.
“Nữ nhân của bổn tôn, tự nhiên chỉ có bổn tôn mới xứng đôi.”

Tôn thượng đại nhân, ngươi thật muốn cuồng như thế sao?
Cẩn thận của Cố Khuynh Thành không khỏi tan biến, nàng sớm đã nói, tiện nghi của Mộ Quân Tà làm sao có thể dễ dàng chiếm như vậy, hắn khẳng định có hậu chiêu!
Chỉ là, hậu chiêu này cũng không tránh khỏi đi?
Nhân gia Cừu Hàn Bách dù sao cũng là sư phụ của nàng, bao nhiêu đều nên cho chút mặt mũi chứ?
“Hắc hắc... Sư phụ, hắn là đùa giỡn! Đúng rồi, ta còn có việc phải xử lý, đi trước.” Cố Khuynh Thành biết rõ cứu bổ sung trễ, liền bỏ lại một câu, túm Mộ Quân Tà, vội vã ly khai.
“Sư phụ, ta cũng trở về.” Cố Văn Mãn cầm ngoại bào của mình lên, cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài.
Chỉ chừa một mình Cừu Hàn Bách đứng ở trong phòng, điên cuống hét kên: “Một tên hai tên, chạy còn nhanh hơn thỏ, ngay cả người sư phụ này như ta cũng không cần!”
Mà Cố Khuynh Thành một đường chạy trở về Cố gia, thẳng trở về tiểu viện, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc củaTương Tú cùng Xuân Oánh, lạch cạch đóng cửa nghiêm nghiêm thật thật.
Sau đó Cố Văn Mãn theo tới, muốn xông vào, lại bị Xuân Oánh ngăn lại: “Đây là viện tử của tiểu thư chúng ta, ngoại nam không được đi vào.”
“Ban nãy người kia không phải là mới vừa đi vào sao?” Cố Văn Mãn nói là Mộ Quân Tà, Xuân Oánh cũng biết, nhưng nàng chính là không cho vào.
Tương Tú đứng một bên, cũng đi tới, khuyên: “Văn Mãn thiếu gia, người vẫn là ly khai trước đi. Lúc này, tiểu thư nhà ta đang cùng cô gia một chỗ, sợ là không có công phu gặp ngươi.”
“Không, không phải, hắn lúc nào thành phu quân của thất tiểu thư?” Vẻ mặt Cố Văn Mãn không dám tin hỏi tới.
“Chuyện của tiểu thư cùng cô gia, không mượn ngươi xen vào.” Xuân Oánh ném một câu, một bên đẩy Cố Văn Mãn ra phía ngoài, vừa nói: “Ngươi nha, đi nhanh lên đi, chớ làm cây gậy đánh uyên ương,
“Ai ai ai...”
“Phanh!” Cố Văn Mãn trực tiếp bị Xuân Oánh đẩy ra tiểu viện, không đợi hắn nói một câu, Xuân Oánh liền một tay lấy đóng lại viện môn.
Nhìn viện môn đóng chặt, gương mặt Cố Văn Mãn khổ, vội vã chạy về chỗ Cố Duyên Đình, đuổi theo hỏi cho rõ.
Hắn vừa đi, môn liền được mở ra được mở ra một chút, Xuân Oánh ngó dáo dác liếc ra bên ngoài một cái, vỗ vỗ ngực, nói: “May là lăng đầu thanh này đi rồi, bằng không làm lỡ thời gian của tiểu thư cùng cô gia.”
“Xuân Oánh, ngươi nói cái gì nha.” Tương Tú bất đắc dĩ cười cười, đưa tay chỉ chỉ đầu nhỏ của Xuân Oánh, nói: “Ta thật muốn nhìn trong tiểu này của ngươi một chút, đựng cái gì, thế nào loại lời hỗn trướng này cũng nói được.”
“Ngô... Tương Tú tỷ tỷ, ngươi đừng chỉ nữa. Ta vốn đủ đần, người còn tiếp tục chỉ, ta liền không muốn sống nữa.” Xuân Oánh cùng Tương Tú cùng nhau trưởng thành, trước mặt Tương Tú, nàng luôn luôn thích làm nũng.
Tương Tú vô pháp làm gì nàng, chỉ buồn cười nói: “Ngươi, nha, lời này cũng đừng đi ra ngoài nói lung tung, cẩn thận làm hỏng danh tiếng của tiểu thư.”
“Làm sao có thể? Tôn thượng đại nhân, trên Linh Huyễn đại lục, là nam nhân nữ tử muốn gả nhất, cùng hắn một chỗ, là phúc khí tiểu thư đã tu luyện mấy đời, làm sao có thể làm hỏng danh tiếng của tiểu thư? Tương Tú tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều.”
Xuân Oánh tự mình nói, vừa nói, một bên làm ra hình dạng hoa si, “Ai, Tương Tú tỷ tỷ, ngươi nói thượng nam nhân tốt như thế, lại cưng chìu tiểu thư như thế, có đúng hay không đời trước tiểu thư, làm thiên đại hảo sự, mới có phu quân như tôn thượng đại nhân vậy?”
“Ta xem ngươi là xuân tâm di động đi?” Tương Tú liếc nàng một cái, cảnh cáo nói, “Xuân Oánh, ngươi cũng không nên nghĩ chuyện không thực tế. Ta cho ngươi biết, thủ đoạn của tiểu thư cũng là ngoan, ngươi nếu làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
“Tương Tú tỷ tỷ, ta đã biết, ngươi xem chân tướng không đầu óc của Như Ý tiểu thư chưa?” Giết Cố Khuynh Thành bằng thuốc độc, chiêu số như vậy, nàng cũng không dám.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, vậy là tốt nhất.” Tương Tú lôi Xuân Oánh, trở về nhĩ phòng.
Nhưng trong gian chính, Cố Khuynh Thành chính khuôn mặt tươi cười, trừng mắt Mộ Quân Tà, giọng nói bất đắc dĩ nói: “Mộ Quân Tà, Mộ đại ca, ngươi có thể đừng xem ngươi là phu quân của ta hay không, lời như vậy, mỗi ngày đọng ở ngoài miệng?” Này truyền đi, nàng còn làm người thế nào!
“Nàng là nương tử của bổn tôn, bổn tôn nói như vậy, thế nào không được?” Mộ Quân Tà dựa nghiêng ở nhuyễn tháp, liếc nhìn Cố Khuynh Thành, hình dạng tà mị quyến, để Cố Khuynh Thành hận đến nha dương dương.
“Mộ Quân Tà, ngươi không cần hình dạng này không được sao?” Cố Khuynh Thành giận không chỗ phát tiết, nhịn không được rống lên một tiếng.
Thế nhưng đối mặt nộ khí đằng đằng của Cố Khuynh Thành, Mộ Quân Tà phong đạm vân khinh nói: “Đây là danh phận, có danh phận, bổn tôn muốn xem, ai dám mơ ước nương tử của bổn tôn.”
Danh phận...
“Ngươi coi trọng danh phận như vậy?” Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng không ngừng được co rút, trên người nàng còn có hôn ước với Đế Thương Minh, hơn nữa Đế Thương Minh hiện tại đang ở Trung Châu, trong khoảng thời gian ngắn, hôn ước lại không cách nào thủ tiêu, còn nói gì danh phận.
Cũng không thể để cho nàng chỉa vào thân phận vị hôn thê của Đế Thương Minh, tái giá cho người khác chứ?
“A Thất, ngươi không lưu ý?” Mộ Quân Tà một đạo một đạo linh lực, cuốn Cố Khuynh Thành vào trong lòng, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng.
Lời vô ích!
Loại chuyện này, nàng thân là nữ tử, khẳng định để ý hơn nam nhân!
Cố Khuynh Thành xung động muốn mắt trợn trắng, tức giận nói: “Ngươi xem ta như là người không thèm để ý?”
“Tốt lắm, ngày mai ta muốn hạ sính.” Mộ Quân Tà cười cười, kéo kéo sợi tóc của Cố Khuynh Thành.
Nghe vậy, Cố Khuynh Thành vội vàng nói: “Chờ một chút! Chí ít, phải chờ tới ba năm sau chứ?” Chờ nàng cứu Đế Thương Minh trở về, hết thảy đều sau khi kết thúc, nàng mới có thể yên tâm thoải mái gả cho Mộ Quân Tà.
“Ân? Nàng vẫn còn quan tâm Thương Minh?” Nhàn nhạt quét Cố Khuynh Thành một mắt, Mộ Quân Tà một mắt xem thấu tâm tư của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cau mi lại, ho khan hai tiếng: “Vậy, đây không phải là vấn đề quan tâm hay không quan tâm, mà là ta đã đáp ứng Tu La Tà đế, cũng không thể để ta nhìn Đế Thương Minh đi tìm chết chứ?” Huống chi, lúc Tu lão gần đi cũng có giao phó, để cho nàng đến Minh Xuyên của Trung Châu đại lục, nàng đã không đơn thuần là vì Đế Thương Minh đi Trung Châu đại lục.
“Hảo, ta chờ nàng.” Mộ Quân Tà không có hỏi nhiều một câu, như là cực kỳ mệt mỏi, ôm lấy Cố Khuynh Thành nằm ở nhuyễn tháp, liền ngủ.
Nghe tiếng hít thở bình ổn của Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành thở dài, kéo tay của Mộ Quân Tà, muốn xuống phía dưới, nhưng không nghĩ nàng bất quá vừa khẽ động, liền kinh động Mộ Quân Tà.
“Cùng ta một hồi.” Mang theo mắt nhập nhèm buồn ngủ Mộ Quân Tà rút đi kiêu ngạo quyến cuồng thường ngày, sinh ra chút tà mị động lòng người, Cố Khuynh Thành nhận mệnh nằm trở lại, bị nhiễm tiếng hít thở của Mộ Quân Tà, không bao lâu liền bị một trận buồn ngủ tập kích.
Đợi nàng ngủ, nguyên bản Mộ Quân Tà từ lâu ngủ say, bỗng nhiên mở mắt ra, phất tay hiện một cái chắn, ngăn cách bởi Cố Khuynh Thành bên trong, quay gian nhà trống rỗng, nói: “Đi thông tri hắn, kế hoạch bãi bỏ.”
“Chủ thượng, đây...” Ảnh Nhất cà một tiếng, xuất hiện ở trong phòng, nghe được lời của Mộ Quân Tà, thân thể hắn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.
“Bổn tôn không muốn nói lần thứ hai.” Thanh âm của Mộ Quân Tà, xen lẫn lãnh ý tứ nhiên, Ảnh Nhất không có biện pháp cãi lời, liền không thể làm gì khác hơn là đáp: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Tuy nói là trả lời Mộ Quân Tà như vậy, trong lòng Ảnh Nhất lại không dự định đi tìm người nọ chủ thượng nói. Đây hết thảy sự quan trọng đại, quan hệ đến an nguy của chủ thượng, hắn không dám tòng mệnh, không thể làm gì khác hơn là về trước, cùng với hộ pháp hắn thương lượng một phen, mới quyết định.
Nói xong, Ảnh Nhất liền làm bộ phải ly khai.
Mà lúc này, Mộ Quân Tà bỗng nhiên mở miệng, “Đừng để bổn tôn biết, ngươi đem lời này truyền cho người bên ngoài, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
“Vâng.” Thân thể của Ảnh Nhất đảo, bất quá trong vòng mấy cái hít thở, cả người liền bị mồ hôi lạnh ướt đẫm. Lúc này, Ảnh Nhất đã có kinh nghiệm, vừa nói xong, hắn liền nhanh lên đi, tốc độ kia so với bình thường nhanh mấy lần.
Mộ Quân Tà nhìn cửa phòng đóng chặt, thần sắc không hiểu.
Hắn không nhìn thấy, Cố Khuynh Thành mặt hướng trong, lông mi vụt sáng vài cái, liền mở mắt ra.
Một người nửa ngồi, một người nằm nghiêng, đúng là hai loại thế giới bất đồng, mỗi người có tính toán riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.